47 - Quy tắc là để phá vỡ
"Không thể..." Tiêu Chiến cắn lên môi cậu một cái: "Nếu anh nói không thể, em sẽ không tiếp tục nữa sao?"
"Ừm..." Hai khối thịt mềm mại mịn màng tràn ra từ những ngón tay khiến cậu yêu thích không muốn rời tay, liên tục nhào nặn chúng thành những hình dạng khác nhau, sau đó lại nhanh chóng khôi phục trạng thái đầy đặn hoàn chỉnh, mềm mại lại cực kỳ đàn hồi, khiến cậu chỉ muốn không ngừng nắn bóp, chỉ nghĩ đến thôi giọng nói lập tức trở nên trầm khàn: "Em sẽ nghe lời..."
"Anh rất thích em nghe lời anh, nhưng không phải mọi lúc mọi nơi đều cần phải tuân thủ các quy tắc." Đôi mắt xinh đẹp kia dịu dàng chăm chú nhìn cậu, mang thân ảnh vững vàng, đáng tin cậy của cậu dung nhập vào trong đồng tử của mình: "Ở trước mặt anh, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, em có thể phá bỏ tất cả các quy tắc..."
Cậu không chắc chắn: "Nhưng em sợ anh sẽ không thích..."
"Anh đều sẽ thích." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói: "Anh thích em là chính em, anh thích bộ dáng theo đuổi đam mê của em, mỗi một dáng vẻ, mỗi một thứ, anh đều thích. Cho nên, không cần phải lo lắng anh sẽ không thích, chỉ cần là chuyện em muốn, anh đều có thể tiếp nhận. Buổi tối ở nhà không cần phải nghiêm túc như vậy, cũng không cần phải lo lắng chuyện phá vỡ các quy tắc." Nắm lấy cổ áo cậu, kéo cậu lại gần mình hơn, Tiêu Chiến ghé sát bên tai cậu thì thầm: "Quy tắc là để phá vỡ."
Vương Nhất Bác không cách nào đáp lại lời anh, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, nhưng cậu tuyệt đối không thể rơi nước mắt vào thời điểm này, cho nên trước khi cảm giác đó xâm chiếm, cậu liền hôn Tiêu Chiến, triền miên, xâm nhập thật sâu, giống như một con thú nhỏ gặm cắn, thân mật cọ xát, khuấy động môi lưỡi, hơi thở giao triền, ngang ngược mà làm càn trong khoang miệng của người thương, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, kéo Tiêu Chiến chìm sâu vào vòng xoáy dục vọng của chính mình, hoặc cũng có thể chính cậu mới là người bị kéo vào vòng xoáy đó, bởi vì hương vị của Tiêu Chiến tràn ngập trong khoang miệng và hơi thở của cậu, hương vị này có thể khiến cho người ta đắm chìm, khiến cho người ta trầm luân, mất trí và dần dần phát điên.
Cậu cởi áo choàng tắm của Tiêu Chiến ra, cúi đầu liếm cắn lên chiếc cổ thon dài mảnh khảnh của người yêu, cố gắng khắc chế lực đạo tránh để lại dấu vết, bàn tay không an phận khẽ vuốt ve lên ngực anh.
Tiêu Chiến có thói quen tập thể hình, hơn nữa còn thích luyện cơ ngực, cho nên vùng ngực mềm mại hơn các chàng trai khác rất nhiều. Cậu chỉ vừa nhẹ nhàng mân mê vài cái, đầu vú liền ngượng ngùng đứng thẳng lên, cương cứng, không cam lòng yếu thế đâm vào đầu ngón tay cậu.
"Đáng yêu quá..." Cậu nghiêng đầu hôn lên cổ anh, liếm láp vành tai đầy đặn của anh, vừa cười vừa nói: "Ca ca thật đáng yêu."
Hơi thở nặng nề của Tiêu Chiến bỗng chốc trở nên hỗn loạn: "Đừng... đừng gọi anh như vậy..."
Cậu chuyên tâm gặm tai thỏ, trong lúc thoáng ngừng lại, hỏi: "Vậy gọi là bảo bảo được không?"
Tiêu Chiến thấp giọng "Ừ" một tiếng, âm cuối kéo dài thật mềm mại lại dính nhão, thật sự giống như một con thỏ nhỏ rơi vào bẫy của thợ săn, không chút sức lực chống đỡ.
Cậu khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi để vỗ về thỏ nhỏ: "Bảo bảo ngoan." Sau đó nâng mông anh lên, bế Tiêu Chiến trở lại phòng tắm, đặt anh dựa vào cánh cửa kính, bắt đầu hôn từ trên trán dần xuống đến ngực, cuốn một bên đầu vú vào trong miệng, cảm nhận được hai bàn tay Tiêu Chiến luồn vào tóc mình.
"Ưm..." Tiêu Chiến ngửa đầu phát ra tiếng rên rỉ, khóe mắt ướt át nổi lên chút ánh đỏ nhạt, gọi cậu: "Nhất Bác..."
"Em đây." Cậu đáp một tiếng, nhưng động tác vẫn không dừng lại, đầu lưỡi vẽ ra những vòng tròn quanh núm vú, lúc cảm nhận được người yêu không thể nhịn nổi mà ưỡn thắt lưng lên, mới tiếc nuối mà nhẹ lại động tác chơi đùa một chút, sau đó thì mặc kệ không để ý nữa, chuyên tâm gặm cắn phần thịt mềm trên cơ ngực của thỏ nhỏ. Tiêu Chiến bị cậu chơi đùa đến có chút ủy khuất: "Đừng bắt nạt anh... a..."
Nóng như thiêu như đốt, rõ ràng không mở vòi hoa sen, nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy như nước nóng đã nhấn chìm mình, đến mức sắp không thể thở nổi, thứ đồ của anh bị Vương Nhất Bác nắm trong tay mà chiều chuộng, mà vuốt ve đến rất thoải mái, chỉ là tốc độ quá chậm, giống như cố tình muốn ức hiếp anh, khiến cho anh không tự chủ được mà nâng hông đỉnh lên, hy vọng thanh niên có thể nhanh hơn một chút. Nhưng Vương Nhất Bác càng hôn anh mãnh liệt hơn, tựa như muốn nuốt luôn đầu lưỡi anh, đè hai tay anh lên cửa kính, chỉ dùng một tay đã có thể áp chế được hai cổ tay anh, bất chợt anh cảm thấy hạ thân nóng bừng, có thứ gì đó vừa cứng vừa nóng áp chặt vào mình.
"Bảo bảo, chúng ta cùng nhau..." thanh niên liếm láp vành tai anh, ngữ khí giống như đang làm nũng: "Cùng nhau, được không?"
Tiêu Chiến không cách nào đáp lời cậu. Vương Nhất Bác tăng tốc độ, tạo ra tiếng nước pặp pặp, thứ đồ của anh đang kề sát của thanh niên, nghĩ đến hình ảnh này khiến anh muốn phát điên, căn bản không dám cúi đầu nhìn xuống, chỉ có thể nhắm mắt lại quay đầu đi, tùy ý người yêu muốn làm bậy gì trên người mình thì làm. Đến cuối cùng ánh mắt tan rã, hai chân nhũn ra ngã thẳng vào trong lòng Vương Nhất Bác.
"Nhất Bác... Ưm..." Anh lần thứ hai bị người ta hôn , trằn trọc lại triền miên, thanh niên hôn anh vừa ngây ngô lại nồng nhiệt, phảng phất như muốn đem cả người anh nuốt chửng vào bụng, cách thức vụng về lại thẳng thắn như vậy thật dễ dàng khơi dậy ham muốn trong anh, khiến cho anh vừa run rẩy thở dốc, vừa sợ hãi nhưng không cách nào kiềm chế bản thân rơi vào trầm luân.
"Lúc còn nhỏ em luôn cho rằng mình thật kém may mắn, nhưng bây giờ em biết, mình chính là người may mắn nhất trên đời." Vương Nhất Bác tựa trán vào trán anh, nhìn sâu vào trong mắt anh, hơi thở nặng nề lúc nói chuyện phả trên mặt anh, gợi cảm không chịu nổi: "Em yêu anh! Tiêu Chiến, ca ca, bảo bối, vợ ơi," Thanh niên nói: "Em cực kỳ cực kỳ yêu anh!"
Trong phút chốc bụng dưới của anh chợt thắt lại, nước mắt cứ thế chảy dài trên má, đồng thời cũng bắn ra, thanh niên chậm lại động tác, dịu dàng hôn anh, giúp anh bình ổn lại hơi thở, sau đó cứ như vậy mà liếm dịch thể dính trên tay mình, còn thấp giọng cười nói: "Rất ngọt."
"Nói xằng nói bậy..."
"Không tin anh thử nếm chút xem." Thanh niên đưa tay đến bên miệng anh.
Tiêu Chiến vừa xấu hổ vừa tức giận quay mặt đi: "Vương Nhất Bác!"
"Nào có ai lại tự ghét bỏ bản thân như vậy chứ?" Thanh niên cũng không ép buộc anh, ngược lại còn bôi lên đầu vú anh, mỉm cười lảm nhảm: "Thật là một ca ca quyến rũ."
Bàn tay anh chầm chậm sờ xuống bên dưới, đến nửa chừng lại như phải bỏng mà rụt lại một lần, nhưng cuối cùng vẫn dũng cảm vượt qua xấu hổ mà nắm lấy cậu. Anh cũng muốn khiến cho người mình thích thoải mái, cũng muốn người yêu vì mình mà kích thích, mà phát điên.
"Anh... Anh giúp em..."
Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh tuốt cho mình, gặm cắn môi anh, nút đầu lưỡi anh, tựa như một con chó lớn lông xù ở bên tai anh làm nũng cầu hoan: "Ca ca, tay anh cũng thật mềm, đỉnh đến thật thoải mái."
"Vậy sao em... còn chưa xong?" Tay anh đều mỏi nhừ cả rồi, chân cũng không còn chút sức lực. Vương Nhất Bác xoay người anh, để anh áp lên vách kính, từ phía sau ôm lấy anh, thứ đồ cứng rắn kia chen vào giữa khe mông anh, đưa đẩy theo biên độ nhỏ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể thật sự đâm vào, ngoài miệng lại vẫn hỏi: "Giúp em như thế này có được không, ca ca?"
Lúc này rồi còn muốn hỏi ý kiến, nhưng học được cách tiền trảm hậu tấu cũng xem như có dấu hiệu tiến bộ. Tiêu Chiến mím môi từ chối trả lời, bởi vì một khi mở miệng anh liền biết mình sẽ không thể kiềm chế được mà phát ra những âm thanh xấu hổ đến mức nào. Nhưng Vương Nhất Bác không chịu buông tha cho anh, hệt như một con sói nhỏ ghé đến cắn lên cần cổ anh, xoa nắn đầu vú anh, động tác cọ xát giữa hai chân anh càng lúc càng hung dữ, cho đến khi nghe được tiếng rên rỉ tràn ra qua kẽ răng cùng tiếng nức nở của anh, cho đến khi hạ thân anh lại run run rẩy rẩy mà lần nữa đứng thẳng lên.
"Bảo bảo..." Vương Nhất Bác phóng thích giữa hai chân người yêu, nhìn dịch thể nhớp nháp màu trắng đục chảy xuống từ đôi chân thon dài của Tiêu Chiến, cặp mông vốn trắng nõn nà vì cậu va chạm mà đỏ ửng. Hình ảnh kích thích quá mức mãnh liệt đập vào mắt, khiến cho cậu miệng khô lưỡi khô, rõ ràng vừa mới bắn ra, lúc này ham muốn lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Cậu siết chặt eo Tiêu Chiến, ngồi xổm xuống hôn lên hai hõm* nhỏ đáng yêu mê người trên mông anh, vừa hôn một cái, cả người Tiêu Chiến liền mềm nhũn.
(*) Hõm venus.
"A..., đừng..." Tiêu Chiến tựa hồ thật sự muốn khóc: "Đừng liếm..."
Cậu có chút kinh ngạc trước mức độ mẫn cảm trên thân thể của người yêu, tựa như bất kể cậu chạm vào nơi nào đều sẽ kích thích phản ứng mãnh liệt của anh, khiến cho cậu không thể không khống chế eo và tay của Tiêu Chiến, ngăn cản con thỏ này kháng cự vô ích.
"Thích liếm liền liếm." Được tiện nghi còn muốn khoe mẽ: "Ca ca nói ở trong nhà thỉnh thoảng em có thể không cần phải nghe lời."
Kỳ thật, từ sau khi xác định quan hệ cậu vẫn có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, một phần là bởi vì e ngại thái độ của mẹ Tiêu, mặt khác cũng là lo lắng mình làm không tốt sẽ khiến Tiêu Chiến không thích, từ không thích tiếp xúc thân mật đến không thích mình - khoảng cách dường như cũng không quá xa xôi, dù sao đối với phương diện này cậu cũng không có kinh nghiệm. Nhưng mà hôm nay Tiêu Chiến đã dùng cách thức ôn nhu nhất xóa bỏ chút lo lắng, do dự cuối cùng của cậu, cho cậu biết ở bên người mình yêu vĩnh viễn có thể yên tâm làm một đứa trẻ tùy hứng, hết thảy những ấu trĩ, xúc động, không thỏa đáng đều có thể được vững vàng đón nhận, đây có lẽ chính là ý nghĩa cao đẹp nhất của tình yêu. Mà giờ phút này, cậu cũng muốn dùng cách thức nguyên thủy nhất để biểu đạt. Muốn nhấm nháp hương vị của người yêu, muốn chậm rãi mang anh ăn sạch, mang anh nghiền nát mà dung nhập vào trong thân thể mình, từ trong ra ngoài đều hòa làm một với hơi thở của chính mình, lại một lần nữa hòa hợp với nhau thành một thể.
Cậu dùng khăn tắm bao người lại ôm về giường, Tiêu Chiến còn mở to đôi mắt ngập ánh nước, ngây thơ vô tội hỏi: "Chỉ... chỉ vậy thôi sao?"
Trong lòng cậu buồn cười, cúi người đặt một nụ hôn lên môi anh, hỏi lại: "Anh không sợ à?"
"Sợ cái gì?" Đôi mắt xinh đẹp kia tràn ngập hoang mang: "Sợ em thật ra không được sao?"
Vương Nhất Bác: "..."
Cậu bóp eo Tiêu Chiến định tiếp tục việc chưa làm xong, dư quang lại bắt gặp một đôi mắt sáng ngời hữu thần, Cao Cao đang nằm trên tấm thảm của mình, tò mò nhìn chằm chằm vào bọn họ, như thể đang suy nghĩ về hình mẫu hành vi của con người, vì sao đột nhiên lại không mặc quần áo?
Vương Nhất Bác thuận tay quấn chiếc khăn tắm quanh eo bước xuống giường, trực tiếp bê cả thảm cả chó ra khỏi phòng ngủ, mang đến căn phòng mà mình ở trước kia, vỗ vỗ đầu tiểu cẩu: "Congrats Cao tổng, từ hôm nay trở đi con có phòng riêng của mình rồi nhé, enjoy!"
Lúc chạy về phòng ngủ, Tiêu Chiến còn đang cười: "Em mang Cao Cao chuyển đi đâu vậy?"
"Trên lầu."
"Nó chỉ là một con chó nhỏ."
"Là một con chó nhỏ thông minh." Cậu cởi khăn tắm ra, đè Tiêu Chiến xuống chăn nệm mềm mại hôn tới: "Những hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi nó không thể xem." Vương Nhất Bác lật người anh lại, cảm nhận được hơi thở ẩm ướt và ấm nóng từ phía lưng từ từ di chuyển xuống bên dưới, thanh niên đặt một bàn tay xoa nắn trên mông anh, dần dần trượt về nơi bí ẩn kia, đầu ngón tay nhè nhẹ đảo quanh miệng huyệt. Không biết là vì hưng phấn hay khẩn trương, tim anh bỗng đập loạn, phản ứng kháng cự theo bản năng không xuất hiện, ngược lại còn mở rộng thân thể, hy vọng người yêu niên hạ có thể thâm nhập sâu hơn một chút.
Mãi cho đến khi Vương Nhất Bác lại lần nữa hôn lên hõm eo anh, khen anh vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp, anh mới lại ngượng ngùng, ngay cả hậu huyệt cũng co rút lại, cắn chặt ngón tay người yêu đang cắm ở bên trong.
"Bảo bảo, bên trong anh nóng quá..." Thanh niên thanh âm khàn khàn trầm đục, nỗ lực áp chế dục vọng: "Là đang mời gọi em sao?"
Trong lúc nói chuyện, ngón tay thứ hai cũng kịp chen vào, Tiêu Chiến vùi đầu vào gối nức nở rên rỉ một tiếng, giây tiếp theo đã bị người ôm mặt xoay qua hung hăng hôn tới.
"Ca ca..." Thanh niên thở hổn hển mút môi anh: "Có thể cả đời cho em thao được không?"
Trong đầu anh ầm một tiếng, bên tai bỗng nghe tiếng ong ong, chỉ cảm thấy cả máu huyết cũng bị lửa thiêu đốt, mạch máu trên cổ đột nhiên nhảy loạn, dục vọng như cơn sóng thủy triều mãnh liệt ập tới. Anh chưa từng thấy một Vương Nhất Bác như thế này, không còn là một chú chó nhỏ ngoan ngoãn dịu dàng nữa, mà đã biến thành một con mãnh thú dục vọng cuồng nhiệt, ở bên tai anh mở miệng nói dirty talk, đôi tay không an phận vuốt ve da thịt anh, thắp lửa khắp người anh, khiến cho anh không có chỗ trốn, thất thần mà chảy nước, run rẩy mất khống chế.
Anh bị lật người lại tiếp tục hôn môi, hai cánh môi mềm mại cùng đầu vú đều bị mút đến tê dại, hạ thân thẳng tắp dựng đứng, anh có chút không nhịn được muốn chạm vào, lại bị Vương Nhất Bác bắt lấy cổ tay giữ chặt trên đỉnh đầu. Thanh niên dùng răng xé bao cao su, trong toàn bộ quá trình ánh mắt vẫn như đóng đinh trên mặt anh, tình yêu và dục vọng nơi đáy mắt đan xen thành một tấm lưới dày đặc, bao phủ khắp người anh, Tiêu Chiến quay mặt đi, hơi thở cũng phát run.
Phía dưới đã sớm bị làm cho thành một mảng lầy lội, thanh niên nâng một chân anh lên, lại không vội vàng vọt vào, chỉ ở lối vào chậm rãi cọ xát, cọ đến mức anh vừa rên rỉ vừa rơi nước mắt, anh nhắm mắt lại, vứt bỏ mọi cảm giác xấu hổ mà cầu xin người yêu tiến vào bên trong mình.
"Vào nhanh một chút..." Anh ưỡn lưng muốn đón lấy thứ đồ của Vương Nhất Bác, một giây sau đã bị thanh niên thuận thế chen vào một cái đầu, lấp đầy trống trải bên trong anh.
"Ưm... a...!" Tiêu Chiến căng thẳng sống lưng, bắt lấy cánh tay người yêu, khẽ run rẩy: "Đau..."
"Bảo bảo ngoan," Thanh niên cúi đầu xuống hôn anh, dịu dàng nhỏ giọng dỗ dành: "Em sẽ nhẹ nhàng, được không, hửm?"
"Trướng quá..." Anh tựa như một đứa trẻ bị người ta khi dễ mà ủy khuất: "Em quá lớn rồi..."
"Thực xin lỗi..." Vương Nhất Bác cúi xuống liếm lên cổ anh, xin lỗi lại giống như đang làm nũng: "Nhưng em muốn anh, bảo bảo, em muốn anh..."
Anh cũng muốn cậu, muốn đến sắp điên luôn rồi, nhưng lại ngượng ngùng không nói ra, chỉ yên lặng mở rộng thân thể, chủ động đón nhận người yêu, cho đến khi cả cây hoàn toàn đi vào. Anh cảm thấy cả người nóng bỏng, vòng eo mềm nhũn như một vũng nước, hệt như cây kẹo bông gòn tan chảy giữa cái nóng mùa hè, thân thể bị gấp lại, thanh niên ôm lấy chân anh, bắt đầu từ từ, từng nhịp từng nhịp mà đâm vào bên trong.
Tiêu Chiến toàn thân run rẩy, hai mắt ướt sũng, thỉnh thoảng những giọt nước mắt lại từ khóe mắt chảy ra, nhưng lại đẹp đến kỳ cục, đẹp đến mức khiến Vương Nhất Bác chỉ muốn giấu anh đi, vĩnh viễn không để cho bất kỳ kẻ nào liếc nhìn dù chỉ một chút. Cậu đâm vào nơi sâu nhất, cúi người xuống liếm nước mắt trên mặt Tiêu Chiến, nghe được tiếng nức nở ngọt ngào của người yêu: "Không muốn... quá sâu rồi..."
"Không muốn sao?" Cậu ôn nhu hỏi, động tác dưới thân lại càng đâm chọc mãnh liệt hơn: "Nhưng bảo bảo chảy rất nhiều nước."
"Ha... đỉnh, ưm..." Một bàn tay Tiêu Chiến đặt trước ngực cậu, nức nở: "Đỉnh đến bụng rồi..."
Sao lại câu người đến thế, cũng không biết có phải cố ý không nữa. Cậu ấn vào bụng dưới của nam nhân, nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe kia, càng lúc lại càng sâu hơn, như thể oán hận mà hỏi: "Có thể đỉnh cho sưng lên được không?"
"A... Ô... không..." Thanh âm xin tha của Tiêu Chiến bị động tác đâm chọc của cậu làm cho vụn vỡ: "Đừng mà..."
Vương Nhất Bác liền ra điều kiện: "Gọi ca ca."
"Ca ca..."
"Gọi chồng."
Tiêu Chiến rưng rưng nước mắt, ánh mắt mờ mịt: "Chồng ơi..."
"Bảo bối ngoan."
Cậu hôn yêu tinh xinh đẹp co được giãn được này, quyết định đại phát từ bi chậm lại tốc độ một chút. Nhưng Tiêu Chiến hết lần này đến lần khác lại không phải người thành thật, cậu thao hung ác liền tỏ ra đáng thương mà xin tha, nước mắt lưng tròng đòi cậu chậm lại một chút, thế nhưng lúc cậu thật sự chậm lại, anh lại dục cầu bất mãn mà chủ động ưỡn lưng lên, dùng ngón chân trắng nõn phấn nộn câu lấy cậu, bị cậu cười nhạo sốt ruột, xấu hổ nhưng cũng không tức giận, chỉ ra vẻ lo lắng hỏi: "Vương Nhất Bác, em có phải không được hay không hả?"
Cậu lớn như vậy còn chưa từng gặp qua yêu tinh nào cao tay như thế đâu, vì thế mặc kệ Tiêu Chiến có cầu xin như thế nào, rơi bao nhiêu nước mắt, chỉ ra sức thao lộng, nhìn anh ở dưới thân mình tựa như một chiếc thuyền nhỏ trong cuồng phong bão táp, trong sóng dữ xóc nảy không thể khống chế được, cánh mông bị những va chạm mãnh liệt của cậu biến thành từng mảng hồng nhạt, vách huyệt bên trong không biết thỏa mãn mà co rút lại, trên mặt cùng bên dưới thi nhau chảy nước, ánh sáng trong mắt biến thành những mảnh vụn loang lổ, than khóc đến khàn cả giọng, cuối cùng mềm nhũn giống như một cây kem tan chảy, cậu cũng bắn đến không thể bắn thêm được gì mới ôm người đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Tiêu Chiến giống như một con búp bê rối gỗ sắp tan thành từng mảnh, sau khi được cậu tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn tắm đặt ngồi lên bồn cầu, cậu xoay người đi lấy máy sấy tóc, Tiêu Chiến vậy mà lại dựa vào đó ngủ thiếp đi. Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, đành phải ôm đầu thỏ lớn vào trong ngực mình, cẩn thận sấy khô tóc anh, sau đó mới ôm người đưa về giường.
Tiêu Chiến lăn vào trong lòng cậu, tự mình tìm một tư thế thoải mái, nửa mê nửa tỉnh còn không quên đánh giá dịch vụ: "Rất thoải mái... Thích em..."
"Im miệng." Cậu thiếu chút nữa muốn lấy tay che miệng anh lại, thật sự bắt đầu hoài nghi Tiêu Chiến chính là thỏ tinh chuyển thế: "Ngoan ngoãn ngủ đi, đừng có câu dẫn em."
"Ò," Thỏ tinh rầm rì trả lời, ở trong chăn tìm đến tay cậu ôm lấy, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
------
Thật sự đã rất cố gắng, nhưng chỉ có thể được như vậy, tôi làm mà lén la lén lút, không thể tập trung được và cực kỳ bí từ, H vẫn là thử thách lớn với tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro