Chương 311: Gặp lại Trường Nhạc công chúa
Quả nhiên Từ Thanh Trần đã ở Vĩnh Lâm chờ bọn hắn.
Thời điểm mọi người chạy tới thành Vĩnh Lâm, Thanh Trần công tử đang một thân nguyệt lãng phong thanh nhàn nhã thoải mái ngồi ở trong trà lâu tốt nhất thành Vĩnh Lâm uống trà.
Thấy bọn họ đi vào, Từ Thanh Trần mỉm cười nói: "Ta đợi các ngươi đã lâu, đã để cho người ta bao xuống một khách sạn, chúng ta ở Vĩnh Lâm nghỉ ngơi một ngày rồi đi, thế nào?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Đại ca nghĩ chu đáo, muội và Lộc Hàm cũng có ý định như vậy."
Mọi người vào ngồi, Từ Thanh Trần nhướng mày cười nói: "Thoạt nhìn mọi người đi đường không thoải mái?"
Vừa nghe lời này, Phượng Chi Dao lập tức oán khí đầy bụng, oán giận nói: "Cũng không phải sao. Thanh Trần công tử ngươi không biết, chúng ta dọc theo đường đi vừa đi vừa chạy.... kết quả đều đã qua sông Vân Lan này rồi mà một chút tiểu quỷ nhát gan cũng không thấy đuổi theo. Làm hại Bổn Công tử lòng tràn đầy chờ đợi!"
Mấy năm này cuộc sống trôi qua quá mức an bình, ở Tây Bắc ngay cả diệt thổ phỉ cũng đều bị người cướp đi, thế cho nên Tây Bắc cảnh nội hiện tại ngay cả giặc cỏ cũng không có. Thật là... Tay hơi ngứa.
"Mặc Cảnh Kỳ làm điều này thật đúng là mất mặt, nếu hắn hạ chỉ nói rõ chặn giết chúng ta thì những tướng lãnh kia dám không theo hay sao? Bổn Công tử cũng có thể cảm giác đi ra từ giữa một vạn đại quân bao vây từng lớp từng lớp. Nhìn bây giờ một chút, người phía dưới qua loa... Nếu để cho Mặc Cảnh Kỳ biết chúng ta không giảm người nào liền ra khỏi Toái Tuyết quan, không biết có thể tức chết hay không? !"
Từ Thanh Trần lắc đầu cười nói: "Phượng Tam suy nghĩ nhiều quá. Mặc Cảnh Kỳ không thể nào tuyên dương. Một khi tuyên dương là thông báo thiên hạ, chẳng khác nào chính thức tuyên chiến với Mặc gia quân. Chỉ sợ còn chưa giết được chúng ta thì hỏa lực của Mặc gia quân đã tập trung tại Hồng Nhạn quan. Nếu hắn khuynh tất cả những gì mình có mà có thể giết được Vương gia thì cũng xong, vạn nhất để cho Vương gia tới Tây Bắc rồi......"
Lửa giận của Định Vương và gần trăm vạn Mặc gia quân cũng không phải là tùy tiện người nào cũng có thể chịu đựng được. Nghe Từ Thanh Trần phân tích, Phượng Tam chỉ có thể vì Mặc Cảnh kỳ nhát gan tỏ vẻ tiếc nuối.
"Khởi bẩm Vương gia, dưới lầu sứ giả Đại Sở cầu kiến." Thị vệ đi lên bẩm báo nói.
"Sứ giả Đại Sở?" Phượng Chi Dao có chút kinh ngạc, nhìn Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba một chút hỏi: "Tình hình hiện tại như thế, sứ giả Đại Sở còn có thể tới cầu kiến Vương gia?"
Từ Thanh Trần lạnh nhạt cười nói: "Phượng Tam không ngại đoán xem sứ giả Đại Sở là ai?"
Phượng Chi Dao nhìn hắn nói: "Chẳng lẽ Thanh Trần công tử đã gặp rồi?"
Từ Thanh Trần lắc đầu nói: "Chưa thấy qua, nhưng có thể suy đoán một hai. Nam Chiếu phát quốc thư chính là muốn mời quân vương quyền quý các quốc gia tham gia đại hôn của An Khê công chúa. Đại Sở không thể nào phái sứ thần cấp quá thấp tới đây, nhưng là... Lấy tính cách của Mặc Cảnh Kỳ chắc sẽ không tự mình đến đây."
Mặc Cảnh Kỳ bình sinh đề cao thân phận nhất, lại cảnh giác với an nguy của bản thân. Đừng nói đến tới Nam Chiếu ngoài ngàn dặm này, Mặc Cảnh Kỳ cả đời này ngay cả một dặm bên ngoài kinh thành cũng chưa từng đi qua. Bình thường trừ phi cần thiết, nếu không tuyệt đối sống ở trong sự bảo vệ cẩn trọng của thị vệ trong hoàng cung tuyệt sẽ không xuất cung nửa bước.
"Mặc Cảnh Kỳ đã sớm biết chuyện Lê Vương và Nam Cương có chút liên quan. Như vậy lần này hắn cũng nhất định sẽ không để cho Lê Vương đoạt trước. Cả trong kinh thành người vừa có thể làm cho Mặc Cảnh Kỳ tín nhiệm vừa có thể lên được mặt bàn cũng chỉ có Liễu gia thôi." Từ Thanh Trần nhàn nhạt cười nói, chỉ biết trong tươi cười nhưng nhiều mấy phần lãnh ý.
Ban đầu Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên quyết định cầm Từ gia khai đao, nơi này tuyệt đối không thể thiếu người Liễu gia xúi giục.
Mặc Lộc Hàm ngưng mi nói: "Liễu Thuần Phong?"
Phượng Chi Dao nháy mắt. "Liễu Thuần Phong là ai?"
Trác Tĩnh thấp giọng cười nói: "Phượng Tam công tử, Liễu Thuần Phong chính là Liễu Thừa tướng, phụ thân của Liễu Quý phi."
Cũng không trách Phượng Chi Dao không biết, tuy nói tuổi của Liễu Quý phi gần bằng đám người Mặc Lộc Hàm, nhưng bản thân Liễu Thuần Phong thật ra cũng chỉ nhỏ hơn Hoa Quốc công hai tuổi.
Ở trong trí nhớ của Phượng Chi Dao, thời điểm chú ý tới người này thì lão chính là Liễu Thừa tướng rồi, tự nhiên không có nhớ kỹ lão rốt cuộc tên gọi là gì.
Từ Thanh Trần gật đầu nói: "Không sai, ta đoán sứ giả Đại Sở chính là Liễu Thuần Phong."
Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ nhíu mày, nhìn Mặc Lộc Hàm ở bên cạnh. "Chẳng lẽ Vương gia và vị Liễu Thừa tướng này còn có giao tình gì?"
Mặc Lộc Hàm cười nhạo nói: "Định Vương phủ và Liễu gia thường hay bất hòa, chỗ nào có được giao tình?"
Năm đó thời điểm Mặc Lưu Danh còn trẻ, đương gia Liễu gia còn không phải là Liễu Thừa tướng hiện tại mà là Liễu lão thái gia đã qua đời.
Liễu lão thái gia tuổi đã hơn sáu mươi mới lên tới vị Thừa tướng, nhưng phía trên lại bị đè ép bởi một Nhiếp chính vương mới chỉ chừng hai mươi tuổi Mặc Lưu Danh, điều này làm cho Liễu lão thái gia vốn lòng dạ hẹp hòi sao có thể nhịn được khẩu khí này.
Mấy năm kia không ít lần gây cản trở Mặc Lưu Danh, vì vậy, quan hệ của Định Vương phủ và Liễu gia cũng chưa từng dễ chịu. Đây cũng là nguyên nhân tại sao năm đó Liễu Quý phi một lòng lưu luyến si mê Mặc Lộc Hàm, cũng không vì Mặc Lộc Hàm không có ý gì với nàng ta, ngay cả mọi người Liễu gia không ai đồng ý cửa hôn sự này, mà không chút do dự đưa nàng vào trong cung.
"Để cho lão ta lên đây đi, Bổn Vương cũng muốn xem rốt cuộc lão có chuyện gì mà yêu cầu gặp Bổn Vương." Mặc Lộc Hàm nhàn nhạt phân phó nói.
Không lâu lắm, dẫn người lên trà lâu, quả nhiên là Liễu Thừa tướng râu tóc hoa râm. mặc dù Liễu Thuần Phong tuổi tác đã cao, nhưng thân thể và tinh thần lại khá tốt, trong đôi mắt có chút đục ngầu cũng mang theo tia sáng khôn khéo.
Chẳng qua người đứng ở bên cạnh lão lại làm cho mọi người ngẩn ra, đứng ở bên cạnh Liễu thừa tướng chính là hai nữ tử.
Lớn tuổi chính là vị một thân áo trắng như tuyết, trên dung nhan tuyệt mỹ mang theo nhàn nhạt lạnh lùng, không phải là Liễu Quý phi là ai? Mặc dù Liễu Quý phi hôm nay tuổi đã hơn ba mươi, nhưng là thời gian tựa hồ phá lệ hậu ái với nàng, nhìn qua vẫn không khác năm sáu năm trước.
Đứng ở bên cạnh Liễu Quý phi cũng là một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, thiếu nữ mặc một bộ la y màu vàng nhạt thêu hoa phù dung màu trắng ở dưới gấu, dung nhan đã dần dần nẩy nở đã có mấy phần mơ hồ có thể thấy được tuyệt sắc tao nhã.
Có thể thấy rằng, chừng hai năm nữa dung mạo của thiếu nữ tuyệt đối sẽ không kém Liễu Quý phi ở đây, đôi mắt thanh tịnh linh động lại càng để lộ ra tinh khiết và thanh tú trong trẻo mà Liễu Quý phi tuyệt sẽ không có.
Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba, trên mặt thiếu nữ không khỏi vui mừng tiến lên một bước nhẹ giọng kêu lên: "Định Vương phi......"
Địch Lệ Nhiệt Ba hơi ngẩn ra, nhìn dung nhan kia đều có mấy phần rất giống Hoa Hoàng Hậu và Hoa Dĩnh, trong lòng vừa động nói: "Trường Nhạc công chúa..."
Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba nhớ được mình, Trường Nhạc công chúa vui mừng gật đầu lia lịa, cất bước muốn hướng tới trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba đi tới.
Phía sau Liễu Quý phi ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Công chúa, thân là Công chúa của một nước nên chú ý lễ nghi, không nên mất thể thống để cho Hoàng Thượng hổ thẹn."
Trường Nhạc công chúa dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Liễu Quý phi một chút, cười híp mắt nói: "Đa tạ Quý phi nương nương nhắc nhở, nhưng mới vừa cũng không phải là Bổn Công chúa muốn đi lên, mà do Quý phi nương nương đề nghị tới không phải sao? Bổn Công chúa chỉ là muốn tự ôn chuyện với Định Vương phi, nhưng không biết Quý phi nương nương đi lên là muốn ôn chuyện với ai?"
Liễu Quý phi mặt liền biến sắc, bình tĩnh nhìn chằm chằm Trường Nhạc công chúa. Trường Nhạc công chúa cũng không sợ, không chút do dự nhìn trở về.
Một lúc lâu mới nghe Liễu Quý phi nói: "Bổn cung cũng muốn ôn chuyện với Định Vương phi."
Địch Lệ Nhiệt Ba đứng dậy, cười yếu ớt nói: "Khó được ở chỗ cảnh thành nhỏ này còn có thể gặp phải cố nhân, nếu Quý phi và Công chúa đều muốn ôn chuyện với Bổn phi, không bằng chúng ta đổi chỗ khác để hàn huyên một chút? Cũng tránh cho... làm hỏng thanh danh của Quý phi."
Trường Nhạc công chúa vui vẻ kéo tay Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Định Vương phi, đã lâu không gặp ta còn tưởng rằng chúng ta sẽ không còn được gặp lại. Chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi."
Nói xong lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba liền đi tới sương phòng bên cạnh, trên lầu trà lâu cũng bị Từ Thanh Trần bao hết, thật cũng không lo lắng nàng ta xông nhầm phòng của người khác đi.
Lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba đi hai bước, Trường Nhạc công chúa có quay đầu lại nhìn Liễu Quý phi còn đứng tại nguyên chỗ không động một chút, híp đôi mắt cong cong cười nói: "Liễu Quý phi, ngươi còn không đi? Cho dù danh tiếng Bổn Công chúa kém một chút cũng không sao, nữ nhi của Hoàng đế không lo gả. Nhưng nếu là Liễu Quý phi... Khanh khách... Không biết phụ hoàng có thích nghe có người nói đến một cành hoa lê ra đầu tường hay không đây?"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Liễu Quý phi đỏ mặt lên, nhìn thoáng qua nam tử áo tím tóc bạc đưa lưng về phía của mình kia một cái, thật nhanh đi theo.
Phía sau, Phượng Chi Dao lúc này mới phục hồi tinh thần lại, chỉ vào phương hướng Trường Nhạc công chúa biến mất chắc lưỡi nói: "Nha đầu kia là Trường Nhạc công chúa?"
Mặc Lộc Hàm giương mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt tròng mắt uống trà. "Ngươi có ý kiến gì?"
Phượng Chi Dao ngượng ngùng im lặng, hắn có thể có ý kiến gì, mặc dù hắn chỉ thấy Trường Nhạc công chúa một hai lần, nhưng vẫn còn nhớ rõ bộ dạng thiên chân khả ái ban đầu của tiểu Công chúa bị Hoa tỷ tỷ sủng nịch bảo vệ kia.
Thậm chí có lúc hắn ghen tỵ với Tiểu Công chúa này, bởi vì nàng chiếm được toàn bộ sủng ái và che chở của người kia. Chẳng qua hiện tại đây là thiếu nữ mười tám đại biến sao?
Tiểu Công chúa thiên chân khả ái kia cũng có thể thuận miệng phun ra lời trào phúng cay độc như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro