Chương 284: Ân đoạt nghĩa tuyệt
Trên cả cổng thành hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng rao hàng rong của người bán và tiếng dân chúng trên đường phố không xa dưới cổng thành cũng có thể nghe được rõ ràng.
Tất cả mọi người đều lấy ánh mắt như đang nhìn kẻ điên nhìn Thượng thư bộ Lễ đang giơ thánh chỉ kia, cái món đồ kia có tác dụng gì chứ? Mặc Lộc Hàm là ngươi nói muốn giáng chức thành cái gì thì liền giáng chức thành cái đó sao?
Cho dù Mặc Cảnh Kỳ ngươi viết một ngàn đạo thánh chỉ đánh Mặc Lộc Hàm vào bụi bậm, thì người ta vẫn ở Tây Bắc cao cao tại thượng ngạo thị vương hầu. Từ gia là ngươi nói cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội thì có thể chém sao?
Ngươi thử chém một người của Từ gia trước xem? Chỉ nhìn một hàng người của Từ gia ngồi ở phía trước kia, cũng biết đạo thánh chỉ này của hoàng đế Đại Sở không đáng tin cậy đến cỡ nào rồi.
Dĩ nhiên Mặc Cảnh Kỳ cũng biết thánh chỉ này vô dụng, cho nên, hôm nay, hắn phái người tới cũng không phải thật sự muốn chém cả nhà Từ gia, cũng không phải thật sự muốn làm gì Mặc Lộc Hàm. Hắn chỉ muốn Mặc Lộc Hàm làm trò bị mất mặt trước mặt hào kiệt và quyền quý trong thiên hạ mà thôi.
"Ha ha. . . . . ." Đột nhiên, trên chủ vị phát ra một chuỗi tiếng cười rõ ràng.
Mặc Lộc Hàm cười đến cả người đều ngã vào ghế giống như nghe được điều gì đó hết sức buồn cười.
Thật khó khăn cười xong, Mặc Lộc Hàm mới dựa vào vai Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi dậy, mắt nhìn xuống Thượng thư bộ Lễ đang cố gắng trấn định ở phía dưới, nhướng mày nói: "Đoạt kỳ quốc họ? Có phải cái tên ngu ngốc Mặc Cảnh Kỳ kia đã quên hay không? Họ của Bổn Vương cũng không phải hắn ta ban cho. Chỉ là không khéo có cùng một tổ tiên với hắn ta mà thôi."
"Ngươi làm càn! Lại dám bất kính với Hoàng thượng như thế!" Mặc dù Thượng thư bộ Lễ giận dữ mắng, nhưng trên mặt cũng có mấy phần xấu hổ.
Đại Sở lập quốc lấy hiếu đạo làm đầu, họ của tổ tiên, ngoại trừ lập công lao thật lớn được ban cho quốc họ ra, thì bất luận kẻ nào cũng không thể sửa đổi, bao gồm cả hoàng đế.
Cho dù thật sự phạm vào tội lớn cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, tru di cửu tộc, thì cũng không thể tùy ý sửa đổi họ của phạm nhân. Huống chi, nguyên bản Mặc Lộc Hàm họ Mặc, cũng không phải họ được hoàng đế ban cho.
Ngoài ra, mặc dù hai nhà có cùng tổ tiên, nhưng từ sau khi Thái tổ khai mở lập từ miếu, thì tuy Mặc Lộc Hàm và Mặc Cảnh Kỳ có cùng họ, nhưng cũng đã tách biệt hoàn toàn.
Mặc Cảnh Kỳ có quyền có thể trục xuất họ của rất nhiều Vương gia trong kinh thành, nhưng cũng không quản được đến trên đầu Mặc Lộc Hàm. Nhưng có lúng túng như thế nào đi nữa, thì cũng không thể dễ dàng tha thứ việc Mặc Lộc Hàm nhục mạ hoàng đế là ngu ngốc ở trước mặt mọi người.
Mặc Lộc Hàm nhàn nhạt nhướng mày, không xem Thượng thư bộ Lễ đang tức đến xanh mặt vào trong mắt chút nào. Có thể bị Mặc Cảnh Kỳ phái đến Tây Bắc tìm chết, hiển nhiên cũng không phải nhân vật quan trọng gì. Tám phần là vừa nhậm chức Thượng thư bộ Lễ đi?
Mặc Lộc Hàm không so đo với hắn ta, nhưng các tướng lĩnh Mặc gia quân ở phía dưới lại không nhịn được, rối rít mở miệng tức giận mắng, mấy lão đại gia từ trong quân doanh ra, nên tất nhiên cũng không có chuyện mắng người cũng phải chi, hồ, giả, dã, văn nhã giống như những học sĩ phong lưu kia trên triều đình, mà lời thô tục gì cũng dám ra khỏi miệng, chỉ sợ cả đời này Mặc Cảnh Kỳ bị chửi cũng không bằng đêm nay.
Mặc Lộc Hàm nhàn nhã thưởng thức các tướng sĩ la mắng, cũng không có ý trói buộc. Dù sao lễ chuẩn bị cho tiệc đầy tháng của Mặc Tiểu Bảo cũng đã nhận xong, còn dư lại cũng là thời gian giải trí.
Ở phía dưới, Lôi Đằng Phong ngồi bên cạnh Trấn Nam Vương nhíu nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Phụ Vương, người thấy Định Vương đang có ý gì?"
Mặc Cảnh Kỳ gây náo loạn như vậy, truyền ra ngoài, chắc chắn thể diện của Mặc Lộc Hàm sẽ bị tổn hại. Nếu Mặc Lộc Hàm muốn ngăn cản chuyện này, thì căn bản những quan viên truyền chỉ này sẽ không vào được.
Bây giờ thấy bộ dáng chẳng những không có ý định ngăn cản, mà còn mơ hồ có ý phóng túng và đổ thêm dầu vào lửa của Mặc Lộc Hàm, lại làm cho Lôi Đằng Phong hơi khó hiểu, rốt cuộc Mặc Lộc Hàm muốn làm gì?
Trấn Nam Vương khẽ híp mắt, nhìn lướt qua Mặc Lộc Hàm đang ngồi trên chủ vị, vẻ mặt mỉm cười, nhưng trong con ngươi lại toát ra lạnh lẻo. Lại chuyển ánh mắt rơi vào trên người Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba an tĩnh ngồi bên cạnh Mặc Lộc Hàm, ánh mắt nhàn nhạt nhìn trò khôi hài trước mắt, giống như không có chút tức giận nào.
Dĩ nhiên, Trấn Nam Vương biết, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không phải một nữ tử không biết tức giận. Trên thực tế thì nàng ta rất ít phát giận, nhưng một khi đã tức giận thật sự, thì đừng nói nữ tử, ngay cả đại đa số nam tử trên thế gian này cũng không chịu nổi.
Mà hình như đám người Từ gia đang ngồi phía dưới cũng tương đối bình tĩnh, ngay cả tính tình nóng nảy nhất là Tam công tử và Ngũ công tử Từ gia, cũng đều yên lặng ngồi uống rượu, giống như việc này không liên quan đến mình vậy.
Trầm ngâm một chút, trong lòng Trấn Nam Vương giật mình, trầm giọng nói: "Chỉ sợ. . . Mặc Lộc Hàm muốn chân chính vạch mặt với Đại Sở."
Điều này cũng không phải là một tin tức tốt với Tây Lăng. Mặc dù Tây Lăng, thậm chí Bắc Nhung, Nam Chiếu vẫn đều dốc hết sức lực muốn ly gián quan hệ giữa hoàng thất Đại Sở và Định Vương phủ. Nhưng lại tuyệt đối không hy vọng giữa hai nhà này xé rách mặt thật sự.
Nếu như nói Định Vương phủ và Mặc gia quân là một thanh kiếm vô cùng sắc bén, thì như vậy, Đại Sở chính là một vỏ kiếm đã hơi bị loang lổ gỉ sét. Nhưng mà nó vẫn có thể ngăn chặn hành động của Định Vương phủ và Mặc gia quân vào lúc cần thiết, che lại mũi nhọn của thanh kiếm này, để cho mọi người đang không chỗ lui có thể có thời gian hồi phục và cơ hội phản kích.
Giống như năm ấy, Mặc Lộc Hàm xuất quân bình Nam, nếu không phải bị triều đình kiềm chế, thì chỉ sợ bây giờ, cho dù Nam Chiếu quốc không nước mất nhà tan, thì cũng đã thành danh nghĩa rồi.
Mà một khi Mặc gia quân chân chính thoát khỏi sự khống chế của Đại Sở, thì sẽ giống như một thanh bảo kiếm không vỏ, khi nó muốn vung lên chém về chỗ nào đó, thì chắc chắn sẽ mang đến hủy diệt và máu tanh không thể tránh né, hơn nữa, cũng không ai có thể ngăn cản.
Lôi Đằng Phong ngẩn ra, hắn thân là Thế tử Trấn Nam Vương Tây Lăng, nên tất nhiên cũng có thể suy nghĩ cẩn thận ra trọng điểm trong chuyện này. Chỉ là, hắn không rõ, tại sao Mặc Lộc Hàm phải chọn quyết liệt với Đại Sở vào lúc này, lúc trước, khi Mặc gia quân giãy dụa trên sa trường, lại bị Mặc Cảnh Kỳ đâm dao găm ở sau lưng, Mặc Lộc Hàm không phát tác, sau khi Địch Lệ Nhiệt Ba rớt xuống vách núi, mặc dù Mặc Lộc Hàm giết bảy ngàn tướng sĩ, chiếm Tây Bắc, nhưng cũng không chân chính phát tác.
Ngay cả khi Mặc Cảnh Kỳ hạ chỉ tước đoạt Vương vị của hắn ta, thì hắn ta cũng không để ý tới, nhưng hôm nay. . . Nhìn trận thế trước mắt, Lôi Đằng Phong cũng hiểu, chỉ sợ Mặc Lộc Hàm đã không muốn nhẫn nại tiếp nữa. Là bởi vì Từ gia sao?
Nhìn thần sắc bình tĩnh của đám người Từ gia đang ngồi đối diện. Từ Thanh Vân tiên sinh tóc bạc trắng đến Ngũ công tử Từ gia nhỏ tuổi nhất, bọn họ đều có khí chất bất phàm, nhân trung tuấn kiệt.
Nhưng nếu như nói, vì bọn họ, nên Mặc Lộc Hàm mới chính thức trở mặt với Mặc Cảnh Kỳ, thì cũng không thể giải thích được hết, dù sao người Từ gia cũng đã đến Tây Bắc được một thời gian dài rồi.
Trấn Nam Vương cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Mặc Lộc Hàm nói rất đúng, quả nhiên Mặc Cảnh Kỳ là tên ngu ngốc, hắn ta đã trúng kế của Mặc Lộc Hàm rồi. Mặc Lộc Hàm đang chờ chính hắn ta gây khó dễ trước!"
Lấy ngạo khí của Mặc gia quân, bị Mặc Cảnh Kỳ nhục nhã như vậy mà không chống lại, thì mới không đúng.
Trong tiếng chửi bậy ồn ào, Mặc Lộc Hàm bình tĩnh giơ tay lên, lập tức tiếng chửi bậy của tướng sĩ Mặc gia quân ở phía dưới đều dừng lại. Tất cả mọi người nhìn Mặc Lộc Hàm đang từ từ đứng lên, còn có Địch Lệ Nhiệt Ba cũng cùng đứng dậy theo hắn.
Hai người đứng sóng vai với nhau, cao cao tại thượng, đột nhiên, khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác phải ngước nhìn. Mặc Lộc Hàm mang theo nụ cười lãnh đạm nhìn Thượng thư bộ Lễ đã tức giận đến xanh mặt, sau đó ánh mắt quét qua trên người Mặc Cảnh Lê.
Đột nhiên, trong lòng Mặc Cảnh Lê căng thẳng, chăm chú nhìn chằm chằm Mặc Lộc Hàm, bàn tay đặt sau lưng cũng lặng lẽ nắm chặt. Mặc Lộc Hàm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Chỉ nghe Mặc Lộc Hàm nói: "Mặc Cảnh Kỳ muốn nói gì, Bổn Vương rất rõ ràng, thật đúng lúc, hôm nay, tất cả mọi người đều ở đây, Bổn Vương cũng có một ít lời muốn nói. Ngươi nghe xong, liền mang không sót một chữ về cho Mặc Cảnh Kỳ cho Bổn Vương."
Ở phía sau, Trác Tĩnh cầm một cuộn lụa minh hoàng đi lên, Mặc Lộc Hàm tiện tay cầm lấy nhìn một chút, sau đó cũng không để ý gì, liền tiện tay ném xuống, nói: "Phượng Tam, đọc!"
Vốn còn đang uống rượu với Trương Khởi Lan, Phượng Tam liền nhảy lên, tà áo đỏ tuyệt diễm xoay một vòng trên không trung như một đám mây hồng bay xuống trong đại điện, cầm trong tay chính là tấm lụa màu vàng sáng kia.
"Mặc Cảnh Kỳ ngu ngốc vô đạo, mưu hại trung lương. Thân là Đế vương, nhưng không nghĩ đến sự yên bình của xã tắc, trước, cấu kết với địch quốc, mưu hại Tiền Định Vương Mặc Tu Văn, khiến Tiên Vương chết đột ngột ở biên quan, mấy vạn Mặc gia quân vô tội phải táng thân. Sau, cấu kết với địch quốc, muốn đẩy Mặc gia quân và Bổn Vương vào chỗ chết. Hoàng thất Đại Sở, trước có thù giết cha thí huynh, sau có hận hãm hại vu khống với Mặc gia quân. Nhiều thế hệ Mặc gia quân thần phục Đại Sở trăm chết không hối, nay phải chịu nhục nhã và mối hận này, làm cho tổ tiên hổ thẹn, anh linh khó an. Đến đây, lấy Hồng Nhạn quan làm biên giới, Mặc gia quân và Đại Sở chia lãnh thổ ra thống trị, ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Hình như khi đọc lên những lời trong tấm lụa, trong giọng đọc của Phượng Chi Dao cũng mang theo nội lực của mình. Không nói trên cổng thành đang yên lặng, ngay cả trên đường phố ồn ào ở phía xa cũng trở nên yên lặng trong nháy mắt. Lập tức, giọng đọc trầm ổn rõ ràng của Phượng Chi Dao như vang vọng hơn nửa thành Nhữ Dương.
"Hoàng thất Đại Sở giết phụ huynh ta, nhục nhã anh liệt của ta. Đến đây, Bổn Vương và hoàng thất Đại Sở ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan!"
Cuối cùng, giọng nói của Mặc Lộc Hàm quanh quẩn trên cả bầu trời thành Nhữ Dương. Trên cổng thành, tướng sĩ Mặc gia quân đứng dậy hô to "Vương gia anh minh".
Ở một bên, ánh mắt Mặc Cảnh Lê phức tạp khó phân biệt, còn sắc mặt Thượng thư bộ Lễ đang xanh mét, lúc này, đã trắng bệch, lảo đảo muốn ngã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro