Chương 217: Từ gia bái phỏng
Thành Nhữ Dương
Phượng Chi Dao nhìn nam tử trước mắt thần sắc lạnh nhạt mà ung dung, trong mắt lặng lẽ dâng lên lo lắng.
Bốn tháng đã qua, hình như Mặc Lộc Hàm dần dần hồi phục tâm trạng sau khi Vương phi mất tích. Ít nhất không có thường xuyên nhìn vào khoảng không đến xuất thần như hai tháng trước, nhưng đồng dạng, thần sắc càng ngày càng lạnh nhạt lại khiến cho trong lòng Phượng Chi Dao mơ hồ bất an.
Hôm nay dường như thiên hạ đều biết, Định Quốc Vương phủ và Đại Sở bất hòa, không.... Trong mắt người trong thiên hạ, Định Quốc Vương phủ đã phản bội lại Đại Sở. Nhưng hắn lại không nhìn thấy Mặc Lộc Hàm có chút nào tính toán tới kế hoạch tương lai.
Hiện tại Mặc Lộc Hàm càng ngày càng giống như một người xem kịch không đếm xỉa đến ai, rảnh rỗi ngồi trong thành Nhữ Dương nhìn thiên hạ đại loạn. Tây Lăng có thực lực mạnh nhất, hắn lại ra binh tấn công Tây Lăng.
Bắc Nhung lo sợ Mặc gia quân nhúng tay vào chiến sự Đại Sở. Hắn đã cho toàn bộ binh mã Mặc gia quân rút về Hồng Nhạn quan. Ngay cả tin tức mới truyền đến Mặc Cảnh Kỳ muốn liên thủ với Mặc Cảnh Lê cũng không làm cho hắn động dung.
Nhìn giấy viết thư trong tay, hắn chỉ cười nhạt nói: "Mặc Cảnh Kỳ quá yếu, nhiều người cùng hắn đùa giỡn quá cũng không tốt. Tránh cho đến lúc đó.... Chơi chưa chán đã... "
"Vương gia, Vân Châu có người đến." Phượng Chi Dao thấp giọng bẩm báo nói.
Mặc Lộc Hàm ngẩn ra, ngồi dậy cau mày nói: "Từ gia và Thanh Vân tiên sinh đã xảy ra chuyện gì?"
Phượng Chi Dao lắc đầu nói: "Không, mặc dù Sở kinh cũng có người đề cập tới quan hệ giữa Vương gia với Từ gia, nhưng lại bị rất nhiều đại thần khuyên nhủ. Hơn nữa, lấy danh vọng Thanh Vân tiên sinh và Từ gia, Mặc Cảnh Kỳ hiện tại tuyệt đối không dám động đến bọn họ." Trong lòng Mặc Lộc Hàm an tâm một chút, Phượng Chi Dao cau mày hỏi: "Nếu Vương gia lo lắng cho an nguy Từ gia, sao không đưa bọn họ tới Nhữ Dương?" Mặc Lộc Hàm lắc đầu, mặc nhiên im lặng. Phượng Chi Dao nhìn hắn, hồi lâu mới nói: "Vương gia căn bản cũng không có tính toán đến chuyện sau này đúng không? Cho nên mới không để người của Từ gia đến Nhữ Dương. Chính là sợ một ngày kia Vương gia...."
"Phượng Tam... " Mặc Lộc Hàm gọi một tiếng, nhìn chằm chằm hắn. Phượng Chi Dao vung tay áo nói: "Tính, ngươi xem sao rồi làm đi! Dù sao vài chục vạn huynh đệ Mặc gia quân, còn có gia quyến của bọn họ, tính mạng đều ở trên tay ngươi!"
Dứt lời, xoay người đi ra cửa. Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Mặc Lộc Hàm mày kiếm nhíu lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Vài chục vạn Mặc gia quân.... Thật mệt mỏi.... Phượng Tam, ta có thể chịu trách nhiệm với bọn họ mấy năm nữa.... Phụ vương, đại ca, các ngươi ban đầu cũng rất mệt mỏi sao...."
Không lâu sau, có người đi đến, thấy Mặc Lộc Hàm ngồi đó thất thần, không nói không rằng, chỉ đứng ở cửa nhìn hắn.
Mặc Lộc Hàm nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên lại ngẩn ra, đứng dậy nhìn người, một hồi lâu mới trầm giọng nói: "Từ tiên sinh, sao người lại tới đây?"
Người tới gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, lạnh nhạt cười nói: "Vương gia không hoan nghênh sao?"
Mặc Lộc Hàm lắc đầu, nói: "Từ tiên sinh mời ngồi. Tiên sinh lần này là có gì cần làm sao?"
Từ Hồng Vũ đánh giá hắn một phen, mới nói: "Một đường tới Nhữ Dương này, ta vốn còn cho rằng lúc nhìn thấy Vương gia, nếu không phải bị bệnh nằm trên giường tất nhiên là mượn rượu tiêu sầu."
Mặc Lộc Hàm có chút ngoài ý muốn nói: "Tiên sinh sao lại nói thế."
Từ Hồng Vũ cười nhạt nói: "Vương gia tiến vào Nhữ Dương, Mặc gia quân hôm nay khống chế bao gồm cả Tây Bắc, tất cả năm châu mười chín thành, mặc dù chỉ là một phần mười lãnh thổ Đại Sở, so với Nam chiếu cũng không tính là nhỏ. Nhưng Vương gia có biết, dọc đường đi ta đã nhìn thấy gì? Dân sinh điêu linh, dân chúng miễn cưỡng qua ngày. Nếu không phải trong phạm vi khống chế của Mặc gia quân trước mắt là nơi an ổn, Vương gia cho rằng hiện tại ở những nơi này còn có thể có bao nhiêu người?" Mặc Lộc Hàm trầm mặc không nói.
Từ Hồng Vũ cũng không đợi hắn trả lời, tiếp tục nói: "Trước khi ta tới, gia phụ từng nói với ta, nếu lấy tài văn của Vương gia mà an bang, tài võ mà định quốc, tuyệt sẽ không thua kém Nhiếp chính vương Mặc Lưu Danh thậm chí là Định Vương Mặc Lãm Vân."
Mặc Lộc Hàm bình tĩnh cười một tiếng, nói: "Đa tạ Thanh Vân tiên sinh khen nhầm, Bổn Vương sợ là không xứng với ca ngợi của Thanh Vân tiên sinh. Ngay cả thê nhi cũng không thể bảo vệ.... Nói gì tới định quốc an bang?"
Từ Hồng Vũ ngẩn ra, nhớ tới cháu gái thông tuệ ôn nhu nhà mình trong mắt cũng đau xót ảm đạm.
Địch Lệ Nhiệt Ba là nữ nhi duy nhất của Từ gia thế hệ này, mà đối với cháu gái ngoại còn thông tuệ quyết đoán hơn nam nhi này, Từ Hồng Vũ cũng thật lòng coi nàng thành nữ nhi ruột thịt mà thương yêu cưng chìu dạy dỗ. Không chỉ vì tiểu muội trẻ tuổi mất sớm, mà còn vì bản thân Địch Lệ Nhiệt Ba thực sự xứng đáng.
Sau đó.... Cháu gái thông tuệ của ông đạt được thắng lợi mà chưa chắc nam tử bình thường có thể làm được đột nhiên gặp đại nạn. Thậm chí còn trẻ hơn vài tuổi so với mẫu thân của nàng. Thật sự là trời ghét hồng nhan sao?
Nhìn kỹ nam tử trước mắt thần sắc bình tĩnh thong dong, nhưng trong con ngươi lại mơ hồ lộ ra lãnh khốc vô tình cùng với hận ý khôn cùng, Từ Hồng Vũ đột nhiên cười ra tiếng, xem xét Mặc Lộc Hàm nói: "Việc Vương gia làm hôm nay là vì Lệ nhi sao? Thật là si tình, nói vậy Lệ nhi ở dưới suối vàng có biết cũng vui mừng khôn xiết!"
"Từ tiên sinh!" Mặc Lộc Hàm trầm giọng nói, cảnh cáo ngó chừng nam nhân trung niên trước mắt.
Cho dù đã qua lâu như vậy, hắn vẫn không thể tiếp nhận có người ở trước mặt hắn nhắc tới sinh tử của Nhiệt Ba, huống chi người này lại là cữu cữu ruột của Nhiệt Ba.
Từ Hồng Vũ cũng không sợ hãi cái nhìn của hắn, hừ nhẹ một tiếng nói: "Vương gia tình thâm ý trọng như vậy, lão phu cũng muốn thay Lệ nhi cảm tạ Vương gia đấy. Chẳng qua là.... Lệ nhi mang thai chống đỡ ở Tây Bắc bày ra cục diện như thế vì Vương gia, thì ra là để Vương gia hôm nay ngồi ở trong thành Nhữ Dương xem cuộc vui, nhìn thiên hạ đại loạn dân chúng lầm than sao?"
Mặc Lộc Hàm hạ mắt, hồi lâu khóe miệng mới từ từ tràn ra một tia cười lạnh, u ám nói: "Vậy thì như thế nào? Bọn họ không phải muốn có thiên hạ này sao, vậy thì đi tranh giành đi. Mặc Cảnh Kỳ không phải ngại Định Quốc Vương phủ chướng mắt sao? Hiện tại không có Định Quốc Vương phủ, không phải vừa lúc khiến hắn vừa lòng như ý sao? Bổn Vương đang chờ hắn mang trăm vạn hùng binh tới bình định đây? Từ nay về sau.... Đại Sở lại có thêm một vị quân chủ cái thế, quân vương đời sau rốt cuộc cũng không cần lo lắng kiêng dè Định Quốc Vương phủ và Mặc gia quân. Thế gian này, người muốn mạng Bổn Vương cũng thật nhiều, Bổn vương liền an vị ở thành Nhữ Dương, chờ bọn hắn đến lấy mạng!"
Từ Hồng Vũ nhẹ giọng thở dài, nhìn đến nam tử đang lộ ra sát khí, hỏi: "Vương gia sống chết không buông? Vậy lê dân thiên hạ có tội gì? Những người đời đời thần phục Định Quốc Vương phủ kia có tội gì?"
"Ha ha... " Mặc Lộc Hàm cúi đầu cười khẽ. "Từ tiên sinh, người nói những thứ này chỉ sợ đã muộn. Trận chiến loạn này đã nổi lên, nếu không đi tới thành bại chết sống cũng sẽ không dễ dàng kết thúc. Vẫn nghe Hồng Vũ tiên sinh tinh thông thiên tượng, chẳng lẽ lại nhìn chưa ra sao.... Thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, kết cục đã định."
Từ Hồng Vũ nói: "Thì ra Vương gia cũng tinh thông thiên tượng?"
Mặc Lộc Hàm lắc đầu, ánh mắt trầm tĩnh. "Bổn Vương không hiểu tinh tượng, Bổn Vương muốn chính kết quả loạn thế này, ai cũng đừng mơ sửa đổi!"
Không phải là thiên hạ bởi vì thiên tượng mà loạn, mà thiên tượng bởi vì hắn mới sinh ra. Trận loạn thế này, mọi người ai cũng nhất định không thể tránh thoát, đều phải chôn cùng với Nhiệt Ba và hài tử của bọn họ!
Đối với Mặc Lộc Hàm lúc này, cho dù là Từ Hồng Vũ cũng không biết nên khuyên thế nào, ánh mắt nhìn Mặc Lộc Hàm cũng dần dần nhiều thêm mấy phần ấm áp.
Ít nhất, người nam nhân này thật sự yêu Lệ nhi, cũng không uổng Lệ nhi khổ tâm vì hắn. Nhìn ánh mắt Mặc Lộc Hàm bình tĩnh mà che dấu vô tận thống khổ nơi đáy mắt, Từ Hồng Vũ thậm chí cảm thấy được những lời khuyên giải kia thật không thể nói ra.
Đạo lý vĩnh viễn cũng chỉ là đạo lý, cho dù ông được xưng tụng là đại nho một đời, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ khiến cả đời mình sống hệt theo những đạo lý cùng quy củ sáo rỗng kia.
Người nam nhân này trong lúc mang quân giao chiến cùng địch nhân, lại mất đi thê tử và hài tử chưa ra đời mà thống khổ. Nhớ tới lúc ông nghe được tin tức của Lệ nhi, phản ứng đầu tiên cũng là muốn giết Mặc Cảnh Kỳ ngu xuẩn kia, mà không phải là theo đạo lý quân muốn thần chết thần phải chết mà nghĩ.
Nhưng.... Vô luận là vì Mặc gia quân, vì Từ gia, vì Lệ nhi hay là vì lê dân bách tính trong thiên hạ, ông cũng đều không thể khoanh tay đứng nhìn nam nhân này kéo thiên hạ vào biển máu, ít nhất dân chúng vô tội kia không đáng bị như vậy.
Nhìn qua Mặc Lộc Hàm, Từ Hồng Vũ xoay người đi ra ngoài. Đúng lúc Mặc Lộc Hàm cho rằng ông đã rời đi, thì lại thấy ông lần nữa quay lại. Lần này mang theo một chồng hồ sơ thật dày bỏ vào trên án bên cạnh Mặc Lộc Hàm, đám người Trác Tĩnh theo sau ông ai cũng ôm trong tay một chồng hồ sơ, bỏ xuống trước mặt hắn rồi không tiếng động lui ra ngoài.
Kể từ khi Địch Lệ Nhiệt Ba mất tích, Trác Tĩnh mang Vệ Lận trở về sau cùng, mỗi ngày cùng Lâm Hàn không đêm nào không dọc theo sông lớn tìm kiếm khắp nơi. Đến cuối cùng tuyệt vọng, ba người bọn họ bắt đầu có xu hướng giống như u hồn xuất quỷ nhập thần.
Vô luận là Mặc Lộc Hàm hay Phượng Chi Dao cũng đều biết, bọn họ vẫn không buông tha mà thường xuyên đi ra ngoài tìm kiếm khắp nơi.
Từ Hồng Vũ nhẹ nhàng sắp xếp lại hồ sơ trên bàn nói: "Những thứ này đều là Lệ nhi lưu lại, ngươi tự mình xem một chút đi. Xem xong rồi thì nói cho ta biết quyết định của ngươi. Mấy ngày nay, chỉ sợ phải ở bên cạnh Vương gia làm phiền một thời gian ngắn rồi."
Mặc Lộc Hàm ngẩn người, nhìn mấy dòng chữ xinh đẹp quen thuộc phía trên một tập hồ sơ —— bàn về tính khả thi của kế hoạch buôn bán ở Tây Bắc. Cùng với những từ ngữ có chút mới lạ lại rất có đạo lý mà ngày thường Nhiệt Ba vẫn thi thoảng vẫn nói.
Chỉ nhìn dòng chữ này đại khái đã có thể hiểu bên trong muốn nói gì. Còn có phía dưới là một hàng chữ nhỏ, Nhiệt Ba luôn có thói quen ở phía dưới hồ sơ cùng sổ con ghi lại ngày tháng —— Cảnh Đế năm thứ mười hai, mùng hai tháng mười...
Ánh mắt Mặc Lộc Hàm lóe lên, khi Nhiệt Ba phòng thủ Hồng Châu vẫn còn tốn tâm tư viết ra những thứ này....
Nhìn Mặc Lộc Hàm nhìn hồ sơ đến xuất thần, Từ Hồng Vũ phất tay với đám người Trác Tĩnh, dẫn người đi ra ngoài, trong phòng trống vắng thỉnh thoảng chỉ còn lại âm thanh lật sổ sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro