Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 253: Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân

Trong thành Nhữ Dương,

Mặc Lộc Hàm ngồi dựa vào ghế mạn bất kinh tâm nhìn Đức Vương và Mặc Cảnh Du trước mắt. Tối hôm qua Tô Triết đột nhiên bệnh nặng, sáng nay không thể ra khỏi giường, đương nhiên không có cách nào xuất tịch gặp mặt lúc này, mà còn lại Mạc Tiệm phảng phất như đã bị người quên lãng, chỉ ngồi bên cạnh làm người bồi khách.

Cả đêm không thấy, thần sắc Đức Vương cũng đã thu liễm rất nhiều, Mặc Lộc Hàm âm thầm gật đầu, đây mới là Đức Vương lúc trước trong thời điểm chém giết giành vị thời tiên đế có thể toàn thân trở lui. Những năm này sống an nhàn sung sướng chỉ sợ đã làm lão quên mất cái gì gọi là hoàng gia cẩn thận.

Cúi đầu nhấp một miếng trà, Mặc Lộc Hàm hỏi: "Lần này Đức Vương và Du Vương đến, Hoàng Thượng có ý chỉ gì muốn Bổn Vương làm sao?"

Đức Vương và Du Vương đưa mắt nhìn nhau, từ trong lời của Mặc Lộc Hàm có thể nghe ra ý giễu cợt.

Du Vương chắp tay nói: "Định Vương tha lỗi, Bổn Vương và Bá phụ cũng chỉ phụng mệnh mà đến để truyền đạt ý tứ của Hoàng Thượng. Nói vậy ngày hôm qua Vương gia đã nghe rõ, ý Hoàng Thượng là mời Vương gia lập tức hồi kinh, dĩ nhiên ý chỉ lúc trước Hoàng Thượng hạ trong cơn thịnh nộ mặc dù không thể rút về nhưng đương nhiên Hoàng Thượng sẽ một lần nữa trả lại hết những gì thuộc về Vương gia." Du Vương cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ đem lời của Mặc Cảnh Kỳ một năm một mười nói ra, quả thật một câu cũng không nhiều lời.

Mặc Lộc Hàm hắng giọng cười một tiếng, nói: "Bổn Vương hiểu ý tứ của Hoàng Thượng. Chỉ sợ không thể như Hoàng Thượng mong muốn."

Trong lòng Du Vương trầm xuống, Định Vương quyết tâm muốn thoát li Đại Sở sao?

Mặc Lộc Hàm giơ tay lên, ngăn cản Du Vương đang có ý mở miệng: "Thỉnh Du Vương trở về nói lại với Hoàng Thượng, lúc trước Hoàng Thượng đã làm những gì, trên dưới Mặc gia quân đều khắc sâu trong tâm khảm. Cho dù Bổn Vương nguyện ý mạo hiểm mà tin tưởng Hoàng Thượng một lần, thì các tướng sĩ Mặc gia quân cũng sẽ không đáp ứng."

Du Vương nuốt nước miếng, khó khăn nói: "Định Vương phủ nhiều đời trung thành với nước, Vương gia cần gì phải quyết tuyệt như thế? Nếu có điều gì bất mãn, chỉ cần Vương gia nói ra, Bổn Vương chắc chắn sẽ chuyển lời đến Hoàng Thượng, rồi sau đó lại thương nghị."

Mặc Lộc Hàm nhướng mày nói: "Thương nghị nữa sao? Bổn Vương xin nhận ý tốt của Du Vương. Vậy phiền Du Vương chuyển lời đến Hoàng Thượng và triều thần, chỉ cần một ngày Bổn Vương còn sống, Tây Lăng tất sẽ không thể xâm lấn Đại Sở từ Tây Bắc."

Trong lòng Du Vương phát khổ, chỉ cần Mặc gia quân ở Tây Bắc, đương nhiên Tây Lăng không có cơ hội từ Tây Bắc tiến vào xâm lấn, nhưng Tây Lăng cũng có chỗ giáp với vùng Tây Nam Đại Sở nữa đấy.

Mặc dù đường xá gian nguy hơn Tây Bắc mấy lần, nhưng chỉ cần có lòng dạ, hiện giờ biên thùy Tây Nam hai quân giằng co vẫn là Đại Sở yếu thế, Tây Lăng muốn từ Tây Nam xâm lấn Đại Sở cũng chưa chắc đã không thể.

Đức Vương nghiêm nghị nhìn Mặc Lộc Hàm hỏi: "Định Vương, tâm ý đã quyết sao?"

Mặc Lộc Hàm lạnh nhạt cười nói: "Bổn Vương chỉ muốn cho Mặc gia quân và thê nhi một con đường sống mà thôi. Định Vương phủ nhiều đời bảo vệ Đại Sở, không có công lao cũng có khổ lao, Bổn Vương cũng không thể để cho Định Vương phủ tuyệt hậu dưới tay Bổn Vương được, đúng chứ? Nếu đã như vậy, sau này Bổn Vương xuống suối vàng còn mặt mũi nào mà ăn nói với phụ thân, huynh trưởng cùng tổ tiên lịch đại Định Vương phủ đây?"

Đức Vương trầm mặc một lúc lâu, gật đầu nói: "Tốt, Bổn Vương và Du Vương khuyên không được ngươi. Chúng ta đã truyền xong ý chỉ của Hoàng Thượng, cũng không muốn nói nhiều. Chỉ mong Định Vương chớ quên nam nhi Định Quốc Vương phủ cùng Mặc gia quân chung quy lại vẫn là con dân Đại Sở."

Mặc Lộc Hàm mỉm cười không nói

Sai người đưa Đức Vương và Du Vương trở lại khách viện nghỉ ngơi, Địch Lệ Nhiệt Ba vịn tay nha đầu từ phía sau đi ra, khẽ cười nói: "Chỉ qua một đêm, Đức Vương cũng đã thay đổi khá nhiều."

Mặc Lộc Hàm đứng dậy đỡ lấy nàng, phất tay một cái để nha đầu lui ra nói: "Có thể từ thời điểm dưới quyền tiên đế mà toàn thân trở lui, lại còn có thể an ổn nhiều năm như vậy, Đức Vương cũng đã tu thành lão hồ ly rồi. Chỉ là mấy năm này có chút đắc ý vênh váo thôi. Lão ta cho rằng trông coi chút chuyện vặt vãnh trong tông thất kia, Mặc Cảnh Kỳ gọi lão một tiếng Hoàng bá phụ thì sẽ thật sự kính lão ta như bá phụ sao?"

Không biết, Mặc Cảnh Kỳ hận nhất chính là mấy cựu thần và trưởng bối đè ép hắn, không cần người khích bác chỉ cần bắt được cơ hội, Mặc Cảnh Kỳ cũng sẽ tìm cách để bọn họ không được nhàn rỗi.

"Bây giờ lão ta lấy nghĩa lớn cùng với những lời lẽ hay ra khuyên Bổn Vương, cho dù Bổn Vương không cho lão mặt mũi, nhưng cũng phải thả bọn họ bình an hồi Sở kinh."

Chậm rãi ngồi xuống, Địch Lệ Nhiệt Ba nhớ lại biểu hiện mới vừa rồi của hai Vương gia. Nếu nói là thay Mặc Cảnh Kỳ đến làm thuyết khách thì thật thiếu mấy phần thuyết phục, chỉ là máy móc nói lại lời Mặc Cảnh Kỳ, sau đó mới nói thêm hai câu với Mặc Lộc Hàm, hiển nhiên hai người ai cũng không muốn thật sự chọc giận Mặc Lộc Hàm.

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhẹ nói: "Chàng cũng đã định thả bọn họ trở về rồi đúng không?"

Mặc Lộc Hàm khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng: "Mặc dù hai người này không làm nên chuyện gì, nhưng ta chỉ muốn cho Mặc Cảnh Kỳ một chút phiền toái thế đã. Mấy tháng này Bổn Vương không có tâm tư để ý tới bọn họ."

Cúi đầu nhìn cái bụng bầu của Địch Lệ Nhiệt Ba, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve một chút, vừa lúc đụng phải cục cưng trong bụng đang đá đá chân, Mặc Lộc Hàm nhíu mày, thấy Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ nhíu mày, nói: "Tiểu tử này không biết an phận, sinh ra rồi chi bằng phải dạy dỗ tốt một chút."

Địch Lệ Nhiệt Ba dở khóc dở cười, cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không, cứ khi nào Mặc Lộc Hàm ở bên người, đặc biệt là động thủ vuốt ve, bé trong bụng sẽ trở nên phá lệ hoạt bát.

Bất đắc dĩ nói: "Còn là một thai nhi thì có thể biết cái gì, Vương gia cũng thật ngây thơ nha."

Mặc Lộc Hàm mày kiếm khẽ nhếch, trong lòng quyết định chờ bé con sinh ra nhất định phải dạy dỗ mới được.

Không đến mấy ngày, Đức Vương và Du Vương liền từ giã Mặc Lộc Hàm chuẩn bị về kinh, nhưng Tô Triết thật sự bệnh rất nặng. Đến lúc Du Vương tự mình đi nhìn thì Tô Triết đã gầy đến da bọc xương rồi, cả người đã lâm vào trong hôn mê. Bộ dáng kia vô luận thế nào cũng không phải giả vờ, đừng nói là hồi kinh, chỉ sợ ngay cả một chút gió rét cũng có thể lấy đi tính mạng của ông.

Nhưng hai vị Vương gia cũng biết, Tây Bắc cũng không phải chỗ bọn họ có thể ở lâu. Chỉ đành phải từ giã Mặc Lộc Hàm đi trước một bước, sau hồi kinh bẩm báo Hoàng Thượng lại chờ Tô Triết khá hơn một chút lại phái người tới đón ông hồi kinh.

Mặc Lộc Hàm cũng không giữ bọn họ, hai người và Mạc Tiệm mang theo đám thị vệ chỉ còn lại một phần hai, cũng không truy cứu gì lên đường hồi kinh. Mặc Lộc Hàm nghe vậy cũng chỉ cười nhạt một tiếng, phái Chu Dục trú thủ ở Nhữ Dương cùng thân cận tự mình đưa hai vị Vương gia ra khỏi thành.

Trong địa lao mờ mờ tối, Mặc Lộc Hàm ngồi dựa trên ghế lười biếng nhìn trước mắt nam tử trung niên người đầy máu bị trói ở trên mặt cọc gỗ nhướng mày cười nói: "Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân? Tâm phúc của Hoàng Thượng, ái tướng Tiết Thành Lương? Còn có... cháu họ của Thái Hậu, biểu ca của Hoàng Thượng? Mặc Cảnh Kỳ thật là nâng lên được bỏ xuống được nha, lại phái ngươi đến Tây Bắc?"

Nam tử ngẩng đầu lên, nhìn nam tử áo trắng tóc trắng không nhiễm một hạt bụi trước mắt, trong mắt hiện lên một tia khủng hoảng. Ở nơi lao ngục âm u lạnh lẽo này, sắc trắng như vậy càng làm cho lòng người phát lạnh.

Mặc Lộc Hàm không thèm để ý chút nào, lạnh nhạt cười nói: "Nghe nói Tiết thống lĩnh có danh xưng cao thủ đệ nhất đại nội, võ công cũng chỉ kém Mộc Kình Thương một chút. Nhiều năm như vậy cũng chỉ cam tâm làm một Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân, đúng là nhân tài không được trọng dụng rồi."

Tiết Thành Lương mạnh mẽ ngẩng đầu, trong kinh thành hắn vẫn không có danh tiếng gì. Nhiều năm như vậy cũng chỉ làm một Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân không chút danh tiếng. Không nghĩ tới Mặc Lộc Hàm cũng tra đến nhất thanh nhị sở.

Mặc Lộc Hàm dựa vào lưng ghế mắt liếc hắn nói: "Đã vào thành Nhữ Dương của ta, chắc Tiết thống lĩnh sẽ không còn ảo tưởng có thể bình an trở ra đấy chứ? Bổn Vương sẽ không dụng hình với ngươi, đoán chừng cực hình đối với ngươi mà nói cũng vô dụng. Ngươi xem tự mình nói hay để Bổn Vương nghĩ biện pháp khiến ngươi phải khai ra đây?"

Tiết Thành Lương cười lạnh một tiếng nói: "Thành Nhữ Dương là của Vương gia sao? Trong thiên hạ chẳng nơi nào không phải vương thổ, Vương gia cho rằng chiếm được Nhữ Dương thì Nhữ Dương liền trở thành của ngươi rồi? Thật không nghĩ tới Định Quốc Vương phủ lại sinh ra một loạn thần tặc tử! Thật không biết Mặc Lãm Vân và Mặc Lưu Danh dưới cửu tuyền còn có mặt mũi nào mà gặp thái tổ và tiên hoàng đấy?"

Mặc Lộc Hàm cũng không thèm để ý lời mắng của hắn, đôi mắt đen lạnh như băng. "Không nghĩ tới Tiết thống lĩnh cũng là nhân sĩ trung quân ái quốc khó được, làm cho Bổn Vương bội phục không dứt. Nhưng cũng không biết cái vị hồng nhan tri kỷ của Tiết thống lĩnh, còn có tiểu công tử mới sinh ra không lâu có phải cũng trung quân ái quốc như vậy không?"

Tiết Thành Lương sửng sốt, trong mắt có chút bối rối. Lúc này hắn mới thật sự tin tưởng, Mặc Lộc Hàm đã tra được rõ ràng thân phận của hắn. Nếu Mặc Lộc Hàm cầm người nhà đến uy hiếp, có lẽ hắn còn không quan tâm, hắn là con vợ kế của Tiết gia, mà chủ mẫu Tiết gia lại là thân muội muội của Thái Hậu, từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ. Hắn không có chút tình cảm nào với Tiết gia, bao gồm thê tử của hắn, nhưng Mặc Lộc Hàm nhắc tới hồng nhan tri kỷ và đứa bé mới sinh, quả thật chính là thịt trong tim hắn.

Đó là thanh mai trúc mã năm nào, là nữ tử hắn yêu thích nhất trong kiếp này, những năm tháng gian khổ nhất cũng là nàng sát cánh bên hắn, hôm nay bọn họ còn có một đứa con trai. Vốn hắn cũng định lần này sau khi trở về sẽ hướng Hoàng Thượng cầu xin ý chỉ, quang minh chánh đại đón nàng và con trở về làm thê tử của hắn.

Nhìn Tiết Thành Lương biến sắc, Mặc Lộc Hàm hài lòng nở nụ cười, ngón tay khẽ động. Phía sau Tần Phong lấy ra một bức chân dung đưa đến trước mặt Tiết Thành Lương.

Sắc mặt Tiết Thành Lương vốn đang phát xanh nhất thời trắng bệch, người trong bức họa đích thị là người hắn yêu cùng nhi tử. Không nói dung mạo y phục, ngay cả bối cảnh đình viện cũng giống nhau như đúc.

Tiết Thành Lương cả kinh nói: "Không thể nào?! Ngươi không thể nào có......"

Mặc Lộc Hàm nở nụ cười lãnh mạc vô tình. "Bổn Vương quả thật không biết Tiết thống lĩnh ngươi có đại giá quang lâm tới Tây Bắc hay không. Nhưng mà... Bổn vương cũng không nói mình vĩnh viễn sẽ không hồi Sở kinh. Đã như vậy, người bên cạnh bệ hạ rốt cuộc có bối cảnh, bộ dạng gì tự nhiên chúng ta cũng phải cố mà tìm hiểu chứ."

Kể từ khi phát sinh chuyện của Đàm Kế Chi, Mặc Lộc Hàm liền ra lệnh cho Thiên Nhất các cùng ám vệ một lần nữa đem những người bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ tra xét cẩn thận. Mặc dù không thể khẳng định tra xét được toàn bộ những tay chân ngầm của Mặc Cảnh Kỳ, nhưng cũng có mấy phần thu hoạch.

"Ngươi muốn thế nào?" Tiết Thành Lương khàn giọng hỏi.

Mặc Lộc Hàm đứng lên nói: "Tiết thống lĩnh mười lăm tuổi đã ở bên cạnh Hoàng Thượng rồi, chuyện biết được tất nhiên không ít. Không cần phải gấp gáp, ngươi có thể từ từ suy nghĩ. Nhiều nhất không quá một tháng, Bổn Vương bảo đảm để cho Tiết thống lĩnh toàn gia đoàn tụ. Đến lúc đó Tiết thống lĩnh từ từ suy nghĩ một lần nữa, xem nên trả lời Bổn Vương thế nào cũng không muộn."

Dứt lời, Mặc Lộc Hàm không để ý tới bị Tiết Thành Lương bị trói trên cây cột cả người máu đen khuôn mặt vặn vẹo nữa, xoay người bước ra khỏi phòng giam.

Phía sau Tiết Thành Lương giận dữ hét: "Mặc Lộc Hàm, không cho ngươi làm hại đến các nàng!"

"Đúng rồi, Tiết thống lĩnh ngàn vạn lần đừng nghĩ đến chuyện tự sát ... Chuyện ngu xuẩn. Bổn Vương không có quy củ không giết nữ nhân và trẻ con, hay ngươi muốn để cho lệnh lang thay ngươi chịu tội?"

"Mặc Lộc Hàm, ngươi không được chết tử tế!" Tiết Thành Lương sợ hãi nhìn nam tử áo trắng như tuyết, tóc cũng trắng như tuyết trước mắt, như thể đang nhìn thấy yêu ma quỷ quái không bằng.

"Không được chết tử tế?" Mặc Lộc Hàm hừ nhẹ một tiếng nói: "Bổn Vương sớm đã chết quá không dưới mười lần rồi, Bổn Vương không sợ chết, Tiết thống lĩnh ngươi có sợ hay không?"

Tiết Thành Lương á khẩu không trả lời được, hắn sợ chết sao? Hắn dĩ nhiên sợ. Hắn từ nhỏ đến lớn bị vô số khổ, rốt cục cũng đã có nhi tử có gia đình của mình, làm sao hắn lại không sợ chết đây?

Lúc Tô Triết tỉnh lại đã là lúc Đức Vương, Du Vương rời đi được năm ngày, nghe được Mặc Lộc Hàm nói hai vị Vương gia đã dẫn người rời đi, Tô Triết sững sờ một chút, nhìn Mặc Lộc Hàm lắc đầu nói: "Vương gia cần gì như thế?"

Mặc Lộc Hàm trầm mặc chốc lát nói: "Quả thật thân thể Tô lão cũng không thể chịu được đường dài xóc nảy thêm nữa. Nếu Tô lão nhất định phải trở về, cũng phải đợi đến khi thân thể hoàn toàn bình phục mới trở về được. Nếu Tô lão không nguyện ở trong thành Nhữ Dương, vậy thì có thể ở tạm tại biệt viện ngoài thành."

Tô Triết thở dài, lắc đầu không nói thêm cái gì. Chẳng qua là một mình một người ở một tiểu viện thanh tịnh trong Vương phủ dưỡng bệnh, đọc sách, cơ hồ không bước chân ra khỏi nhà, cũng không có hỏi thêm gì về Tô Kiều Hân.

Đợi đến khi thai nhi qua chín tháng, một tin tức đột nhiên truyền khắp các nước. Nói bảo tàng và Ngọc tỷ truyền quốc của cao tổ Hoàng đế khai quốc tiền triều đang ở cảnh nội Tây Bắc.

Cao tổ Hoàng đế khai quốc tiền triều so với thái tổ Đại Sở chính là nhân vật truyền kỳ, truyền thuyết nói ông để lại một bảo tàng bằng vàng. Nghe nói đó là một thành trì dùng hoàng kim để xây dựng, nếu cái tin đồn này là sự thật, thì của cải của cao tổ Hoàng đế rốt cuộc phong hậu đến cỡ nào.

Lại càng không cần phải nói Ngọc tỷ truyền quốc khiến cho các nước kia phải thèm muốn thế nào, tin tức kia vừa được phát ra, khắp nơi trong cảnh nội Tây Bắc lập tức liền có dấu hiệu của các đạo nhân mã, làm cho cả Tây Bắc vốn ở thế cục bình tĩnh trở nên khẩn trương hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro