16. The fall of the Rebel Angels
-"Rất vui được gặp cậu, Taehyung."
Ông ta bắt tay rồi cười khoái lên.
-"Nhiệm vụ tôi giao cho ông, có thể xem như thất bại."
Taehyung khó chịu ngước mắt lên nhìn lão ta, trên tay đã cầm sẵn ly rượu được rót đầy.
-"Vậy sao, thật xin lỗi. Tôi không muốn đánh chết ông ấy, vì còn rất nhiều điều thú vị chưa tìm hiểu được."
Lão Sean liền uống hết một ly rượu.
-"Thú vị? Nhiệm vụ của ông chỉ là giết chết lão ta thôi."
Taehyung tuy miệng cười nhưng ánh mắt chứa đầy sự hận thù.
-"Thôi nào, phim hay phải chờ đến hồi hết chứ?"
-"Cuộc sống của tôi vốn không phải phim. Nói rõ cho ông biết, nếu lần sau, chỉ cần ông có sai sót, lô hàng ở cảng Daesak sẽ ngay lập tức bị thiêu huỷ, cùng với đó sẽ được gửi đến cục cảnh sát. Để xem ở Hàn Quốc ông quen ai?"
Taehyung gằn giọng, trên mặt hắn vẽ lên một nụ cười đầy ẩn ý. Nếu nhìn vào đây, có thể thấy rõ phần thắng đang ở chắc trong tay anh, lão Sean chỉ cần sơ hở, lập tức hậu quả sẽ không ngờ tới.
-"Suy nghĩ cho kỹ, tôi về trước."
Taehyung đứng dậy bước đi. Ông trùm thực sự sắp xuất hiện rồi.
---------------------------------
*Reng..Reng*
-"Yoongi-hyung?"
-"Hoseok, đến trại giam và bắt một tù nhân, phẫu thuật gương mặt người đấy giống Park Jimin đi."
Yoongi kiên định.
-"Tại sao?"
Hoseok khó hiểu.
-"Nhanh lên, không còn thời gian đâu. Phẫu thuật gương mặt xong thì bảo Seokjin đưa Jimin đến phòng bệnh bí mật đi. Thế nhé!"
Hoseok chưa kịp trả lời thì Yoongi liền tắt máy. Có chuyện gì vậy chứ? Jungkook và Taehyung phát hiện ra Jimin trốn thoát rồi à?
Rất nhanh chóng, Hoseok thực hiện tất cả công việc Yoongi giao. Tù nhân xấu số bị phẫu thuật tuy gấp nhưng đường nét kỹ xảo trên gương mặt rất giống Park Jimin, có thể nói như anh em sinh đôi.
-"Tội ngươi thật đấy."
Hoseok tạch lưỡi rồi rời đi, để lại tên tù nhân kia trong ngục sau khi vừa phẫu thuật.
----------------------------
*Tập đoàn Abraxas*
-"Yoongi hyung?"
-"Chuyện gì?"
Yoongi rời khỏi màn hình máy tính, lạnh lùng nhìn Jungkook.
-"Humm...anh đoán xem tên ác quỷ họ Kim kia đang làm gì?"
-"Chắc đang thăm chủ tịch."
-"Thăm sao? Đang thăm hay giúp ông ấy đoàn tụ với tổ tiên?"
Jungkook ngước mắt nhìn vào tấm hình chụp gia đình rồi nhếch miệng cười- một nụ cười đầy miệt thị.
-"Anh không muốn rạn nứt tình anh em."
Yoongi lạnh lùng trả lời rồi tiếp tục công việc.
-"Anh nghĩ anh ta coi chúng ta là anh em sao?"
-"..."
-"Một tên chỉ biến lợi dụng tình cảm để đoạt được mong ước bản thân."
-"Sao em lại nói vậy?"
Yoongi khó hiểu.
-"Hyung nghĩ tại sao ba lại yêu cầu em theo dõi Taehyung?"
Jungkook liếc nhìn Yoongi, anh cười rồi gác hai chân mình lên bàn làm việc.
-"Aigoo, em đoán anh ta đang vẽ ra một kế hoạch hoàn hảo để chiếm đoạt toàn bộ Kim gia."
-"Tại sao lại nghĩ vậy?"
-"Anh nghĩ xem, những lúc công ty gặp khó khăn, anh ta đi đâu? Chuyện ba gặp chuyện tại nhà riêng ngoại ô và anh ta đi ra cảng, là trùng hợp?"
-"Rồi em định làm gì?"
-"Tống anh ta vào tù."
-"Tuỳ hai đứa."
Yoongi tỏ không mấy quan tâm rồi tiếp tục làm việc. Dù gì Taehyung cũng từng cứu anh một mạng, cho nên anh cũng cần phải trả ơn hắn, không thể để hành động của hắn bị phát hiện.
-"Ha, chúng mày được."
Giọng nói của một ả đàn bà đang đứng ngoài cửa vang lên. Ả cười thầm rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra, ấn vào số quen thuộc.
-"Taehyung-oppaaa, em muốn gặp anh."
---------------------------------------
*Nhà riêng-Kim SeokJin*
-"Jin hyung, sao em lại ở đây?"
Jimin khó hiểu nhìn Jin. Cậu sau khi được Jungkook đem vào phòng cấp cứu thì liền bất tỉnh, khi tỉnh dậy thì đã thấy mình ở một nơi khác.
-"À,...bệnh viện hết giường rồi nên anh đưa em về phòng khám tại nhà của anh."
Jin ngại ngùng trả lời.
-"Phiền hyung rồi."
-"Jimin, em đói không? Anh đi nấu đồ ăn cho em nhé?"
-"Em phụ anh được không?"
-"Sức khoẻ em chưa hồi phục, nằm đây chơi một lúc đi. Hyung đi trước."
Jimin sau khi tạm biệt Jin thì liền ngồi dậy. Phòng này thực sự rất rộng, phía trước còn có ban công nhìn ra ngoài. Đúng là phòng khám riêng của giám đốc bệnh viện có khác.
Jimin lang thang đi lại trên tầng nhà Seokjin. Cậu cá rằng Jin thực sự rất giàu, cả một cái tầng mà như một cái nhà để xe vậy. Nhưng mà hình như chỉ có độc một mình cậu thì phải, bình thường thì phải có mấy bác sĩ hoặc bệnh nhân chứ nhỉ. Đang đi dọc hành lang, Jimin liền bị thu hút bởi một bức tranh, hình như là tranh thời Phục Hưng, thực sự rất đẹp.
Tò mò về màu sắc bức tranh, Jimin tiến đến, bàn tay mũm mĩm động vào từng đường nét của tranh. Nó như kiểu một loại thuốc phiện, có thể khiến con người ta mải mê thưởng thức mà dần dần sa đoạ vào đó-Không lối thoát.
Mải mê ngắm nhìn, Jimin mới để ý đến một mảnh giấy nhỏ ở bên dưới.
-"The fall of the Rebel Angels?"
Sau khi cậu đọc tờ giấy, cánh cửa sau bức tranh dần hiện ra. Một đường hầm? Tất nhiên, trong những lúc này, sự tò mò là rất lớn, chúng xuất phát từ sâu thẳm bên trong con người, nhằm mục đích kiểm tra lại thông tin, bất kể thông tin đó có gây hại hay không.Cũng giống như trường hợp của Pandora trong Thần thoại Hy Lạp đã không cưỡng lại được cám dỗ mở chiếc hộp chứa đầy quỷ dữ dù đã được cảnh báo trước. Con người chúng ta có xu hướng kiểm tra những thông tin dù biết trước kết quả sẽ không tốt đẹp gì.
-"Một đường hầm sao? Nhà của Jin hyung kì diệu thật đấy."
Jimin không một sự nghi ngờ nào mà tiếp tục tiến sâu vào trong đường hầm, cứ thế, đi mãi..
"Giống như cơ thể đã chết từ cú ngã của Icarus, việc bay thẳng đến nơi ác quỷ là đại diện cho sự trưởng thành, bánh xe số mệnh cũng đã được đảo ngược."
----------------------------------
Chap này có vẻ hack não quá nhỉ?
Tớ xin giải thích chút xíu nhé:
-"The fall of the Rebel Angels"
(Sự sa ngã của những thiên thần nổi loạn)
Bức tranh của hoạ sĩ Pieter Bruegel. Miêu tả những thiên thần nổi loạn(sa ngã) đang cố kéo những thiên thần khác xuống địa ngục.
Có ai thấy bức tranh này quen không:))?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro