Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12.Yoongi(update)

-"Yah, cậu có định dậy không?"
Một giọng nói trầm lạnh đang hối thúc cậu, một bên vai bị lung lay liên tục khiến cậu tỉnh giấc.

-"Anh là....?"
Jimin khẽ mơ màng mở mắt nhìn người con trai bên cạnh. Anh ta có mái tóc màu bạc hà, làn da trắng nhưng gương mặt khá vô cảm, lạnh lùng.

-"Yoongi."

-"À, anh là người đưa tôi vào bệnh viện sao. Thật cảm ơn!"
Jimin lễ phép ngồi dậy và cúi chào.

-"Ừm."

-"À,...anh và tôi là gì của nhau vậy?"

Tuy rằng hỏi câu này có hơi vô duyên nhưng cậu muốn chắc chắn rằng đây không phải người xấu.Jimin thắc mắc nhìn Yoongi, gương mặt đầy sự khó hiểu.

-"Bạn bè thân thiết."
Y trả lời cho qua rồi quay sang lấy bát cháo mà mình đã mua sẵn từ vừa nãy. Đổ ra bát và thổi để nguội.

-"Sao tôi vẫn cảm giác anh hơi xa lạ nhỉ?"

-"Đơn giản thôi, vì cậu đang mất trí nhớ."

-"Tôi bị mất trí nhớ?"
Jimin bất ngờ trước câu trả lời của Yoongi.

-"Sao vậy, tên bác sĩ họ Kim chưa nói cho cậu biết sao?"
Y khó hiểu trước phản ứng của Jimin.

-"À, chắc tôi quên."
Jimin ngại ngùng đáp lại.

-"Cậu có thể xưng hô bằng anh em để đỡ xa lạ hơn. Còn giờ thì ăn cháo nào."
Yoongi khẽ xoa đầu Jimin rồi cầm lấy cháo, bón cho Jimin. Trước khi bón, y còn cẩn thận thổi rồi mới cho cậu ăn.

-"Ăn xong rồi nghỉ ngơi hoặc xem tivi đi nhé! Anh phải ra ngoài có chút công việc. Có việc gì nhớ gọi bác sĩ Kim nhé!"
Y ân cần căn dặn rồi mới thu dọn đồ ăn và rời đi.

"Sao lại có cảm giác mình và anh ấy không phải bạn bè nhỉ?"

------------------------------
*Phòng làm việc-Bác sĩ Kim Seokjin*

-"Em đưa thằng bé qua đây, Taehyung và Jungkook có biết không vậy?"
Seokjin đưa cốc cà phê ra cho người con trai đang ngồi đối diện.

-----------------------------

*Flash back to Kim gia*

-"Món đồ chơi này nên để đâu bây giờ nhỉ?"
Taehyung nhìn Jimin trên người không mặc gì sau cuộc hoang ái. Kĩ lưỡng dò xét cơ thể cậu.

-"Anh định để giam hay tiếp tục giữ vào khu C?"
Jungkook nhìn Taehyung bằng ánh mắt khó hiểu. Con người của vị hyung này thật khó đoán mà.

-"Hôm qua chúng ta đã chơi hàng sử dụng rồi đấy nhóc con."

-"..."

-"Vứt vào trại giam đi."
Taehyung hừ lạnh rồi bước ra cửa. Đúng vậy, cả hắn và anh đều không thích sử dụng lại đồ cũ nhưng cậu nhóc này có phần tội nghiệp và dễ thương khiến Jungkook cũng có chút thương cảm. "Thật sự là phải đưa vào đấy sao?"

-"Hoseok, chuyển người này xuống trại giam và cho người lên dọn dẹp đi."
Hoseok là anh em kết nghĩa của Yoongi, người mà y hết mực tin tưởng -Phụ trách về việc quản lí những tù nhân mà Jungkook và Taehyung đã sử dụng sau cuộc chơi. Jungkook gọi Hoseok ở ngoài cửa vào để đưa người đang nằm trên giường xuống. Bất ngờ thay, người này lại chính là người hôm qua mà Yoongi muốn cứu. Sao nhóc lại ở đây? Bảo sao hôm qua Yoongi bỏ qua công việc, đứng đợi cả đêm ở dưới chân cầu cũng chẳng thấy người đâu.

-"Gì vậy chứ, đây chẳng phải người mà hôm qua Yoongi cứu sao? Sao bây giờ lại bị hành ra như này?"
Hoseok cẩn thận mặc quần áo mà người hầu đưa vào. Sau đó lấy máy ra và điện Yoongi.

-"Yoongi, tìm thấy người của hyung rồi!"
Nghe Hoseok nói tới đây, Yoongi bất ngờ, y liên tục hỏi về cậu. Cậu đang ở đâu? Tại sao hôm qua không đến điểm hẹn? Y rất muốn nghe giọng Jimin nói và được biết lý do.

-"Hyung bình tĩnh, nghe em nói. Cậu ấy....đang nằm trên giường của khu A. Hôm qua vừa mới bị..."
Chưa kịp nói hết câu thì Yoongi đã cúp máy. Mấy phút sau liền xuất hiện ở cửa sau khu A.

-"Lo liệu làm báo cáo giả rằng Jimin đã xuống trại giam. Cảm ơn em đã giúp anh mang cậu ấy tới đây. Bây giờ anh có việc đi trước."
Đoán chắc người này sẽ đến đón Jimin, Hoseok nhanh chóng đưa cậu xuống cửa sau và gặp Yoongi. Y bế cậu trên tay, nói cảm ơn và đưa cậu vào xe, phóng tới bệnh viện.

*End Flash back*
--------------------------------

-"Có lẽ không biết."
Jin nghe xong cũng chỉ ậm ừ vài tiếng rồi tiếp tục tách cà phê của mình.

-"À, kết quả xét nghiệm ADN đã có rồi đấy."
Jin bất ngờ lên tiếng khiến Yoongi giật mình. Gương mặt y hiện rõ sự nôn nao cùng chút lo lắng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro