Chương 248: Lời nói trước khi tan tiệc
"Đức Vương sao thế? Bổn Vương nhìn khí sắc Đức Vương không tốt, có chỗ nào không ổn sao?"
Ngồi ở chủ vị, Mặc Lộc Hàm một tay đỡ Địch Lệ Nhiệt Ba một tay nắm chén rượu, thần thái khiêm tốn nhìn Đức Vương đang xanh mặt cúi đầu.
Đức Vương nghẹn lời, phải nói là kể từ khi vào thành Nhữ Dương có chỗ nào mà lão được tiếp đón tử tế chứ. Mặc dù yến tẩy trần tối này quả thật rất náo nhiệt vui mừng, nhưng chỉ từ ánh mắt mọi người cũng có thể nhìn ra, tẩy trần chỉ là thuận tiện, còn mục đích chính là vì Định Vương phi trở về cùng tiểu Thế tử sắp ra đời chúc mừng mới là thật.
Đức Vương lãnh đạm nói: "Không dám, sao Bổn Vương dám trách Định Vương tiếp đón không chu toàn?"
Dường như Mặc Lộc Hàm hoàn toàn không nghe được ý tứ trong lời nói của Đức Vương, cười vang nói: "Không có là tốt rồi. Đức Vương một đường cực khổ, tối nay sao không thoải mái uống rượu?"
Bên cạnh Mặc Cảnh Du thấy Đức Vương lại muốn biến sắc, vội vàng âm thầm đưa tay kéo hắn lại, thấp giọng nói: "Hoàng bá phụ, có chuyện gì để sau hãy nói, nhiều người như vậy mà tức giận không hay." Sau đó mới cười vang nói: "Hoàng bá phụ, Định Vương nói rất đúng, đoạn đường này bá phụ cực khổ rồi, chất nhi kính Hoàng bá phụ một chén."
Mặc Lộc Hàm nhìn lướt qua hai người thần sắc khác nhau, cười nhạt cũng không để ý tới bọn họ nữa nghiêng người nói đùa cùng tướng lĩnh bên dưới.
Mặc Cảnh Du phí sức đè lại Đức Vương đang muốn tức giận, vẻ mặt đau khổ thấp giọng nói: "Hoàng bá phụ, bớt giận. Hiện tại chúng ta là người ở dưới mái hiên......."
Đức Vương bực tức, khinh thường nói: "Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ hắn còn dám giết Bổn Vươngsao?"
Vậy cũng không nói chính xác được. Mặc Cảnh Du thầm nghĩ trong lòng, hướng về phía Đức Vương thấp giọng nói: "Hoàng bá phụ, bây giờ Tây Bắc là địa bàn của Định Vương, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ai cũng không thể nói hắn thế nào. Người có còn nhớ, ban đầu khi Định Vương phi xảy ra chuyện... bảy ngàn nhân mã kia thế nhưng Mặc Lộc Hàm cũng không chớp mắt nói giết là giết đấy thôi. Nhưng Hoàng Thượng có thể làm gì hắn nào?"
Chẳng qua là phát mấy đạo thánh chỉ, trách cứ Mặc Lộc Hàm tàn bạo thế nào, lạm sát kẻ vô tội ra sao. Nhưng vậy thì có ích gì? Mặc Cảnh Kỳ dám xuất binh chinh phạt Mặc Lộc Hàm sao? Mấy đạo thánh chỉ ở cái nơi như Tây Bắc này, chỉ sợ còn không có tác dụng bằng giấy nháp.
Đức Vương có thể ở dưới trướng Hoàng đế mắc bệnh đa nghi nặng như Mặc Cảnh Kỳ nhiều năm như vậy mà vẫn còn rất được Hoàng đế coi trọng, tuyệt đối cũng không phải kẻ thật sự ngu ngốc.
Chỉ vì lão thân là Vương gia có tuổi tác lớn nhất từ thời tiên đế, ngay cả bình thường Hoàng đế cũng phải gọi một tiếng Hoàng bá phụ, nhiều năm như vậy cũng chưa từng chính diện chống lại Mặc Lộc Hàm.
Trong tiềm thức lão ta nghĩ rằng Mặc Lộc Hàm phải kính mình mấy phần, huống chi lão ỷ vào thân phận ai cũng phải nể mặt lão, cho nên bị Mặc Lộc Hàm lạnh nhạt như thế mới lộ ra vẻ không bình tĩnh như thế.
Lúc này nghe Mặc Cảnh Du khuyến cáo, lại nhìn cảnh tượng hòa thuận vui vẻ trên cổng thành. Thành Nhữ Dương này quan viên văn võ rõ ràng đối với Mặc Lộc Hàm là nói gì nghe nấy, trong mắt bọn họ nào có những thứ khâm sai của hoàng đế này?
Trên đầu thành một trận gió mát mẻ thổi qua, cả người Đức Vương run lên, trong lòng nhất thời sáng tỏ hơn rất nhiều, cũng bị hù dọa toàn thân mồ hôi lạnh.
Mười mấy năm này sống an nhàn sung sướng, lão sớm đã quên năm đó khi tiên hoàng còn chưa thượng vị, các hoàng tử tranh ngôi thảm thiết cỡ nào, bản thân cũng khó tránh khỏi ngang ngược kiêu ngạo.
Lúc này đột nhiên phục hồi tinh thần, không khỏi bắt đầu hồi tưởng lại những gì xảy ra mấy năm qua, thậm chí bắt đầu hoài nghi Mặc Cảnh Kỳ phái mình tới Tây Bắc có phải vì nhìn mình không thuận mắt nên muốn mượn tay Mặc Lộc Hàm loại bỏ mình hay không nữa.
Mặc Cảnh Du cũng không biết lão suy nghĩ cái gì, chẳng qua thấy sắc mặt lão mặc dù khó coi nhưng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm bưng chén rượu lên thưởng thức ca múa.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi phía trên tất nhiên cũng nhìn thấy hành động của Đức Vương và Du Vương, nhìn mặt Đức Vương âm trầm tự rót tự uống, mặc dù không biết Du Vương đã nói những gì, nhưng cũng nhìn ra được là đang khuyên bảo Đức Vương. Trong lòng cho rằng Du Vương quả thật là một nguời rất có tâm nhãn.
"Nhiệt Ba đang nhìn gì thế?" Mặc Lộc Hàm cúi đầu mỉm cười nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba.
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu cười nói: "Không có gì, hôm nay chàng cố ý đúng không?"
Cố ý không tiếp đón Đức Vương chu toàn, nếu không phải Du Vương ngăn cản, chỉ sợ Đức Vương đã sớm nổi giận.
Mặc Lộc Hàm hừ nhẹ một tiếng, bưng một chén nước trái cây thơm mọng đưa tới trước mặt nàng, thản nhiên nói: "Đức Vương người này tuổi càng lớn càng không biết cách làm người, nếu không lạnh nhạt với lão ta thì lão có thể vểnh lỗ mũi lên trời đấy. Bổn Vương xưa nay ghét nhất bị kẻ khác nhìn từ trên xuống."
Địch Lệ Nhiệt Ba nhấp một ngụm nước trái cây, dưa hấu ướp lạnh mang theo vị ngọt nhàn nhạt rất hợp khẩu vị của nàng.
Mặc Lộc Hàm nhẹ giọng nói: "Ướp có chút lạnh, nhưng Trầm tiên sinh đã nói dùng một chút cũng không có gì đáng ngại. Nàng mệt mỏi không? Nếu đã mệt rồi thì chúng ta về trước vậy."
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc lắc đầu nói: "Một lát mình ta trở về là được rồi, chàng rời tiệc trước cũng được à?"
Mặc Lộc Hàm cúi đầu cười nói: "Loại yến hội này lúc nào cần chúng ta phải ở đến cùng chứ? Chỉ sợ bọn họ hận không được chúng ta sớm đi mới dám tận hứng đấy."
Địch Lệ Nhiệt Ba nghe vậy, nhìn qua mọi người phía dưới một cái, quan văn cũng thôi đi, nhưng ngay cả những võ tướng kia cũng quy củ ngồi uống rượu tán thưởng ca múa. Địch Lệ Nhiệt Ba đã từng nhận biết những võ tướng này, bình thường uống rượu có khi nào mà khách khí chứ. Quả nhiên là vì ngại có bọn họ ở chỗ này nên mới thu liễm như vậy.
Vịn Địch Lệ Nhiệt Ba đứng dậy, mọi người dưới đài thấy Vương gia, Vương phi đứng dậy cũng dừng lại, cung kính nhìn lên phía trên.
Mặc Lộc Hàm cười nói: "Bổn Vương và Vương phi ở lại thì các ngươi cũng không được tự tại, Bổn Vương một lần nữa kính chư vị một chén, sau đó mọi người tùy ý tận hứng." Dứt lời bưng chén rượu lên kính mọi người phía dưới rồi hơi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Địch Lệ Nhiệt Ba đứng bên cạnh Mặc Lộc Hàm, giống như trước bưng chén rượu đến trước mặt, cười nhẹ nói: "Bổn phi cũng kính chư vị một chén, chư vị tùy ý."
Mọi người cùng kêu lên tạ ơn, đặc biệt là đám tướng sĩ từng theo Địch Lệ Nhiệt Ba đánh giặc lại càng hưng phấn không thôi. Xa xa Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn thấy gương mặt Vân Đình trẻ tuổi tuấn tú đỏ hồng, đang lớn tiếng cảm ơn.
Phất tay một cái để mọi người tùy ý, Mặc Lộc Hàm liền dìu Địch Lệ Nhiệt Ba rời đi. Lưu lại mọi người tiếp tục uống rượu, nghe qua quả nhiên càng thêm náo nhiệt.
Xuống thành lâu, Mặc Lộc Hàm phất tay cho thị vệ và nha đầu lui đi, dìu Địch Lệ Nhiệt Ba bước chậm trên đường phố. Hai bên đường đèn đuốc sáng trưng, bách tính cũng đều ra khỏi nhà thưởng ngoạn.
Thái thú mới nhậm chức Chu Dục làm việc hiển nhiên hết sức chu đáo, trên đường không chỉ thắp đèn màu để mọi người nhìn ngắm, còn có các loại biểu diễn hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nếu không phải Mặc Lộc Hàm một đầu tóc trắng quá nổi bật, chỉ sợ hai người bọn họ đi giữa đám đông náo nhiệt này cũng sẽ không có ai phát hiện ra. Nhìn thấy hai người, bách tính đầu tiên là kinh ngạc sau đó rối rít tiến lên hành lễ, Mặc Lộc Hàm vội vàng bảo mọi người không cần đa lễ, nắm tay Địch Lệ Nhiệt Ba đến chỗ ít người, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn tóc trắng trước ngực nói: "Quả nhiên vẫn quá làm cho người khác chú ý rồi, ngay cả cùng nàng đi dạo trên đường một chút cũng không được."
Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Điều này cũng nói rõ chàng thực được dân chúng kính yêu nha. Dân chúng trong thành cực ít khi nhìn thấy chàng, nên trong khoảng thời gian ngắn đương nhiên sẽ vô cùng hiếu kỳ, lâu một chút bọn họ sẽ quen thôi."
Nếu vừa ra khỏi cửa khắp nơi đều đã có người hạ bái, vậy bọn họ cũng không cần ra cửa rồi. Lúc còn ở kinh thành, quan lại quyền quý khắp nơi, bách tính bình thường nếu nhìn thấy là lạy chỉ sợ cũng lạy không hết.
Mặc Lộc Hàm nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Nếu đã không xem được hội đèn lồng, vậy chúng ta trở về đi."
Định Vương phủ cách đây cũng không quá xa, hai người tay trong tay chọn con phố không người chậm rãi trở về. Tối nay dân chúng trong thành phần lớn tập trung ở hội đèn lồng, những con phố khác cũng phá lệ lộ ra vẻ vắng lạnh yên tĩnh.
Dưới ánh trăng hai người sóng vai bước, Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng hỏi: "Đức Vương và Du Vương, chàng có tính toán gì không?"
Mặc Lộc Hàm không thèm để ý mà cười nói: "Hai người kia có thể tạo ra sóng gió gì, ngày mai gặp sẽ nói thế nào sao. Mặc Cảnh Kỳ coi người khắp thiên hạ trở thành kẻ ngu sao? Hiện tại phái người tới khuyên Bổn Vương khải hoàn hồi triều... Ha ha..."
Chẳng lẽ Mặc Cảnh Kỳ lại không biết, kể từ thời điểm hắn chém giết bảy ngàn tướng sĩ kia, chiếm cứ Nhữ Dương, cũng đã không trở về được nữa. Hiện tại hắn ở Tây Bắc còn có thể cùng triều đình duy trì thế cân bằng vi diệu, một khi hắn thật sự trở về, đợi chờ hắn và Mặc gia quân vĩnh viễn chỉ có vô số sổ con buộc tội cùng với một con đường chết.
Đáng tiếc... Hiện tại hắn không hề muốn chết, nếu Mặc Cảnh Kỳ thông minh thì không nên trêu chọc hắn mới đúng. Mặc Cảnh Kỳ tính toán như vậy, trong mắt Mặc Lộc Hàm đã coi như hắn ta tự tìm kết thúc rồi. Nếu hắn cho rằng Định Quốc Vương phủ nhiều đời thủ hộ Đại Sở chỉ vì một cái danh trung liệt..., vậy thì hắn mười phần sai rồi.
"Như vậy... Tô đại nhân thì sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro