Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

46 - Lão tử đếm đến ba*


(*) Raw 劳资蜀道山 - Lao tư Thục Đạo Sơn: là một meme đồng âm với phương ngữ vùng Tứ Xuyên, thường được cái cô gái trẻ ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh thốt ra khi họ không vui, mang ý nghĩa là: "Lão tử đếm đến ba, ngươi phải thành thật cho ta biết!"

Người ta nói câu nói này có tác dụng răn đe mạnh mẽ đối với các chàng trai khu vực Tứ Xuyên, Trùng Khánh, là đòn chí mạng của mọi cô gái ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh, dù dùng với trẻ con hay bạn trai cũng sẽ khiến đối phương phải khiếp sợ, thất thố và đầu hàng ngay lập tức.



Với sự giúp đỡ của Vương Nhất Bác và các đồng đội khác, Hồ Phong nhanh chóng tìm được một địa điểm mới cho Galaxy, mặc dù vị trí xa hơn so với trước kia, diện tích cũng nhỏ hơn, nhưng cuối cùng cũng có một nơi để luyện tập. Chỉ còn nửa tháng nữa là đến hạn đăng ký cuộc thi Street Dance toàn quốc tiếp theo, Hồ Phong không có thời gian trang hoàng lại, chỉ một lòng bận rộn với chuyện chiêu mộ người mới. Đăng ký thi đấu nhóm cần có năm người trở lên, xét đến cường độ thi đấu và vấn đề phân bổ thể lực của các Dancer, muốn lọt vào top 8, trong đội ít nhất phải có sáu thành viên. Galaxy vẫn còn thiếu hai người nữa.

Người có danh tiếng cao khẳng định không thể mời nổi, có chút danh tiếng cũng không muốn đến, chỉ có thể lựa chọn trong số những Dancers mới, điều này sẽ thử thách mắt nhìn và vận may của hắn. Hồ Phong vì chuyện này mà bôn ba bên ngoài mấy ngày, trưa nay quay về thì gặp một người phụ nữ lớn tuổi dưới lầu phòng tập, dì đang cầm trong tay tờ rơi quảng cáo mà Galaxy đã phát trước đó, dường như đang không biết nên lên lầu từ chỗ nào.

"Xin chào dì," Hắn bước đến chỉ vào tờ rơi: "Dì muốn đến nơi này sao?"

"Đúng vậy," Người phụ nữ cười hiền lành: "Con trai tôi là thành viên của nhóm nhảy này."

"Con trai dì là...?"

"Vương Nhất Bác."

Hồ Phong bừng tỉnh đại ngộ: "Dì là mẹ của Nhất Bác sao, để con dẫn dì lên. Cái này để con cầm cho."

Hắn đón lấy chiếc túi giữ nhiệt khổng lồ mà bà đang xách, thật sự rất nặng. Quanh đây không có tàu điện ngầm, trạm xe buýt gần nhất cũng phải đi bộ mất hơn mười phút, lẽ nào bà đã xách chiếc túi nặng như vậy đi một quãng xa đến thế sao?

Trong lúc đi lên lầu, hắn đã hoàn thành việc tự giới thiệu bản thân, nói mình là đội trưởng của Vương Nhất Bác, vừa nghe được vậy, quả nhiên bà đối với hắn càng nhiệt tình hơn.

"Dì nghe nói thằng bé chuyển sang một nhóm nhảy khác, vị đội trưởng mới đối xử rất tốt với nó. Cảm ơn con đã chiếu cố Nhất Bác nhà chúng ta, đội trưởng Hồ."

"Dì cứ gọi con Tiểu Hồ là được ạ." Hồ Phong nói: "Kỳ thật, là Nhất Bác chiếu cố con nhiều hơn, nếu không có cậu ấy hỗ trợ, nhóm nhảy của con cũng phải giải tán rồi, muốn cảm ơn cũng phải là con cảm ơn cậu ấy mới đúng."

"Đã là bạn bè đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau, nếu quan hệ tốt thì lúc nhảy cũng sẽ ăn ý hơn, không phải sao?"

"Lời này của dì có lẽ là đúng rồi, trước kia con chưa từng hợp tác với cậu ấy, nhưng hiện giờ bọn con đang cùng nhau biên đạo các động tác, thế mà cứ như thể đã từng luyện tập với nhau nhiều năm rồi vậy." Hồ Phong mở cửa phòng tập, gọi lớn: "Vương Nhất Bác! Xem ai đến gặp cậu này!"

Từ trong gương nhìn thấy người đến thăm mình, Vương Nhất Bác vẫn không dám tin, chỉ khi quay người lại chạy đến gần vài bước mới kinh ngạc thốt lên: "Mẹ...?! Sao mẹ lại tìm được nơi này?"

Mẹ Tiêu cười tủm tỉm nhìn cậu: "Nghe nói các con chuyển địa điểm mới, mẹ đoán chừng các con đều vội vàng sắp xếp nên không có thời gian nấu nướng, đúng lúc trong nhà gói sủi cảo, cho nên làm dư thêm một chút mang đến cho các con, cùng ăn với mọi người đi."

"Thì ra đây là sủi cảo ạ?" Hồ Phong nhấc chiếc hộp giữ nhiệt lên: "Chẳng trách thơm như vậy, lại còn nặng như thế."

"Mẹ..." Thập phần kinh ngạc bị trăm phần cảm động thay thế, không gian quá nhỏ, nhỏ đến mức khiến ngực cậu đầy ắp sự ấm áp, cơ hồ sắp từ cổ họng và ánh mắt tràn ra ngoài: "Không cần cố ý mang đến đây đâu ạ, nơi này xa như vậy, mẹ ngồi xe mất bao lâu ạ? Làm sao tìm đến đây được?"

"Trên tờ rơi có địa chỉ, không khó tìm." Mẹ Tiêu qua loa đáp: "Hơn nữa, cũng không phải ngày nào cũng mang đến, xem như mừng tân gia của các con đi."

Hai đội viên khác là Hạo Hạo và Đinh ca cũng vây quanh chào hỏi mẹ Tiêu, mời bà ở lại ăn trưa cùng, nhưng mẹ Tiêu nhất quyết muốn về. Vương Nhất Bác biết bà sợ ở lại chỗ này sẽ khiến mọi người cảm thấy câu nệ, cũng biết bà từ xa tới đây tặng sủi cảo, kỳ thật cũng không phải chỉ vì tặng sủi cảo, mà là muốn giúp mình kéo gần khoảng cách với đồng đội, đồng thời cũng để cho mọi người nhìn thấy bản thân cậu có một chỗ dựa ấm áp, dịu dàng, chứ không phải là một đứa trẻ hoang dã có thể tùy ý ức hiếp.

Nhiều năm như vậy, khái niệm "mẹ" đối với cậu mà nói gần như không có gì đặc biệt, tựa hồ cũng chưa từng ảnh hưởng đến cuộc sống tốt đẹp của cậu. Nhưng giờ phút này, cậu lại giống như một cây non phơi mưa phơi nắng đã nhiều năm, mỗi một tế bào trong cơ thể đều chứa đầy dinh dưỡng và độ ẩm, vui sướng hân hoan vì cảm giác mãn nguyện khi được mẹ yêu thương, kêu gào với cậu rằng những đứa trẻ có mẹ che chở là những đứa trẻ hạnh phúc nhất.


Bất chấp sự phản đối của mẹ Tiêu, Vương Nhất Bác khăng khăng muốn đưa bà xuống lầu, còn đứng ven đường gọi xe cho bà.

"Mẹ, lần sau mẹ đến hãy nói trước với con, con sẽ ra đón mẹ."

"Mẹ sẽ không thường xuyên đến đây được, con cứ tập trung luyện tập cho thật tốt là được rồi. Quay về đi, sủi cảo nguội rồi, hâm nóng lại một chút rồi hãy ăn."

Cậu đáp ứng, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ: "Chúng con vừa mới chuyển đến đây, vẫn còn chưa thu dọn xong, điều kiện không được tốt lắm, khiến mẹ phải chê cười rồi."

"Đây chỉ là quá trình nỗ lực hết mình vì ước mơ của con, luyện tập cho thật tốt, sau này chắc chắc sẽ tốt hơn." Mẹ Tiêu lên xe, qua cửa sổ vỗ vỗ lên tay cậu, ôn nhu dặn dò: "Sau này đi ra ngoài nhớ thay bộ quần áo khô ráo, luyện tập một thân mồ hôi như vậy, bị gió thổi sẽ bị cảm, mau quay về đi."

"Vậy khi mẹ về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho con biết nhé."

"Được." Xe khởi động, mẹ Tiêu vươn tay ra ngoài cửa kính: "Quay về đi, ngoan!"


Ba chiếc hộp lớn chứa đầy sủi cảo, thậm chí còn chia ra hai loại nhân: thịt dê và thịt heo, mọi người vừa ăn vừa cảm thán đây chính là hương vị mẹ nấu, vừa ngưỡng mộ cậu vừa nhớ đến mẹ mình, nói rằng ăn xong sẽ lập tức gọi điện thoại cho mẹ.

"Tôi nhớ cha mẹ cậu ở Mỹ kia mà, không phải sao?" Hồ Phong hỏi: "Cùng về nước với cậu à?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Đã không còn liên lạc nhiều nữa." Cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên khi thấy lòng mình không hề gợn sóng lúc nói ra những lời này, thậm chí trước khi câu nói tiếp theo được nói ra, còn cảm nhận được sự dịu dàng, ấm áp trong tim: "Người vừa tới là mẹ của Tiêu Chiến."

Hồ Phong há hốc miệng thành chữ O: "Cậu gọi bà là mẹ?"

"Bà ấy chính là mẹ tôi, so với mẹ ruột còn thân hơn."

Hạo Hạo hỏi: "Tiêu Chiến là ai?"

"Là nhà đầu tư của đội chúng ta, kim chủ baba." Hồ Phong đáp.

Vương Nhất Bác cười rộ lên, hào phóng trả lời: "Là đối tượng của tôi."

Hạo Hạo trợn mắt há hốc mồm: "Cho nên cậu là... Kim chủ mama?"

"Tôi là người làm ấm giường cho đại lão."

Hồ Phong cười ha ha: "Cậu làm ấm giường cho đại lão, mẹ của đại lão còn phải mang bữa cơm tình yêu đến hầu hạ cậu, thật là quá đáng!" Sau đó mọi người bắt đầu bát quái, hỏi cậu định khi nào thì kết hôn.

"Tạm thời còn chưa đề cập tới chuyện này." Vương Nhất Bác nói: "Tôi muốn lấy một chiếc cúp trước rồi mới cầu hôn."

"Không lấy được cúp thì không nhắc tới sao?" Hồ Phong hỏi: "Tiêu Chiến hẳn là không phải vì những thứ này mới ở bên cậu đâu nhỉ."

"Tôi biết, chỉ là cảm thấy có chút thiếu tự tin."

"Ha, cái thứ tự tôn chết tiệt của đàn ông."

"Anh còn nói tôi," Vương Nhất Bác cười đáp lại: "Sao anh không tìm đối tượng?"

"Tôi cũng chẳng có tiền."

"Đó không phải là tự tôn sao?"

"Nhưng cậu có Tiêu Chiến a." Hồ Phong nói: "Cậu cho rằng ai cũng có thể gặp được vận may lớn giống như cậu hả? Bây giờ ra ngoài xem mắt đều phải báo cáo chi tiết tài sản cá nhân đấy, cậu không biết à?"

"Chính là bởi vì bọn họ đều đặc biệt tốt, cho nên tôi mới muốn khiến cho bản thân cũng có thể xứng đáng với họ." Vương Nhất Bác nói.

Hồ Phong gật gật đầu: "Hiểu." Hắn nói: "Nhưng cậu biết đấy, tôi rất ghen tị với cậu. Nếu tôi là cậu, tôi nhất định sẽ khóa chặt những người quan trọng quanh mình càng sớm càng tốt, ban đầu lúc đưa mẹ cậu lên lầu, tôi xách cái hộp sủi cảo nặng trĩu kia, liền biết ngay đó chính là sức nặng của tình mẫu tử. Đáng tiếc, tôi chưa từng cảm nhận được. Hai năm trước tôi cũng từng thử đi xem mắt, nhưng tôi chỉ có hai bàn tay trắng, dựa vào cái gì mà lọt được vào mắt người ta? Sau hai lần như vậy tôi đành bỏ cuộc, vẫn nên tập trung vào việc nhảy thì hơn."

Vương Nhất Bác có chút hối hận vì tiếp tục đề tài này, cậu thật sự không giỏi an ủi người khác.

"Mẹ ruột của tôi cũng không cần tôi, ít nhất anh còn có em trai, nếu so về cái sự 'thảm', vậy chúng ta chính là kẻ tám lạng người nửa cân rồi." Cậu nói: "Nhưng anh cũng không biết được liệu có ai đó đang đợi anh ở phía trước hay không, cho nên cứ thong thả mà bước về phía trước, để ít nhất khi gặp được người đó, anh sẽ không cảm thấy quá chật vật."

"Đó cũng chính là suy nghĩ của tôi." Hồ Phong dùng đũa chỉ chỉ vào cậu: "Nếu không, tôi làm sao có thể ăn nói với cậu được. Trước kia lúc Triệu Dục tìm tôi gây sự, tôi đã nghĩ nếu không được thì giải tán nhóm nhảy, phòng tập cũng không thuê nữa, đến công viên nhỏ tìm một bác trai hay bác gái nào đó mượn chỗ cũng có thể tập nhảy được. Từ nhỏ đến lớn, lúc muốn khóc tôi đều sẽ nhảy, bất cứ nơi nào cũng đều đã từng nhảy qua rồi, Triệu Dục cho rằng không để tôi ra mặt là giết được tôi, quá ngu ngốc. Tôi đương nhiên muốn nhảy ở bên ngoài, để càng nhiều người có thể xem tôi nhảy hơn, nhưng không phải chỉ có công thành danh toại mới là vĩ đại, cho dù là sân khấu lớn với hàng triệu khán giả hay chỉ lác đác vài người, tình yêu của tôi dành cho Hip-hop cũng không hề thay đổi."

Nói xong, Hồ Phong giơ ly nước lên, cao giọng nói: "Vì đam mê!"

Vương Nhất Bác cười cùng hắn cụng ly: "Vì hữu nghị."



Tối nay Tiêu Chiến phải tăng ca, về đến nhà cũng đã hơn mười giờ, Vương Nhất Bác một bụng tâm sự muốn được giãi bày kìm nén cả ngày lại không có chỗ phát tiết, liền chạy đến bên cửa phòng tắm trò chuyện với bạn trai đang tắm qua cửa.

"Hôm nay mẹ đến Studio của nhóm nhảy mang sủi cảo cho em." Cậu nói: "Em thiếu chút nữa thì bật khóc trước mặt đồng đội."

"Hả?" Tiêu Chiến cười hai tiếng: "Em là túi khóc hay sao hả? Sao lại thích thả hạt đậu vàng* như vậy?"

(*) Raw: 爱掉金豆豆 - thả hạt đậu vàng - đồng nghĩa với việc trẻ nữ khóc, bởi vì con gái được ví như vàng, nước mắt của con gái rất quý giá, không thể tùy tiện khóc, cho nên gọi là hạt đậu vàng - Theo Baidu.

"Chỉ là rất muốn khóc thôi mà, nơi đó đặc biệt khó tìm, mẹ lại xách một chiếc túi nặng như vậy, cũng không biết phải đi mất bao lâu. Sủi cảo cũng có đến ba hộp lớn, bốn thanh niên bọn em cũng không ăn hết được."

"Mẹ lo có người ức hiếp em, cho nên muốn cho em một chỗ dựa, thuận tiện thay em vỗ mông ngựa của lãnh đạo một chút."

"Em biết, cho nên mới muốn khóc."

"Nhưng mà mẹ anh cũng thật sự quá thiên vị rồi, bà còn chưa từng đến công ty đưa đồ ăn cho anh bao giờ đâu."

"Vậy sao?" Vương Nhất Bác càng cảm thán: "Mẹ đối với em thật tốt..."

"Hừ, ghen tị!"

"..... Cho nên, em càng phải đối với anh tốt hơn gấp bội."

"A, chuẩn tấu."

Vương Nhất Bác âm thầm cười một hồi, nghĩ đến những lời Hồ Phong nói, trong lòng khẽ động.

"Anh à, em có thể hỏi anh một câu mà hiện giờ vẫn chưa thích hợp để hỏi lắm được không?"

"Không thích hợp hỏi bây giờ?" Tiếng nước biến mất, giọng Tiêu Chiến trở nên rõ ràng hơn rất nhiều: "Vấn đề di sản?"

Vương Nhất Bác: "...Cũng không xa xôi đến vậy."

"Vậy em cứ hỏi đi."

"Nếu như, em nói là nếu như, bây giờ em cầu hôn anh, anh sẽ đồng ý sao?"

"Sẽ nha." Giọng anh vẫn như thường ngày, tựa như chỉ đang đáp ứng với cậu tối mai sẽ cùng nhau về nhà.

Vương Nhất Bác sửng sốt, khó có thể tin được: "Cứ như thế mà đồng ý sao?"

"Như thế là như cái gì?"

"Không có nhẫn, không hoa hồng, không có kinh hỉ, em vẫn chưa thật sự giành được ngôi vị quán quân, còn rất nghèo, cứ vậy mà cũng đồng ý sao? Anh không cảm thấy bản thân mình thiệt thòi rất lớn à?"

"Thiệt thòi gì chứ, kết hôn cũng không phải chuyện làm ăn, đồng ý là bởi vì anh thích em, cũng như việc em lựa chọn vũ đạo là bởi vì em thích vậy. Hơn nữa, lỡ như lần này không đồng ý, sau đó em cũng không nhắc đến nữa thì phải làm sao? Lúc đó mới chính là thiệt thòi lớn nhất." Cửa phòng tắm mở ra, gương mặt ướt sũng hơi nước của Tiêu Chiến hiện ra trước mặt, đôi môi hồng nhuận gần trong gang tấc: "Lấy giúp anh bộ đồ ngủ chút đi, cảm ơn."

Vương Nhất Bác cảm thấy mình không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì, lập tức đẩy cửa phòng tắm chen vào, ôm lấy eo người yêu, đè anh đến bên cạnh bồn rửa mặt, ngữ khí thập phần nghiêm túc: "Anh đúng là kẻ đại ngốc!"

Tiêu Chiến nhướng mày: "Dám mắng anh? Em không muốn sống nữa hả?"

Ánh sáng rực rỡ trong suốt đong đưa trong mắt, vui tươi lại dịu dàng, hung dữ cũng cực kỳ xinh đẹp, sinh động như thế. Dưới áo choàng tắm là cơ bắp săn chắc, vòng eo trong lòng bàn tay linh hoạt đến kinh người, cậu khẽ vuốt ve hai cái hõm eo xinh đẹp kia rồi ghé lại gần một chút, hôn lên môi người thương.

"Anh quá là ngốc." Nói hai câu lại hôn một cái, đến khi nhận thấy Tiêu Chiến muốn hôn đáp lại mình, cậu lại lập tức lui ra: "Lẽ ra nhân cơ hội này anh nên đưa ra nhiều điều kiện hơn mới đúng, em là đang nói về chuyện kết hôn."

"Kết hôn không phải chỉ là hai người vĩnh viễn ở bên nhau thôi sao?" Tiêu Chiến hôn không được cậu, vừa sốt ruột lại tức giận: "Điều kiện duy nhất của anh chính là em mau đến hôn anh đi! Lão tử đếm đến ba, em liệu hồn mà thành thật cho anh! Một...!"

Cuối cùng cậu cũng hôn anh thật sâu, quấn lấy đầu lưỡi của người yêu, xâm nhập vào khoang miệng, cướp đi hơi thở của anh, như thể muốn nuốt chửng anh vào trong bụng mình, bàn tay to lớn siết lấy eo Tiêu Chiến, ấn anh dán về phía mình, để anh có thể cảm nhận được dục vọng mà mình không thể che giấu, cũng không muốn che giấu nữa.

"Ca ca..." Cậu đưa tay xuống phía dưới, phủ lên hai ngọn đồi tròn trịa, đầy đặn kia, ban đầu còn không dám dùng sức, chỉ thì thầm khen ngợi: "Thật mềm..."

Khoảnh khắc hai đôi môi tách ra, Tiêu Chiến ở bên tai cậu khẽ thở dốc, khiến toàn thân cậu như thiêu đốt, nóng đến mỗi tấc da đều đang kêu gào, muốn mang người trước mặt nghiền nát mà ăn sạch.

"Bảo bảo..." Cậu kéo chiếc quần đùi của Tiêu Chiến xuống một chút, làm càn mà xoa nắn: "Có thể không...?"


-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro