Chương 300: Nhân sinh không có nếu như
Cuối cùng chuyện Lôi Đằng Phong lấy kết quả Trấn Nam Vương thỏa hiệp giải quyết viên mãn, trong đó kể cả khế ước Tây Lăng với Mặc gia quân ký kết ngưng chiến trong vòng năm năm, còn có liên hệ mậu dịch của Tây Lăng và Tây Bắc, hơn nữa thành lập hiệp nghị con đường thương nghiệp nối thẳng Tây Vực.
Cùng với Tây Lăng hàng năm dùng giá thấp bán ra số lượng mỏ đồng cùng với quặng sắt nhất định cho Tây Bắc làm đền bù tổn thất việc làm của Lôi Đằng Phong tại Tây Bắc lần này, vân vân.
Đến Tây Bắc một chuyến, Trấn Nam Vương có thể nói là không chiếm được chút tiện nghi, sáng sớm ngày thứ hai liền mang theo Lôi Đằng Phong rời khỏi Lệ thành trở lại Tây Lăng. Chỉ là đội ngũ vốn quy mô lớn mà đến, lúc trở về chỉ còn lại không đến một nửa nhân mã.
Thái tử Bắc Nhung và Thất Vương tử và Lê Vương Đại Sở muốn đàm phán như thế nào Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm đều không hỏi đến, mà giao cho Từ Thanh Trần và Từ Hồng Vũ đi xử lý.
Địch Lệ Nhiệt Ba cùng với Mặc Lộc Hàm đều có mười phần tin tưởng năng lực của hai người, đương nhiên sẽ không lo lắng bọn hắn sẽ để Mặc gia quân chịu thiệt.
Sau khi Trấn Nam Vương rời khỏi, ba huynh muội Lăng Thiết Hàn sống nhờ tại Định Vương phủ cũng cáo từ. Tuy Bệnh thư sinh bệnh lâu chưa lành sắc mặt vẫn ẩn ẩn khó coi, nhưng nghe hơi thở của hắn tựa hồ đã khá hơn trước nhiều.
Lăng Thiết Hàn và Lãnh Lưu Nguyệt tầm đó dường như vẫn còn có chút cổ quái cứng ngắc, nhưng chuyện đó không liên quan đến Địch Lệ Nhiệt Ba.
Không đến vài ngày, Từ Thanh Trần và Từ Hồng Vũ đã giải quyết xong mấy người còn lại. Lúc này Mặc gia quân không chỉ đã nhận được vô số chỗ tốt trên thực chất, càng khiến cho quyền quý các quốc gia đều đã hiểu được một đạo lý, cho dù Mặc gia quân hôm nay chỉ chiếm cứ chưa tới một phần sáu lãnh thổ Đại Sở, nhưng cũng không phải dễ đắc tội như vậy.
Từ sau khi Mặc Lộc Hàm tuyên bố thoát ly quan hệ với Đại Sở, thế cân bằng giữa các quốc gia có chút lung lay sắp đổ lại một lần nữa giữ vững vi diệu.
"Khởi bẩm Vương phi, Lê Vương và Lê Vương phi đến chào từ biệt Vương phi."
Tiễn một đoàn người khó chơi, Địch Lệ Nhiệt Ba thanh nhàn liền chơi đùa với Mặc Tiểu Bảo.
Mặc Tiểu Bảo đã sắp hai tháng càng ngày càng lớn lên trắng trẻo đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn non mềm mũm mĩm, bên trên có hai con mắt lớn như Thủy Tinh đen, mỗi lần ngập nước nhìn thấy Địch Lệ Nhiệt Ba đã khiến cho người ta nhịn không được ôm bé vào trong ngực, hôn rồi lại hôn.
Nghe thấy Thanh Loan bẩm báo, Địch Lệ Nhiệt Ba mới ngồi dậy chớp chớp đôi mi thanh tú hỏi: "Chào từ biệt ta?"
Sao nàng lại không biết trong mắt người ngoài Định Vương phi nàng quan trọng hơn Định Vương? Nếu nói là vì quan hệ của nàng và Địch Oánh, từ đầu tới cuối, nàng cùng với Địch Oánh chưa từng có cái gì như tỷ muội tình thâm.
Thanh Loan gật đầu nói: "Lê Vương phi xác thực là nói như vậy. Vương gia sáng sớm ra khỏi thành cùng với Từ Nhị công tử. Chắc hẳn cũng không kịp trở về tiễn Lê Vương."
Địch Lệ Nhiệt Ba cười một tiếng, Mặc Lộc Hàm rõ ràng là biết hôm nay Mặc Cảnh Lê phải đi. Nếu có tâm tiễn đưa, hắn căn bản cũng không ra khỏi thành.
Nghĩ nghĩ, Địch Lệ Nhiệt Ba phất phất tay nói: "Mà thôi, mời Lê Vương và Vương phi tại phòng khách lấy lệ."
Thanh Loan lĩnh mệnh đi, Địch Lệ Nhiệt Ba thay quần áo khác rồi mới quay người đi ra ngoài. Còn chưa đi ra khỏi phòng, Mặc Tiểu Bảo đằng sau liền kêu lên nha ồ nha ồ, ai cũng không nghe rõ nó đang gọi gì.
Nghe được tiếng của bé thì Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu nhìn lại, cục thịt nho nhỏ nằm trong tã lót, duỗi ra bàn tay nhỏ bé cười đáng yêu với Địch Lệ Nhiệt Ba, cái miệng nhỏ nhắn còn không ngừng mà y y nha nha nói lời mà người khác không hiểu được.
Lâm ma ma cười nói: "Chắc Tiểu Thế tử không nỡ rời Vương phi."
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn đôi mắt Bảo Bảo trông mong nhìn dáng dấp của mình, trong lòng cũng rất áy náy.
Bảo Bảo sinh ra sắp hai tháng, thời gian nàng ở cùng Bảo Bảo kỳ thật cũng không nhiều. Thậm chí có đôi khi một hai ngày không nhìn thấy cũng là chuyện thường, khó được Mặc Tiểu Bảo mỗi lần gặp nàng còn có thể thân cận cười với nàng như vậy.
Cẩn thận ôm Bảo Bảo ra từ trong nôi, Địch Lệ Nhiệt Ba ôn nhu cười nói: "Bảo Bảo nghe lời, cùng mẫu thân ra ngoài được không?"
Hiện tại mặc dù mới tháng tám, nhưng thời tiết Tây Bắc cũng đã lạnh. Lâm ma ma nghe Địch Lệ Nhiệt Ba muốn ôm Mặc Tiểu Bảo đi ra ngoài, vội vàng bỏ thêm một cái chăn nhỏ mềm mại ấm áp qua..., một bên cẩn thận dặn dò đừng cho tiểu Thế tử ra gió bị lạnh.
Địch Lệ Nhiệt Ba đáp ứng từng chuyện mới ôm Mặc Tiểu Bảo đi ra cửa.
Địch Lệ Nhiệt Ba ôm Mặc Tiểu Bảo đi vào phòng khách lại chỉ thấy được Mặc Cảnh Lê ngồi ở trong phòng khách xuất thần, Địch Oánh lại chẳng biết đi đâu.
Địch Lệ Nhiệt Ba có chút không vui cau mày lại, khi đi tới đứng tại cửa ra vào thì hỏi nha đầu: "Lê Vương phi đi đâu vậy?"
Thị nữ cung kính đáp: "Khởi bẩm Vương phi, vừa rồi Lê Vương phi nói muốn đi ra ngoài một chút, đi hoa viên bên kia rồi. Nô tài đi mời nàng tới?"
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu một cái, định bước đi thì Mặc Cảnh Lê ở bên trong đứng dậy nói. "Chờ một chút, không cần đi gọi Oánh nhi. Địch Lệ Nhiệt Ba, Bổn Vương có mấy lời muốn nói riêng với ngươi."
Địch Lệ Nhiệt Ba quay người nhìn nam nhân đang nhìn mình, gương mặt lạnh lùng kiêu căng như cũ trước mắt, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.
Vung tay lên cho thị nữ lui ra, Địch Lệ Nhiệt Ba bước vào trong sảnh hỏi: "Lê Vương có chuyện gì muốn nói với Bổn phi?"
Mặc Cảnh Lê nhíu mày nhìn Mặc Tiểu Bảo trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba cùng với Vệ Lận và Thanh Ngọc đi theo sau lưng Địch Lệ Nhiệt Ba, có chút không vui mà nói: "Ta muốn một mình nói chuyện cùng ngươi."
Địch Lệ Nhiệt Ba khó hiểu nhìn hắn. "Hiện tại cũng không có người ngoài, có chuyện nói thẳng là được."
Mặc Cảnh Lê cũng hiểu Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ không một mình ở chung với hắn, chỉ phải nhịn xuống cơn tức này, một lần nữa ngồi xuống.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi xuống chủ vị, cẩn thận thả Mặc Tiểu Bảo vào trong lòng, nhẹ nhàng lắc bàn tay nhỏ bé của bé, khiến Mặc Tiểu Bảo khanh khách lộ ra nụ cười không răng.
Một màn mẫu tử ấm áp này, trong mắt Mặc Cảnh Lê lại đặc biệt chướng mắt. Khẽ hừ một tiếng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Lúc trước chuyện từ hôn là Bổn Vương không đúng, Bổn Vương lúc này nhận lỗi với ngươi."
Địch Lệ Nhiệt Ba sững sờ, có chút nghi hoặc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Mặc Cảnh Lê một chút. Quay đầu nhìn lại Vệ Lận và Thanh Ngọc: Đầu óc Mặc Cảnh Lê không có tật chứ?
Vệ Lận và Thanh Ngọc cũng vẻ mặt gặp quỷ, bọn họ không phải ngày đầu tiên quen biết Lê Vương. Nếu nói hắn sẽ sử dụng ám chiêu gì, bọn họ tin tưởng, nếu nói hắn sẽ ở trước mặt chịu nhận lỗi với người khác, thật đúng là không có ai từng gặp.
Chứng kiến thần sắc không thể tin của ba người, sắc mặt Mặc Cảnh Lê càng thêm khó coi. Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không có tâm tình cùng hắn nói những... chuyện cũ năm xưa này, thầm nghĩ nhanh chóng đuổi hắn đi.
Liền nhẹ gật đầu cười nói: "Đã là chuyện quá khứ rồi, Lê Vương không cần để ý."
Mặc Cảnh Lê rất nghiêm túc nhìn chăm chú, hắn nói: "Làm sao có thể không để ý? Chuyện lúc đầu ta đã điều tra xong. Là Địch Oánh vì gia nhập Lê Vương phủ cố ý làm hỏng thanh danh của ngươi. Nếu không phải là như thế, hôm nay ngươi nên là Lê Vương phi."
Địch Lệ Nhiệt Ba lập tức cảm thấy im lặng, đồng thời cảm thấy hai năm qua đã trải qua rất nhiều chuyện, Mặc Cảnh Lê cũng có chút ít thay đổi sự ngu xuẩn của mình rồi.
"Lê Vương, ta có một vấn đề mà cho tới bây giờ ngươi chưa từng nghĩ đến. Nếu như ta không muốn từ hôn... Ngươi thật cho là việc hôn nhân kia sẽ dễ dàng bị hủy mất như vậy sao?"
Đây chính là hôn sự mà tiên hoàng khi còn tại thế tự mình ban xuống dưới, sao lại, há có thể dễ dàng nói hủy là hủy hay sao?
"Ngươi có ý gì?" Mặc Cảnh Lê bất mãn nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, từ trong lời nói của Địch Lệ Nhiệt Ba thì hắn tự nhiên nghe ra nàng đối với chính mình chẳng thèm ngó tới.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhu hòa ôm Mặc Tiểu Bảo, cười nhạt nói: "Không có ý gì, Bổn phi chỉ muốn nói cho Lê Vương điện hạ, chuyện đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi, trên đời này không có nếu như, cũng không có cái gì là nên. Nếu Lê Vương không có chuyện gì khác tình, có thể mời về rồi. Vương gia sáng nay ra khỏi thành làm việc, sẽ không tiễn Lê Vương và Vương phi rồi."
Mặc Cảnh Lê không cam lòng trừng mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Ngươi vốn là Vương phi của Bổn Vương!"
Địch Lệ Nhiệt Ba giương mắt nhàn nhạt nhìn hắn một cái. "Vậy Vương gia muốn như thế nào?"
"Ngươi đi cùng Bổn Vương, Bổn Vương cam đoan ngươi sẽ trở thành đích phi của Lê Vương!" Mặc Cảnh Lê nói.
Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh đánh giá Mặc Cảnh Lê hồi lâu, mới khinh thường cười Xùy~~ ra tiếng.
Phát hiện khinh miệt cùng với khinh thường trong tiếng cười của Địch Lệ Nhiệt Ba, Mặc Cảnh Lê có chút buồn bực xấu hổ mà nói: "Ngươi cười cái gì?"
Địch Lệ Nhiệt Ba dừng cười, bình tĩnh mà hỏi: "Lê Vương điện hạ, ngươi dám ở trong Lệ thành mang ta đi sao?"
Nghe vậy, Mặc Cảnh Lê biến sắc. Nhanh chóng nhìn thoáng qua Vệ Lận đứng sau lưng Địch Lệ Nhiệt Ba, sắc mặt lúc trắng lúc xanh biến ảo bất định.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhã tựa vào ghế, ôm Mặc Tiểu Bảo một bên đùa, một bên cười nói: "Lê Vương nói những...lời này rốt cuộc có ý gì ? Có phải nói lá gan cùng với sự quyết đoán của Lê Vương đã lớn đến mức dám ở Tây Bắc đoạt Định Vương phi rồi sao? Nếu thật sự là như thế, đã khiến Bổn phi thay đổi cách nhìn. Nhưng... Đã là như thế, vì sao Bổn phi lại muốn đi theo ngươi? Đích phi của Lê Vương? Rất đáng tiền để Bổn phi thèm muốn sao?"
Mặc Cảnh Lê nắm chặt hai tay buông bên người, nhìn chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Mặc Lộc Hàm đối tốt với ngươi như vậy? Ngươi cứ tình nguyện liều lĩnh đi theo hắn như vậy? Chẳng qua hắn đang lợi dụng ngươi mà thôi!"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhướn mày cười yếu ớt nói: "Đương nhiên Lộc Hàm rất tốt với ta. Thiên hạ ai không biết, ta là thê tử duy nhất của hắn, chấp chưởng một nửa quyền lợi Định Vương phủ cùng với Mặc gia quân, tay cầm Kỳ Lân tinh nhuệ nhất thần bí nhất thiên hạ. Những thứ này... Ngươi có thể cho ta sao? Ngươi dám cho sao? Chẳng lẽ Lê Vương không phải muốn lợi dụng Bổn phi? Không phải muốn Từ thị Vân Châu đằng sau ta? Không phải muốn Kỳ Lân trong tay ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro