Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13.ADN

-"À, đã có kết quả xét nghiệm ADN rồi đấy."
Jin lấy từ trong tủ bệnh án của mình ra một tờ giấy.

-"Kết quả như nào...."
Yoongi ngập ngừng hỏi.

-"Như em nghĩ, hai đứa là... anh em."
Nghe Seokjin nói đến đây, Yoongi mệt mỏi dựa lưng vào ghế, lấy tay che đi gương mặt của mình lúc này. Y khóc, khóc cho hoàn cảnh hiện tại, khóc cho số phận mình. Y cười, cười vì người mẹ của mình cũng như sự nhu nhược của bản thân. Thật đáng thương mà.

-"Yoongi, em ổn không?"
Seokjin thấy Yoongi tâm trạng bất ổn liền lo lắng hỏi han. Seokjin biết nếu bây giờ Jimin là em trai của Yoongi, cậu sẽ vướng vào rất nhiều rắc rối, gặp nguy hiểm thậm chí đến tính mạng. Nếu là người ngoài sẽ không biết, còn nếu là anh em lâu năm, nhược điểm duy nhất của Yoongi là Người thân.

-"Anh thấy em không ổn, về nhà nghỉ ngơi đi. Ở đây đã có anh lo cho Jimin rồi."
Thấy Yoongi im lặng, Seokjin liền xoa đầu rồi an ủi.

-"..."

-"Anh gọi Hoseok đến nhé?"

-"Đừng...em không muốn phiền cho em đấy."
Yoongi ngập ngừng đáp, tay vẫn che đi gương mặt của mình.

-"Thế em muốn Hoseok phải lo lắng cho em à? Nếu không thì về nhà nghỉ ngơi đi, đến khi tâm trạng tốt hơn rồi hẵng đến."
Jin vỗ nhẹ lên vai của Yoongi. Cậu em này thực sự đáng thương mà.

-"..."

-"Nghe lời hyung đi. Đừng bướng bỉnh như vậy chứ. Nếu để Taehyung thấy gương mặt em bây giờ, xem em ấy sẽ nghĩ gì? Em nên nhớ-Taehyung vẫn chưa biết điểm yếu của em đâu."
Jin gằn giọng nhắc nhở. Dù ở cạnh Taehyung gần 20 năm, nhưng gương mặt của Yoongi khi làm việc với hắn đều rất lạnh lùng và nghiêm túc. Từ đấy khó mà đoán được điểm yếu cũng như tính cách thật của y.

-"Nghe hyung."
Yoongi ngậm ngùi đứng dậy, bước thật nhanh ra khỏi phòng. Tránh để Seokjin thấy gương mặt mình bây giờ.

-"Đáng thương!"
Seokjin buông nhẹ một câu rồi ngồi xuống tiếp tục làm việc.

--------------------------------
*7h tối*

Jimin mơ màng mở mắt sau một giấc ngủ dài. Cậu uể oải ngồi dậy, khẽ vươn vai. Xem ra cơn đau sau lưng cũng đỡ đi nhiều rồi. Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, xem kìa, trời tối rồi, tuy không nhìn được toàn cảnh nhưng Jimin cá thành phố này về đêm rất đẹp.

-"Yoongi? Anh ấy đâu rồi nhỉ?"
Theo trí nhớ của cậu thì có một người anh hay gọi là bạn thân ở đây trông coi mình. Bây giờ lại lượn đâu rồi? Sực nhớ ra khi cần thiết mình cũng có thể gọi bác sĩ đến đây, Jimin liền bấm vào nút đỏ bên cạnh.

Nhận được tín hiệu, Seokjin nhanh chóng đến phòng bệnh của cậu, trên tay cầm sẵn một suất cơm cùng một cốc Dalgona Coffee.

-"Xin chào, bệnh nhân của tôi tỉnh rồi sao? Tôi còn tưởng nhóc đêm mới tỉnh đấy."
Seokjin mở cửa bước vào cùng gương mặt đầy hân hoan.

-"Anh biết tôi tỉnh nên mang sẵn hộp cơm sao?"
Jimin ngơ ngác nhìn hộp cơm trên tay của Seokjin.

-"À...ừ... anh nghĩ cậu sẽ tỉnh vào giờ này nên mua luôn. Trực giác của bác sĩ luôn đúng mà."
Jin trả lời nhưng có chút gượng ngạo. Thực ra anh mua hộp cơm này là cho bản thân, nhưng ai ngờ lại đúng lúc nhóc này dậy. Jin liền hy sinh bữa tối cho nhóc này. Dù gì bệnh nhân vẫn trên hết mà, và nhóc này cũng là người nhà của Yoongi. Cần chăm sóc kĩ chứ.

Jimin nghe vậy liền vui vẻ nhận hộp cơm trên tay Seokjin, để lại cốc Coffee cho Jin. Vì bản thân cậu ghét nhất là Cafe, nó rất đắng. Cậu ghét đắng, cậu thích ngọt.

-"Ồ, em không uống được Coffee sao, xin lỗi nhé."
Thấy Jimin chừa lại cốc Coffee, Jin thầm vui mừng trong lòng vì nhóc không uống được. Xem ra cũng có cái để bỏ bụng.

-"Cảm ơn anh đã mua đồ ăn cho em nhé! À mà, Yoongi hyung đâu rồi ạ?"
Jimin đang ăn thì liền thắc mắc quay sang hỏi Jin, khiến anh đang uống Coffee cũng suýt bị sặc.

-"À...em ấy có chút việc bận, nhờ anh chăm sóc em tối nay."
Jin cố vặn ra một lý do hợp lý để cậu em này yên tâm.

-"Vậy sao, xin lỗi vì đã làm anh sặc nhé!"

-"Ừm, không sao."

Nói xong, cả hai cùng vui vẻ thưởng thức đồ ăn của mình. Jin để ý thấy Jimin ăn rất nhanh, khi ăn nhồi nhét rất nhiều vào miệng. Trông như kiểu lâu ngày không được ăn, cậu bị bỏ đói sao? Định hỏi thì Jin liền khựng lại. Ai cũng có lý do riêng, biết đâu có thể vì cách ăn của em ấy khiến anh hiểu nhầm, hoặc bị bỏ đói thật.

-"Hyung, em ăn xong rồi."
Jimin vui vẻ khoe hộp cơm sạch nhẵn của mình ra trước mặt Jin.
Có lẽ đồ ăn bệnh viện hợp khẩu phần ăn của cậu nên trông rất vui. Còn đối với người ăn đồ ăn bệnh viện 25/31 ngày như Jin thì nó rất ngán, khó nuốt và nhạt.

-"Cơm có vẻ hợp khẩu phần của em nhỉ?"
Jin thắc mắc hỏi.

-"Có lẽ thế, em cảm giác đây là lần đầu mình ăn món ngon như vậy."
Thấy Jimin vui vẻ trả lời, Jin cũng không nghĩ nhiều. Cậu đang bị mất trí nhớ, nên có thể hơi lẫn lộn, có thể bỏ qua.

-"Được rồi, để đấy tẹo nữa sẽ có y tá đến dọn, còn giờ ngồi xem tivi rồi ngủ sớm đi nhé!"
Jin vui vẻ xoa đầu cậu rồi rời đi. Bất ngờ cảm giác phía tay áo mình như đang bị níu lại. Jin cau mày quay lại, liền thấy Jimin như đang có điều muốn nói thì liền ngồi xuống.

-"Em không buồn ngủ nữa, anh có thể ở lại chơi với em không?"
Đúng là bị tổn thương não là bệnh nghiêm trọng mà, cậu suy nghĩ giống như trẻ con vậy-Jin thầm nghĩ.

-"Anh còn có nhiều việc lắm, tầm 8h anh phải về nhà rồi, hôm nay không phải lượt anh trực. Xin lỗi em nhé, có gì tẹo nữa điều dưỡng Han sẽ đến đây, em có thể tâm sự với cậu ấy."
Jin an ủi cậu rồi rời đi với một nụ cười để trấn an. Nếu không phải có hẹn với con trai công tố viên Kim, Jin cũng sẽ ở lại đây với nhóc ngay. Thật xin lỗi nhóc nhé.
Jin rời đi để lại Jimin một mình trong phòng. Cậu chán nản nhìn ra phía cửa sổ, không biết trước kia cậu sống như nào nhỉ? Tại sao phía dưới lại bị rách và đầu lại có vết thương? Khó hiểu thật đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro