Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 234: Mới trở về Nhữ Dương

Trong thành Nhữ Dương là một bầu không khí vui mừng ngất trời, bởi vì, Định Vương phi mất tích hơn nửa năm đã trở về bình an.

Không chỉ có Định Vương phi trở về bình an, mà ngay cả tiểu Thế tử hơn bảy tháng cũng bình an ở trong bụng của Định Vương phi.

Cả thành Nhữ Dương náo nhiệt phi thường như qua năm mới, tất cả mọi người đều biết Vương phi lấy thân nữ nhân suất lĩnh hai mươi vạn đại quân đối kháng với Trấn Nam Vương Tây Lăng, đánh cho toàn quân Trấn Nam Vương hầu như bị diệt.

Hôm nay Vương phi và tiểu Thế tử đều trở về bình an, không phải là trời đã phù hộ cho Định Vương điện hạ sao?

Trong loạn thế hiện nay, thật ra thì dân chúng rất ít khi rảnh rỗi mà chú ý tới những thứ nghi lễ kinh điển mà thánh nhân dạy bảo kia, người nào cho bọn họ cuộc sống an bình, thì bọn họ liền kính yêu, ủng hộ người đó.

Vào lúc thiên hạ Đại Sở đang nổi lên chiến loạn bốn phía này, Tây Bắc gặp chiến loạn sớm nhất, nhưng lại trở thành một vùng đất an bình, trong chuyện này có hơn phân nửa là công lao của Định Quốc Vương phi.

Vì vậy, Định Vương phi trở về, tất nhiên làm cho mọi người vui mừng khôn xiết, đồng thời cũng càng nhiều thêm mấy phần tin tưởng vào tương lai của Tây Bắc.

Trong lúc ở đây vui thích náo nhiệt, thì ở phủ Thái thú trong thành lại vẫn yên lặng, cho dù trên mặt mọi người đều mang theo hân hoan, nhưng lúc này lại không phải là lúc nên ăn mừng.

Trong phòng ngủ, Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở bên giường nhìn nam tử mang theo sắc mặt tái nhợt, đang lâm vào trong hôn mê trên giường, trong lòng chỉ cảm thấy từng đợt chua xót nhéo đau. Trầm Dương cẩn thận lấy ngân châm trên người Mặc Lộc Hàm xuống, đi qua một bên rửa tay.

Địch Lệ Nhiệt Ba lo lắng hỏi: "Trầm tiên sinh, rốt cuộc Lộc Hàm bị sao vậy?"

Lúc xế chiều thật sự đã làm cho Địch Lệ Nhiệt Ba sợ hết hồn. Vốn đang tốt lành, đột nhiên Mặc Lộc Hàm té xỉu, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu thất khiếu chảy máu.

Trầm Dương nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, an ủi: "Vương phi yên tâm, tạm thời Vương gia không sao."

"Cũng bởi vì ta quên mất ngày hôm nay, nếu không, làm sao Vương gia sẽ......"

Ở trong núi sâu mấy tháng, hơn nữa, trong Hoàng lăng kia mấy ngày không có mặt trời, không có mặt trăng, làm cho Địch Lệ Nhiệt Ba quên mất thời gian, không nhớ ra hôm nay chính là ngày trăng tròn.

Trầm Dương nói: "Vương gia chỉ là đã dùng phương pháp ngăn chặn mạch phong bế cảm giác đau. Nhưng căn bản đau đớn mỗi tháng khi trăng tròn này cũng không phải muốn là có thể phong bế được. Vương gia mạnh mẽ làm, tất nhiên sẽ không tránh được bị chút nội thương. May mắn phát hiện sớm, nên không có gì đáng ngại."

Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày, nói: "Bộ dáng Lộc Hàm phát tác, thì ta cũng tận mắt thấy, nhưng lần này lại không giống. Trầm tiên sinh, Lộc Hàm đã xảy ra chuyện gì, kính xin nói rõ."

Trầm Dương ngồi xuống đối diện, nói: "Vương phi bình tĩnh chớ nóng nảy, mấy tháng nay, Vương gia cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cũng không phải bởi vì mức độ độc phát trở nên yếu đi, mà hình như lực nhẫn nại của Vương gia được nâng cao lên một bước. Hoặc cũng có thể nói... Cảm giác đau của Vương gia giống như trở nên hơi chậm phản ứng. May mà theo tại hạ thấy, bây giờ Vương gia cũng không có vấn đề gì khác, vậy cũng là một chuyện tốt. Hôm nay Vương phi đã trở về bình an, tại hạ cũng có thể yên tâm nghiên cứu độc trên người Vương gia."

Mấy tháng nay, người khổ sở thật sự rất nhiều, trong đó cũng bao gồm Trầm Dương. Ông không thể nhốt mình vào chỗ u tĩnh trong thời gian dài để nghiên cứu y thuật như ngày thường, càng không thể đi xa nhà tìm kiếm dược liệu trân quý hoặc hỏi thăm cao thủ y thuật.

Bởi vì ông phải chú ý đến tình huống của Mặc Lộc Hàm bất cứ lúc nào để tránh xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. Nhưng nhìn bộ dáng kia của Mặc Lộc Hàm, cho dù Trầm Dương âm thầm điều chỉnh thức ăn bổ dưỡng của Mặc Lộc Hàm vô số lần, nhưng nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, Trầm Dương cũng dám kết luận, cho dù độc trên người chưa giải, nhưng Vương gia cũng sống không được ba năm, ngài ấy sẽ tự hành hạ mình đến chết.

Hiện tại Vương phi trở lại, có nàng chiếu cố, đương nhiên chuyện của Vương gia sẽ dễ làm hơn nhiều.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, cúi đầu nhìn dung nhan trầm tĩnh say ngủ của nam tử trên giường, trong mắt hiện lên một tia áy náy và đau lòng.

"Đa tạ Trầm tiên sinh, ngài đi nghỉ ngơi đi, Vương gia cứ để ta trông là được."

Trầm Dương chắp tay nói: "Hôm nay thân thể Vương phi cũng không còn như xưa nữa, cũng nên dành chút thời gian để nghỉ ngơi. Có chuyện gì kêu người gọi tại hạ một tiếng là được."

Tiễn Trầm Dương về, vẫy lui người hầu hạ trước mặt, Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở bên giường, an tĩnh nhìn tuấn nhan tái nhợt của Mặc Lộc Hàm, tay nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo thật dài trên má trái kia, khẽ thở dài một cái.

"Lộc Hàm......"

Sáng sớm, khi Địch Lệ Nhiệt Ba tỉnh lại đã phát hiện mình đang ở trong một lồng ngực ấm áp, không khỏi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về giường nhỏ gần đó.

Bởi vì không muốn đánh thức Mặc Lộc Hàm, nên tối hôm qua nàng ngủ ở trên giường nhỏ êm trong phòng, lại không nghĩ rằng, khi mở mắt ra lần nữa cũng đã nằm ở trong lòng Mặc Lộc Hàm.

Nàng vừa động, Mặc Lộc Hàm lập tức mở mắt theo, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt mỉm cười. "Khỏe hơn chút nào chưa?"

Trong mắt Mặc Lộc Hàm mang theo quang mang sáng ngời, cọ cọ ở trên vai Địch Lệ Nhiệt Ba, kéo nàng vào trong lòng của mình, nói: "Đau, muốn ngủ một chút."

Địch Lệ Nhiệt Ba giơ tay lên, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên mặt hắn lên, trong lòng đau đớn khó phân biệt: Cả người đều đau thì làm sao mà có thể ngủ được? Nhưng cũng không muốn phản bác lời hắn, gật đầu, ôn nhu nói: "Được rồi, ngủ tiếp một lát."

"Nhiệt Ba cùng ngủ." Mặc Lộc Hàm nhắm hai mắt nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba đáp ứng nói: "Ngủ đi."

Nhưng mà, bọn họ muốn lười một lát, người khác lại không chịu cho bọn họ cơ hội này. Chỉ chốc lát sau, ngoài viện liền ồn ào la hét ầm ĩ lên, Địch Lệ Nhiệt Ba mơ hồ nghe được tiếng của đám người Hàn Văn Long.

Tối ngày hôm qua, lúc các nàng trở lại đã là ban đêm, lại bởi vì Mặc Lộc Hàm đã hôn mê bất tỉnh, vì vậy ngoại trừ chỉ kêu Trầm Dương tới trị liệu ra, thì những người khác vẫn một mực không gặp, cũng khó trách sáng sớm đám người Hàn Văn Long lại tới náo loạn.

Hơi bất đắc dĩ ngồi dậy, Địch Lệ Nhiệt Ba còn chưa nói gì đã thấy Mặc Lộc Hàm cũng dậy theo, chỉ là sắc mặt âm trầm thật sự hơi dọa người.

Cũng không kêu nha đầu hầu hạ, hai người thong thả tự mình thu thập gọn gàng một chút, lúc ra cửa, phía ngoài đã giống như muốn vỡ ra. Chỉ là ám vệ hết sức làm hết phận sự che ở cửa, nên dù có vội vàng, thì người ở phía ngoài cũng không vào được.

Nhìn Hàn Văn Long đứng ở cửa viện, vẻ mặt đầy giận dữ, Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt cười nói: "Văn Long, sáng sớm đã nghe tiếng ngươi, ồn ào cái gì vậy?"

Đột nhiên nghe được giọng nói của Địch Lệ Nhiệt Ba, Hàn Văn Long ngẩn ra, mạnh mẽ quay đầu lại thấy một nữ tử áo xanh đang đứng ở cửa, tươi cười nhẹ nhàng, không khỏi hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.

"Quân Duy!" Ngay lập tức cũng bất chấp những cái khác, Hàn Văn Long bay về phía Địch Lệ Nhiệt Ba.

Song, mặc dù khinh công Hàn Văn Long được xưng là cao thủ, nhưng lại có người còn nhanh hơn hắn. Mặc Lộc Hàm ở bên cạnh Địch Lệ Nhiệt Ba căn bản không cho hắn ta có cơ hội tới gần người, che Địch Lệ Nhiệt Ba ở phía sau mình, không chút lưu tình đánh ra một chưởng về phía Hàn Văn Long ở bên này đang bay qua.

Hàn Văn Long sợ hết hồn, tung mình một cái ở giữa không trung, rồi lui lại hơn mấy chục bước mới tránh được một chưởng này.

"Mặc Lộc Hàm, ngươi, kẻ điên này, làm gì vậy?"

Những người bên cạnh cũng không khỏi âm thầm vì Hàn Văn Long mà lau mồ hôi, bởi vì bọn họ đều thấy rất rõ ràng, sắc mặt của nam tử trước mắt đáng sợ đến cỡ nào.

Mặc Lộc Hàm không nói một lời, thân người vươn lên trước, liền đánh ra mấy chưởng về phía Hàn Văn Long, vốn võ công Hàn Văn Long đã thường thường, làm sao có thể là đối thủ của hắn ta. Lập tức liền luống cuống tay chân, chỉ có thể tránh né, may mắn, khinh công của hắn cũng không hổ là đứng đầu giang hồ, nếu không, lấy chưởng lực và ngoan sức của Mặc Lộc Hàm, sẽ là hậu quả gì, thì thật sự khó nói vô cùng.

"Lộc Hàm, chàng đang làm gì vậy?" Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ thở dài, cái này xem như là tức giận vì bị quấy rầy phải rời giường sao?

Trước kia cũng không phát hiện Mặc Lộc Hàm không nói một lời liền trực tiếp động thủ như vậy.

Thân thể của Mặc Lộc Hàm dừng lại, giương mắt nhìn lướt qua Hàn Văn Long đang đứng trên ngọn cây không dám xuống, lạnh lùng nói: "Hàn Văn Long, Bổn Vương đã nói, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!"

Trong lòng Hàn Văn Long cả kinh, người khác đều đứng ở phía sau lưng Mặc Lộc Hàm nên không biết, nhưng hắn thật sự thấy rõ ràng. Trong ánh mắt nhìn mình chằm chằm của Mặc Lộc Hàm xẹt qua tuyệt đối là sát khí hàng thật giá thật. Mới vừa rồi, Mặc Lộc Hàm cũng không phải lấy mình ra xả tức, mà thật sự muốn giết hắn.

"Được rồi." Địch Lệ Nhiệt Ba bước chậm tới bên cạnh Mặc Lộc Hàm, kéo tay của hắn xuống, cầm thật chặt.

Kiếp trước nàng là tay súng bắn tỉa, nhạy cảm nhất với hoàn cảnh và không khí, sao lại không nhận thấy được sát ý trong giọng nói của Mặc Lộc Hàm chứ?

Trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của Mặc Lộc Hàm, cảm giác được hắn thả lỏng một chút, mới ngẩng đầu cười nói với Hàn Văn Long: "Văn Long, đã lâu không thấy, sáng sớm các ngươi đang ồn ào cái gì vậy?"

Hàn Văn Long sờ sờ đầu, cười khổ nói: "Xin lỗi, ngày hôm qua đã nghe nói Vương phi trở lại, nhưng trễ như thế......"

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, áy náy nói: "Là ta và Vương gia về trễ, để cho chư vị đợi lâu rồi."

Ở tại chỗ, lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần lại, cùng kêu lên bái lạy nói: "Thuộc hạ bái kiến Vương gia, Vương phi."

Mặc dù triều đình đã hạ chiếu công khai đoạt tước vị của Mặc Lộc Hàm, nhưng ở thành Nhữ Dương, không, ở cả Tây Bắc, mọi người lại giống như có chung chí hướng cùng nhìn về đạo thánh chỉ ấy vậy. Vẫn gọi Mặc Lộc Hàm là Vương gia, Địch Lệ Nhiệt Ba là Vương phi.

Mặc Lộc Hàm cũng không có ý kiến gì với chuyện này, nếu không gọi là Vương gia, thì còn phải phiền toái nghĩ một cách gọi khác, hơn nữa, hắn cũng quen xưng hô Vương gia thế này. Đồng thời cũng muốn nói cho Mặc Cảnh Kỳ, Mặc Lộc Hàm hắn muốn làm Vương không cần người nào sắc phong.

Sắc mặt Mặc Lộc Hàm âm trầm nhìn chằm chằm một đám thuộc hạ, nhìn đến khi tim mọi người nhảy lên bụp bụp.

Kể từ sau khi Vương phi gặp chuyện không may, tính tình Vương gia liền trở nên đặc biệt khó lường, mặc dù trong chuyện đại sự thì vẫn anh minh như cũ, nhưng tính tình lại không dễ chung sống như ngày thường chút nào. Thấy sắc mặt hắn như thế, mọi người cẩn thận ngẫm lại, liền hiểu ra vấn đề ở đâu.

Vương gia và Vương phi cửu biệt trùng phùng, tất nhiên muốn hai người ở riêng nhiều hơn, sáng sớm mấy người bọn họ tới quấy rầy mộng đẹp của người ta, Vương gia có thể cao hứng mới là lạ. Không khỏi một nửa mang theo ánh mắt oán hận bắn về phía Hàn Văn Long vừa từ trên cây đi xuống. Một nửa mang theo ánh mắt cầu cứu nhìn về Địch Lệ Nhiệt Ba đang đứng bên cạnh Mặc Lộc Hàm.

Địch Lệ Nhiệt Ba mím môi cười, lặng lẽ lôi kéo tay Mặc Lộc Hàm.

Mặc Lộc Hàm hừ nhẹ một tiếng nói. "Miễn lễ, đều đứng dậy đi."

"Tạ Vương gia, Vương phi." Mọi người như được đại xá, vội vàng đứng dậy tạ ơn.

Hành lễ xong, người không có việc gì thì liền vội vã cáo lui. Ai trong bọn họ cũng đều không phải ngu ngốc, hiện tại Vương gia không muốn thấy bọn họ, dĩ nhiên bọn họ phải biết điều một chút làm cho mình biến mất.

Thần sắc Mặc Lộc Hàm không tốt nhìn mấy người còn ở lại, trầm giọng nói: "Các ngươi có chuyện gì?"

Cầm đầu, Phượng Chi Dao bất đắc dĩ sờ sờ mũi, bọn họ thật sự có chuyện.

Phượng Chi Dao tiến lên phía trước, nói: "Khởi bẩm Vương gia, tin tức Vương phi bình an trở về đã truyền ra ngoài. Có lẽ rất nhanh, bên phía triều đình sẽ nhận được tin tức. Chúng ta cũng phải mau chóng đưa ra kế sách ứng đối sớm. Mặt khác, quan viên phía dưới báo lại, dân chúng trong thành muốn ăn mừng Vương phi bình an trở về, nên chuẩn bị cử hành hội đèn lồng cầu phúc cho Vương phi và Tiểu Thế tử. Không biết đến lúc đó Vương gia và Vương phi có thể tham gia hay không?"

Nhắc tới triều đình, thần sắc Mặc Lộc Hàm càng thêm âm trầm, hừ nhẹ một tiếng nói: "Mặc Cảnh Kỳ không biết nhanh như vậy đâu, tạm thời không cần để ý tới. Nếu phái người đến, thì trực tiếp đuổi đi!"

Phượng Chi Dao bất đắc dĩ nhún nhún vai không phản đối. Tần Phong tiến lên phía trước, nói: "Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, hai người được mang về ngày hôm qua, không biết nên xử trí thế nào ạ?"

Nhắc tới Đàm Kế Chi, Địch Lệ Nhiệt Ba liền vội vàng hỏi: "Ngày hôm qua ta phân phó ngươi tìm vị Lâm đại phu kia, có tung tích chưa?"

Tần Phong gật đầu nói: "Vị Lâm đại phu kia bị thương, bị Đàm Kế Chi hạ lệnh cho người ta mang đi theo một con đường khác, có lẽ tính mang về kinh thành. Sáng nay đã ở trong thành Nhữ Dương, bây giờ Vương phi có muốn gặp hay không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói: "Phái người chăm sóc Lâm đại phu thật tốt, ông ấy cũng ăn nhiều cực khổ rồi, chờ ông ấy nghỉ ngơi khỏe rồi, lại nói."

Tần Phong gật đầu, tỏ vẻ sẽ an bài thỏa đáng. Nhìn thoáng qua Mặc Lộc Hàm đứng ở một bên, rồi tiếp tục nói: "Đàm Kế Chi muốn gặp Vương gia và Vương phi."

Tất nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba còn nhớ rõ, tại sao ngày hôm qua lại để lại mạng của Đàm Kế Chi, ngẩng đầu nhìn Mặc Lộc Hàm, thấy rõ ràng trên mặt hắn đã hiện lên vẻ không vui, bất đắc dĩ cười cười trấn an hắn, nói với Tần Phong: "Chút nữa ta và Vương gia sẽ cùng đi gặp hắn ta."

Một tay Mặc Lộc Hàm nắm cả Địch Lệ Nhiệt Ba, ánh mắt nhàn nhạt quét qua trên mặt của mọi người. "Nói xong chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro