Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. He's here

-"Yoongi hyung? Anh có định đi ăn không? Trời tối rồi."
Jungkook sau cả một ngày hoàn thiện công việc ở công ty đang ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế phó chủ tịch.

-"Ăn gì?"
Yoongi miệng nói nhưng hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình màn hình máy tính, đôi bàn tay cứ thế đánh máy liên tục.

-"Buffet hay gì đấy?"

-"Rủ ai đó đi, anh không rảnh."
Yoongi trả lời cho qua rồi vẫn chăm chú làm việc. Tổng giám đốc của Abraxas có khác, thật chăm chỉ.

-"Aigoo, anh cứ như này thì làm sao mà lấy được vợ?"
Jungkook thở dài.

-"..."

-"Kệ hyung, em đi trước."
Jungkook đứng dậy, lấy chiếc áo khoác bên cạnh rồi rời đi, mặc cho Yoongi vẫn ở lại cần mẫn làm việc.

*Reng..Reng..."
-"Hoseokie?"

-"Yoongi hyung!"
Hoseok hét lớn.

-"Bình tĩnh. Có chuyện gì?"

-"Jimin mất tích rồi."
Hoseok thở dốc.

-"Ya.."
Yoongi mất bình tĩnh đập bàn.

-"Jimin vừa nãy ở trong phòng bệnh của Seokjin thì đột nhiên biến mất."
Hoseok gấp gáp.

-"Tútt...tút..."
Yoongi tắt máy. Nhanh chóng đứng dậy mặc áo khoác, phóng xe đến biệt thự của Seokjin. Cho dù có chuyện gì xảy ra, Y chắn chắn phải tìm bằng được Jimin. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

----------------------
*Biệt thự SeokJin*

-"Ya.."
Yoongi hét lớn mở cửa bước vào. Seokjin cùng Hoseok, cả hai đang trầm tư ngồi theo dõi video trên Macbook thì bị Yoongi làm giật mình.

-"Yoongi, em đến rồi. Lại đây đi, anh và Hoseok đang check lại camera."
Jin vẫy tay ra hiệu Yoongi đến cùng xem video.

-"Có thể thấy, sau khi Jin hyung ra khỏi phòng thì Jimin nằm được một lúc cũng bước ra. Em ấy đi vòng quanh tầng để khám phá. Được một lúc thì liền nhìn thấy một thứ gì đấy, đứng đấy ngẩn ngơ xem và biến mất. Tiếc là góc đấy quá xa nên camera không quay được.
Hoseok phân tích cho Jin và Yoongi cùng nghe.

-"Ya, nhà rõ giàu sao không đầu tư nhiều camera hơn chứ?"
Yoongi tức giận quát người anh của mình.

-"Ya, tiền anh còn để đầu tư pha chế thuốc và nghiên cứu chứ? Chú cứ ngồi ngoài rồi nói các thứ, có biết...."

-"Thôi đi."
Thấy Yoongi và Seokjin đang cãi nhau, Hoseok liền ngăn lại, tránh trường hợp xảy ra xô xát. Dù họ là anh em thân thiết, nhưng không phải là chưa từng đánh nhau, còn rất nhiều là đằng khác.

-"Seokjin hyung, anh có nhớ đây là góc nào ở trong nhà không?"
Hoseok nghiêm túc hỏi.

-"À...góc cuối hành lang."
Jin nói xong, Yoongi liền đứng dậy và bước thật nhanh lên tầng, Seokjin và Hoseok cũng vì thế mà đi theo.

-"Ý anh là chỗ này?"
Yoongi đứng ngắm nhìn bức tranh rồi quay sang nhìn hai người còn lại.

-"Umm...ừ..."
Jin ấp úng.

-"Jimin đến đây và mất tích. Vậy thì em ấy đi đâu được chứ?"
Yoongi chống cằm lên tay, đôi mắt lảo đảo nhìn xung quanh.

-"Jin, sao anh ấp úng vậy? Anh giấu bọn em chuyện gì?"
Nhận thấy sự bất thường trong lời nói của Seokjin, Hoseok liền đặt câu hỏi nghi vấn. Lời nói của Hoseok liền gây sự chú ý cho Yoongi, Y quay lại, cả bốn con mắt đều đang dồn về SeokJin.

-"Hả, đâu có chuyện gì? Anh nghĩ mình nên đi tìm chỗ khác."
Jin định quay đi thì liền bị Yoongi giữ tay lại, đôi mắt y chứa lên sự tức giận nhìn chằm chằm vào mắt Seokjin.

-"Khai ra, anh đang giấu bọn em chuyện gì?"
Yoongi gắt gỏng.

"Jimin, mất tích ngay tại góc này? Người bình thường không thể đi xuyên tường được. Càng không thể biến mất như không khí. Rốt cuộc là có thế lực siêu nhiên nào? Hay Jin đang giấu cả hai chuyện gì?"
Trong lúc Yoongi tra hỏi Seokjin, Hoseok nhìn xung quanh bức tranh, trong đầu không ngừng đặt ra giả thiết. Bất chợt, anh dừng chân khi nhìn thấy một mảnh giấy rơi ở dưới đất. Nó bị xé ra một chút ở rìa mép, một nửa là màu đen còn lại là màu trắng.

"The fall of the Rebel Angels?"

-"Ya, hai người nhìn này, em vừa nhặt được ở dưới đất."
Hoseok nhặt nó lên, xem xét thật kỹ và quay lại đưa cho hai người kia xem.

-"Sự sa ngã của những thiên thần nổi loạn?"
Yoongi thắc mắc.

-"Em thấy nó ở đâu vậy?"
Jin gấp rút giằng tờ giấy trên tay Yoongi rồi xem xét thật kỹ.

-"Dưới đất?"

-"Taehyung..."
Jin ngập ngừng.

-"Taehyung? Câu ta liên quan gì ở đây?"
Yoongi thắc mắc.

-"...."

-"Ya, trả lời đi."
Yoongi cáu liền đẩy một bên vai Seokjin.

-"Taehyung...đang ở đây."
Jin hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào tờ giấy, lời nói có chút run sợ.

-"Sao cơ?"
Yoongi ngạc nhiên. Taehyung làm sao mà ở đây được? Nhìn vào camera thì tầng này đâu có ai ra vào ngoại trừ Jimin và Jin đâu? Taehyung làm sao mà vào được?

-"Jin hyung, anh giải thích rõ vụ này được không?"
Hoseok nhăn mặt nhìn Jin.

-"Sau bức tranh, có một căn phòng. Và căn phòng ấy...là của Taehyung."
Jin ngước mắt lên nhìn bức tranh.

-"Ya, hyung đùa à? Làm sao Jimin có thể biết và vào bên trong căn phòng này được chứ?"
Yoongi mất bình tĩnh túm cổ áo Seokjin, miệng không ngừng la hét.

-"Jimin, em ấy rút và đọc mảnh giấy này, và đó là cách để mở cửa vào trong phòng."
Jin hai mắt nhìn kỹ vào tờ giấy.

-"Aish, sao hyung lại thiết kế phòng của cậu ta ngay trong tầng khám bệnh chứ?"
Yoongi chửi thề rồi bỏ tay ra khỏi cổ áo Seokjin.

-"Taehyung...em ấy muốn ở đây, vì chỉ có những người đặc biệt, trong sáng và thuần khiết như thiên thần, mới có thể mở được cánh cổng này.  Mà các bác sĩ thường được coi như thiên thần áo trắng. Một khi đã mở cổng, trước sau cũng sẽ đều là tay sai, nạn nhân của Taehyung. Chính vì thế, ở phòng khám này không hề có một bác sĩ hay y tá nào cả."

-"Vậy thì, có phải phần màu trắng được pha với màu đen ở phần tên của bức tranh là Jimin đúng không?"
Hoseok thắc mắc.

-"Chính xác. Nó chỉ đang chiếm một ít. Nếu như màu trắng hoàn toàn biến mất, tức là Jimin đã bị Taehyung thu phục."

-"Làm cách nào để cứu Jimin?"
Yoongi không chần chừ mà đặt câu hỏi.

-"Bác sĩ? Không phải anh là bác sĩ sao Jin hyung?"
Hoseok gấp gáp.

-"Tờ giấy, đã bị rút ra khỏi bức tranh rồi. Chỉ khi một trong hai người ra khỏi phòng, thì anh mới có thể vào."
Jin đưa đôi mắt nặng trĩu nhìn vào chính giữa bức tranh."

-"Aish, chết tiệt."
Yoongi chửi thề rồi đập mạnh vào bức tường bên cạnh.

-"Bây giờ chỉ còn cách ngồi đợi thôi. Hai đứa ở đây, anh sẽ đi nhờ một vài người bạn để tìm cách mở cửa."
Jin đưa tờ giấy cho Hoseok rồi gấp gáp chạy đi.

-"Yoongi, đừng lo. Jimin- chắc chắn sẽ an toàn."
Hoseok để Yoongi tựa đầu vào vai mình, tay kia vòng qua người y mà vỗ về.

"Jimin, mong em bình an."

------------------------
Xin lỗi vì đã đăng chậm như vậy. Dự là đăng vào mấy hôm trước nhưng mà nhiều bài tập quá và chuẩn bị cho BangBangcon nên mình quên up.

Xin lỗi 3000 lần:<
Nhớ vote nhé
Kamssa<333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro