Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

40 - Phương diện linh hồn


Bạn trai đột nhiên tựa như không khí biến mất trước mắt, Tiêu Chiến hoàn toàn không kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra, vì sao mẹ mình trong mắt Vương Nhất Bác lại đột nhiên biến thành biết ăn thịt người rồi? Anh còn nhớ rõ lúc cả hai còn nhỏ, mẹ anh rất yêu thương Vương Nhất Bác kia mà, còn thường bảo anh gọi thanh niên đến nhà ăn cơm, làm bao nhiêu món ngon đều để dành cho "thằng nhóc nhà bên" nữa kìa. Cho dù trước mắt bọn họ yêu đương còn chưa thông báo cho ba mẹ biết, nhưng nếu nói huynh đệ tốt cùng thuê nhà ở chung cũng không phải là chuyện gì quá đáng chứ? Cũng đâu đến mức bị dọa cho sợ hãi thành như vậy ha...

Anh hoài nghi Vương Nhất Bác có chuyện gì đó còn chưa nói cho mình biết, nhưng mẹ đang sốt ruột ở bên ngoài gõ cửa, anh cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, vì thế vội vàng nhét giày của Vương Nhất Bác vào trong tủ giày, sửa sang lại quần áo đầu tóc một chút rồi mới ra mở cửa.

"Làm cái gì mà lâu như vậy mới chịu mở cửa thế?" Mẹ xách theo một chiếc túi giữ nhiệt, có lẽ là mang đồ ăn đến cho anh.

"Con đang đi vệ sinh." Tiêu Chiến mỉm cười đón mẹ vào nhà: "Mẹ, sao tối như vậy còn đến? Cũng chẳng thèm nói trước một tiếng với con."

"Đã ba tuần con không về nhà rồi, mẹ còn không thể đến thăm con chút sao?" Mẹ Tiêu vừa đổi giày vừa giận dỗi nói: "Mẹ định bất ngờ đến kiểm tra xem con có 'kim ốc tàng kiều' không!"

"Mẫu thân, ngài đã quá coi trọng con trai của ngài rồi, con làm gì có bản lĩnh đó chứ, hahaha." Anh ôm cánh tay mẹ mình, nửa nịnh nọt nửa làm nũng, trong lòng nghĩ - nhiều lắm cũng chỉ giấu được một con heo thôi: "Không phải con đã báo cáo với ba mẹ qua điện thoại rồi sao, gần đây công ty đang đấu thầu dự án, mỗi ngày con đều phải tăng ca, mẹ xem, mắt con cũng thâm quầng hết cả rồi." Tiêu Chiến đỡ mẹ đến ngồi lên ghế sofa, liếc thấy tờ rơi quảng cáo mà Vương Nhất Bác mang về từ Galaxy rơi xuống thảm, anh vội vàng đá nó vào trong gầm ghế sofa, nói tiếp: "Cho nên, có chút thời gian rảnh con chỉ muốn ở nhà tranh thủ ngủ một giấc, chẳng muốn đi đâu cả."

"Cho dù bận rộn thế nào cũng không thể đánh đổi sức khỏe của mình được, thường xuyên thức khuya sẽ dễ bị đột tử, con có biết không?" Mẹ Tiêu nói: "Thật sự mệt mỏi quá thì chuyển công ty khác đi, làm sao lại có thể bóc lột sức lao động của nhân viên như thế được chứ?"

"Chỉ khi nào có dự án thì mới như vậy thôi, bình thường vẫn ổn mà, không cần phải tăng ca." Tiêu Chiến an ủi mẹ, nói: "Đây là đặc thù ngành nghề, công ty nào cũng như nhau cả thôi."

"Ai bảo con cứ nhất định đòi học thiết kế?" Mẹ Tiêu đau lòng oán giận: "Điểm thi cao như vậy, học Luật học Tài chính, cái nào chẳng tốt hơn so với Thiết kế?"

"Con thích thiết kế, đó là đam mê của con mà." Tiêu Chiến ôm lấy mẹ, giọng điệu vô cùng thân thiết: "Ngài yên tâm đi, con sống rất lành mạnh, ngài xem, trong cái bình nước trên bàn kia con bỏ bao nhiêu là nguyên liệu này: chanh, chanh dây, tần bì, kỷ tử. Ở công ty con còn uống nước quả đười ươi nữa cơ."

Anh biết kỳ thật mẹ không phản đối chuyện mình học thiết kế, nếu không, năm đó anh cũng đã không suôn sẻ điền nguyện vọng như vậy. Mẹ chỉ là đau lòng anh, sợ anh bị bên A làm khó mà chịu ủy khuất, cũng sợ anh quá mệt mỏi.

"Mẹ mang cho con món ngon gì vậy?" Ngay sau đó anh liền đổi chủ đề, nói: "Hình như con đã ngửi thấy mùi thơm rồi, là sủi cảo đúng không? Là nhân tề thái trộn thịt bằm nha."

Mẹ Tiêu quả nhiên nhiều mây thì chuyển nắng, bật cười chỉ vào anh: "Mũi con là mũi chó hả?"

"Đùa sao, đồ ăn mẹ của con nấu con còn không ngửi ra mùi?" Tiêu Chiến nhanh gọn lẹ mở nắp hộp thức ăn, bốc một miếng sủi cảo ném vào miệng, còn chưa kịp nhai nuốt xong Cao Cao không hiểu vì sao lại từ trên lầu chạy xuống, dừng bên ngoài cửa phòng vệ sinh, đối mặt với cửa phòng sủa hai tiếng.

Thiếu chút nữa hại anh nghẹn luôn miếng sủi cảo trong họng, Cao Cao rõ ràng bị nhốt trong phòng ngủ, ai có thể nghĩ nó nhanh như vậy đã có thể tự mình vặn tay nắm mà mở cửa chạy ra ngoài chứ!? Đồng hồ chỉ đúng tám giờ bốn mươi phút, là thời gian mà Vương Nhất Bác thường đưa nó xuống lầu đi dạo.

"Cao Cao!" Tiêu Chiến đứng dậy lớn tiếng gọi, trong tay cầm một chiếc sủi cảo làm mồi nhử: "Lại đây!"

Tiểu cẩu rất nghe lời, vẫy đuôi lắc mông phi đến trước mặt anh, Tiêu Chiến xoa xoa đầu nó, cố ý hỏi: "Con muốn đi vệ sinh có phải không? Ngoan, đợi lát nữa dẫn con xuống lầu, đợi thêm một lúc nữa nha."

Sau đó nhét miếng sủi cảo vào miệng nó, Cao Cao ngồi bên cạnh ăn ngon lành, nhưng ăn xong rồi đầu vẫn quay lại nhìn về phía nhà vệ sinh.

"Nó là đang nhắc con đưa nó xuống lầu, bình thường giờ này con cũng thường đưa nó đi." Tiêu Chiến ngượng ngùng giải thích: "Con chó này của dì Vương thật sự sắp thành tinh đến nơi rồi."

"Mẹ thấy nó muốn đi vệ sinh lắm rồi." Mẹ Tiêu nói: "Không thì con cho nó đi trong nhà trước đi."

"Như thế không vệ sinh." Tiêu Chiến lời ngay lẽ thẳng nói: "Không sao, nó có thể nhịn được."

"Được rồi, vậy để mẹ nói ngắn gọn vậy." Động tác móc tay vào túi lấy điện thoại di động của mẹ Tiêu khiến cho Tiêu Chiến cảm thấy hơi bất ổn: "Gần đây có không ít các dì hàng xóm hỏi thăm tình hình của con, muốn giới thiệu đối tượng cho con. Mẹ đã giúp con sàng lọc qua rồi, ưu tiên những cô gái mà chúng ta biết rõ hoàn cảnh gia đình cũng như cha mẹ, lại có công ăn việc làm ổn định. Con trước tiên xem thử mấy người này xem, kỳ thật các cô gái bây giờ ngoại hình đều không tồi, về phần tướng mạo cũng không có gì phải kén chọn."

"Mẹ, cái đó, con..."

"Biết con bận rộn, cho nên số điện thoại và Wechat mẹ đều đã tổng hợp cả cho con, đều đã đánh dấu theo con số ghi trên các bức ảnh rồi." Mẹ Tiêu lại lấy ra một tờ giấy khác: "Xem một chút xem ai hợp mắt thì thêm Wechat, cứ nói chuyện như bạn bè đã, không thành cũng không sao, có thêm bạn bè cũng tốt mà."

Trên tờ giấy kia không chỉ có số điện thoại và ID wechat, còn có một số thông tin cá nhân đơn giản như tuổi tác, trình độ học vấn, đơn vị làm việc... Tiêu Chiến cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ mình vừa đeo kính lão vừa ghi ghi chép chép những thông tin này, trong lòng không hiểu sao bất giác dâng lên cảm giác tội lỗi không thể giải thích được, khiến cho quyết tâm nói thật với mẹ của anh bỗng chốc mất đi sức mạnh vốn có.

"Mẹ, thật ra con đã..."

"Được rồi, con mau dẫn tiểu cẩu xuống lầu đi." Mẹ Tiêu đứng dậy, ngắt lời anh: "Mẹ cũng phải quay về rồi. Cuối tuần rảnh rỗi thì về nhà ăn cơm, ba con cũng rất nhớ con, cứ luôn miệng nói muốn đến thăm con, mấy ngày nay chân ông ấy bị đau, vì thế mẹ mới đến một mình."

Tiêu Chiến há miệng, chỉ cảm thấy cổ họng đắng chát: "Chân ba không sao chứ?"

"Không có việc gì, chỉ là bệnh cũ từ khi còn trẻ thôi. Con phải biết rút kinh nghiệm từ những bài học này, làm việc đừng quá liều mạng, sức khỏe là trên hết." Mẹ Tiêu giúp anh đậy nắp hộp thức ăn lại, nói: "Mẹ đi rửa tay."

"Mẹ!"

Mẹ Tiêu ngạc nhiên quay đầu lại.

"Vòi nước trong nhà vệ sinh bị hỏng chưa kịp sửa." Tiêu Chiến cười nói: "Mẹ vào trong bếp rửa tay đi."


Anh dắt Cao Cao, đưa mẹ đến trạm xe buýt, nhìn bà lên xe rồi mới yên tâm rời đi. Anh nhiều lần khuyên mẹ nên đi taxi về, nhưng người già không thích lãng phí tiền bạc không cần thiết, cho nên vẫn một mực đi xe buýt.

Anh nhớ trong nhà vẫn còn một chú chó con khác, cho nên chỉ dẫn Cao Cao đi một vòng quanh tiểu khu liền quay về. Không ngờ Vương Nhất Bác vẫn còn đang ở trong nhà vệ sinh, Tiêu Chiến gõ cửa: "Tối nay em định ngủ trên bồn cầu luôn đấy à?"

Cánh cửa mở ra từ bên trong, lộ ra khuôn mặt tâm sự nặng nề của thanh niên, anh vươn tay nhéo nhéo lên mặt chó con, cười nói: "Mẹ đã về từ rất lâu rồi, làm gì mà còn mãi không chịu ra?"

"Là lo hai người còn có thể quay lại." Vương Nhất Bác nhỏ giọng trả lời.

"Còn chưa hỏi em, vì sao em lại sợ mẹ anh như vậy?" Nhắc đến Tiêu Chiến vẫn còn cảm thấy buồn cười: "Chạy còn nhanh hơn thỏ, cứ nói em tạm thời ở đây thì có sao? Mẹ anh cũng không phải không biết em."

Thanh niên im lặng không đáp, một lúc sau mới hỏi ngược lại: "Anh phải đi xem mắt sao?"

Phòng vệ sinh chỉ có một cánh cửa trượt đơn, quả nhiên là cách âm không tốt, nhưng câu hỏi này lại được thốt ra từ miệng bạn trai mới xác định quan hệ, rất khó để Tiêu Chiến không cảm thấy có chút ngạc nhiên, kèm theo chút tức giận.

"Em có muốn anh đi không?" Anh hỏi ngược lại.

Vương Nhất Bác khẽ lắc đầu: "Nhưng dì sẽ vì chuyện này mà không vui sao?"

"Bà sẽ hiểu, bà không phải kiểu người cố chấp và thích kiểm soát." Anh nắm tay thanh niên, chỉ thấy một cảm giác lạnh ngắt: "Anh sẽ nói rõ ràng với mẹ và cả ba anh nữa, hôm nay không phải là thời điểm tốt để nói chuyện này, nhưng anh nhất định sẽ nói sớm nhất có thể. Em không tin anh sao?"

"Không có không tin anh..."

"Nhưng vẻ mặt của em chính là không tin anh." Tiêu Chiến nói: "Có phải là đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết rồi không?"

Thanh niên ánh mắt né tránh, ngập ngừng muốn nói lại thôi, anh đợi một hồi lâu nhưng vẫn không nghe được lời nào, dứt khoát đổi chiến thuật, ném tay Vương Nhất Bác ra khỏi tay mình, nói: "Nếu em đã không có lòng tin, vậy đừng ở bên nhau nữa là được rồi."

"Dì từng đến tìm em," Thanh niên cuối cùng cũng mở miệng: "Vào năm em học lớp 9."

Tiêu Chiến lập tức sững sờ: "Từng tìm em? Mẹ đã nói gì với em?"

"Khi đó trong trường đang loan truyền tin đồn về chúng ta, dì nói với em, chúng ta đều đang ở trong thời điểm quan trọng nhất của đời học sinh, không có gì quan trọng hơn việc học. Hơn nữa..."

"Hơn nữa?"

"Hơn nữa chúng ta tuổi còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không thể tự mình làm chủ được, nếu có rung động cũng chỉ là nhất thời mà thôi." Vương Nhất Bác hai tay siết chặt vạt áo ngủ của mình, vẻ mặt giống như một đứa trẻ bất an: "Hẳn là dì đã sớm biết em thích anh từ lâu rồi."

"Em..." Tiêu Chiến trong lòng chấn động, nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ hỏi: "Sao em không nói cho anh biết?"

"Bởi vì dì nói đúng. Bởi vì em cảm thấy hổ thẹn với lương tâm. Bởi vì những lời tục tĩu đó không nên để anh nghe được."

"Cho nên em mới chọn cách chấp nhận đề nghị của Phó Thiến Như, giả vờ ở bên cô ấy để lừa gạt tất cả mọi người, bao gồm cả anh?"

Thanh niên gật gật đầu, không nhìn anh.

"Vương Nhất Bác" Tiêu Chiến thở dài hỏi: "Sao em lại ngốc như vậy?"

Thanh niên càng không dám ngẩng đầu lên, anh nhìn đỉnh đầu tròn xoe của thanh niên, chỉ cảm thấy trong ngực tràn lên cảm giác căng trướng, không thể nói là khó chịu hay dễ chịu, chỉ rõ ràng một điều duy nhất, đó chính là thập phần may mắn: Thật may, đi một vòng lớn, cuối cùng bọn họ vẫn có thể gặp lại nhau.

"Nhưng làm sao lại đẹp trai như thế, đáng tin cậy như thế a."

Sư tử con nghi ngờ ngước mắt nhìn lên, phảng phất như không thể chắc chắn được có phải anh thật sự đang khen mình hay không.

"Thì ra bạn học Vương Nhất Bác từ khi còn nhỏ như vậy đã biết bảo vệ anh rồi, tuy cách thức có chút ngốc nghếch, nhưng anh vẫn rất cảm động." Anh một lần nữa nắm lấy bàn tay của bạn trai, đùa nghịch với những ngón tay khớp xương rõ ràng của đối phương: "Em yên tâm, bây giờ chúng ta đã trưởng thành cả rồi, chúng ta có quyền lựa chọn nghề nghiệp mà mình yêu thích, cũng có quyền lựa chọn người mà mình thích. Mẹ anh, bà sẽ hiểu thôi."

Vương Nhất Bác trở tay nắm lại tay anh, đáy mắt đủ loại cảm xúc đan xen, là tự trách, là sợ hãi, là hy vọng cũng là không nỡ.

"Em không muốn vì em mà anh và chú dì sinh ra mâu thuẫn, mọi người vốn là người cùng một nhà tốt như vậy, nhưng em cũng không muốn phải rời xa anh..."

"Sẽ không rời xa." Tiêu Chiến rất nghiêm túc nói: "Anh cho rằng, ở phương diện linh hồn chúng ta đã hợp với nhau thành một thể rồi."

Vương Nhất Bác lập tức thả lỏng, trên mặt lộ ra biểu tình vừa buồn cười vừa có chút mê hoặc, tựa như đang hỏi 'cái quỷ gì vậy', nhưng lại tiếp lời rất nhanh: "Vậy các phương diện khác..."

"Những cái đó không quan trọng."

"Em là muốn hỏi, phương diện thể xác, thì khi nào ..."

"Em im miệng!"


Việc mẹ luôn chú ý đến xu hướng tính dục của mình, Tiêu Chiến kỳ thật đã sớm phát hiện, chẳng phải chuyện thường xuyên thúc giục anh đi xem mắt chính là một kiểu khéo léo xác minh và phản đối trá hình hay sao? Nhưng mẹ thế mà có thể phát hiện ra tình cảm của Vương Nhất Bác dành cho mình, lại còn sớm như vậy, điều này thật sự khiến cho Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng kỳ diệu đến mức khó tin. Bất quá nếu đã như thế, anh cũng không cần phải trì hoãn thêm nữa, huống hồ anh vốn không muốn trì hoãn, chẳng lẽ mỗi lần ba mẹ đến thăm đều để Vương Nhất Bác phải trốn trong toilet sao? Chuyện này, thành thật mà nói, là thật sự không công bằng với thanh niên của anh.

Tiêu Chiến quyết định nhanh chóng ngả bài với ba mẹ, anh tin tưởng chắc chắn cuối cùng mình cũng sẽ giành được sự ủng hộ của gia đình trong chuyện này, nhưng anh cũng hiểu rằng, quá trình này sẽ không suôn sẻ như thế, cho nên, trước khi đối mặt với ba mẹ, anh cần tìm một đồng minh đáng tin cậy đã.

Ở Tiêu gia, còn ai khác có thể đứng về phía mình một cách vô điều kiện đây?

Trưa hôm sau, Tiêu Chiến không đi ăn cơm, vào phòng họp gọi điện thoại cho em gái. Tiêu Nhược vừa mới bắt đầu năm cuối Đại học không lâu, hẳn là đang bận rộn với luận văn tốt nghiệp và công tác thực tập.

Đương nhiên, Tiêu Nhược chưa bao giờ là người có thể dùng từ "hẳn là" để suy đoán.

"Anh trai," giọng cô đáp trong điện thoại rất nhỏ: "Có chuyện gì vậy?"

"Em đang ở trong thư viện sao?" Tiêu Chiến hỏi, "Không tiện nói chuyện à?"

"Tiện, chỉ là phải nói nhỏ một chút." Tiêu Nhược nói: "Em đang câu cá trong hồ ở trường."

Tiêu Chiến: "..."

"Alo?"

"Sắp năm mới rồi, khi nào thì về nhà? Ba mẹ nhớ em lắm đấy."

"Bây giờ là anh nhớ em sao?"

"Đúng, anh cũng rất nhớ em."

"Là anh muốn em trở về làm viện binh cho anh, để ba mẹ đồng ý với thỉnh cầu nào đó của anh chứ gì?"

Tiêu Chiến: "..."

"Cùng trong bụng một mẹ bò ra, em còn không hiểu anh sao?" Tiêu Nhược đắc ý cười he he, nghe có hơi hơi giống mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết: "Nói xem anh muốn làm gì?"

"Anh sẽ comeout."

Trong điện thoại truyền đến một tiếng "mẹ kiếp" có hơi xa xôi, sau đó là giọng nói sống sót sau tai nạn của Tiêu Nhược: "Asi, vừa rồi em run tay, điện thoại xém chút nữa rớt xuống hồ rồi!"

"Em run cái gì? Lần trước gọi điện thoại không phải đã nói cho em biết rồi sao?"

"Nhưng em không nghĩ tới, anh nhanh như vậy đã muốn ngả bài rồi. Hơn nữa, lần trước không phải anh nói người kia không thích anh sao?" Tiêu Nhược dừng một chút, đột nhiên cười nói: "Anh theo đuổi được người ta đến tay rồi?"

"Lúc trước có chút hiểu lầm," Tiêu Chiến nghĩ thầm, anh chỉ là đang trình bày một sự thật mà thôi, vì sao cũng nhịn không được mà muốn cười ngọt ngào như vậy? "Thật ra, bọn anh đều thích nhau."

"Chậc chậc, là ai vậy? Có đẹp trai không? Đừng có làm em thất vọng đấy, Chiếm Qua ca, anh biết em là phường nhan khống mà, nếu mà xấu xí quá, về nhà nhìn thấy mặt em cũng không muốn ăn cơm đâu."

"Người này em có quen biết."

Tiêu Nhược đột nhiên cao giọng: "Em biết?!"

"Chính là Vương Nhất Bác, em còn nhớ không? Trước kia ở..."

Cuộc gọi bị cắt ngang, Tiêu Chiến khó hiểu nhìn màn hình, lần nữa gọi đến, nhưng chuông chỉ đổ hai tiếng đã bị ngắt.

Là nợ phí hay tín hiệu kém vậy? Anh còn đang thắc mắc thì có hai tin nhắn được gửi đến từ một số máy lạ.

[Xin chào, tôi là bạn của Tiêu Nhược, cô ấy nói lát nữa sẽ gọi cho anh nói chuyện sau.]

[Điện thoại di động của cô ấy bị rơi xuống hồ...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro