Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14. Vision

-"Jimin à...?"
Cửa phòng bệnh được mở ra, một vị bác sĩ trẻ tuổi với mái tóc màu cam bước vào. Cậu ta có làn da hơi ngăm, đôi mắt một mí to tròn cùng giọng nói khá trong trẻo.

-"Jimin à,...gần trưa rồi đấy, cậu dậy ăn cơm nè!"
Một bên vai bị lung lay mạnh, Jimin liền mở mắt tỉnh dậy.

-"Cậu là...?"
Jimin thắc mắc nhìn người con trai trước mặt.

-"À, tớ chưa giới thiệu, tớ là Han Sungjae-Điều dưỡng sẽ chăm sóc cậu trong thời gian ở đây."
Sungjae vui vẻ đưa tay ra làm quen.

-"À...tớ là Park Jimin."
Jimin có chút ngại ngùng.

-"Cậu không cần phải ngại thế đâu. Dù gì sau này cũng thân thiết. Đến giờ ăn cơm trưa rồi. Mau vệ sinh cá nhân rồi vào ăn nhé."
Nghe thấy Sungjae nói, Jimin nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân rồi vào ăn. Cậu ăn trông rất ngon miệng, có vẻ đồ ăn bệnh viện hợp với cậu thì phải.

-"À, ăn xong cậu nhớ uống thuốc rồi Jin hyung sẽ tới khám định kỳ cho cậu nhé!"

-"Um..."

-"Tối qua xin lỗi đã không đến đây được nhé! Hôm qua nhiều bệnh nhân nên..."

-"Không sao. Làm bác sĩ vất vả mà, tớ hiểu cho cậu. À, cậu ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống đây ăn với tớ này."
Chưa để Sungjae nói hết câu,Jimin đã nhanh chóng chặn lại. Cậu không muốn nhắc lại chuyện cũ chút nào.

-"À...tớ..."

-"Sungjae, mau lên, chủ tịch Kim nhập viện rồi."
Một y tá gọi lớn từ ngoài cửa vọng vào trong phòng, lời nói của Sungjae một lần nữa bị chặn lại.

-"Jimin xin lỗi nhé! Tẹo nữa ta nói chuyện."
Jimin chưa kịp đáp lại thì Sungjae đã chạy đi mất. Đúng vậy, tính mạng bệnh nhân quan trọng hơn mà. Jimin chán nản nhìn ra phía cửa sổ, ban ngày sao trời lại âm u như vậy chứ? Nhưng, Jimin thích điều này.

Cậu liền đứng dậy, phía thắt lưng dù có hơi đau một chút nhưng rồi lại hết, cậu thu dọn đồ ăn rồi bỏ vào thùng. Bước từng bước ra khỏi phòng. Oa, đây là cái khoa rộng nhất mà cậu từng đến. Hình như có 6 tầng, bên trên là sân thượng có bán coffee, bên dưới sân là khu vui chơi. Cậu đang đứng ở tầng 4 thì phải, có lẽ là buổi trưa nên bệnh nhân ngủ hết rồi, các bác sĩ hình như ban nãy có ca cấp cứu của chủ tịch Kim gì đấy nên chắc tập trung ở phòng cấp cứu rồi.

Cậu chán nản bước lên cầu thang và nhìn theo tấm bản đồ chỉ dẫn để lên đến sân thượng. Không khí trên đây thoáng mát và trong lành hơn hẳn. Jimin chọn cho mình ngồi ở gần ban công, ngắm nhìn toàn bộ bệnh viện. Trời ngày càng âm u, mây đen từ đâu kéo đến, gió thổi ngày càng mạnh. Nhưng Jimin thích thời tiết như vậy, nó âm u như tâm trạng của cậu vậy.

-"Ya, cô kia, coffee của tôi đâu?"
Một giọng nói gằn lớn phát ra từ quầy bán Cafe. Anh ta đang làm gì vậy chứ? Quát mắng nhân viên bán hàng sao? Thật thô lỗ mà.

-"Anh trai, xin anh bình tĩnh."
Jimin thấy vậy liền nhanh chóng chạy đến, đỡ lấy cánh tay từ người đàn ông đang cố tát nhân viên bán hàng kia.

-"Yah, mày..."
Tên kia thấy cậu ngăn cản, định đánh thì mới để ý gương mặt của người trước mặt.

-"Là cậu?"
Anh ta đưa tay về, khó hiểu nhìn người trước mặt.

-"Dạ..?"
Jimin thắc mắc ngước mắt lên nhìn. Anh này thực sự rất đẹp trai nha. Mái tóc màu đen uốn xoăn, đôi mắt nâu to tròn cùng đôi môi mỏng, sống mũi cao. Thực sự ngũ quan rất tinh xảo, thật đẹp trai!

-"Sao cậu lại ở đây?"

-"..."

-"Ya, trả lời tôi đi."
Thấy Jimin cứ mải nhìn mình mà phớt lờ câu hỏi. Anh ta cáu liền lay mạnh hai bên vai cậu.

-"À..dạ? Chúng ta có quen nhau sao?"
Jimin sau khi bị lay mạnh mới bừng tỉnh, thoát khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn.

-"Cậu nói cái gì vậy chứ?"
Anh ta nhếch một bên miệng lên cười rồi cúi xuống thì thầm vào tai cậu.

-"Đêm đấy, em quên rồi sao?"Có cần tôi giúp em nhớ lại?"
Anh ta nhấn mạnh từng chữ như muốn in sâu vào đầu Jimin. Cậu liền ngồi xuống, lấy hai tay ôm đầu mình. Sao vậy chứ? Sao đầu cậu lại đau thế này.

-"Này, cậu ơi, cậu có sao không?"
Cô nhân viên thấy cậu như vậy liền lo lắng bước ra khỏi quầy hỏi.

-"Cô mù sao? Thấy người ta như vậy còn không gọi bác sĩ?"
Anh ta quát lớn khiến cô nhân viên kia hoảng sợ liền chạy đến lấy điện thoại và gọi cho lễ tân.

-"Anh có thể giúp tôi đưa cậu ấy xuống phòng...."
Cô y tá sau khi nghe điện thoại liền quay sang nhìn anh.

-"Phiền phức."
Anh nói rồi bế cậu trong tay và mang xuống tầng 2-Phòng cấp cứu.

Jimin nãy giờ đầu rất đau nên không nói gì cả, chỉ nhăn mặt mà chịu đựng. Trong đầu cậu cứ hiện ra hình ảnh hai nam nhân đang hành hạ một chàng trai. Jimin có thể thấu được nỗi đau mà chàng trai đó đang trải, như kiểu cậu chính là chàng trai đó vậy.

Jimin nãy giờ gương mặt cứ nhăn nhó khiến anh ta để ý, đáng yêu thật đấy! Anh cố tình bước chậm lại để xem biểu cảm của cậu như thế nào. Thật sự, rất đáng yêu. Nhìn cậu đau như vậy anh ước có thể đem cậu để dưới thân mình.

-"Ya, bác sĩ đâu rồi?"
Anh đạp mạnh cửa phòng cấp cứu 2 sau một hồi lâu đi bộ trên cầu thang từ tầng 6 đến tầng 2. Jimin nãy giờ vì quá đau nên đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, cứ như thế, ngủ trên vòng tay ấm áp của anh.

-"Cậu ....Jungkook...."

-------------------------
Xin lỗi vì mấy chap trước viết hơi ngắn nhé. Tớ sẽ rút kinh nghiệm trong những chap tới.
Kamssa
Nhớ vote nhé<3333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro