Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

38 - Em trong sạch


"Trên lầu thật sự rất ngột ngạt."

"Thì em có thể mở điều hòa."

"Freon* do máy điều hòa giải phóng ra không khí có thể phá hủy tầng ozone, chúng ta phải biết bảo vệ Trái Đất."

(*) Freon là thương hiệu của Dupont cho các chất làm lạnh không màu, không mùi, không gây cháy và không ăn mòn, còn được gọi là chlorofluorocarbons và các hydrocloroflorocacbon, được sử dụng trong máy điều hòa và các hệ thống cấp đông. Freon cũng được sử dụng làm chất xông do nó thay thế oxy khi hô hấp để gây ra sự giảm oxy huyết, hay sự hoa mắt giả lập và tái tạo hiệu ứng gây ngộ độc. Nhưng chất này có thể biến thành thể khí, bay vào tầng Ozone ở khí quyển sẽ phá vỡ đi kết cấu của tầng Ozone cũng như làm giảm đi nồng độ của khí quyển Ozone.

"Ý em là bây giờ anh đang làm tổn thương Trái Đất?"

"Không có, chủ yếu là vì tiền điện cũng rất đắt, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm."

"Không phải vừa mới giành quán quân sao? Chưa có tiền thưởng?"

"Đã nhận được một vạn."

"Một vạn? Tiền thưởng không phải là hai mươi vạn sao? Đội của bọn em tính cả em tổng cộng mới là tám người, mỗi người ít nhất cũng phải được chia hai vạn mới đúng chứ?"

"Có lẽ vì em không phải là thành viên chính thức, cho nên được chia ít hơn."

"Nhưng người đánh bại Hồ Phong là em. Việc này Triệu Dục làm không thỏa đáng rồi, sao anh lại cảm thấy, cậu ta đối với em kỳ thật rất xa lạ nhỉ?"

"Hồ Phong cũng nói như vậy, anh ta còn mời em gia nhập Galaxy. Nhưng lúc em vừa về nước, là Triệu Dục cho em công việc, tạo điều kiện cho em dạy nhảy cho mấy bạn nhỏ trong câu lạc bộ khiêu vũ của cậu ấy, nếu bây giờ em lại gia nhập một nhóm khác, có phải là rất vô ơn không?"

"Cậu ta đưa than trong ngày tuyết, là vì em hay là vì chính bản thân cậu ta đây? Có khi nào chỉ vì đúng lúc không tìm được giáo viên nào khác nên mới tìm đến em không? Hoặc giả căn bản chỉ là vì muốn nể mặt Phó Thiên Như cho nên mới để ý đến em một chút. Tối nay ở KTV, anh cảm thấy, những người trong đội của em đối xử với em rất... khó có thể nói rõ được. Rõ ràng em vừa mới giúp bọn họ giành ngôi quán quân, mang lại thể diện cho cả đội, không phải sao? Triệu Dục là đội trưởng cũng là ông chủ, em thử nghĩ xem, có phải bọn họ bị ảnh hưởng vì thái độ của ông chủ đối với em không?"

"Có lẽ là vì bọn họ đã hợp tác với nhau lâu rồi, còn em chỉ là người mới, còn chưa thể hòa nhập được."

"Đối với Miracle mà nói, em là người mới. Nhưng thời gian em và Triệu Dục quen biết nhau lâu hơn bất kỳ ai trong số họ. Em đó, đừng quá đơn thuần như thế, cũng nên có chút tâm nhãn đi, đây không phải chỉ là chuyện tiền bạc, học Breaking gian khổ như vậy, bị bao nhiêu chấn thương như thế, là vì cái gì? Anh nói cho em nghe, nếu lần này Triệu Dục vẫn không nhắc gì đến chuyện ký kết, vậy em cứ trực tiếp nói cho cậu ta biết em sẽ gia nhập Galaxy đi, bởi vì Hồ Phong đã đưa ra lời mời tốt hơn cho em. Tranh giành nhân tài, ai ra giá cao người đó thắng, đây chính là quy luật của thị trường, không có gì phải ngại cả."

"Ò, được, nghe lời anh. Thật ra Hồ Phong cũng không tệ lắm, hắn không giống khi còn nhỏ, có lẽ kiên trì theo đuổi đam mê thật sự sẽ thay đổi một con người. Em chỉ không hiểu vì sao Triệu Dục lại muốn xa cách với em, nếu như không thích em, vậy cứ dứt khoát không thèm để ý đến em không phải là được rồi sao?"

"Không thèm để ý đến em thì làm sao có thể lợi dụng được giá trị của em? Như bây giờ rất tốt, em chỉ lãnh mức lương của nhân viên tạm thời nhưng lại đảm nhận trọng trách quan trọng nhất, một đêm giúp cậu ta kiếm được hai mươi vạn, nhưng cậu ta lại chỉ chia cho em một phần hai mươi của số đó, lại vẫn có thể khiến em cảm kích tình cảm của cậu ta."

"Nhưng cậu ấy... vì sao lại đối xử với em như thế?"

"Bởi vì năng lực của em mạnh hơn cậu ta, chết người nhất chính là, cô gái mà cậu ta thích lại thích em. Phàm là con người, ai cũng sẽ ghen tị."

"Em đã rời khỏi đây sáu năm mà cậu ấy vẫn không thể theo đuổi được Phó Thiến Như, chứng tỏ hai người bọn họ không thành được chẳng có tí nào liên quan đến em cả."

"Em nghĩ như vậy, nhưng Triệu Dục thì chưa chắc, dù sao Phó Thiến Như vẫn luôn thích em. Nói chuyện này chút đi, ha!"

"Hả?"

"Hôm nay ở KTV, anh tình cờ nghe được Phó Thiến Như cùng mấy người bạn của cô ấy nói về em, bạn cô ấy khen lực eo của em kinh người, còn hâm mộ khen cô ấy 'hạnh phúc*', cô ấy cũng không hề phủ nhận. Nói nghe chút xem, hai người thật sự đã làm chưa? Em yên tâm, những chuyện đã xảy ra trước kia cho dù thế nào anh cũng sẽ không lật lại, anh cũng sẽ không vì chuyện này mà tức giận."

(*) Chữ 性福 (khoái cảm tình dục) có cùng pinyin với chữ 幸福 (hạnh phúc) - đều là (xìng fú), chỉ là xìng fú của 性福 thì viết rời, còn xìngfú của 幸福 thì viết liền. Cũng kiểu như mình hay nói lái hạnh phúc thành hạnh fuck ^^. Ở chương trước lúc bạn của PTN nhắc đến 幸福 (hạnh phúc), Tiêu Chiến lúc nghe được cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng vì trong bản raw cũng chỉ để 幸福 nên tôi không chú thích.

"Làm? Làm gì?"

"Làm tình."

"....."

"Em yên tâm, trước kia thế nào, tất cả đều bỏ qua..."

"Em đã nói rồi, em với cô ấy không có bất kỳ quan hệ nào hết."

"Không có quan hệ gì cũng có thể làm nha, nếu không lấy đâu ra nhiều tình một đêm như vậy?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó cúp máy, tiếp đó lập tức vang lên tiếng bước chân xuống lầu. Ba giây sau, Vương Nhất Bác ở bên ngoài gõ cửa.

"Mở cửa."

Cao Cao vốn dĩ đã sắp ngủ lập tức ngồi thẳng dậy, nhưng sau khi nghe được giọng của chàng trai lại nằm dài trở lại, ư ư kêu vài tiếng, biểu đạt sự bất mãn.

Tiêu Chiến xuống giường mở cửa, cửa còn chưa kịp mở ra hoàn toàn Vương Nhất Bác đã ủy ủy khuất khuất hỏi anh: "Không có quan hệ gì cũng có thể làm, tình một đêm, anh nghĩ về em như thế sao?"

Anh cố gắng nhịn cười, vẻ mặt tự nhiên: "Đây không phải là một từ mang tính xúc phạm, nó chỉ là thực trạng của một bộ phận giới trẻ hiện nay."

"Một một bộ phận giới trẻ đó cũng bao gồm cả anh à?"

Tiêu Chiến hai tay khoanh trước ngực: "Chú ý thái độ của em."

Vương Nhất Bác ngược lại cười rộ lên: "Cho nên, tối nay anh là vì nghe được những lời bịa đặt nhảm nhí kia, tự dìm mình trong lu giấm, vì thế mới cáu giận mà bỏ chạy đúng không?"

"Gần mười hai giờ rồi còn nói nhiều như vậy," anh đỏ mặt phẫn nộ: "Em làm ồn đến Cao Cao rồi, về phòng ngủ đi!"

"Trên lầu thật sự rất nóng..." Vương Nhất Bác tự đưa trán đến cho anh nhìn: "Anh xem, em đổ đầy mồ hôi đây nè."

"Ai bảo em không bật điều hòa?"

"Freon do máy điều hòa tỏa ra ..."

"Ngưng! Nếu em đã muốn bảo vệ môi trường, vậy đừng có mở miệng than nóng nữa."

"Em không muốn trở thành nhà bảo vệ môi trường, em chỉ muốn có nhiều thời gian ở bên người em thích hơn một chút." Thanh niên bắt đầu sử dụng sát chiêu mắt cún đáng thương của mình nhìn anh: "Nếu không, đợi sáng mai thức dậy chia ra đi làm rồi, cả ngày em lại không được gặp anh..."

Ý tứ của sát chiêu chính là có thể hạ gục anh, khiến cho anh mềm lòng, tựa như cây kem vị đào trong mùa Hè sắp tan chảy, hóa thành những ngọt ngào quấn quanh đầu ngón tay anh, khiến anh nhịn không được mà muốn nếm thử.

"Anh chỉ không muốn nhanh như vậy..." Anh nhỏ giọng thì thầm.

Vương Nhất Bác lập tức thề với ánh đèn: "Em hứa sẽ tuân thủ quy củ, sẽ không làm chuyện xấu!"

Lời cam đoan này khiến cho nhiệt độ trên mặt anh càng thêm nóng đến lợi hại, chỉ có thể đảo mắt nhìn đi nơi khác: "Đây không chỉ là phòng của anh, em còn phải hỏi Vương Bát Cao xem nó có đồng ý không đã."

Thanh niên nghiêng đầu nhìn xuống sàn nhà, Cao Cao đang cuộn mình nằm trên đệm, đầu vùi vào bụng, sớm đã ru mình trong mộng.

"Cao tổng, Cao tổng tốt nhất thế giới," Vương Nhất Bác nhỏ giọng gọi: "Sau này ta có thể ngủ ở chỗ này được không?"

Tiểu cẩu không thức dậy mà chỉ khe khẽ động đậy cái tai xinh đẹp đang dựng lên.

"Cảm ơn nha!" Thanh niên vui vẻ nhìn anh: "Nó đồng ý rồi."

Tiêu Chiến: "...."


Cuối cùng vẫn để Vương Nhất Bác nằm trên giường bên cạnh mình, ai bảo anh dễ mềm lòng như vậy chứ? Cún con vừa dùng đôi mắt lấp lánh ánh sáng nhìn anh một cái, anh liền không cách nào nói ra lời từ chối, lúc nhỏ đã là như vậy, bây giờ lại còn có vẻ càng nghiêm trọng hơn.

Cún con thật sự rất giữ quy củ, chỉ nằm nghiêng bất động bên cạnh anh, nhưng không chịu ngủ, chỉ cứ mãi nhìn anh. Náo loạn đến mức Tiêu Chiến cũng không ngủ được, ánh mắt cháy bỏng yêu thương kia thật sự khiến người ta khó mà có thể bỏ qua.

"Em sao cứ mãi nhìn anh như thế?" Anh mắng: "Ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh."

"Em hoàn toàn không cử động, cũng không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào."

"Nhắm cái đôi mắt chó của em lại mau!"

"Không nỡ." Chó con ngốc nghếch nói: "Em cảm thấy thật hạnh phúc, tất cả mọi chuyện cứ như một giấc mơ."

"Đồ ngốc." Nhưng anh làm sao lại không giống như cậu cơ chứ? Anh khẽ chạm vào tay Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng cầm lấy: "Đây không phải là mơ, anh sẽ không chạy trốn nữa, sau này cũng không xa nhau nữa, được không?"

"Được." Thanh niên trở tay nắm lại tay anh, ngón tay khẽ vuốt ve trên mu bàn tay anh, trong giọng nói mang theo ý cười dịu dàng: "Anh, anh từ khi nào thì thích em vậy?"

Anh lập tức rút tay về, nhưng Vương Nhất Bác lại nắm chặt không buông: "Ca ca lừa đảo, em đã trả lời anh bao nhiêu câu hỏi như vậy rồi, đến phiên em hỏi thì anh lại muốn ngủ."

"Chuyện tình một đêm còn chưa nói rõ ràng đâu." Tiêu Chiến phát hiện mình vừa ngượng ngùng vừa rất thích hành động làm càn làm bậy của cậu, phản ứng căng thẳng này dường như chỉ xảy ra trước mặt Vương Nhất Bác: "Rốt cuộc là có làm hay chưa?"

"Ngay cả tay của cô ấy em cũng chưa từng chạm qua, bọn họ nói xằng nói bậy thì cũng thôi đi, anh thế mà lại còn tin được." Chó con tức giận, căm phẫn nhấn mạnh: "Em đây rất trong sạch!"

Anh cười đến không ngừng lại được, Vương Nhất Bác lại bất ngờ nói: "Nhưng bọn họ nói lực eo của em kinh người, cái này là thật."

Tiêu Chiến: "..."

Chó con dán đến gần hơn một chút, ngữ khí kiêu ngạo lại có chút kìm nén: "Sau này sẽ chứng minh cho ca ca xem."

Mặt anh đỏ đến sắp muốn nổ tung, vội kéo tấm chăn mỏng lên che đầu, quay lưng về phía chó con: "Mau ngủ đi!"

Nhưng hai người đắp chung một chiếc chăn, cho nên Vương Nhất Bác có thể dễ dàng vòng tay từ phía sau ôm lấy eo anh, giam anh trong lòng mình, siết chặt vòng tay, thì thầm vào bên tai anh: "Em sẽ cố gắng hết sức làm cho ca ca thích."

"Anh đã nói anh thích em rồi."

Thanh niên cười khẽ, như thể bản thân cậu cũng cảm thấy có chút ngại ngùng: "Ý của em là, quá trình chứng minh lực eo kinh người của em."

"...... Im miệng!"

"Được, em không nói nữa. "

Im lặng được khoảng nửa phút.

"Anh ơi," Vương Nhất Bác lại nói: "Mông anh mềm quá."

"Câm miệng lại!"


Ôn hương nhuyễn ngọc trong vòng tay, thật sự rất khó để chìm vào giấc ngủ. Vương Nhất Bác mãi đến hơn hai giờ mới ngủ được, nhưng năm giờ sáng thức dậy vẫn không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, chỉ là có chút luyến tiếc, nhưng cậu cũng không nỡ để dì Tiết một mình ở cửa hàng bận rộn đối phó với giờ cao điểm buổi sáng, cho nên vẫn cố gắng rời giường, trước khi rời đi, còn len lén in một nụ hôn chào buổi sáng lên môi Tiêu Chiến vẫn đang ngủ say. Cao Cao cũng còn chưa tỉnh, cậu khẽ nhéo nhéo lỗ tai xinh đẹp nhạy bén của tiểu cẩu, cảm tạ đồng minh vào thời khắc mấu chốt đã trợ công mạnh mẽ.

Hơn mười giờ giúp dì Tiết đóng cửa hàng xong, Vương Nhất Bác lập tức đến nhóm nhảy, buổi sáng Triệu Dục đã nhắn tin cho cậu, nói nếu không có vấn đề gì cậu có thể đến ký hợp đồng.

Vương Nhất Bác rất vui vẻ, không chỉ bởi vì rốt cuộc cũng có thể chính thức trở thành thành viên của Miracle, mà còn bởi vì vấn đề về Triệu Dục khiến cả cậu và Tiêu Chiến đều lo lắng vô cớ một phen, rốt cuộc bạn bè vẫn là bạn bè, Triệu Dục nói và giữ lời, cũng không có ý phản đối cậu gia nhập nhóm của mình.

Kỳ thật sâu tận đáy lòng, Vương Nhất Bác vốn hy vọng mình và Tiêu Chiến đều nghĩ sai, cậu không có nhiều bạn bè, những người vẫn luôn giữ liên lạc trong mấy năm nay chỉ có Lâu Giai Hào và Triệu Dục. Từ sau khi tốt nghiệp Trung học phổ thông, Lâu Giai Hào đã theo cha mẹ sang Úc, cho đến bây giờ còn chưa quay về, nếu ngay cả Triệu Dục cũng trở nên xa cách như những người xa lạ thì...

Cũng may chuyện như vậy sẽ không xảy ra, bọn họ sẽ còn cùng nhau kề vai chiến đấu, cùng nhau theo đuổi ước mơ thật lâu nữa, Vương Nhất Bác đã nghĩ như vậy, cho đến khi mở hợp đồng mà nhóm nhảy soạn thảo cho cậu ra xem.

Mức lương cố định hàng tháng vẫn là sáu ngàn, ngoài ra nếu tham gia các buổi biểu diễn thương mại hoặc các cuộc thi có thể được chia 15% thù lao hoặc tiền thưởng, và cuối năm sẽ có 5% cổ tức, tất nhiên, trong trường hợp nhóm nhảy có lợi nhuận trong năm đó.

Phúc lợi, đãi ngộ chỉ vỏn vẹn bốn dòng, nhưng phạm vi điều kiện hạn chế lại vô cùng phong phú, được liệt kê dài hơn nửa trang giấy, trong đó có một số điều khiến cho Vương Nhất Bác cũng phải cảm thấy kinh ngạc. Chẳng hạn như, cậu không được phép tự ý nhận các buổi biểu diễn thương mại mang tính cá nhân, bất kỳ hành động tham gia biểu diễn hoặc thi đấu có trả phí dưới danh nghĩa cá nhân đều bị coi là vi phạm hợp đồng; nếu ra ngoài làm huấn luyện viên dạy thay, một nửa thu nhập liên quan phải chia cho nhóm nhảy; điều quá đáng nhất chính là, trừ khi được sự cho phép của huấn luyện viên, nếu không, cậu chỉ có thể được làm một B-boy trong đội, chỉ có thể nhảy Breaking, không thể chuyển sang các loại vũ đạo khác.

Thời hạn hợp đồng là năm năm, chấm dứt sớm được coi là vi phạm hợp đồng, và số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là một triệu.

Vương Nhất Bác đặt mấy tờ giấy kia lên bàn làm việc của Triệu Dục, hỏi: "Cậu là người đã soạn thảo những điều kiện này?"

Triệu Dục tựa hồ cảm thấy ngạc nhiên với câu hỏi của cậu: "Tôi nào hiểu được những thứ này, đây là mẫu chung, mọi người đều giống nhau."

"Vậy sao? Hai vị cựu vô địch thế giới không phải đang đi biểu diễn thương mại ở bên ngoài sao?"

"Người ta là vô địch thế giới đó." Triệu Dục cười nói: "Đương nhiên phải có đãi ngộ đặc biệt mới mời được chứ."

"Vậy Toán Đầu và Phó sư tỷ thì sao?" Vương Nhất Bác hỏi: "Theo tôi được biết, bọn họ cũng từng lấy danh nghĩa cá nhân tham gia một số cuộc thi, sư tỷ nói thù lao khi ra ngoài dạy học không cần phải chia cho nhóm, cô ấy không có chia."

Triệu Dục dựa vào lưng ghế, nụ cười trở nên lãnh đạm: "Cô ấy đúng là chuyện gì cũng tình nguyện nói cho cậu biết nhỉ."

"Không phải nói cho một mình tôi biết, lúc đó mọi người đang cùng ăn cơm, tất cả mọi người đều nghe thấy."

"Toán Đầu và Thiến Như đều là đội viên cũ rồi." Triệu Dục nói: "Nhưng cậu là người mới, hẳn là nên dành nhiều thời gian và công sức cho đội, nếu thường xuyên ra ngoài làm việc riêng, sẽ không có thời gian huấn luyện cùng với mọi người, ảnh hưởng đến việc phối hợp, các đối tác cũng sẽ có ý kiến với cậu."

"Là đối tác có ý kiến với tôi, hay người có ý kiến với tôi chính là cậu?"

Triệu Dục nhìn cậu, giọng nói rất bình tĩnh: "Cậu không hài lòng với các điều khoản của hợp đồng sao? Mỗi một người mới đến đều như thế, cho dù chúng ta là anh em, tôi cũng không thể vi phạm nội quy của đội được, cậu cứ cân nhắc chút đi."

"Không cần đâu." Vương Nhất Bác đứng lên, cảm thấy có chút tiếc nuối: "Tôi thật sự vẫn luôn coi cậu là bạn tốt, nhưng hiển nhiên cậu không nghĩ như vậy. Tuy rằng tôi không hiểu lý do cụ thể lắm, nhưng miễn cưỡng thật sự không có ý nghĩa, cho nên không cần đâu."

Cậu quay người bước ra ngoài, chỉ nghe Triệu Dục ở phía sau nói: "Tin tức mà tôi nhận được là, bởi vì tranh chấp giữa các nhà tài trợ, khả năng lớn cuộc thi này sẽ không thể được phát sóng trên nền tảng, điều này có nghĩa là sẽ không có nhiều người biết đến màn trình diễn của cậu. Bởi vậy, nếu như cậu đang mơ tưởng đến việc chờ đợi chương trình lên sóng để có thể thu hút được vô số cành ô liu, tốt hơn hết là bây giờ hãy quay trở lại thực tại."

"Một cành ô liu là đủ rồi," Vương Nhất Bác quay đầu lại và nói: "Và tôi đã có nó."

Triệu Dục khẽ sửng sốt: "Cái gì?"

"Là Hồ Phong đưa cho tôi." Cậu nói: "Tôi sẽ đến Galaxy."

-----

Tuyến tình cảm sẽ càng lúc càng ngọt ngào, tuyến nội dung sẽ là tiết tấu sảng khoái.


(Khả ái, bán manh) Có thể hôn hôn chút hông?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro