Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 288: Bệnh thư sinh oán độc

Ra khỏi sân của Trầm Dương, tâm tình Địch Lệ Nhiệt Ba hơi ảm đạm. Bước chậm trên hành lang, đột nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba dừng lại, trầm giọng nói: "Tần Phong, đi mời Bệnh thư sinh đến, ta muốn gặp hắn ta."

"Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh."

Trên phương diện độc thuật, có thể nói, Bệnh thư sinh độc bộ thiên hạ, nhưng trên phương diện võ công, thì do nguyên nhân thân thể, nên cũng không làm sao được như ý. Nếu Tần Phong đã biết đặc điểm và nhược điểm của hắn ta, Kỳ Lân muốn mời một người làm khách, thì tất nhiên không phải việc khó gì.

"Tam các chủ, đã lâu không gặp, có khỏe không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba mang người đi vào khách sảnh, mỉm cười nhìn người thanh niên đang mang sắc mặt tái xám, thần sắc âm u, ngồi trong khách sảnh.

Bệnh thư sinh nghe vậy, quay đầu lại, nheo hai mắt lại nhìn chằm chằm nữ tử áo xanh mang theo khí độ nhã nhặn lịch sự trước mắt, trong mắt chớp động lên tia sáng ác ý.

"Khụ khụ. . . Định Vương phi? Đúng là đã lâu không gặp. Sao? Mặc Lộc Hàm còn chưa chết sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không tức giận, mỉm cười nói: "Làm phiền Tam các chủ nhớ thương rồi, Vương gia rất khỏe. Nếu không, sao Các chủ lại tân tân khổ khổ chạy từ Tây Lăng đến Lệ thành đây?"

Bệnh thư sinh lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, nói: "Bích Lạc hoa ở trong tay ngươi?"

Lúc đầu, vì tung tích Bích Lạc hoa, mà người được hắn và Địch Lệ Nhiệt Ba phái đi cũng đấu trí đấu dũng không ít, không nghĩ tới cuối cùng vật đó vẫn rơi vào trong tay Địch Lệ Nhiệt Ba trước một bước.

Địch Lệ Nhiệt Ba rũ mắt, lạnh nhạt nói: "Mặc Cảnh Kỳ hay Đàm Kế Chi nói cho ngươi?"

Bệnh thư sinh nhướng mày, Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhạt nói: "Lúc Phượng Tam trở lại từ kinh thành, đã nói cho ta biết, trên đường bị người mà nghi ngờ là của Diêm Vương các đuổi giết, Bổn phi liền đoán được, chắc qua không được bao lâu sẽ gặp được Tam các chủ. Nhưng mà. . . . .." Lời nói của Địch Lệ Nhiệt Ba xoay chuyển, đôi mắt trầm tĩnh cũng bị lây nhiễm một tia lạnh lẽo. "Tam các chủ dám một mình phạm hiểm vào Lệ thành ta, là không để Bổn phi và Định Vương phủ vào trong mắt, hay cho rằng, Bổn phi nể mặt Lăng các chủ nên không dám động tới ngươi?"

Nhắc tới Lăng Thiết Hàn, sắc mặt Bệnh thư sinh cũng không dễ nhìn, cười lạnh, nói: "Bản công tử không cần ngươi nể mặt Đại ca! Chẳng lẽ Định Vương phi mời Bản công tử tới không phải muốn cầu xin ta sao? Nghe nói, hằng năm, thần y Trầm Dương đều ở tại Định Vương phủ, sao, phương thuốc của Bích Lạc hoa, lão ta đã nghiên cứu ra chưa?"

Khóe môi Địch Lệ Nhiệt Ba câu lên một nụ cười cực kỳ nhạt, gật đầu thừa nhận: "Tam các chủ nói rất đúng, đúng là vì phương thuốc của Bích Lạc hoa, nên Bổn phi mới mời Tam các chủ tới."

Trên gương mặt âm u của Bệnh thư sinh nặn ra một nụ cười ác độc. "Ngươi mơ đi. Muốn ta cứu Mặc Lộc Hàm? Ngươi đừng nằm mơ. Chờ Bản công tử luyện thành Bích Lạc Hoàng Tuyền, thì sẽ mời Mặc Lộc Hàm nếm thử!"

Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh ngồi trên ghế nhìn hắn, ngay cả sóng mắt cũng không dao động chút nào. Bệnh thư sinh hơi kỳ quái nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, hỏi: "Ngươi, nữ nhân này cũng thật kỳ quái, ngươi thật sự là nữ nhân của Mặc Lộc Hàm sao?"

Đôi mi thanh tú của Địch Lệ Nhiệt Ba chau lên, nghi hoặc nhìn hắn ta.

Bệnh thư sinh đánh giá Địch Lệ Nhiệt Ba một lúc lâu, mới hỏi: "Không có phương thuốc cổ truyền của Bích Lạc hoa, chắc chắn Mặc Lộc Hàm phải chết không thể nghi ngờ. Ngươi lại không lo lắng chút nào sao? Nghe thấy những gì ta nói, ngươi cũng không tức giận sao? A. . . Ta nhớ rồi, lúc trước ở Nam Cương, ngươi cũng đã nghe ta nói rồi, nhưng lúc ấy lại không lộ ra một chút dấu vết nào, chỉ sợ chính Mặc Lộc Hàm cũng không bảo trì bình thản được như ngươi."

Nghe vậy, trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba cười khổ. Nàng bảo trì bình thản ở chỗ nào, nàng đang cố gắng nhẫn nhịn thì có, trên thực tế, hiện tại, nàng rất muốn sửa trị người trước mắt một trận. Đáng tiếc, nàng không thể!

Bệnh thư sinh nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba từ trên xuống dưới, một lúc lâu mới đột nhiên cười nói: "Được, nếu ngươi thật sự muốn cứu Mặc Lộc Hàm, thì cũng không phải không được. Sau này ngươi đi theo ta, nếu ngươi đi theo ta, thì Bản công tử có thể hào phóng một chút, tha cho mạng nhỏ của Mặc Lộc Hàm."

Địch Lệ Nhiệt Ba mở to hai mắt, bình tĩnh hỏi: "Đi theo ngươi? Tam các chủ muốn ta đi theo ngươi làm gì?"

Bệnh thư sinh ghét bỏ nhìn nàng một cái, cười nhạo nói: "Đừng nói ngươi sẽ cho rằng Bản công tử coi trọng ngươi đi? Lấy thân phận của ngươi, làm nha đầu bưng trà rót nước cho Bản công tử cũng không tệ. Ngươi cảm thấy như thế nào?"

Đứng ở phía sau Địch Lệ Nhiệt Ba, sắc mặt Tần Phong đã sớm thay đổi, tiến lên một bước muốn động thủ.

Địch Lệ Nhiệt Ba giơ tay lên ngăn cản động tác của hắn, bình tĩnh nói với Bệnh thư sinh: "Tam các chủ, con người ta có một thói quen không tốt. Nếu ta không vui, thì nhất định ta sẽ khiến người khác càng khó chịu hơn ta. Cho nên. . . Nếu trượng phu ta chết. . ."

Bệnh thư sinh khinh miệt cười nói: "Không phải Vương phi muốn nói, ngươi muốn giết lão bà của ta chứ? Rất xin lỗi, Bản công tử còn chưa lấy thê tử."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhạt một tiếng, nói tiếp câu nói vừa bị cắt đứt: "Ta sẽ muốn cả nhà người khác phải chết. Đừng nói thân nhân của ngươi, xem như người quen biết của ngươi, Bổn phi cũng giết sạch sẽ."

"Nói khoác không biết ngượng!" Khóe mắt Bệnh thư sinh khẽ rút một cái, lạnh lùng nói.

Nữ nhân này cho rằng, Diêm Vương các được xưng là tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ, ngay cả Hoàng thất Tây Lăng cũng không để vào mắt, là nàng ta nói động là có thể động sao? Hay cho rằng Tam các chủ Diêm Vương các hắn là đứa trẻ, tùy tiện hù dọa hai câu, thì có thể đạt được mục đích?

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Cho dù Tam các chủ hoài nghi năng lực của Bổn phi, thì cũng không nên hoài nghi năng lực của Hắc Vân kỵ và Kỳ Lân chứ. Hay Tam các chủ quyết chí đối nghịch với Định Vương phủ nhiều năm như vậy, mà ngay cả thực lực của đối thủ cũng chưa từng thăm dò rõ ràng? Bổn phi không hiểu Tam các chủ có thâm cừu đại hận gì với Vương gia chúng ta mà phải để ngươi được ăn cả ngã về không như thế. Nhưng những cái khác không nói, không có Bích Lạc hoa, lấy thân thể không biết lúc nào có thể một mạng quy thiên như bây giờ của các hạ, ngươi muốn báo thù như thế nào đây? Hôm nay, hình như Bổn phi thấy sắc mặt và thân thể của Tam các chủ còn tệ hơn ở Nam Cương lúc trước rất nhiều đó. Không biết đến lúc đó, rốt cuộc Vương gia chúng ta bị độc phát trước, hay Tam các chủ ốm chết trước đây?"

Thần sắc Bệnh thư sinh vặn vẹo, khuôn mặt oán độc nhìn chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba, từ nhỏ hắn đã chịu nhiều cực khổ, cho nên tính cách cũng vặn vẹo, có thù tất báo. Muốn nói hắn và Mặc Lộc Hàm có thâm cừu đại hận gì, thì thật sự không có, nhưng nói đến những người hắn hận nhất trên đời này, thì Mặc Lộc Hàm có thể đứng thứ ba.

Cũng vì năm đó, một chưởng của Mặc Lộc Hàm đã phế đi hơn phân nửa võ công của hắn, chấn động gây tổn hại tâm mạch, nội thương trầm trọng, từ đó, võ công không tiến thêm chút nào nữa, thân thể cũng trở thành bộ dáng bệnh tật như ngày hôm nay.

Nhưng xét đến cùng, thì đó cũng vì Diêm Vương các tới ám sát Mặc Lộc Hàm trước mới dẫn đến kết quả như thế. Song, chính là từ đó, Bệnh thư sinh bắt đầu hận Mặc Lộc Hàm, hơn nữa, hận đến thấu xương, không chết không buông, quả thật không có đạo lý như Hàn Minh Nguyệt yêu Tô Kiều Hân vậy.

Một lúc lâu, đột nhiên Bệnh thư sinh cười hắc hắc, sau một lúc lâu mới dừng lại, hất cằm lên, nói với Địch Lệ Nhiệt Ba: "Định Vương phi, ngươi nói không có tác dụng gì cả. Ta có chết cũng muốn kéo Mặc Lộc Hàm chôn cùng. Về phần phương thuốc cổ truyền của Bích Lạc hoa, các ngươi cũng đừng phí công, trên đời này, không ai có thể hiểu được. Nếu đến lúc đó, không cẩn thận điều chế giải dược cứu mạng thành độc dược lấy mạng, thì cũng đừng trách ta chưa nhắc nhở ngươi."

Địch Lệ Nhiệt Ba lặng yên nhìn hắn một lát, cũng chầm chậm nở nụ cười. "Đã như vậy, thì tạm thời mời Tam các chủ ở lại Định Vương phủ. Ngươi không ngại thì nhìn xem, Vương gia sống lâu hơn hay ngươi sống lâu hơn. Cho dù không có giải dược, thì chỉ cần Vương gia sống một ngày, hắn vẫn có thể cao cao tại thượng, hô phong hoán vũ, mà ngươi. . . Một năm có nửa năm nằm trên giường bệnh, trừ chơi đùa một chút độc dược không có tác dụng gì, thì chỉ không khác gì phế vật trốn dưới sự che chở của Lăng các chủ thôi."

Giọng nói của Địch Lệ Nhiệt Ba mềm nhẹ mà chầm chậm, ngay cả trên mặt cũng mang theo nụ cười ôn hòa nhã nhặn lịch sự, song, lời nói chảy ra từ trong miệng lại giống như từng lưỡi dao sắc bén đâm về phía tâm phế của Bệnh thư sinh không chút do dự.

Bỗng dưng Bệnh thư sinh trợn to hai mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba kinh khủng và vặn vẹo không nói ra lời. Chợt đứng lên nhào tới Địch Lệ Nhiệt Ba.

"Tiện nhân! Ngươi nói nhảm!"

Nhưng ngay cả cơ hội chạm vào Địch Lệ Nhiệt Ba mà hắn cũng không có, một chưởng phong bén nhọn đánh bay hắn ra, vứt qua ghế ở bên cạnh. Không đợi hắn phục hồi sức lực lại, thì ở cửa đã truyền tới một giọng nói lạnh lùng mà tràn đầy xơ xác tiêu điều.

"Bệnh thư sinh sao? Bổn Vương thấy ngươi không phải muốn làm Bệnh thư sinh, mà ngươi muốn làm Tử thư sinh thì đúng hơn!"

Một nam tử cao ngất mặc một thân áo gấm màu đỏ tía viền đám mây, tóc trắng như tuyết vén lên một cách tùy ý, chỉ là trong lúc lơ đãng liền toát ra khí thế và uy nghi đứng trên chúng sinh, xuất hiện ở cửa, không phải Mặc Lộc Hàm thì là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro