Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

BYTH5764

Mâu thuẫn giữa Đoạn Vân và Long Tộc nói trắng ra là sự tranh đoạt địa vị bá quyền của trên đại lục Mông Đa Lợi Á. Mặc dù Long Tộc còn chưa có ý thức được sự cường đại của Đoạn Vân, nhưng một núi không thể có hai hổ, bây giờ Đoạn Vân và Long Tộc đã ở vào thế đối lập, không phải là Đoạn Vân nuốt chửng Long Tộc, thì cũng là Long Tộc sẽ tiêu diệt Đoạn Vân. Đương nhiên, Long Tộc không hề đánh giá Đoạn Vân cao đến như vậy. Theo họ thì Đoạn Vân cũng chỉ là một nhân loại tiểu nhược, hơn nữa thời gian quật khởi cũng rất ngắn, không có khả năng chống lại được với Long Tộc có trên ngàn năm lịch sử.

Trong chiến dịch phán quyết Đoạn Vân này, Cự long đoàn đã gặp phải thảm bại. Nhưng vì Đoạn Vân nể mặt Tiểu Bạch, chấp thuận chữa trị cho đám Cự long, nên đám Cự long này tựa hồ như không hề bị thương gì cả. Do đó, nếu đám rồng đó không tự miệng nói ra sự thực chuyện này, những Long tộc nhân khác cũng không biết sự thảm bại của chiến dịch! Hơn nữa, sự thật là chính cả hai vị Long Tộc Trưởng lão cũng làm như vậy! Họ dựa vào lý do tới A Nhĩ Ti Tư gặp Thánh long Công chúa Đài Ân Na, đem đại thảm bại lần này nói trớ ra trở thành một tiểu thất lợi nho nhỏ ngoài ý muốn mà thôi. Hai người bọn họ vô sỉ đã đe dọa bịt miệng tất cả đám Cự long đi chinh thảo, nói là vì sự can thiệp của Công chúa, đại quân chinh thảo đã không thể phát sinh đại xung đột với Đoạn Vân, hơn nữa, họ cũng muốn điều tra minh bạch việc Công chúa mất tích trăm năm trước nên phải nhanh chóng trở về Đường Cổ Lạp Sơn.

Dù sao Long Tộc cũng là một chủng tộc cao quí đã tồn tại ngàn năm, địa vị bá quyền trên đại lục cường hành hàng ngàn năm nay đã làm cho Long Tộc một mực mù quáng tin vào sự cường đại của mình. Nếu nói là năm mươi cửu cấp Cự long không thể thu thập nổi một tên nhân loại nhược tiểu, chắc chắn họ sẽ bị những Cự long khác khinh bỉ chê cười. Quan trọng nhất là nếu như bị Cự long khác biết họ lần này bị vài tên Địa Tinh đánh bại, họ sẽ trở thành những vết nhơ nhục nhã cho hậu thế bêu giếu!

Bất quá, giấy không thể bọc được lửa. Bộ tộc Địa Tinh mới quật khởi tự nhiên là muốn ra sức tuyên truyền cho chiến tích oai hùng này! Chỉ hai ngày sau sự kiện đám Cự long bị đánh bại, sự tích Địa Tinh dùng Ma tinh đại pháo đánh bại năm mươi đầu cửu cấp Cự long đã lập tức truyền đi khắp cả A Nhĩ Ti Tư, tiếp theo chuyện này như vết dầu loang cứ thế nhanh chóng lan truyền khắp trên đại lục. Rất nhiều người nghe được tin tức đó, đều cảm thấy rất khó tin, cơ hồ tất cả mọi người đều có thái độ hoài nghi rất lớn về tin tức này, thậm chí đại bộ phận đều cho rằng đây chỉ là chuyện ngồi lê đôi mách của đám người vô công rỗi nghề bày ra để đùa cợt đại chúng!

Nhưng tại Bố Lạp Tây và A Nhĩ Ti Tư, tình huống lại khác hẳn! Tất cả cư dân đều quay về đám Địa Tinh thủ hạ của Đoạn Vân mà vặn hỏi, lúc đầu không thể công nhận sự thật này, nhưng sau đó lại được truyền tụng càng ngày càng nhiều hơn, hơn nữa tên tuổi của một trăm tên Pháo thủ Địa Tinh được dân tộc Địa Tinh tuyên dương khắp nơi, lúc đó họ không thể không tin được!

Kết quả là, nhờ vào chiến tích huy hoàng của Địa Tinh, sĩ khí đã nâng cao tới một mức độ chưa từng thấy, còn những bộ lạc chưa bị Địa Tinh thu phục thì cũng tranh nhau tiến đến đầu hàng! Theo tốc độ phát triển như vậy, Đoạn Vân phỏng chừng không tới một tháng, Địa Tinh trên cả Bố Lạp Tây cao nguyên sẽ hoàn thành việc thống nhất! Việc này có thể sẽ là một cuộc thống nhất ít có chiến tranh nhất trong lịch sử đại lục! Mặc dù có rất nhiều Địa Tinh không hề có kinh nghiệm về chiến tranh, nhưng mục đích mà Đoạn Vân cần phải đạt tới đã được thực hiện. Địa Tinh từ đó đã bỏ được chướng ngại tự ti về sự hèn yếu khiếp nhược của họ, hình thành một chủng tộc có văn minh cho riêng mình, chủng tộc có tinh thần cường đại! Hơn nữa, Đoạn Vân cũng không muốn thấy Địa Tinh bị tiêu hao trong chiến tranh. Muốn đánh, sau này sẽ đánh với địch quốc, đánh với Ma tộc!

Sự tích chiến bại của Long tộc không chân mà vẫn chạy, chẳng mấy chốc những Cự long khác cũng đã biết về việc đại quân chinh thảo đại bại, có điều họ cũng không có thời gian cười nhạo những tên Cự long bị Địa Tinh dùng Ma tinh đại pháo quỷ dị đánh bại, bởi vì, Long Tộc đang gặp phải một trận nội chiến tranh giành quyền lực Long Hoàng.

Sau khi tin tức Công chúa Đài Ân Na còn sống trên đời và Long Hoàng hiện nay từng giở thủ đoạn hèn hạ mưu hại Công chúa bị truyền ra ngoài, mấy Trưởng lão vốn ủng hộ Đài Ân Na lập tức tiến hành hạch tội Long Hoàng, kiên quyết yêu cầu Long Hoàng thoái vị! Nhưng Long Hoàng Tạp Mạt Tư Đặc giở thủ đoạn cường ngạnh, triệu tập tất cả thủ hạ trung thành với mình lập tức bắt giam toàn bộ mấy lão gia hỏa lắm mồm này lại, sau lại đưa ra độc chiêu, dùng tội danh chinh chiến bất lực, làm mất mặt Long Tộc, bắt các vị Trưởng lão cùng với năm mươi đầu Cự long phải chịu cực hình! Bất quá, Cửu Trưởng lão và Bát Trưởng lão vô cùng nhanh trí cũng đã có chuẩn bị từ trước rồi, đem theo năm mươi đầu Cự long nhanh chóng triệt li, đầu tiên họ trốn vào Ma Thú Sâm Lâm, sau đó trải qua một hồi thương nghị, quyết định tới chỗ Đoạn Vân xin tị nạn chính trị.

Chẳng mấy chốc, Long Hoàng Tạp Mạt Tư Đặc đã nhanh chóng khống chế thế cục của Đường Cổ Lạp Sơn. Mặc dù tội hành mưu hại tiền nhiệm Công chúa bại lộ, nhưng hắn dù sao vẫn là Long Hoàng, trong tay nắm giữ thực lực cường đại nhất Long tộc bao gồm Long vệ và gần trăm cửu cấp Cự long thân tín. Mấy vị Trưởng lão phản đối Tạp Mạt Tư Đặc cũng đều bị Long Hoàng khống chế cả. Mặc dù vài vị Trưởng lão còn lại tuy rằng vẫn ủng hộ Long Hoàng nhưng cũng vẫn một mực phản đối việc này, vài lần muốn cứu các Trưởng lão bị giam giữ ra, nhưng không thể được như ý nguyện! Cơn giận dữ của Long Hoàng Thập nhất cấp thì không phải ai cũng có thể chịu nổi. Do đó, mặc dù có rất nhiều Long phản đối Long Hoàng, nhưng không ai dám hó hé gì!

Long Tộc phát sinh nội loạn, chuyện đại sự như vậy làm sao mà Đoạn Vân không biết được. Diệp Cô Thành dùng năng lực cảm ứng mơ hồ của hắn, phát hiện ra có một vài sinh mạng lực Cự long tự nhiên biến mất, Đoạn Vân từ đó phán đoán trong Long Tộc có thể đã xảy ra chuyện. Năm ngày sau cuộc chiến Ma tinh đại pháo của Địa Tinh, Bát Trưởng lão và Cửu Trưởng lão mò tới đầu hàng đã chứng minh suy đoán của Đoạn Vân! Nhưng Đoạn Vân lại không nhận sự thuần phục của họ, dù sao năm mươi đầu cửu cấp cũng là một lực lượng không lớn lao gì cho lắm, thế nên Đoạn Vân cũng không thèm để vào mắt. Chỉ cần Đoạn Vân thích, Đoạn Vân có thể trong nháy mắt tạo thành một đám cửu cấp tuyệt đối trung thành với mình, chưa nói tới lực lượng Thần cấp! Hắn nhận thấy Long Tộc quá ngu ngốc, không có tiềm chất phát triển làm thủ hạ tốt! Tối đa cũng chỉ có thể mượn sức chúng mà làm tọa kỵ! Do đó Đoạn Vân trả lời hai vị Trưởng lão cấp mười là: "Không phải ai cũng có thể làm thủ hạ của Đoạn Vân ta đâu, Long Tộc các ngươi không xứng!"

Bát, Cửu Trưởng lão thiếu chút nữa tức giận đến phun máu mũi, lửa giận bốc lên đầu khiến họ tuyên bố muốn tiêu diệt Đoạn Vân để tiết hận, nhưng sát khí của họ vừa mới toát ra, một đám thủ hạ biến thái của Đoạn Vân đã nhảy tới vây lại! Đám Phì Tử cũng không cần phát ra uy áp gì cả, cứ trực tiếp dùng nắm tay mà cuồng ẩu, họ nói, dùng uy áp không sướng, không có cảm giác thực chất, cứ từng quả đấm đánh ra mới sướng!

Kết quả là, hai vị Trưởng lão bươu đầu sứt trán mang theo năm mươi đầu cửu cấp Cự long đồng mệnh tương lân có nhà không dám về, lếch tha lếch thếch quay trở lại Ma Thú Sâm Lâm, ở tạm bên trong đó, cũng coi như là một loại lạc thảo vi khấu! Họ muốn đợi một thời gian nữa rồi sẽ trở lại Đường Cổ Lạp Sơn.

Còn sau trận náo loạn của Long Tộc, dưới chính sách trấn áp sắt máu của Tạp Mạt Tư Đặc dần dần đã khôi phục lại vẻ thanh bình. Qua trận này, Long Tộc có thể nói là tổn thất thảm trọng. Năm mươi đầu Cự long và hai Đại Trưởng lão thì bỏ trốn, rồi tự lập sơn trại riêng. Còn ba vị Trưởng lão vốn trung thành với Đài Ân Na thì sinh dị tâm, mặc dù thế lực của họ bị Long Hoàng đánh tan, còn họ thì bị Long Hoàng bắt, nhưng chính vì thế mà lực lượng nội bộ Long Tộc cơ hồ mất đi một nửa! Hơn nữa rất nhiều người đều tỏ thái độ đứng ngoài làm trung lập mà quan vọng.

Tựa như Trưởng lão Tạp Lỗ vậy. Hắn cứ nhởn nhơ ở xã hội loài người, các ngươi cứ đấu đi, ta chẳng biết gì cả.

Lúc này nhìn bề ngoài Long Tộc thì xem ra gió êm sóng lặng, nhưng rất nhiều Long trong lòng đang âm thầm xảy ra những biến hóa. Rất nhiều Long trong lòng đã tỏ ra khinh bỉ Long Hoàng, người từng là một thần tượng siêu cường trong lòng bọn họ. Ngươi ngẫm lại đi, một người làm thúc thúc, vì ngôi vị Hoàng đế, đã ngoan tâm hãm hại chái gái của mình. Nếu Công chúa Đài Ân Na không có tư cách, hoặc là huyết thống không bằng hắn thì thôi, nhưng mọi người ai nấy đều biết nội tình rõ ràng, lúc đó vô luận là thực lực hay Thánh long huyết mạch, Công chúa đều siêu cường hơn Tạp Mạt Tư Đặc nhiều. Không ít Long trong lòng dùng những chữ nhục mạ như vô sỉ, hèn hạ, không có Long tính để miêu tả Long Hoàng Tạp Mạt Tư Đặc. Nhưng họ chỉ nghĩ chứ không dám nói!

Đoạn Vân rốt cục cũng hiểu ra Tạp Mạt Tư Đặc vì sao lại có dục chứng kỳ quái như vậy! Theo Tiểu Bạch kể lại, trăm năm trước Tiểu Bạch đã âm thầm dùng Thánh long bí pháp hạ một lời nguyền vào Tạp Mạt Tư Đặc, làm cho hắn vĩnh viễn mất đi năng lực nam nhân. Nhưng sau khi Tạp Mạt Tư Đặc hút được Thánh long huyết mạch của Tiểu Bạch, lời nguyền đó cũng không thể hoàn toàn sinh ra đầy đủ hiệu lực. Nhưng lại gây nên chấn động về tâm lý, cuối cùng trong lòng sẽ có chút biến thái. Đây là nguyên nhân vì sao lúc trước Đoạn Vân nói bệnh của Long Hoàng là những triệu chứng nội tâm và sinh lý! Ngươi ngẫm lại xem, mưu hại cháu gái ruột của mình, trong lòng làm sao dễ chịu thoải mái được?

- Tiểu Bạch, sớm biết như vậy lúc trước ta đã không thèm chữa bệnh cho tên gia hỏa hèn hạ xấu xa đó! - Đoạn Vân ôm Tiểu Bạch cười nói với nàng.

- Lúc trước ngươi không biết, hơn nữa, lúc đó ngươi cũng không có thế lực, ngươi dám không nghe Long Tộc không? - Tiểu Bạch cười nói.

Còn lúc này, Diệp Cô Thành vội vàng vọt đến.

- Thiếu gia, có một đầu Long có thực lực cấp Mười một trung giai đang hướng tới chỗ chúng ta rất nhanh! - Diệp Cô Thành nói rất vội vàng.

- Cái gì?

Nghe thế, Đoạn Vân giật nảy người! Hắn hoàn toàn không ngờ lúc này mà Long Hoàng còn dám phái người tới! Hắn lộ vẻ khẩn trương, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi Tiểu Bạch:

- Tiểu Bạch, nàng có biết đầu Long đó giữ địa vị gì ở Long Tộc không?

- Hắn là một đầu Ma Long! - Tiểu Bạch thần sắc cũng khẩn trương không kém trả lời.

Chương 156. Ma Long yếu lai bị chiến trung

(Sẵn sàng chiến đấu Ma Long

Chuẩn bị đầy đủ từ trong ra ngoài

Chế cả Lựu đạn lấy oai

Tập trung lực lượng ngửa bài một phen!)

Dịch: workman

Biên tập: long_ngo81

Nguồn: www.tangthuvien.com

- Ma Long? Long tộc ở Ma giới? - Đoạn Vân hỏi hơi nghi hoặc.

- Đúng vậy! Ma Long Tạp Ba là tên tù binh của Long Hoàng đời trước, cũng là ông nội của ta, kết hợp với các Đại Trưởng lão của Long Tộc thời đó bắt được trong trận đại chiến với Ma Giới một ngàn năm trước! Sau đó dùng Khốn long hoàn do Long Tộc tổ truyền thu phục hắn, khiến hắn trở thành nô lệ của Long Tộc, làm cho hắn vĩnh viễn phục vụ cho Long Tộc. Khốn long hoàn là một trong mười đại pháp bảo của Long Tộc, cũng là kiện pháp bảo duy nhất còn tồn tại tới ngày ngay. Hẳn là một ngàn năm trước có một nhân loại thiên tài nào đó đã phát minh ra nó! Nó có tác dụng khống chế Long, có thể làm cho một đầu Long sống không bằng chết, chuyên làm ra với mục đích để khống chế Cự long, luôn luôn được giữ gìn trong kho của Long Hoàng! Hơn nữa vì loại khống chế này cũng không thể khống chế tất cả hành động của người bị khống chế, do đó Ma Long Tạp Ba bình thường thì không được thả ra! - Tiểu Bạch nói rất nghiêm túc.

Đoạn Vân ngẫm nghĩ, rồi phân tích:

- Xem ra Tạp Mạt Tư Đặc vì địa vị Long Hoàng của hắn, nhất định muốn đẩy ta vào chỗ chết! Hắn thả Ma Long ra, mục đích chính là muốn giết chúng ta. Chỉ cần nàng, Công chúa trước kia chết đi, lúc đó ngôi vị Hoàng đế của hắn chắc chắn sẽ không ai dám dị nghị! Hơn nữa ta nghĩ, khi Long Hoàng thả Ma Long ra, hắn nhất định sẽ ra lệnh cho Ma Long giết tất cả mọi sinh vật ở đây!

- Chúng ta nên làm gì bây giờ? Ma Long Tạp Ba về mặt giai vị đã đạt tới cấp Mười một, hơn nữa độ mạnh mẽ của thân thể Ma Long lợi hại hơn vài lần so với Long Tộc bình thường! Chúng ta không có đủ lực lượng để đối phó hắn đâu?

Tiểu Bạch rất lo lắng, nàng biết Ma Long kinh khủng như thế nào.

Cười cười, Đoạn Vân nói:

- Ai nói không có? Diệp Cô Thành, ngươi ước lượng xem đầu Ma Long này khi nào thì tới đây?

- Thiếu gia, hắn đã tiến vào Ma Thú Sâm Lâm rồi! Phỏng chừng không tới một ngày sau là tới đây! Bây giờ là buổi chiều, có lẽ sáng mai là tới đó! - Diệp Cô Thành trả lời.

- Được, ra lệnh toàn quân ở chế độ cảnh giới phòng bị cao nhất! Địa Tinh đại pháo toàn bộ chuẩn bị ứng chiến, mười khẩu Ma tinh pháo có thể phóng ra cửu cấp Ma tinh cũng phải vào vị trí sẵn sàng. Còn nữa, ngoại trừ Địa Tinh pháo thủ, mọi người có thực lực thấp hơn cấp mười đều phải lui xuống!

Đoạn Vân ra lệnh. Ma Long hả? Cứt chó! Dám trêu vào lão tử, lão tử đập nát cả Đường Cổ Lạp Sơn của các ngươi cho biết!

- Tiểu Bạch nàng nói rõ cho ta biết Ma Long rốt cuộc lợi hại tới đâu? Ta không tin một đầu dã thú đã bị người ta khống chế thì còn có được bao nhiêu lực sát thương? - Đoạn Vân hỏi vẻ uy nghiêm.

- Thiếu gia, mặc dù Ma Long đã bị người ta khống chế, nhưng việc này không ảnh hưởng đến lực chiến đấu của hắn! Ma Long căn bản không cần có tính linh hoạt nhiều, thân thể của hắn thật sự quá biến thái! Ta dám nói, nếu không có sức mạnh của cấp Mười hai thì rất khó phá vỡ được phòng ngự thân thể của hắn! Hắn có thể dựa vào thân thể khổng lồ của hắn, càn qua quét lại, đủ để làm hao tổn hết năng lượng của đối thủ.

- Lợi hại như vậy sao? Như vậy thành Á Cương của ta chẳng phải cũng sẽ bị hắn quét bằng hay sao? Không được, không thể đánh nhau ở chỗ này được! Truyền lệnh Địa Tinh Đội trưởng Cáp Nộ tới đây! - Đoạn Vân cau mày ra lệnh.

Chẳng mấy chốc, Địa Tinh Cáp Nộ vẻ mặt phơi phới đắc ý đi tới trước mặt Đoạn Vân.

- Cáp Nộ, các ngươi có thể gắn vào Ma tinh một cái thiết bị làm chậm lại thời gian nổ, làm cho Ma tinh trở thành một vật có thể cầm tay ném ra được không?

Đoạn Vân hỏi. Muốn chặn Ma Long lại, nếu không có vũ khí uy lực mười phần thì không được. Ma tinh đại pháo lại không thể vận chuyển xa được, vì vậy Đoạn Vân nghĩ tới lựu đạn thời hiện đại! Tính linh hoạt của lựu đạn cao hơn Ma tinh đại pháo nhiều, nếu thừa cơ nhét nó vào miệng Ma Long, mặc kệ thân thể hắn mạnh bạo cỡ nào cũng sẽ bị nổ tới mức nửa sống nửa chết.

Cáp Nộ ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời:

- Có thể, nhưng nhiều nhất chỉ có hoãn được năm giây!

- Được! Ngươi lập tức đi chế tạo ba vật như vậy, hơn nữa cần dùng Ma tinh cấp mười! Sau này cứ như vậy mà sản xuất thêm vài cái như thế, tên là Lựu đạn Ma tinh nhé!

Đoạn Vân nghe thế rất cao hứng, nếu không có sự chuẩn bị tốt nhất, cụôc chiến đó có thể sẽ là một hồi ác chiến, có thể tổn thất rất lớn, thậm chí có thể toàn quân bị tiêu diệt!

- Cấp ... cấp ...mười? - Đại não Cáp Nộ phản ứng hơi chậm, Gia tộc tổng cộng chỉ có năm viên Ma tinh cấp mười thôi!

- Đúng vậy, hơn nữa cần đồ tốt nhất, cấp bậc cao nhất! Ta biết gia tộc bây giờ cũng chỉ có năm viên Ma tinh cấp mười, ngươi chứ thế mà làm! Sau này, nếu cần Ma tinh thì cứ trực tiếp đi Long Tộc mà cướp! Hừ hừ, dám phái ra lực lượng cấp Mười một tới đối phó với ta!

- Rõ, ta lập tức đi ngay!

Cáp Nộ nghe xong cũng biết lần này lớn chuyện rồi! Địch nhân là cấp Mười một đó! Nhưng lúc này trong lòng hắn lại nghĩ đến một chuyện khác, đó là nếu thiếu gia đánh bại lực lượng cấp Mười một, vậy thì có tính là đám Địa Tinh dùng Lựu đạn Ma tinh giết chết một vũ lực cấp Mười một không nhỉ?

Một giờ đại lục sau, Cáp Nộ cầm ba quả Lựu đạn Ma tinh cấp mười trung giai và mười quả Lựu đạn cửu cấp tới nộp cho Đoạn Vân.

Cáp Nộ vừa đưa lựu đạn cho Đoạn Vân, vừa nói:

- Thiếu gia, ba quả màu đỏ này là cấp mười, mười mấy viên hắc sắc là cấp chín, để phòng ngừa có việc ngoài ý muốn! Còn nữa, mười mấy quả Lựu đạn này đều dùng trang bị đặc chế chuyên truyền dẫn Ma lực mà chế thành, sức nổ còn mạnh hơn cả Ma tinh đại pháo nữa, uy lực cũng rất lớn! Đây là trang bị kích nổ, chỉ cần giật vòng kim loại này là lựu đạn sẽ nổ tung sau năm giây! Chúng ta ước lượng, Lựu đạn Ma tinh cửu cấp có thể gây thương tổn cấp Mười một sơ giai, còn cấp Mười, phỏng chừng cũng tới gần cấp Mười hai đó! Ngài yên tâm, tuyệt đối có thể ném chết con côn trùng nho nhỏ cấp Mười một đó!

Nghe thế, đám Thần cấp ở đây đều cười ồ lên. Đến cả Địa Tinh mà cũng nói là con côn trùng, thì mình còn có gì phải sợ chứ?

Đoạn Vân nhìn Cáp Nộ tán thưởng, không ngờ Địa Tinh lại thông minh như thế, lại biết dùng phương pháp này để ủng hộ sĩ khí! Tốt lắm!

Nhìn qua đám thủ hạ quen thuộc, Đoạn Vân cười nói:

- Lần này chúng ta đi luyện binh! Chúng ta có đại lượng dược hoàn, cơ hồ là bất tử! Hơn nữa, chỉ cần có ta, cho dù ngươi có chết, bổn thiếu gia cũng sẽ cứu ngươi sống lại! Xuất chinh lần này, do một trăm hai mươi Thú Nhân Kiếm Thần cùng tất cả lực lượng Thần thú của Gia tộc. Hơn nữa, ta còn mời Thần Long Đảo cử ra một nhóm Thần Long tới giúp! Ngươi nghĩ đi, với lực lượng như vậy làm gì mà không đập nát một đầu Ma Long ngu ngốc chứ? Dùng người đè cũng đã đè chết hắn rồi! Có tự tin không hả?

Đoạn Vân nói liên tục, càng nói càng kích động, thanh âm cũng càng lúc càng lớn. Chẳng mấy chốc, tất cả thủ hạ ở đây đã bị Đoạn Vân hoàn toàn cuốn hút !

- Có!

Đám thủ hạ khí thế tăng vọt, họ đang kỳ vọng được quyết chiến với cấp Mười một. Dù sao cơ hội như vậy cũng không nhiều lắm.

Đích xác, Đoạn Vân có thể làm cho người ta cơ hồ bất tử, cuộc chiến lần này nhìn như hung hiểm vạn phần, kỳ thật cũng không có cái gì ghê gớm lắm! Tối đa là chết một hai lần mà thôi, chỉ cần chưa đoạn khí và đóng băng kịp thời, thiếu gia hôm nào rảnh rỗi có thời gian sẽ cứu cho sống lại! Hơn nữa, ngươi cũng nên nhìn lại xem những người này là ai? Một trăm hai mươi Thú Nhân Kiếm Thần, mang theo Khổn long tỏa liên (xích trói rồng) chuyên dụng, còn đem theo cả những trang bị đồ long chuyên dụng nữa! Vì sao ư? Vì khi Đoạn Vân huấn luyện cho Thú Nhân Kiếm Thần, vẫn dùng Long Tộc làm kẻ địch giả tưởng, họ có thể nói đã trở thành một đám bắt rồng chuyên nghiệp rồi, nhân sĩ đồ long cao cấp! Đây là nguyên nhân vì sao Đoạn Vân chỉ lựa chọn họ, mà không dẫn theo một vài Cuồng chiến sĩ! Luận về thực lực, Cuồng chiến sĩ cấp chín bình thường thì cũng chẳng kém gì so với một Thú Nhân Kiếm Thần, hơn nữa trong số này có những Cuồng chiến sĩ có thực lực có thể ngạnh kháng với cả Diệp Cô Thành! Nhưng để phòng ngừa những việc ngoài ý muốn, Đoạn Vân cũng đem theo cả Tộc trưởng Cuồng chiến sĩ và sáu Cuồng chiến sĩ cao cấp của Gia tộc bây giờ đã là Thần cấp. Hừ hừ, Cuồng chiến sĩ một khi phát cuồng lên, mặc kệ ngươi là Cự long cấp Mười một hay là cấp Mười hai, cứ thế mà tràn lên xé xác nhà ngươi!

Còn có hai mươi Thần thú thủ hạ của Đoạn Vân cũng đi theo, lần này chủ yếu là để cho bọn họ được so chiêu với lực lượng cấp Mười một cho biết, để cho họ có điều kiện đề cao thực lực một chút.

Năm đại siêu Ma sủng và Kiếm Thần Diệp Cô Thành cấp Mười một tự nhiên không thiếu được, và Tiểu Bạch, cấp Mười một giả danh cũng muốn đi theo!

Lực lượng này tuyệt đối có thể đồ thần diệt ma, hơn nữa Đoạn Vân còn tính để một đám từ Thần Long Đảo tới chiến đấu với đầu Ma Long này. Ở Thần Long Đảo, mười đại Thần Long đã có thực lực Thần cấp trung giai, mà còn cả nhà Âu Đặc Tư nữa chứ.

Một trăm hai mươi Thú Nhân Kiếm Thần đồ long chuyên nghiệp, bảy Thần cấp Cuồng chiến sĩ có thể tự chủ cuồng hóa, hai mươi đầu Thần thú, năm đại siêu Ma sủng, Kiếm Thần cấp Mười một nhân loại, hơn nữa có một Tiểu Bạch Long tộc cấp Mười một mạo danh, cộng thêm mười ba đầu Thần Long có thực lực Thần cấp trung giai trở lên, một lực lượng cường đại như thế nghênh chiến với Ma Long cấp Mười một trung giai siêu cấp, trận chiến này sẽ như thế nào đây?

Được rồi, còn phải nhắc đến một tên Thần cấp trung giai có chân khí với thực lực vô cùng biến thái Đoạn Vân. Mà quan trọng nhất là, bên Đoạn Vân có một số lượng phong phú và đầy đủ thuốc men thần kỳ có thể làm cho người ta cơ hồ trở thành bất tử!

Lần này cuối cùng sẽ là một hồi ác chiến, hay là một trận đánh hội đồng đây?

Tiên Âm không có cách nào, chỉ cắn răng nghiến lợi nhìn Tiểu Lôi, hét lên: "Giỏi giỏi giỏi! Coi như là ngươi lợi hại! Ngươi muốn thế nào!"

Tiểu Lôi cười nói: "Ta mấy ngày nay đói thì ăn thịt, khát thì uống máu, hoặc là nhổ mấy đám cỏ nhai, ăn thì cũng ăn xong rồi, nhưng mỗi ngày lại không được uống nước trong lành, thật là khó chịu muốn chết, ta bây giờ đang muốn uống nước. Thấy ngươi có thể biến ra khối băng đá, vậy chịu khó một chút cho ta, hóa ra nước, làm giải khát cũng tốt."

Tiên Âm lắc đầu nói: "Ngươi làm như pháp thuật này dễ sử dụng như vậy sao? Một chưởng này của ta đánh ra, đem hết hơi ẩm trong không khí xung quanh hấp thu lại, mới có thể tạo ra hiệu quả như Hàn Băng Chưởng. Ta bây giờ đang thụ thương, có thể không đụng tới pháp lực, thì tốt nhất là không đụng tới."

Tiểu Lôi cười ha hả nói: "Thế này cũng không được, thế kia cũng không được. Ngươi muốn từ ta lấy được Nghịch Thiên Quyết, ít nhất cũng phải cho ta một cái gì mới được chứ, hiện tại ngay cả chút nước cũng không cho uống, vậy làm sao người ta sống được?"

Tiên Âm lặng đi không nói được lời nào, miễn cưỡng đánh ra hai chưởng, tạo ra hai khối băng lớn, lạnh lùng nói: "Được rồi chứ?"

Tiểu Lôi lấy hai mắt nhìn, cẩn thận lấy hai cái bình từ túi Càn Khôn ra, đem hai khối băng bỏ vào trong, lại cười nói: "Không đủ không đủ, làm lại nhiều một chút."

Tiên Âm cau mày: "Ta không uống nước, hai khối băng đá này, ngươi một người uống một chút vậy cũng đủ rồi."

Tiểu Lôi cười hì hì nói: "Uống nước thì đủ rồi, chỉ là ta ở nơi đây bốn năm ngày đã không tắm rửa, hiện tại cả người ngứa ngáy kinh khủng, cho dù ở chỗ này tắm rửa không được, ta dùng để rửa mặt, lau chân cũng được chứ?"

Tiên Âm tức đến nói không ra lời, dứt khoát quay đầu đi chỗ khác không cùng tên tiểu vô lại tiểu tặc này nói chuyện, sợ rằng bản thân nói chuyện thêm một hai câu với hắn, có thể tại chỗ đang sống nhăn mà tức chết.

Ngay lúc đó, trong lòng nàng sinh ra vài phần hối hận, tưởng bắt hắn là có được Nghịch Thiên Quyết, ai ngờ lại bắt trúng cái phiền toái lớn của thiên địa thế này.

Tiểu Lôi không đùa giỡn nữa, đi châm lửa, cũng chẳng biết hắn từ trong túi Càn Khôn mò mò cái gì, không ngờ lấy ra được một cái nồi, đem nồi đun nước, rửa mặt, tự nhiên cởi giày bỏ chân vào ngâm nước, lại cố ý lớn tiếng rên rỉ thoải mái: "Thoải mái, thoải mái, ài, nếu như bây giờ có cái bồn tắm, ngâm nước ấm như vầy, vậy quả thực là cuộc sống quá thần tiên." Nói xong, lại thở dài: "Mấy ngày nay không rửa mặt, không khí ở đây ẩm ướt khó chịu, sương đọng dầy đặc, khiến mấy ngày nay mặt như mèo, nằm trên mặt đất, cũng không biết trên người có bao nhiêu con kiến bò lên, ài..."

Hắn ngưng nói rồi thôi, nhưng lại cố ý nói lớn như vậy, Tiên Âm mơ hồ cũng cảm thấy cả người không được thoải mái.

Nàng vốn được xưng là tiên tử, tự nhiên là thanh cao mỹ lệ, lại thích mặc y phục màu trắng, tới bây giờ toàn bộ đều đính đầy bụi, quả thật tính tình thích sạch sẽ, một ngày qua đã ráng nhẫn nại lắm, giờ phút này bị Tiểu Lôi nói tới, vốn không có gì, lại đột nhiên cảm thấy cả người bắt đầu ngứa ngáy, hình như khắp người đều không được thoải mái.

Tiểu Lôi cười ha hả, tiện tay đem nồi nước đặt xuống một chỗ xa xa, rồi đi tới bên cạnh Tiên Âm. Tiên Âm không nói lời nào, chỉ thấy trước mặt đưa tới một cái khăn tay.

Liền nghe thấy Tiểu Lôi cười nói: "Yên tâm, đây là từ trong túi Càn Khôn của ta, sạch sẽ lắm, trước mặt cũng là nước sạch, không phải là nước rửa chân của ta."

Tiên Âm nhịn không được trong lòng phát xuất một tia cảm kích, nhưng cũng không xuống nước, cắn răng nói: "Lấy đi, ai mà dùng mấy cái đồ hôi thúi của ngươi chứ!"

Tiểu Lôi bĩu môi, tiện tay lấy cái khăn tay ném qua một bên, trở người một cái rồi đi ngủ.

Hắn đưa lưng về phía Tiên Âm, được một hồi thì giả bộ làm hơi thở ổn định kéo dài, quả nhiên nghe được thanh âm sột xoạt ở đằng sau. Cô nàng Tiên Âm kia trên mặt thì cương ngạnh, cuối cùng cũng không ngăn được tính tình thích sạch sẽ trời sanh của con gái, đã lặng lẽ cầm lấy cái khăn tay kia lau lau mặt.

Tiểu Lôi nghe được rõ ràng, ráng tiếp tục thở dài, đáng tiếc đáng tiếc, chỉ là lau mặt mà thôi, nếu mà lau người, vậy có thể được xem thỏa thích.

Nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên nhớ tới Diệu Yên. Nghĩ đến Diệu Yên đối với hắn một lòng tình thâm, hắn cố nhịn một chút ý niệm mơ hồ, tùy ý thở dài một tiếng, lúc này mới từ từ thiếp đi.

Đến nửa đêm, Tiểu Lôi còn đang trong mơ, đột nhiên cảm thấy miệng bị người khác bịt lại, hắn lập tức theo phản xạ lấy hai tay chộp ra đằng sau, nhưng không ngờ lại cảm thấy mềm mại, thì ra là cái eo của Tiên Âm. Trong bóng tối chỉ nghe Tiên Âm hừ một tiếng, nhưng không ngờ một chưởng cũng không thấy đánh tới, Tiểu Lôi đang muốn quát lớn, liền nghe thấy Tiên Âm áp ngay lỗ tai hắn hạ giọng nói: "Đừng lên tiếng, có người đang đến."

Dừng một chút lại bổ sung thêm một câu: "Nghe khí tức của bọn chúng không phải là người bình thường, hình như là tâm pháp tu luyện của Côn Luân phái."

Chí Tôn Vô Lại

Tác giả: Khiêu Vũ

Chương 156: Môn nhân Côn Luân

Dịch giả: neopunk1

Biên dịch: hoabeo

Nguồn: www.tangthuvien.com

Tiểu Lôi không có tu vi thâm hậu như Tiên Âm, tự nhiên là không nghe thấy được gì, chỉ nhè nhẹ gật đầu, Tiên Âm thấy Tiểu Lôi không kêu lên, mới buông lỏng tay ra.

Lúc này đã là nửa đêm, ánh sáng trong rừng rất ít, cho dù trên trời có mặt trăng chiếu sáng, cũng bị cành lá xum xuê che mất. Hai người ở cùng một chỗ, Tiểu Lôi chỉ cảm thấy nơi mặt bị nàng bịt lại mơ hồ ẩn hiện một mùi hương, hắn nhịn không được cười hì hì nói: "Tiên Âm, vài ngày không tắm rửa, trên người ngươi vẫn còn thơm lắm."

Trong bóng tối Tiên Âm nổi giận, lập tức trở tay đánh tới một chưởng, Tiểu Lôi nghiêng đầu né tránh, nên chưởng này chỉ đánh trúng vai hắn, hắn nhịn đau, lập tức há miệng định hét lên, Tiên Âm bất đắc dĩ, chỉ đành bịt miệng hắn lại. Tiểu Lôi lại càng không kiêng kỵ gì nữa, bất ngờ nhẹ nhàng cắn nhẹ ngay lòng bàn tay Tiên Âm một cái.

Tiên Âm không cách nào tránh được, lại không dám đánh Tiểu Lôi lần nữa, bắt đầu cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, sợ rằng đây toàn là nước miếng của tên tiểu tử này, chỗ bị cắn trúng ngứa ngứa như kim châm, nhưng trong lòng bất giác lại sanh ra một tia cảm giác cổ quái.

"Ngươi nghe cho rõ, đám người đến là Côn Luân phái, nghe khí tức của bọn chúng, tu vi sợ rằng cũng không tệ. Đừng có nói chuyện lớn tiếng." Nói xong Tiên Âm buông tay đang bịt miệng Tiểu Lôi ra.

Tiểu Lôi cười cười, hạ thấp giọng nói: "Côn Luân phái thì sao chứ? Ngươi chẳng lẽ sợ bọn chúng sao?"

Tiên Âm lạnh lùng nói: "Ta đương nhiên không sợ. Ta hiện tại đang thụ thương, khó nói được những tên dã tâm lang sói sẽ thừa cơ làm bậy chuyện gì. Côn Luân mặc dù là đại phái, nhưng trước nay vẫn ngấm ngầm cùng Tiên Sơn bọn ta ganh đua, tranh đoạt vị trí đứng đầu thiên hạ ... Hừ."

Tiểu Lôi gật đầu, ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại thở dài, Tiên lâm cái gì chứ, như vầy không phải giống như ân oán giang hồ sao. Mấy tên tu tiên này cùng với đám người học võ có gì khác biệt chứ? Hừ..."

Nói đến cùng, cũng bất quá là một xã hội thu nhỏ mà thôi!

Tiên Âm lắng nghe một hồi, cau mày nói: "Bọn chúng đi về hướng này. Chúng ta tìm chỗ ẩn náu một chút."

Nói xong, mặc kệ Tiểu Lôi đồng ý hay không, nắm lấy y phục của hắn, cả hai người phóng lên trên cây ở trước mặt. Tiểu Lôi thở dài trong lòng, mặc dù Tiên Âm tâm địa ác độc, nhưng vị tất đã là người đại gian đại ác, ít nhất chỉ là hung dữ có thừa, giảo hoạt thì còn lâu mới đủ.

Hắn liếc mắt nhìn Tiên Âm, thấp giọng nói: "Chúng ta núp ở chỗ này, đám người kia không thấy được sao?" Nói xong, Tiểu Lôi chỉ xuống phía dưới. Phía dưới có đống lửa bị dập tắt, lại rõ ràng nhận ra vết tích của hai người nằm trên mặt đất.

Tiên Âm gật gật đầu, vung tay áo lên, một đạo kình phong vô thanh vô tức bắn đi, lập tức tro bụi từ đống lửa trên mặt đất bị đánh tan đi, lá cây cũng rụng xuống thành một đống.

Ngay lúc này, có tiếng người từ xa truyền tới.

Mặc dù pháp lực của Tiểu Lôi còn kém xa Tiên Âm, nhưng hôm nay đã tu luyện Luyện Thần Thiên, thân thể lại càng rắn chắc dẻo dai, hắn vốn có cốt cách bán tiên, ngũ quan lục thức đã cao hơn thường nhân nhiều, Luyện Thần Thiên này lại còn đào sâu vào tiềm lực của hắn, cho nên giờ phút này pháp lực tuy không bằng Tiên Âm, nhưng thính giác, thị giác lại vô cùng linh mẫn. Hắn nhìn thấy từ trong rừng cây ở xa xa có hai bóng người đi tới.

Hai bóng người kia đi không chậm, vừa đi vừa nói chuyện, lại dường như đang tìm kiếm vật gì.

"Sư huynh, ngươi xem cây cối xung quanh đây, đều bị đánh ngã, chẳng lẽ trong khu rừng này của chúng ta có con dã thú khổng lồ nào đến hay sao?

Người ở bên cạnh cười nói: "Nói đúng lắm, huynh đệ chúng ta hai người nửa đêm chạy đến đây làm chuyện khổ sai. Vừa lúc có dã thú, phải bắt lấy làm một bữa cho ngon coi."

Lúc này Tiểu Lôi mới nhìn rõ hai người đang nói chuyện, người cao là sư huynh, thấp là sư đệ.

Hai người càng chạy càng đến gần, Tiểu Lôi dần dần có thể nhìn rõ bộ dạng của hai người này, nhưng lại giật mình kinh hoàng, không ngờ lại nhận ra bọn họ.

Ở kỳ Vạn Tiên Đại Hội lần trước, hai người này vẫn hay đi theo bên người Ngọc Hư Tử của phái Côn Luân, trong đám Môn nhân Côn Luân .

Hai người kia đã chạy đến dưới tàng cây, tên sư huynh kia cười nói: "Ngươi với ta nửa đêm chạy tới nơi này đào sâm, cũng coi như là làm việc công tốt. Các sư huynh đệ khác, lúc này đang đánh cá ở Đông Hải... ài, mọi người chịu khổ một chút, chỉ cần sư phụ cao hứng, truyền cho chúng ta tuyệt học, cả đời dùng cũng không hết." Tên sư đệ kia lại nói: "Không sai, không sai, tốt xấu gì nơi này cũng là rừng sâm do Côn Luân phái chúng ta săn sóc, cũng coi như là bánh bao trong nhà, mặc dù nửa đêm đi đến đào sâm cũng không khó gì lắm, mấy tên gia hỏa kia phải chạy tới Đông Hải, ngâm nước biển, hít gió biển, thật ra so với chúng ta khổ hơn nhiều, ha ha..."

Hai người cười một hồi, rồi từ trong người lấy ra mấy sợi dây thừng màu đỏ, chăm chú tìm quanh cây đại thụ, bắt đầu săm soi nơi gốc cây, hai người chia ra mà đi, từ từ rời khỏi nơi này, đi ra xa.

Tiểu Lôi cùng Tiên Âm hai người ở trên cây, vẫn chưa dám xuống. Nơi xương gãy trên người Tiên Âm còn chưa nối lại được, giờ phút này động một chút vào vết thương, là làm nàng đau thấu tâm can, nhưng cũng ráng cắn răng chịu đựng, nữ nhân này tâm chí thật là kiên nghị, mặc dù hô hấp trở nên trầm trọng, nhưng chỉ khò khè trong cổ họng.

Nhìn thấy hai tên kia đi xa, Tiên Âm mới thở phào nhẹ nhỏm, nhưng sắc mặt lại lộ ra vài phần do dự: "Không xong rồi, sợ rằng chúng ta đã xông vào Côn Luân phái, chẳng lẽ nơi đây là dưới chân Côn Luân sơn? Chẳng lẽ đây là rừng trồng sâm của Côn Luân sơn?"

Tiểu Lôi nhíu mày nói: "Ta đâu có biết. Ngày đó ngươi bắt ta rồi chạy loạn đi, chạy đến nơi này, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Tiên Âm ừ một tiếng, nhưng không nói gì, sắc mặt có chút ngượng ngùng, một lúc lâu mới nói: "Ngày đó ta thụ thương, trong tình thế cấp bách cũng không thấy rõ ràng."

Tiểu Lôi cười thầm trong bụng, đường đường Tiên Sơn chưởng môn, không ngờ lại bị lạc đường."

Lập tức hỏi: "Cái gì là rừng trồng sâm cái gì? Có nghĩa là gì?"

Tiên Âm giải thích sơ hai câu, Tiểu Lôi liền minh bạch.

Nguyên lai trong các đại môn phái Đạo gia, không ít đạo nhân đều muốn luyện chế đan dược, nên khó tránh khỏi cần một chút tài bảo của thiên địa. Các loại như nhân sâm, linh chi, tự nhiên là không thể thiếu, nếu như cứ phải chạy ra dã ngoại đào lấy, vậy chẳng phải là phiền toái sao?

Côn Luân là một đại phái như vậy, tất nhiên có bản lãnh để tuyển ra một khu bảo địa có linh khí tụ tập thịnh vượng ở dưới chân núi nhà, chuyên môn để trồng các loại linh thảo này. Chỉ là loại địa phương này, bình thường không cho người khác tiến nhập, ở bên ngoài đều dùng phép che mắt cấm chế, người tầm thường đừng hòng nghĩ tới tiến vào, ngay cả nhìn cũng không thấy được.

Côn Luân phái thật đã được trời hậu đãi, mới có thể có bản sự lấy một khu đất riêng để làm rừng trồng sâm. Các môn phái khác không có biện pháp làm được như vậy.

Tiểu Lôi đã học qua thuật Ngũ Hành tướng học, biết được sơn mạch của Côn Luân là nguồn gốc của Trung Hoa thiên hạ long mạch. Địa khí linh khí nơi này tự nhiên là nhiều vô cùng, nên họ mới có thể tìm được một khu rừng lớn để trồng sâm. Tại một nơi có linh khí tụ tập như vậy, địa khí lại càng thịnh vượng, trồng thứ linh thảo này, cũng là một công mà biết bao nhiêu thu hoạch.

Thứ nhân sâm này là thứ linh thảo thần diệu nhất, nhân sâm lâu năm lại có thể tự có ý thức, coi như là bán tinh, người bình thường căn bản bắt không được, vì nó có khả năng chạy trốn ở dưới đất. Nếu muốn bắt thứ sâm tinh này, phải dùng dây đỏ tìm rễ sâm lộ ra vào ban đêm dưới cây đại thụ mà buộc lấy, sau đó lại không được lôi ra liền. Phải đợi qua ngày thứ hai, mới lần theo sợi dây mà tìm...

Vừa rồi hai tên Môn nhân Côn Luân , chính là nửa đêm chạy tới đây đào lấy nhân sâm.

Về phần mấy tông phái khác, cho dù là Tiêu Dao phái hay là Tiên Sơn phái, mặc dù cũng là nơi linh khí tụ tập, nhưng địa khí lại không đủ. Dù sao bất luận là Tiên Sơn hay Nga Mi sơn, tuy cũng là nơi sơn minh thủy tú, linh khí tụ tập, nhưng sao bì được với địa khí thâm hậu của nơi có nguồn gốc thiên hạ long mạch trên Côn Luân sơn?

"Được rồi, bọn chúng đi xa rồi. Ngươi xem chúng ta có nên xuống hay không?" Tiểu Lôi nhìn chung quanh, đã không còn động tĩnh gì.

Tiên Âm gật gật đầu nói: "Chúng ta đi xuống, nhưng tốt nhất là đổi sang nơi khác, bọn chúng đã bố trí dây đỏ chung quanh, tất nhiên sẽ quay lại đây đó."

Trong lòng nàng cũng còn tức giận, nếu như là lúc thường, nàng làm việc đâu cần phải dấu đầu lộ đuôi như vầy. Nhưng thật sự là Côn Luân phái với Tiên Sơn phái không thể nói hòa thuận với nhau, bây giờ bản thân lại còn thụ trọng thương, pháp lực tu vi chỉ còn điều khiển được ba thành so với ngày thường, vạn nhất đám người Côn Luân chơi xấu ám toán. Hừ hừ...

Cho dù đám người Côn Luân không có ý xấu, bản thân lại vô ý sấn vào rừng nuôi sâm của người ta, đã là phạm vào cấm kỵ của môn phái khác.

Hai người nhảy xuống, Tiểu Lôi không bị gì, Tiên Âm thì lại đau đớn, mềm nhũn cả thân thể trên người Tiểu Lôi. Giờ phút này nàng nhẫn nại không được, nhịn không nổi rên lên một tiếng. Cái thứ đau đớn do thương tích gân cốt bị gãy này, nếu nằm bất động còn có thể chịu được, nếu như cử động kịch liệt vài cái, thật là đau chết người, huống chi Tiên Âm mặc dù ác độc, cũng chỉ là ác độc đối với người khác, chính bản thân cho tới bây giờ chưa phải nếm mùi đau khổ thế này. Mặc dù nàng tính tình kiên nghị, nhưng dù sao cũng vẫn còn là tính con gái.

Tiểu Lôi cười hì hì, đỡ lấy nàng, nói: "Đi thôi, nếu ngươi chịu không được, cứ việc nói một tiếng, tiểu gia ta miễn cưỡng có thể cõng ngươi một hồi cũng không hề gì."

Vốn Tiên Âm định ra lệnh cho Tiểu Lôi phải cõng mình, nhưng nghe hắn nói như vậy, ngược lại nàng nổi ngạo khí trong lòng, dùng sức đẩy Tiểu Lôi ra, lạnh lùng nói: "Không cần đâu!"

Ráng nhịn đau, đề khởi một hơi khẩu khí, thân người nhẹ nhàng đứng lên.

Hai người nhắm hướng bên kia khu rừng len lén dời đi, đi được chừng thời gian một chén trà, lúc này mới dừng lại.

"Trên người ngươi có còn linh dược gì của Tiêu Dao phái không? Đưa ta một ít."

Tiểu Lôi cười cười nói: "Thuốc thì thật sự không có."

Tiên Âm cắn răng, trong lòng căm tức, nhưng dù sao nàng đường đường là Tiên Sơn chưởng môn, chẳng lẽ lại không ý tứ gì mở miệng khẩn cầu, lại tự biết ngay cả dùng sức, Tiểu Lôi cũng quyết không cho, vì vậy chỉ đành tức giận ngồi xuống.

Nhưng thật ra lại oan uổng cho Tiểu Lôi, trên người hắn vốn còn một viên linh dược tối hậu, nhưng hôm kia đã cho con điều đại xà rồi, hiện tại thật còn gì nữa.

Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi ở đây chờ ta, ta đi chung quanh xem xem."

Hắn vừa mới đi được một bước, phía sau Tiên Âm đã lạnh lùng nói: "Hừ, muốn chạy hả!"

Lời vừa dứt liền nghe tiếng kình phong từ đằng sau, hậu tâm Tiểu Lôi đau nhói, biết là đã bị Tiên Âm đánh trúng một chưởng, lập tức nhào xuống mặt đất, nhổ phì phì hai cái rồi nói: "Hảo tâm không có hồi báo tốt! Ta bất quá thấy ngươi đau đớn lắm, nếu nơi này là nơi người ta trồng linh thảo, ta đi xem coi có thảo dược cầm đau gì hay không! Hừ." Cũng may Tiên Âm ra tay không nặng, chỉ là thị uy một chút, Tiểu Lôi xoay người một cái nhảy lên, mặc dù sau lưng đau đớn, nhưng cũng không có gì đáng ngại.

Trong lòng Tiên Âm sinh ra chút áy náy, nhưng nàng tâm địa cương ngạnh, tia ý niệm này chỉ lóe trong đầu một chút rồi biến mất.

Hai người trợn mắt nhìn nhau, đột nhiên nghe thấy tiếng quát tháo từ xa truyền lại, nghe ra là đám Môn nhân Côn Luân . Chợt nghe ầm một tiếng, lập tức một đạo kim quang từ phía xa xa trong rừng cây lóe bừng lên. Sau đó liền nghe tiếng nổ truyền lại, hiển nhiên là có người đang đánh nhau!

Trong lòng Tiểu Lôi sửng sốt, đột nhiên la lớn: "Không xong rồi! Bọn chúng nhất định đã phát hiện ra vị xà huynh kia của ta!"

Lại nghe tiếng tên Môn nhân Côn Luân kia hét lớn: "Sư huynh cứu mạng! Nơi này có.... a!! Có một con đại xà!"

Lập tức có tiếng tên sư huynh kia từ mặt bên kia khu rừng truyền lại: "Đồ khờ! Rắn có gì mà đáng sợ chứ!"

Tên sư đệ kia bỏ chạy như phát điên, nhằm ngay nơi Tiểu Lôi chạy tới, quả nhiên cành cây đằng sau phát ra âm thanh cạch cạch răng rắc, con đại xà kia bám gót đằng sau truy đuổi gắt gao, thân thể khổng lồ cuồn cuộn quấn tới, không biết bao nhiêu cây cối bị gãy rạp.

Tên sư đệ kia nhằm ngay hướng Tiểu Lôi bỏ chạy, tên sư huynh kia nghe được âm thanh sư đệ, cũng hướng về nơi này chạy đến. Tiểu Lôi cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn Tiên Âm, Tiên Âm lập tức nắm lấy Tiểu Lôi, hai người lại nhảy lên cây.

Tên sư đệ một mặt chạy như điên một mặt kêu lớn: "Đương nhiên là sợ rồi! Con này lớn quá a!!"

Tên sư huynh kia đã đuổi tới trước mặt hắn, chú tâm nhìn tới, cũng kêu lên thất thanh: "Thật sự là lớn quá!"

Nói xong, liền rút thanh trường kiếm ra, trong miệng niệm niệm câu gì đó, quát lên một tiếng, lưỡi kiếm liền hóa ra một đạo kim quang bắn tới, chém lên trên thân con đại xà kia. Vảy trên thân con đại xà kia thật dầy, bị chém một nhát, cũng chỉ lưu lại một vết thương nhỏ xíu, nhưng nó lại há ngoác miệng ra, không ngờ phát ra một tiếng rít dài!! Bộ dạng có vẻ cực kỳ phẫn nộ.

Tên sư huynh kia cũng có chút kiến thức, trong lòng lập tức ý thức được là không xong rồi!

"Mau lui lại! Chúng ta chọc tới linh thú rồi! Là một con giao long!" Nhưng cũng đã chậm rồi, thân con đại xà bắt đầu duỗi ra, dài có hơn trăm thước, sớm đã lặng lẽ quấn lấy phạm vi chung quanh thành một vòng tròn, đem cả hai tên quây lại bên trong.

"Chúng ta lập Âm Dương Lưỡng Nghi kiếm trận! Ráng sức cố thủ, sư thúc cách đây không xa, nhất định phải kiên trì đợi sư thúc đến!" Tên sư huynh kia dù sao cũng có chút kiến thức, cắn răng dương kiếm lên, quát: "Bày trận!"

Hai tên môn nhân Côn Luân tay nắm trường kiếm, ngay tại chỗ chuyển khí thành vòng tròn, lập tức kiếm quang dầy đặc. Hai người cùng hợp lực, không ngờ uy lực tăng lên vô cùng, ngay cả con đại xà kia cắn tới hai lần, cũng không ép sát tới gần được, lại từ trong miệng phun ra một ngọn hỏa diễm màu xanh biếc.

Chỉ là Âm Dương Lưỡng Nghi kiếm trận khi bố trí xong, thật sự là tạt nước vào cũng không ướt, kiếm khí tung hoành, ngọn lửa xanh biếc kia còn chưa tới trước mặt, đã bị kiếm quang đánh tan mất.

"Đây là trò gì đây?"

"Tiểu tử, đây là kiếm trận của Côn Luân phái bọn chúng, Âm Dương Lưỡng Nghi, rất có uy lực, coi như là nhất môn tuyệt học. Ngươi nhìn cho kỹ, tên cao cao kia là chủ dương, tên thấp người là chủ âm. Chỉ là pháp lực hai tên này không đủ, chỉ có thể đem uy lực kiếm trận phát huy ra được ba thành mà thôi. Bất quá con đại xà này thật kỳ quái, thân người dài như vậy, sao pháp lực không có gì là lợi hại?"

Tiên Âm chú tâm nhìn, lập tức rõ ràng, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam: "Nguyên lai là vậy, đây là linh thú sắp hóa rồng a! Nó đêm nay đang ở tình trạng lột da, đúng vào lúc bị yếu nhất, khó trách chỉ có hai tên Côn Luân môn đồ mà cũng không hạ nổi, hừ hừ. Vừa lúc lạc vào tay ta, giết được linh thú này, lấy nội đan của nó tẩm bổ!"

Nói xong, Tiên Âm liền nhảy xuống, Tiểu Lôi trong lòng khẩn trương, kêu lên: "Không được! Ngươi không được đi!"

Ngay lúc đó, từ xa xa trong rừng truyền tới một âm thanh trong trẻo! Tiếng huýt gió kia trong trẻo kéo dài, hiển nhiên người đến tu vi tinh thâm. Thanh âm kia từ xa mà nghe như gần bên, không ngờ nhanh chóng dị thường!

Tiên Âm lập tức bất động, một lần nữa nằm lại trên cây, hạ giọng nói: "Ài, nghe thanh âm này, chẳng lẽ là hắn tới? Là Ngọc Hư Tử? Cái tên gia hỏa này pháp lực cao cường, ta hiện tại không phải là đối thủ của hắn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #awyughjkf