13. Past&Real
*Kim gia, khu Y, hai ngày trước khi Thanh trừng.*
-"Cậu chủ Yoongi, có người gửi thư đến cho cậu."
Tên đàn em cầm vào một phong bì thư có vẻ cũ kĩ nhưng vận nguyên tem mác. Sao lại gửi thư vào giữa trưa nắng nóng như này chứ? Người gửi thư này quả thật to gan. Y nhếch miệng rồi liền mở hộp thư ra.
"Gửi con,Yoongi!
Xin lỗi con vì đã gửi thư vào lúc này, nhưng ta thực sự không còn thời gian nữa.
Trước hết, ta muốn nói ...ta là mẹ của con. Xin lỗi con vì năm tháng qua đã bỏ rơi con. Nghe tin con được Kim gia giúp đỡ, mẹ cũng vui lắm, mong con bên đấy sống tốt, khỏe mạnh và hạnh phúc.
...
Gia đình chúng ta còn có cả em con nữa- Park Jimin. Nhưng cuộc sống của em con đang rất cực khổ và khó khăn. Xin con, vào ngày thanh trừng sắp tới, hãy đến X, cứu em con ra khỏi tên cha dượng đó. Hãy coi như đây là ước nguyện cuối cùng của mẹ trước khi còn sống.
Thật cảm ơn và xin lỗi con."
"Chuyện gì vậy chứ? Mẹ sao? Không phải bà đã bỏ tôi từ bé rồi cưới môt thằng đàn ông mới à? Sao bây giờ lại gửi thư đến đây chứ? Em trai? Park Jimin? Tại sao tôi lại phải giúp chứ?..."
Yoongi cứ ngồi đấy và tự lảm nhảm một mình. Những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má từ lúc nào không hay.
"Không phải chúng ta đã cắt đứt quan hệ từ bé sao? Tại sao bây lại tìm đến tôi chứ?'
Y vò nát tờ giấy lại rồi vứt vào góc tường ngay bên cạnh. Chuyện gì vậy chứ? Y đã cố gắng để quên đi hình bóng của mẹ và cha, sao đột ngột lại xuất hiện như vậy? Cứu sao? Không phải tại vì thằng em trai đấy mà y bị đuổi ra khỏi nhà sao? Nực cười thật đấy.
-"Yoongi-hyung? Anh sao vậy?'
Thấy Yoongi đang quỳ xuống, một tay che mặt vừa cười vừa khóc, một tay thì chống xuống đất làm điểm tựa; Hoseok vội vàng chạy đến đỡ Yoongi dậy, đặt y lên ghế rồi lấy giấy lau nước mắt.
-"Hyung, anh làm sao vậy?'
Hoseok lo lắng hỏi han. Thật sự đây là lần đầu Dongsuk lại thấy Yoongi khóc và tuyệt vọng như vậy.
-'...'
-"Trong thư gửi đến có vấn đề gì à?'
-"...'
Thấy Yoongi im lặng, Hoseok liền lấy tờ giấy bị vò nát ném ngay sang bên cạnh và đọc. Mẹ? Em trai? Không phải là Yoongi mồ côi sao?Chuyện gì vậy chứ?
-"Hyung, chuyện này..."
Hoseok nghẹn ngào nhìn Yoongi.
-"Cậu nghĩ xem ngày mai anh có nên đến cứu nhóc đó không?"
Yoongi nhìn Hoseok. Gương mặt y vẫn lạnh lùng như vậy nhưng sâu bên trong đôi mắt vẫn đang chất chứa hàng vạn nỗi buồn và nỗi đau chưa được giải toả.
-"Sao vậy, trả lời tôi đi chứ?"
Yoongi nắm lấy cổ áo của Hoseok. Liên tục lập lại một câu hỏi, chiếc áo sơ mi vì bị giằng mạnh nên đã bị mất một cúc. Tuy nhiên, gương mặt Hoseok vẫn vô cảm như vậy, mặc cho y đang liên tục chửi rủa. Yoongi ngày càng mất kiểm soát, trên gương mặt lạnh lùng ấy nay đã được điểm bằng nụ cười nửa miệng đầy man rợ.
Yoongi thực sự đã mất kiểm soát.
-"Hyung...bình tĩnh nghe em nói."
Hoseok nắm lấy hai bàn tay của y, kéo y vào lòng, lấy tay xoa phần lưng để làm nguôi sự tức giận trong lòng.
Nhận được sự vỗ về, Yoongi liền bình tĩnh lại, nước mắt cứ thế tuôn ra như trút hết mọi buồn phiền trong lòng.
-"Cứu cậu bé đi, dù gì đấy cũng là người thân cuối cùng của anh."
Hoseok nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Yoongi.
-"Cứu sao? Tại vì nó mà anh thành trẻ mồ côi, vì nó mà cha mất. Bây giờ cứu nó, nếu để nó biết anh là anh trai, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.."
Yoongi nức nở ôm lấy Hoseok.
-"Cũng là máu mủ ruột thịt với nhau mà. Dù gì đây cũng là mong ước cuối cùng của mẹ anh. Sau khi cứu cậu bé, em sẽ giúp anh đưa em ấy sang nước ngoài. Còn việc anh và cậu ấy là hai anh em, em tuyệt đối không nói ra. Coi như chỉ là bạn bè thân quen. Được chứ?"
-"Tại sao em lại giúp anh?"
Yoongi ngước mắt lên nhìn Hoseok. Thật kì lạ, tại sao con người này dù bất cứ chuyện gì xảy ra, đều giúp đỡ và đứng về phía y vậy?
Nghe Yoongi hỏi, Hoseok chỉ biết cười nhẹ một cái rồi đỡ y lên ghế ngồi. Hoseok biết phải trả lời như thế nào đây? Một câu hỏi khó đấy.
"Vì em yêu hyung?" Không được, Yoongi chắc chắn sẽ không chấp nhận cái tình cảm này. Y là trai thẳng mà nhỉ?
-"Vì huynh là người đã cứu em."
Hoseok khẽ buông một câu rồi ngoảnh mặt đi. Khoé mắt đã đỏ hoe từ lúc nào. Đúng vậy, Hoseok không đủ can đảm để bày tỏ tình cảm mà mình đã giấu kín trong suốt 18 năm sống chung với Yoongi. "Thật yếu đuối mà."
-"Hyung nghỉ ngơi đi, mọi việc em sẽ lo liệu cho."
Hoseok nói lời tạm biệt đến Yoongi rồi cũng nhanh chóng rời khỏi phòng. Để lại y một mình trên chiếc ghế sofa đắt tiền trong căn phòng lạnh lẽo.
"Rốt cuộc là em có tình cảm với tôi không, Hoseok?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro