Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 316: Nguyền rủa!

Bọn họ bên này hàn huyên xong, bọn người Từ Thanh Trần theo ở phía sau mới đi theo đi lên.

Từ Thanh Trần mỉm cười nhìn An Khê công chúa nói: "Công chúa, chúc mừng."

Đáy mắt An Khê công chúa hiện lên một nụ cười khổ, khẽ đảo mắt nói: "Đa tạ, cám ơn ngươi có thể tới."

Từ Thanh Trần lại cười nói: "Ta cũng rất vui tham gia hôn lễ của ngươi."

An Khê công chúa rất nhanh liền điều chỉnh xong, gật đầu cười nói: "Đã nhiều năm không thấy, ta cũng thật hân hạnh thấy ngươi tới. Đây là vị hôn phu của ta Phổ A."

An Khê công chúa lại dùng một loại tiếng nói khác cùng Phổ A giới thiệu Từ Thanh Trần.

Từ Thanh Trần được gọi là công tử đệ nhất Đại Sở tự nhiên không phải là nói không. Dùng lời nói của Địch Lệ Nhiệt Ba nói, nếu như Mặc Lộc Hàm và Từ Thanh Trần đứng chung một chỗ, mọi người đầu tiên nhìn nhìn qua nhất định là Mặc Lộc Hàm, nhưng này tuyệt đối là bởi vì một đầu tóc trắng của Mặc Lộc Hàm. Mà ánh mắt cuối cùng của mọi người dừng lại cũng tuyệt đối là Từ Thanh Trần.

Dĩ nhiên trong chuyện này không phải Địch Lệ Nhiệt Ba cố ý hạ thấp phu quân nhà mình, nhưng ít nhất cũng nói Từ Thanh Trần và Mặc Lộc Hàm đứng chung một chỗ cũng tuyệt đối sẽ không thua kém đối phương.

Thật ra thì nếu chỉ lấy dung mạo mà nói, Từ Thanh Trần chưa chắc bằng Phượng Chi Dao càng thêm tuấn dật, dung mạo cũng không hoàn mĩ giống như Hàn Văn Long.

Hắn cũng không để ý tới quần áo vật phẩm trang sức. Y phục đều là màu trắng, kiểu dáng đều bình thường nhất, cũng không thích giống như Phượng Chi Dao tùy thời tùy chỗ quạt hoa lệ mạ vàng không rời tay.

Thỉnh thoảng cầm trong tay cũng chỉ là một cái quạt hắn tùy tiện vẽ ở trong thư phòng. Bên hông treo lấy ngọc bội tổ phụ tặng lúc thiếu niên, bao nhiêu năm cũng không thấy thay đổi.

Nhưng chỉ cần hắn vừa đứng trước mặt người khác, ánh mắt mọi người sẽ không tự chủ chuyển qua trên người của hắn không thôi rời đi. Từ Thanh Trần luôn làm cho người ta có một loại thanh nhã thoát tục thoát khỏi Hồng Trần, nhưng không phải là cái loại cao cao tại thượng của tiên nhân kia. Mà là một loại làm cho người ta không tự chủ được vui lòng phục tùng hơn nữa cảm thấy cảm giác ôn hòa thoải mái dễ chịu.

Cõi đời này đại đa số nam tử ưu tú cùng so với Từ Thanh Trần đều quá mức có tính chất uy hiếp rồi, luôn làm cho người ta không tự chủ được ở trong lòng đề phòng và bất hòa.

Chỉ có Từ Thanh Trần... Cho dù là Địch Lệ Nhiệt Ba cũng chưa từng gặp được nam tử có hơi thở làm cho người ta không nhịn được muốn nhích tới gần cũng cảm thấy ấm áp an bình như Từ Thanh Trần vậy, cho dù là người biết rõ thủ đoạn của Từ Thanh Trần một lúc lâu cũng nhịn không được bị hắn hấp dẫn.

Phổ A thấy Từ Thanh Trần cũng ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc còn có nhiều hơn thoải mái cùng ảm đạm đan xen. Hắn hướng Từ Thanh Trần gật đầu, giống như trước nói câu hoan nghênh.

Thật ra hắn cũng không biết nhiều tiếng Nam Chiếu, Từ Thanh Trần ôn văn cười một tiếng, dùng ngôn ngữ của bộ lạc Phổ A thăm hỏi hắn.

Đồng dạng là tiếng nói của Bộ lạc kia, Mặc Lộc Hàm phát âm giống An Khê công chúa, hẳn là tiếng chuẩn thuộc về người ngoại tộc học được, mà từ trong miệng Từ Thanh Trần nói ra lại hoàn toàn khác, càng giống như Phổ A, nhưng tiếng nói càng thêm dễ nghe.

Nhìn tia ảm đạm nhàn nhạt trên mặt người trẻ tuổi, Địch Lệ Nhiệt Ba không nhịn được tựa đầu dựa vào bả vai Mặc Lộc Hàm không muốn ngẩng đầu lên gặp người.

Đại ca, huynh còn dám cố tình thêm một chút sao? Huynh chướng mắt An Khê công chúa người ta thì thôi đi, bây giờ còn tới đả kích vị hôn phu của người ta là có ý gì?

"Nhiệt Ba, mệt mỏi à?" Mặc Lộc Hàm quan tâm hỏi, hắn không quan tâm Từ Thanh Trần đả kích người nào, dù sao đả kích không tới hắn.

Địch Lệ Nhiệt Ba suy yếu gật đầu, có chút đồng tình người thanh niên chán nản đứng ở bên cạnh Từ Thanh Trần.

An Khê công chúa nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm đan chéo hai tay, đáy mắt xẹt qua một tia hâm mộ, cười nói: "Chúng ta chỉ lo ở chỗ này nói chuyện, vẫn là mau mau vào thành đi. Ta đã cho người ta chuẩn bị xong dịch quán, nếu tiếp tục đứng ở nơi này, không chừng đem linh hồn nhỏ bé của các cô nương trong thành Nam Chiếu của chúng ta đều câu đi mất, đến lúc đó có thể bị phiền toái a."

An Khê công chúa nói một chút không sai, mặc dù đoàn người bọn họ không chắn ngay ở giữa cửa thành, nhưng bất đắc dĩ là đoàn người này thực sự quá làm người khác chú ý rồi.

Từ Mặc Lộc Hàm, Từ Thanh Trần, đến Phượng Chi Dao Trác Tĩnh Lâm Hàn Tần Phong, tùy tiện ném một người đi ra đều đủ để cho một lượng lớn cô nương động tâm.

Lúc này cửa thành đã sớm đứng không ít cô nương thanh xuân. Người Nam Cương xưa nay nhiệt tình, nếu không phải là có thủ vệ vương thành ngăn, nói không chừng đã xông lên đến đây tỏ tình rồi.

Vào thành, An Khê công chúa trực tiếp đem đoàn người dẫn tới dịch quán cách Vương Cung và phủ Công chúa cũng không coi là xa. Đoàn người Mặc Lộc Hàm một đường mệt nhọc, tự nhiên sẽ không vừa vào thành liền tiến đi gặp Nam Chiếu Vương.

An Khê công chúa tự mình đưa bọn họ dẫn vào trong một tòa dịch quán đã sớm chuẩn bị xong trong viện dàn xếp xuống tới, lại phân phó người ở dịch quán hầu hạ cho tốt.

Thấy An Khê công chúa hao tâm tổn trí, trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba càng cảm thấy ngượng ngùng vì Đại ca nhà mình không phúc hậu.

Nhận thấy áy náy của Địch Lệ Nhiệt Ba, An Khê công chúa bất đắc dĩ cười. Quay đầu lại nhìn thoáng qua Phổ A đang nói chuyện cùng với Mặc Lộc Hàm, Từ Thanh Trần cách đó không xa, hai người Mặc Lộc Hàm và Từ Thanh Trần đều tinh thông không ít ngôn ngữ của bộ lạc Nam Cương, cùng Phổ A nói cũng không có bị rào cản ngôn ngữ.

Ở phương hướng của Địch Lệ Nhiệt Ba đã thấy ra ba người hàn huyên rất vui vẻ, chỉ là người thanh niên bị kẹp ở giữa Mặc Lộc Hàm và Từ Thanh Trần lại cũng chỉ có thể lộ ra vẻ không thu hút.

An Khê công chúa bất đắc dĩ thở dài nói: "Định Vương và Thanh Trần đều quá mức ưu tú, muốn tìm được một người ưu tú bằng bọn họ thật sự là khó càng thêm khó. Ta và Phổ A coi như là quen biết từ nhỏ, hắn tâm địa không xấu lại một lòng rất tốt với ta. Gả cho hắn cũng không có cái gì không tốt."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật gật đầu nói: "Công chúa lựa chọn đúng."

Chỉ từ cử chỉ thần sắc của Phổ A liền nhìn ra được hắn nhất định rất xem trọng An Khê công chúa. Hơn nữa quan trọng hơn chính là hắn hiển nhiên cũng biết An Khê công chúa chung tình Từ Thanh Trần, nhưng trong đôi mắt nhìn Từ Thanh Trần cũng chỉ có một tia ảm đạm và bội phục, lại không có ý ghen ghét chút nào, điều này nói rõ là người lòng dạ rộng lớn.

An Khê công chúa thân là Vương Thái nữ Nam Chiếu, Nam Chiếu Vương tương lai, nếu như bản thân Từ Thanh Trần là người Nam chiếu vừa lại đối với nàng chung tình thì tự nhiên là tuyệt phối.

Nhưng Từ Thanh Trần mặc dù lúc thiếu niên thích dạo chơi tứ phương, nhưng cuối cùng phải trở lại gia tộc của mình. Mà An Khê công chúa thân là Vương Thái nữ không thể rời xa Nam Chiếu đi theo Từ Thanh Trần trở về Từ gia.

Mà Từ Đại công tử văn thải phong lưu tươi đẹp thiên hạ, muốn hắn cả đời sống ở Nam Chiếu chỗ như thế chỉ sợ cũng sẽ không thoải mái. Quan trọng hơn là... Từ Thanh Trần người này nhìn như ấm áp thân thiết gần gũi, kì thực tính tình lạnh nhạt cùng người khác không thân.

Trừ phi là người để cho hắn để ở trong lòng thì muôn vàn duy trì, nhưng đối với người không có để ở trong lòng lại lãnh đạm vô cùng. Rất lâu thời điểm ngươi còn đắm chìm khi hắn ấm áp như gió xuân, thật ra thì hắn đã sớm cùng ngươi cách xa nhau ngàn dặm rồi.

Địch Lệ Nhiệt Ba cho là nếu quả thật An Khê công chúa gả cho Từ Thanh Trần thì cũng chưa chắc có thể cảm thấy hạnh phúc hơn khi gả cho Phổ A. Người được yêu vĩnh viễn hạnh phúc hơn người yêu người, dĩ nhiên nếu như vừa có thể được yêu vừa lúc yêu người kia thì càng tốt lắm.

An Khê công chúa nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba mím môi cười nói: "Thật ra thì ta hâm mộ nhất vẫn là Định Vương phi. Chỉ sợ nữ tử trong thiên hạ này cũng hâm mộ Định Vương phi."

Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu lại nhìn Mặc Lộc Hàm một cái, vừa lúc Mặc Lộc Hàm cũng quay đầu nhìn về phía nàng. Hai người nhìn nhau không khỏi bèn nhìn nhau cười, tình ý nhàn nhạt ấm áp ở giữa hai người truyền lưu.

Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu lại, nhìn An Khê công chúa cười nói: "Công chúa cũng có thể giống ta, Phổ A nhất định sẽ là một phu quân tốt." Nhìn An Khê công chúa, Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay cầm tay của nàng chân thành nói: "Nếu quyết định, liền để xuống chuyện lúc trước nắm chắc cho tốt. Trung Nguyên có câu gọi là Hữu hoa đương chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi*. Dùng ở chỗ này mặc dù không quá thỏa đáng nhưng vẫn là có chút đạo lý. Phổ A có tình ý với Công chúa, nếu Công chúa chọn hắn tất nhiên cũng tin tưởng hắn. Đã như vậy, sao không kinh doanh đoạn hôn nhân này cho tốt? Lòng người cũng đều là thịt lớn lên, nếu như chờ đến lòng người nguội, hối hận cũng đã không kịp. Ta cùng với Vương gia ban đầu lập gia đình lúc trước cũng chỉ mới gặp một hai lần, các ngươi tốt hơn chúng ta nhiều lắm rồi không phải sao?"

* Hoa nở sao người không vội hái? Người chần chừ, hoa tàn còn hái chi.

An Khê công chúa gật gật đầu nói: "Ta hiểu ý của ngươi, Định Vương phi, cám ơn ngươi."

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, liếc Thanh Trần công tử phong lưu bên kia một cái, nhướng mày nói: "Về phần người kia, ngươi cũng đừng quá coi trọng hắn. Đại cữu mẫu ở nhà ngày ngày mắng hắn đi, ở trong Lệ thành không biết bao nhiêu cô nương bị hắn không nhìn rồi. Ta đoán chừng Lệ thành hiện nay ít nhất có một nửa cô nương ngày ngày ở nhà nguyền rủa hắn."

An Khê công chúa nghe thú vị, tò mò nói: "Nguyền rủa hắn cái gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Không phải là nguyền rủa hắn đời này đều không lấy được thê tử, đại khái chính là nguyền rủa hắn ngày nào đó thích cô nương người ta nhưng chẳng thèm ngó tới hắn .... Dù sao nếu ta là một cô nương bị không nhìn như vậy rồi, ta liền nguyền rủa hắn như vậy!"

Rốt cục An Khê công chúa không nhịn được cười ra tiếng, hai đầu lông mày đang ảm đạm thương tâm cũng tản đi rất nhiều, cười nói: "Cả đời không lấy được thê tử quá thảm, liền nguyền rủa hắn thích cô nương người ta nhưng chẳng thèm ngó tới hắn đi."

Nhìn nụ cười nhàn nhạt cùng thoải mái trong mắt An Khê công chúa, trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba yên tâm, mặc kệ nói thế nào, buông xuống là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro