Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 312: Quà ra mắt?

Từ Thanh Trần cụp mắt, thản nhiên nói: "Cuộc sống của Trường Nhạc công chúa ở trong cung bây giờ cũng không quá tốt."

Phượng Chi Dao mặc nhiên im lặng, sắc mặt cũng dần dần chìm xuống. Kể từ mấy năm trước sau khi Hoàng Hậu vì Từ gia cầu tình đã bị Hoàng đế đoạt quyền lợi chấp chưởng hậu cung.

Mặc dù những thứ khác hết thảy như cũ, dựa vào nhân mạch và uy vọng của Hoàng Hậu những năm này ở trong cung cũng không có người dám bất kính với nàng. Nhưng một Hoàng Hậu nắm giữ thực quyền khác với một Hoàng Hậu bị mất quyền lực.

Liễu Thừa tướng đứng ở một bên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Những người này hoàn toàn không có ý muốn mời hắn ngồi xuống, thậm chí còn làm trò trước mặt hắn thảo luận nữ nhi của hắn chấp chưởng hậu cung khắt khe, hà khắc với Trường Nhạc công chúa.

Liễu Thừa tướng nhất thời giận đến râu mép vễnh lên, không nhịn được chen miệng nói: "Phượng Tam công tử nói quá lời, tiểu nữ khắt khe Trường Nhạc công chúa?"

Vốn đang còn kịch liệt thảo luận Phượng Chi Dao và Trác Tĩnh, Lâm Hàn lập tức yên tĩnh lại, Trác Tĩnh thay đổi sắc mặt dường như một lần nữa khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.

Nghiêng qua liếc Liễu Thừa tướng bên cạnh một cái nói: "Liễu Thừa tướng, tự tiện quấy rầy người khác nói chuyện, ngươi không biết lễ phép sao?"

Liễu Thừa tướng tức giận, chỉ vào Trác Tĩnh hồi lâu cũng nói không ra lời.

Thật lâu rốt cục hòa hoãn thở ra, mới nổi giận đùng đùng nói: "Gạt khách nhân sang một bên, đây chính là đạo đãi khách tốt của Định Vương phủ?"

"Được hoan nghênh mới là khách, không mời mà tới......" Lâm Hàn chân thành nhìn Liễu Thừa tướng, dùng vẻ mặt nói cho lão ta biết chúng ta thật không có mời.

Phượng Chi Dao một tay duỗi ra, mạn bất kinh tâm nói: "Còn có, Liễu Thừa tướng, Bổn Công tử không chỉ có hoài nghi Liễu gia không có quy củ, thật ra thì cả Hoàng thất Đại Sở cũng đều không hiểu quy củ đi? Mới vừa rồi lúc lên lầu các ngươi là đi như thế nào? Liễu Thừa tướng đi phía trước, Trường Nhạc công chúa đi cuối cùng."

"Có vấn đề gì?" Liễu Thừa tướng tức giận nói.

Phượng Chi Dao cười nhạo nói: "Liễu Thừa tướng, Liễu Quý phi là chính nhất phẩm, Trường Nhạc công chúa cũng là chính nhất phẩm, ngươi là Thừa tướng sao... Hay là chính nhất phẩm. Nhưng là nhất phẩm này cùng nhất phẩm cũng vẫn là khác nhau a? Dù Liễu Quý phi phẩm cấp cao tới đâu cũng là thiếp, Trường Nhạc công chúa là đích nữ của Hoàng Hậu. Thử hỏi, nhà các ngươi sẽ để cho một thiếp đi ở phía trước đích nữ sao? Huống chi là thiếp của phụ thân?"

"Phượng Chi Dao! Ngươi... Ngươi..." Liễu Thừa tướng rốt cục bị tức cả người run rẩy lên, ngon tay chỉ vào Phượng Chi Dao rung động không ngừng.

Lão không thể nói Phượng Chi Dao nói không đúng, bởi vì trong tình hình chung Thừa tướng này nhìn thấy Trường Nhạc công chúa cũng phải hành lễ.

Mà tình hình của Liễu Quý phi và Trường Nhạc công chúa, lão ta cũng không cách nào nói quy củ của hoàng gia không giống với nhà bình thường. Bởi vì tuy ở trong cung Trường Nhạc công chúa chấp hành nửa lễ vãn bối với Liễu Quý phi, nhưng là ở trong nhóm văn nhân trong thiên hạ, thân là đích trưởng Trường Nhạc công chúa tôn quý hơn Quý phi này.

Đích trưởng Công chúa hành lễ với Quý phi xuất phát từ tôn kính và lễ phép với phụ hoàng, mà không phải nhất định.

"Định Vương, ngươi quản giáo thuộc hạ như vậy sao?" Liễu Thừa tướng bị tức được không lựa lời nói, trực tiếp đem đầu mâu chỉ hướng Mặc Lộc Hàm.

Mặc Lộc Hàm bên cạnh, mày kiếm khẽ nhếch khóe môi câu khởi nụ cười lãnh đạm. "Bổn Vương quản giáo thuộc hạ như thế nào, khi nào đến phiên ngươi tới xen vào?"

Liễu Thừa tướng rốt cục hiểu mình ở trước mặt mọi người Định Vương Phủ căn bản là đòi không tới chút tiện nghi nào, không nói đám người Phượng Chi Dao, Trác Tĩnh nhanh mồm nhanh miệng, bên cạnh còn ngồi một Từ Thanh Trần vẫn không có mở miệng đây.

Đây chính là nhân vật lợi hại năm vừa mới mười bảy liền tranh luận với cao tăng đương đại miệng phun máu tươi. Cho nên, ánh mắt Liễu Thừa tướng khẽ đảo trực tiếp té xuống.

Phượng Chi Dao nháy mắt mấy cái. "Như vậy thì không được?"

Gần đây bọn họ gặp phải nhân mã của Mặc Cảnh Kỳ, vô luận văn tranh võ đấu thế nào đều vô dụng như vậy ?

Từ Thanh Trần cười nhạt nói: "Không phải là không được, đây là phương pháp rút lui tốt nhất."

Điều này nói rõ Liễu Thừa tướng này co được dãn được a, nếu cố chống đỡ đi xuống chỉ sợ bị mấy người Phượng Chi Dao đang muốn ép buộc đến ngất đi thôi.

Đúng là vẫn còn không thể để cho lão nhân gia bảy tám mươi liền như vậy cô linh nằm trên mặt đất, Từ Thanh Trần ý bảo thị vệ đứng ở cửa thang lầu để cho tùy tùng Liễu Thừa tướng mang đến đi lên dẫn người đi xem đại phu.

Bên kia trong sương phòng, không khí hoàn toàn khác bên ngoài. Trường Nhạc công chúa lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba ríu ra ríu rít nói không ngừng, trên khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn còn có chút non nớt nhiều mấy phần ngây thơ cùng với chân thành.

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nhìn Trường Nhạc công chúa, trong mắt cũng là nụ cười đầy ấm áp. Mấy năm không thấy, từng là một tiểu la lỵ, cô bé gái đã trưởng thành thành tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều.

Chỉ có Liễu Quý phi ngồi cách hai người xa một chút, vẻ mặt đạm mạc bộ dáng có chút mạn bất kinh tâm, hiển nhiên cũng không có ý định nói chuyện cũ gì với Địch Lệ Nhiệt Ba.

Liễu Quý phi không để ý tới Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không thèm để ý tới Liễu Quý phi. Mấy năm trước thời điểm lúc ban đầu thấy, Địch Lệ Nhiệt Ba còn có thiện cảm với Liễu Quý phi. Dù sao ở trong thâm cung có thể có một nữ tử có tính cách dặc biệt cũng không dễ dàng.

Nhưng sau khi biết Liễu Quý phi quấn quýt si mê Mặc Lộc Hàm cùng với ngoài sáng trong tối nhằm vào mình, thiện cảm của Địch Lệ Nhiệt Ba dành cho nàng ta cũng đã không còn sót lại chút gì rồi.

Dù sao, cho dù Liễu Quý phi yêu Mặc Lộc Hàm như thế nào, yêu đến đào tâm đào phế, nàng Địch Lệ Nhiệt Ba mới là thê tử Mặc Lộc Hàm cưới hỏi đàng hoàng.

Liễu Quý phi thích Mặc Lộc Hàm thì nàng không có ý kiến, nhưng thích đến nỗi nhìn thê tử của người ta không thuận mắt với đủ loại chê cười khinh bỉ uy hiếp thì cũng có chút quá mức.

Đặc biệt Địch Lệ Nhiệt Ba hiện tại vừa nhìn thấy bộ dạng Liễu Quý phi lãnh diễm cao quý liền dễ dàng nhớ tới bộ dáng nàng ở bên trong rừng đào trong hoàng cung hướng về phía Mặc Lộc Hàm cầu khẩn kia, không khỏi tâm tình một trận phiền muộn.

"Định Vương phi, nghe nói người sinh một tiểu đệ đệ đáng yêu?" Trường Nhạc công chúa lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba tò mò hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười gật đầu nói: "Đúng nha, năm nay đã năm tuổi rồi."

Trường Nhạc công chúa thở dài nói: "Định Vương phi và Định Vương thúc sinh đệ đệ khẳng định đáng yêu lại thông minh, sao Vương Phi không mang theo tiểu đệ đệ cùng đi Nam Cương?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn vẻ mặt tiếc nuối của nàng, Địch Lệ Nhiệt Ba buồn cười, giơ tay lên điểm một cái mũi nhỏ của nàng cười nói: "Trong cung có nhiều tiểu đệ đệ như vậy, Công chúa còn chưa nhìn đủ?"

Trường Nhạc công chúa hừ nhẹ một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười nhếch lên nói: "Mẫu hậu mới không có sinh đệ đệ cho ta, Trường Nhạc không có đệ đệ."

"Được được được, không có đệ đệ. Vậy Tiểu Bảo của chúng ta sau này gọi Công chúa tỷ tỷ có được hay không?" Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi cười nói.

Ánh mắt Trường Nhạc công chúa sáng lên, nháy mắt mấy cái cười nói: "Thật sao? Kia... Ta có phải nên đưa lễ ra mắt cho đệ đệ hay không? Ừ... Ta hiện tại không thể đi Tây Bắc nữa, Vương Phi giúp ta mang về cho tiểu đệ đệ, sau này đệ đệ nhìn thấy Trường Nhạc mới có thể yêu thích ta."

Vừa nói cúi đầu nhìn mình một chút, không chút do dự từ trên cổ tay giật chuông lục lạc bằng ngọc tinh xảo xuống nhét vào trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba có chút kinh ngạc cầm lấy chuông lục lạc ngọc, Bạch Ngọc cực phẩm tỉ mỉ tạo hình mà thành bức họa long phượng trình tường. Một con rồng một con phượng quấn quýt lẫn nhau thành một cái hình cầu nho nhỏ.

Từ chỗ điêu khắc long phượng còn có thể thấy bên trong ôm lấy một viên ngọc châu tròn trịa. Mặc dù chỉ là một lục lạc khéo léo, nhưng là mỹ ngọc cực phẩm và chạm trổ tinh xảo không gì sánh kịp kia, vừa nhìn cũng biết tuyệt đối là giá trị không rẻ.

Trường Nhạc công chúa hào phóng như thế, ngay cả Liễu Quý phi cũng nhịn không được nữa liếc nhìn nàng một cái, nhíu mày nói: "Công chúa, lục lạc ngọc này là Thái Hậu ban cho ngươi."

Trường Nhạc công chúa không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, nói: "Hoàng tổ mẫu ban cho Bổn cung chính là của Bổn cung rồi, Bổn cung thích đưa nó cho người nào thì có liên quan gì tới Liễu Quý phi?"

Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay kéo Trường Nhạc công chúa, mỉm cười nói: "Được rồi, ta thay Thần Nhi cám ơn lễ vật của Công chúa. Nói vậy ta cũng nên thay Thần Nhi đáp lại Công chúa một lễ vật mới đúng, Nhưng ta lại không lấy ra được đồ gì."

Ánh mắt Trường Nhạc công chúa phát sáng, nháy nháy mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Vương Phi, có thể tự mình chọn lễ vật hay không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày cười nói: "Công chúa muốn cái gì?"

Trường Nhạc công chúa đứng dậy, ở bên tai Địch Lệ Nhiệt Ba nói nhỏ mấy câu.

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ cau mày, có chút nghi ngờ nói: "Ngươi muốn... dùng làm cái gì?"

Trường Nhạc công chúa mím môi, níu lấy bím tóc trước ngực cười nói: "Chơi a, người khác cũng không chịu cho, ta biết Vương Phi nhất định là có. Ta muốn một cái nha, Vương Phi, có được hay không vậy?"

Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ một chút, nói: "Ta trở về tìm xem, có liền cho ngươi."

Trường Nhạc công chúa cười mặt mày cong cong. "Ta liền biết Định Vương phi tốt nhất."

Địch Lệ Nhiệt Ba giơ tay lên vuốt vuốt tóc Trường Nhạc công chúa, nhẹ giọng hỏi: "Đúng rồi, hôn lễ của An Khê công chúa, sao phụ hoàng ngươi lại phái ngươi cùng đi theo?"

Nghe vậy, ánh mắt Trường Nhạc công chúa đang trong suốt khẽ trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro