Chương 315: Vị hôn phu của An Khê công chúa
Địch Lệ Nhiệt Ba cho rằng sau khi trải qua chuyện ở tửu lâu, thì Liễu Quý phi nhất định sẽ hận bọn họ thấu xương cách càng xa càng tốt.
Cho nên sáng sớm ngày thứ hai thời điểm đoàn người bọn họ rời khách sạn đi ra khỏi ngoài thành vừa lúc lần nữa vô tình gặp gỡ đoàn người Liễu Thừa tướng phiền não trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba quả nhiên lại tăng lên một độ cao mới.
Đặc biệt là khi thấy bộ dáng Liễu Quý phi bình tĩnh phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, tới đây cùng bọn họ nói chuyện, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng chỉ đành câm nín.
Trường Nhạc công chúa đi theo bên cạnh Liễu Quý phi, âm thầm nhún vai với Địch Lệ Nhiệt Ba, nặn ra một vẻ mặt tác quái hướng về phía Địch Lệ Nhiệt Ba cười cười.
Khóe mắt Địch Lệ Nhiệt Ba thâm thúy, không để lại dấu vết liếc Liễu Quý phi một cái. Trường Nhạc công chúa khẽ lắc đầu, nhìn trời liếc mắt. Địch Lệ Nhiệt Ba cũng chỉ được bất đắc dĩ đi theo nhìn trời.
"Định Vương, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?" Liễu Quý phi đi tới trước mặt Mặc Lộc Hàm đứng lại, nhẹ giọng hỏi.
Mặc dù vẫn là thần sắc nhàn nhạt trong trẻo lạnh lùng, lại có thể làm cho người ta nghe rõ sự quan tâm trong đó.
Trường Nhạc công chúa tự mình dừng lại, cách chỗ Liễu Quý phi xa hơn một chút làm bộ ngắm cảnh.
Phụ hoàng của nàng thật giống như mẫu hậu nói rất đa nghi sao? Vậy tại sao phụ hoàng chưa từng hoài nghi tới ái phi của hắn sẽ cho hắn đội nón xanh sao, còn muốn thả nàng ra đi quấn quýt người đã có thê tử?
"Buồn nôn."
Mặc Lộc Hàm lãnh đạm nói, sợi tóc màu bạc ở dưới ánh nắng nổi lên một vòng nhàn nhạt sáng bóng, quay người lại bỏ lại Liễu Quý phi còn đang nhìn hắn đi tới bên cạnh Địch Lệ Nhiệt Ba.
Liễu Quý phi trầm mặc nhìn thân ảnh tóc trắng như tuyết kia quyết tuyệt đi, trong mắt hiện lên một tia lưu luyến si mê cùng với bi thương.
Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêng người nhìn về phía Liễu Quý phi, cười nhạt nói: "Liễu Thừa tướng, Quý phi, xin hãy tha lỗi. Vương gia chúng ta bình thường tính tình không như vậy. Chẳng qua là buổi trưa hôm qua bị buồn nôn quá, tối hôm qua và sáng nay cũng không có khẩu vị gì nên mới có thể như vậy."
Mặc Lộc Hàm trực tiếp ôm lấy Địch Lệ Nhiệt Ba thả nàng trên lưng ngựa, sau đó mình mới nhảy lên thân ngựa ngồi ở phía sau Địch Lệ Nhiệt Ba, cầm lấy dây cương dẫn đầu đi trước một bước chạy ra khỏi thành.
Để lại phía sau một đám người thần sắc khác nhau, trong đó sắc mặt Liễu Quý phi và Liễu Thừa tướng vô cùng khó coi.
Liễu Quý phi thì không cần phải nói, Liễu Thừa tướng ngày hôm qua mặc dù không có ở đó nhưng cũng biết ở tửu lâu xảy ra chuyện gì, giống như trước cũng cảm thấy nữ nhi làm quá mức rồi, nhưng đối với Mặc Lộc Hàm ở trước mặt mọi người chẳng lưu tình như thế, trong lòng cũng không vui.
Nhìn Liễu Quý phi một cái, Liễu Thừa tướng trầm giọng nói: "Quý phi nương nương, chúng ta cũng nên lên đường rồi. Đi thôi."
Liễu Quý phi có chút không cam lòng nhìn một cái phía trước cửa thành đã không thấy thân ảnh của Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm, rốt cục vẫn phải xoay người lên xe.
Bị để lại cuối cùng đám người Phượng Chi Dao hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu Trác Tĩnh cau mày nói: "Đại công tử, hình như Liễu gia có cái gì không đúng."
Ánh mắt Từ Thanh Trần nhàn nhạt liếc qua xe ngựa đã chạy phía trước, bên môi nụ cười tựa như gió xuân, lại làm cho người chỉ cảm thấy xuân hàn se lạnh.
"Đúng là có cái gì không đúng. Đã sớm nghe nói năm đó Định Vương kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu (Cưỡi ngựa tựa bên thành cầu, Áo đỏ vẫy khắp lầu cao). Không nghĩ tới hiện nay đang lúc thịnh niên, hẳn là so với năm đó càng thêm có nữ tử lọt mắt xanh rồi?" Lời này nói xong ôn hòa phong nhã vân đạm phong khinh, người nghe lại thấy lưng chợt lạnh.
Phượng Chi Dao nhìn cỗ xe ngựa phong nhã tinh sảo kia, có lòng muốn vì cấp trên kiêm bạn tốt nhà mình giải thích mấy câu cũng không được, chỉ đành phải yên lặng dừng lại. Ngay cả Quý phi Đại Sở đều si mê thành như vậy, đây không phải là trêu hoa ghẹo nguyệt sao?
Thấy mọi người đều chấp nhận, Từ Thanh Trần lúc này mới thỏa mãn gật đầu đem đề tài vòng vo trở về. "Ngươi cảm thấy có chỗ nào không đúng?"
Trác Tĩnh suy nghĩ một chút, ngưng mi nói: "Hoàng đế phái Liễu Quý phi tới Nam Chiếu đã không hợp lý. Khác... Liễu Quý phi không khỏi cũng quá mức lớn mật một chút. Hôm nay lời nói của Liễu Quý phi nếu truyền vào trong tai Hoàng đế, chỉ sợ cho dù Hoàng đế sủng ái nàng như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ trở mặt vô tình a."
Từ Thanh Trần gật đầu nói: "Không tệ, nàng cả gan làm loạn như thế, chắc chắc những chuyện này sẽ không truyền tới trước mặt Hoàng đế rồi. Như vậy... Lần này bên trong sứ giả Đại Sở phái tới không có người của Hoàng đế."
"Điều này sao có thể?" Phượng Chi Dao nói.
Bệnh đa nghi của Mặc Cảnh Kỳ có bao nhiêu nghiêm trọng bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, Phượng Chi Dao rất hoài nghi cõi đời này rốt cuộc có người Mặc Cảnh Kỳ có thể tín nhiệm chân chính hay không. Cho dù hắn tín nhiệm Liễu Thừa tướng như thế nào, sủng ái Liễu Quý phi như thế nào thì cũng tuyệt đối không thể không xếp người nằm vùng bên cạnh bọn hắn.
Từ Thanh Trần cúi đầu trầm tư chốc lát, nói: "Như vậy chính Mặc Cảnh Kỳ cho rằng mình sắp xếp nhân thủ, nhưng trên thực tế... Những người đó bản thân cũng không phải là người của hắn. Liễu gia... Muốn làm gì?"
Phượng Chi Dao lắc đầu, chuyện mà Thanh Trần công tử nghĩ mãi mà không rõ thì hắn càng không rõ, kéo con ngựa bên cạnh qua nhảy lên nói: "Trở về lại nghĩ a, nếu ngươi không đi thì Vương gia Vương Phi cũng ra khỏi Toái Tuyết quan rồi."
Đoàn người Mặc Lộc Hàm ở Toái Tuyết quan cũng không bị bất kỳ khó khăn nào, cùng đoàn người Liễu Thừa tướng một trước một sau ra khỏi Toái Tuyết quan.
Sau khi ra khỏi toái Tuyết quan chính là thổ địa của Nam Cương, Nam Cương nhân dân đặc tính bưu hãn hơn nữa giỏi về sử dụng độc vật, mặc dù bọn họ không sợ nhưng cũng không muốn trêu chọc phiền toái.
Dọc theo đường đi không hề dừng lại nữa ngựa không ngừng vó chạy thẳng tới Đô thành Nam Chiếu. Đoàn người Mặc Lộc Hàm đều là khoái mã mà đi, mà đoàn người Liễu Quý phi lại là mang theo xe ngựa, cho nên vừa ra khỏi Toái Tuyết quan đã bị bọn họ xa xa bỏ rơi.
Kể từ đó dọc theo đường đi cũng thanh tịnh không ít. Đi mất mấy ngày thì đoàn người cũng đã đến vương thành Nam Chiếu.
Vương thành Nam Chiếu vẫn phồn hoa huyên náo như nhiều năm trước, chỉ ở cửa thành liền thấy các tộc người mặc khác nhau chờ nối liền không dứt.
Được phép bởi vì hôn lễ của An Khê công chúa, mặc dù Nam Cương có thật nhiều Bộ Lạc xa xôi cũng không thuộc sự quản lí của Nam Chiếu, nhưng hôn lễ của An Khê công chúa là đại sự như vậy, thủ lĩnh của rất nhiều Bộ Lạc cũng nể tình đến đây, cho nên trong vương thành Nam Chiếu lại náo nhiệt hơn trước kia rất nhiều.
Giống như trước, trong thành ngoài thành thủ vệ thị vệ vương thành cũng không ít. Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba đến, đương nhiên là An Khê công chúa tự mình ra khỏi thành tới đón chào.
Địch Lệ Nhiệt Ba vừa nhảy xuống lưng ngựa, An Khê công chúa cũng đã dẫn người nghênh tiến đến đây cười nói: "Định Vương phi, hồi lâu không thấy Vương Phi phong thái càng hơn trước rồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Công chúa quá khen, chúc mừng đại hôn của Công chúa."
Nụ cười trên mặt An Khê công chúa hơi nhạt, lại như cũ vẫn là mỉm cười đón nhận chúc mừng của Địch Lệ Nhiệt Ba, nghiêng người nhìn thoáng qua thanh niên bên cạnh nói với Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm: "Định Vương, Vương Phi, đây là vị hôn phu của ta Phổ A."
Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng đầu đi nhìn thanh niên kia, là một thanh niên tuổi tương đương với An Khê công chúa. Thân hình cao lớn thon dài, gần như cao bằng Mặc Lộc Hàm, có điều màu da không giống nam tử Trung Nguyên, màu da màu lúa mạch khiến cho hắn lộ ra vẻ càng thêm tinh tráng oai hùng.
Gắng gượng mang trên mặt một chút cứng ngắc cùng với quẫn bách không dễ dàng phát giác, Địch Lệ Nhiệt Ba trực giác cảm thấy người thanh niên này là một người đàng hoàng tâm tư thuần phác. Ngược lại cũng thật sự không ngờ An Khê công chúa sẽ vừa ý người này.
Thanh niên hướng về phía Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba chút gật đầu, nói mấy câu Địch Lệ Nhiệt Ba hoàn toàn nghe không hiểu.... nghe cũng không phải là ngôn ngữ thông dụng của Nam Chiếu.
Mặc Lộc Hàm hướng về phía thanh niên gật đầu, cũng đáp lại mấy câu. Thanh niên kia hiển nhiên cảm thấy ngạc nhiên khi thấy nam tử áo trắng trước mắt này lại nói tiếng nói của mình, ánh mắt nhìn Mặc Lộc Hàm cũng lập tức trở nên nhiệt tình rất nhiều.
An Khê công chúa cười nói với Địch Lệ Nhiệt Ba: "Phổ A là con trai độc nhất của tộc trưởng Bộ Lạc phía Nam, thời đại Bộ lạc bọn họ cùng với Bộ lạc của ngoại tổ phụ ta có quan hệ tốt. Khi ta còn bé cũng đã gặp hắn mấy lần, chỉ là bọn hắn tự có tiếng nói riêng của chính mình lại bài xích bên ngoài, ngôn ngữ Nam Chiếu của hắn cũng mới học, đoán chừng ngươi cũng nghe không rõ. Hắn mới vừa rồi nói với các ngươi hoan nghênh các ngươi."
An Khê công chúa nói chuyện với Địch Lệ Nhiệt Ba, những người khác tự nhiên cũng nghe thấy.
Phổ A nhìn An Khê công chúa một chút, trên mặt hiện lên một tia không giải thích được. An Khê công chúa nói nhỏ với hắn mấy câu, Phổ A lúc này mới ngẩng đầu lên gật đầu cười cười với Địch Lệ Nhiệt Ba, dùng tiếng Nam Chiếu hơi ngượng ngạo nói: "Hoan nghênh các ngươi."
Địch Lệ Nhiệt Ba nghe tiếng Nam Chiếu cứng nhắc kia, nói còn cứng nhắc hơn nàng, nghe cũng làm cho người biết quả nhiên là mới học.
Gật đầu dùng tiếng Nam Chiếu trả lời một câu. "Đa tạ, chúc mừng."
Thanh niên hiển nhiên nghe rõ lời nói của Địch Lệ Nhiệt Ba.... càng nhiệt tình với mọi người hơn, hướng về phía An Khê công chúa huyên thuyên nói mấy câu.
An Khê công chúa mỉm cười với Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Hắn nói các ngươi là bằng hữu của ta, các ngươi rất tốt."
Địch Lệ Nhiệt Ba không nhịn được cười một tiếng, cảm thấy người thanh niên này thật ra thì cũng không phải là không xứng với An Khê công chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro