Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

37 - Câu chuyện tình yêu


Đây không phải là một câu chuyện tình yêu.

Bảy năm trước, khi lần đầu tiên anh nhìn thấy Vương Nhất Bác trước cửa sổ lớp học, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh mặt trời chiếu xuống lấp lánh, gió mùa hè phảng phất như thổi vào tận huyết mạch con người, chính là sức sống của tuổi trẻ đã làm cho thiếu niên trở thành một tồn tại rực rỡ như thế, đôi khi lại rất không có đạo lý mà biến thành một chú chó nhỏ trầm lặng và cô đơn, khiến anh bất giác muốn lại gần, muốn xoa xoa đầu cậu, cho cậu một cái ôm và xua tan nỗi cô độc đó. Sau này, khi đã thực sự trở thành bạn bè, cùng nhau trải qua những ngày nắng, đi qua những ngày mây mù dày đặc và những cơn mưa như trút, nhưng hơi thở thanh xuân vẫn luôn trong trẻo và dễ chịu, ngay cả những khi mưa lớn vẫn có thể hát thật to. Năm học lớp 12 đáng lẽ phải là năm học căng thẳng và áp lực nhất trong cuộc đời một học sinh, nhưng bởi vì sự tồn tại của thiếu niên mà mỗi ngày anh đều trải qua thật vui vẻ và viên mãn. Bọn họ đánh nhau ầm ĩ, đấu võ mồm làm tổn thương lẫn nhau, cùng nhau tan học, cùng nhau ôn bài, cùng nhau làm rất nhiều chuyện, khiến cho anh cảm thấy có bạn bè thật tốt, có một con cún nhỏ bên cạnh thật tốt.

Sáu năm trước họ chia tay nhau, trong số hai trường Đại học không quá chênh lệch nhau về danh tiếng ở trong và ngoài nước, anh đã chọn trường thứ hai. Trong cuốn sách nào đó đã nói, xung quanh nơi mà con người ta từng yêu hoặc chịu tổn thương sẽ luôn luôn lưu lại một mùi hương thoang thoảng, không hoàn toàn tan biến, như thể nơi đó đã thu được một loại ý nghĩa cao cả, tác động một cách thần kỳ và ngấm ngầm đến những ai đi ngang qua. Anh không mong muốn "mùi hương" đó, vì thế lựa chọn ra đi. Ngày đó khi máy bay cất cánh trong mưa, ống tai Eustachian bị nghẹt do không được mở kịp thời khiến cơn đau nhức lập tức lan tràn trong thân thể, từ bốn phương tám hướng ồ ạt ập vào trong tim anh. Trong cơn đau đớn không cách nào tả xiết, anh vẫy tay chào tạm biệt một phần cuộc đời mình, buộc mình phải quên đi, quên đi thanh xuân đã qua, quên đi những ký ức ngọt ngào mà tàn nhẫn.

Đây không phải là một câu chuyện tình yêu.

Bài thơ anh đọc sáu năm trước ---Sáng sớm ở Yên Sơn, Dưới ánh mặt trời vạn trượng, Cẩm kê và Sơn ca ẩn mình trong kẽ lá, Một cơn gió cuốn mặt nước lấp lánh, Anh nguyện làm một kẻ không có lý tưởng, Anh nguyện cùng em già đi, bình yên như cỏ cây --- bị anh bỏ đi câu cuối, bởi vì không có dũng khí, không có lập trường, cũng không có tư cách, cho nên chỉ có thể dừng lại vào mùa Hè nhiệt huyết năm đó. Sáu năm sau gặp lại Vương Nhất Bác, anh hiểu cách làm thông minh nhất chính là không nên bộc lộ khát vọng trong tim mình, cho nên anh học cách khống chế bản thân, khống chế cảm xúc và làm chủ hành động của mình, an phận thủ thường làm một vị ca ca thành thục ổn trọng, bởi vì trong sách còn nói, phương cách tốt nhất không phải là kháng cự hay trốn tránh, mà là tiến về phía trước. Nếu bạn càng trốn tránh một thứ gì đó, thời gian trôi qua càng lâu, nó sẽ càng đeo bám bạn lâu hơn; mà kháng cự, sẽ chỉ làm cho nó trở nên mạnh mẽ hơn, cho nên anh đã thử buông bỏ. Đáng tiếc, phép thử này không thành công.

Đây không phải là một câu chuyện tình yêu. Sáu năm trước anh rõ ràng đã cao chạy xa bay, nhưng sáu năm sau, anh vậy mà lại trở về điểm xuất phát, thậm chí còn đến gần Vương Nhất Bác hơn nữa. Tâm trí anh luôn ra lệnh cho bản thân phải buông tay, nhưng thân thể anh lại đang chống lại mệnh lệnh đó, chìm đắm trong sự giằng co, chìm đắm trong nỗi khao khát lặp đi lặp lại mỗi khi đêm về.

Đây không phải là một câu chuyện tình yêu. Anh chán ghét nụ cười của cậu, chán ghét giọng nói của cậu, chán ghét cái ôm của cậu, ghét ánh mắt cậu đang hướng về phía mình, chán ghét những lời nói mơ hồ của cậu, chán ghét giọng điệu ôn nhu ngây thơ của cậu. Điều làm anh càng chán ghét hơn nữa chính là, cậu vậy mà lại tìm được nơi này nhanh như vậy, bây giờ đang đứng trước mặt anh, mỉm cười nhìn anh.

"Anh muốn đến cho mèo ăn, nhưng ở đây không có mèo hoang." Tiêu Chiến nói.

Điều mà anh chán ghét nhất, chính là bản thân chỉ có thể giả vờ lạnh lùng vô tình lúc nói chuyện qua điện thoại, vừa nhìn thấy cậu xuất hiện, liền lập tức không quản nổi miệng mình.

"Không tốt sao?" Vương Nhất Bác hỏi lại, giọng điệu đặc biệt dịu dàng: "Như thế thì những con vật không có nhà để về sẽ ít đi một chút."

Tiêu Chiến ngồi bên chân tường, tay chống cằm, không chịu ngẩng đầu nhìn cậu: "Em làm sao biết anh ở đây?"

"Những nơi chúng ta từng cùng nhau đến cũng không nhiều, mà giờ này trường học đã đóng cửa rồi." Thanh niên ngồi xuống bên cạnh anh, dựa vào tường: "Trong điện thoại anh nói..."

"Anh cái gì cũng không nói!"

Anh thẹn quá hóa giận ngắt lời cậu, không cần nhìn cũng biết Vương Nhất Bác nhất định đang cười, gia hỏa xấu xa này!

"Nơi này trước kia có hai con mèo." Thanh niên nói: "Mùa Xuân năm nay, một người dì tốt bụng đã đưa chúng đi triệt sản và mang chúng về nhà nuôi rồi."

Anh trừng mắt liếc xéo gia hỏa xấu xa kia một cái: "Em vậy mà cũng biết ha."

"Trước đây ngày nào em cũng đến."

Cuối cùng anh cũng quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt trong sáng lại dịu dàng kia, nghe chủ nhân của đôi mắt đó nói: "Cho nên, đây không phải là nơi chỉ mình anh nhớ."

Tiêu Chiến lập tức dời mắt đi, lạnh lùng nói: "Ai biết có phải em lại đang lừa anh hay không!"

"Em trước giờ chưa từng lừa anh."

"Chỉ câu này thôi cũng đã là lừa gạt rồi."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười cười, đặt hai tay lên đầu gối, cúi đầu suy nghĩ, sau đó nói: "Đúng vậy, nói như thế này không đủ nghiêm túc, phải nói là, em chỉ lừa gạt anh đúng một chuyện."

Đó chính là chuyện muốn bày tỏ với anh, Vương Nhất Bác buồn bã nghĩ.

"Coi như em còn có chút lương tâm, tình nguyện thừa nhận." Anh chế nhạo nói: "Hay là bởi vì, em biết mình không thể lừa gạt thêm được nữa, nếu không thì sẽ phải chuyển đi, nên mới thừa nhận?"

Chàng trai trả lời: "Em sẽ không chuyển đi."

"Cái gì quỷ vậy, vừa nãy trong điện thoại em nói..."

"Em cái gì cũng không nói!"

Tiêu Chiến: "..."

Hai người nhìn nhau, một người tỏ ra vô tội lại thập phần thiếu đánh, một người tức giận nhưng bất lực, cuối cùng Tiêu Chiến phải xuất ra một viện binh: "Em nếu không chịu chuyển đi, anh sẽ thả chó cắn em."

Thanh niên ngược lại cười rộ lên: "Cao Cao mới không cắn em, nó chỉ biết hôn hôn liếm liếm bôi đầy nước miếng lên mặt em."

"Vương Nhất Bác, em..."

"Sao anh không hỏi em đã lừa anh chuyện gì?"

Anh chật vật quay mặt đi: "Biết rồi, còn cần phải hỏi lại à?"

Thanh niên hỏi: "Anh biết cái gì rồi?"

"Anh đã nhìn thấy chiếc hộp phỉ thúy mà sáu năm trước em mua cho Phó Thiến Như kia." Anh nói: "Mấy ngày trước bị Cao Cao lôi ra, anh vừa nhìn liền biết chuyện em nói muốn thổ lộ với anh chỉ là muốn lừa anh. Vào thời điểm khó khăn nhất em cũng không chịu bán khối ngọc bội kia đi, chứng tỏ em căn bản không thể buông bỏ được." Anh dừng lại một chút, khẽ hỏi: "Bọn em định khi nào thì tái hợp?"

Vương Nhất Bác thở dài một hơi, càng giống như đang than thở: "Xem ra em vì lời nói dối này mà phải trả một cái giá rất đắt. Em còn tưởng anh sẽ không nhớ lâu như vậy cơ."

"Cho nên, em thừa nhận rồi có phải không?"

Thanh niên nghiêng đầu nhìn anh: "Ngọc phỉ thúy là em mua cho anh, dự định đến sinh nhật năm đó sẽ tặng anh, nhưng anh lại ra nước ngoài, vì thế em không thể tặng đi được."

Tiêu Chiến ngẩn người vài giây, sau đó lắc đầu, anh không dám tin.

"Vương Nhất Bác, em thật sự không cần phải như vậy..."

"Em chỉ nói dối anh một chuyện," Thanh niên ngắt lời anh: "Đó là, chẳng những không nói cho anh biết em thích anh, còn khiến cho anh lầm tưởng rằng em thích Phó Thiến Như."

Anh ngơ ngác nhìn đối phương: "Em... nhưng nếu không thích cũng có thể nói chuyện yêu đương được sao?"

"Chỉ là diễn cho người khác xem, nếu không tin đồn đồng tính luyến ái sẽ không chấm dứt. Khi đó anh đang ở thời điểm mấu chốt chuẩn bị thi cử, công việc của chú cũng bị ảnh hưởng, em không thể nghĩ ra cách nào khác, đúng lúc Phó Thiến Như đến tìm em và đưa ra đề nghị này."

Tiêu Chiến cảm thấy mình giống như đang đi dưới đáy biển, hết thảy mọi chuyện tựa như một giấc mơ, mà anh, hy vọng mình vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.

"Sao em không nói cho anh biết? Nếu chỉ là giả vờ yêu đương, cũng đâu cần phải giấu anh chứ, đúng không?"

"Em không biết phải nói thế nào." Vương Nhất Bác liếm môi dưới, không nhìn anh: "Anh nói thanh giả tự thanh, tự vấn không cảm thấy hổ thẹn với lòng, nhưng em lại thẹn với lòng. Em thật sự thích anh, người khác có nói em đồng tính luyến ái cũng không sai, cho nên em kỳ thật không sao cả, nhưng anh thì khác, anh không nên bị liên lụy. Bởi vì khi đó em biết anh không có khả năng thích một cậu nhóc như em, vĩnh viễn không thể." Nói đến đây, cậu mới quay đầu lại nhìn anh: "Cho nên, giờ anh nói thích em, là thật sao?"

"Còn chưa đến lượt em được đặt câu hỏi đâu!" Tiêu Chiến tức giận nói: "Tiếp tục trả lời câu hỏi!"

Chàng trai mỉm cười nói được, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy anh lên tiếng, liền thúc giục: "Vậy anh hỏi đi."

Tiêu Chiến căm phẫn: "Đột nhiên quên mất muốn hỏi gì rồi! Em không được cười!"

Vương Nhất Bác lấy tay vuốt thẳng khóe miệng đang cong lên: "Em không có cười."

Tiêu Chiến: "..."

"Anh không hỏi em cũng có thể nói," Anh quyết định cứng rắn, giành lại quyền chủ động: "Không phải nói em đã nói có rất nhiều điều muốn cho anh biết sao?"

"Anh có biết mỗi lần đến nơi này em đều nghĩ đến điều gì không?" Vương Nhất Bác lại bắt đầu hỏi ngược lại anh, nhưng ngay sau đó đã tự trả lời: "Em sẽ nhớ đến ước định của chúng ta trước kia."

"Ước định?"

"Đêm đó chúng ta ở đây cho mèo ăn, anh muốn em nhảy một điệu Street Dance cho anh xem, sau đó cùng em làm một giao kèo. Anh nói, tám năm sau, đợi sau khi em tốt nghiệp Đại học xong, anh và em sẽ cùng nhau quay trở lại nơi này, xem xem bản thân mỗi chúng ta ở tương lai sẽ là dáng vẻ nào, có quên đi bản thân của ngày hôm nay không? Là sống một cuộc một cuộc đời ấm ức, uất nghẹn hay đã thỏa nguyện, là không còn mặt mũi nào nhìn người khác hay là không thẹn với lòng." Thanh niên nhìn anh, trong mắt phản chiếu ánh trăng dịu dàng: "Em vẫn luôn nhớ kỹ những lời anh nói, mỗi ngày đến đây em đều tự hỏi, liệu đến khi thời hạn tám năm này kết thúc, em có thể gặp được anh ở đây lần nữa hay không? Em muốn nói với anh rằng, mặc dù em không thể hoàn thành chương trình Đại học, nhưng em mãi mãi không quên mình từng là ai. Có thể em sống vất vả một chút, nhưng cũng rất thỏa nguyện, em chưa từng từ bỏ ước mơ, không thỏa hiệp với hiện thực, cho nên không hề hối tiếc, không thẹn với lòng. Em muốn cảm ơn anh đã từng giúp đỡ em trong cuộc sống, cảm ơn anh đã dành cho em sự quan tâm chăm sóc bằng tất cả tấm lòng, cảm ơn anh đã khuyến khích em tạo ra thế giới của riêng mình, em đang trong quá trình tạo ra thế giới riêng ấy, chỉ là rất hy vọng anh có thể nhìn thấy. Em so với trước kia nghèo hơn rất nhiều, nhưng cuộc sống cũng không phải quá tệ, chỉ là có chút nhớ anh." Chàng trai cúi đầu cười cười: "Đây chỉ là cách nói giảm nói tránh."

"Vậy nếu không nói giảm nói tránh thì thế nào?" Tiêu Chiến hỏi.

"Rất nhớ anh." Thanh niên mỉm cười, hốc mắt đỏ hoe: "Rất rất nhớ anh, sợ sẽ không bao giờ có thể gặp lại anh nữa, sợ anh đã quên em, sợ nhất là lúc gặp lại sẽ làm anh thất vọng."

"Anh không thất vọng." Tiêu Chiến thấp giọng đáp: "Anh vẫn luôn rất thích em, mỗi ngày lại càng thích em nhiều hơn."

Vương Nhất Bác nhìn anh hồi lâu, ý cười nơi đáy mắt chợt ẩn chợt hiện, tựa như có một cậu nhóc vui vẻ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong đôi mắt ấy, nghịch ngợm thò đầu ra thăm dò.

Ánh mắt ngọt ngào này khiến tim anh đập như trống trận, giống như một đứa trẻ nhút nhát bỗng ngượng ngùng, anh giả vờ như không có gì xảy ra, đứng lên nói: "Anh muốn về nhà rồi."

Cổ tay bất ngờ bị người ta nắm lấy, đồng thời cả người cũng bị kéo vào trong vòng tay quen thuộc rộng lớn, qua lớp áo mỏng manh, Tiêu Chiến thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ mà nhiệt liệt của chàng trai.

"Có còn thắc mắc gì muốn hỏi nữa không?" Vương Nhất Bác ghé sát vào tai anh hỏi: "Nếu không còn nữa thì em muốn hôn anh rồi."

Anh len lén nắm lấy vạt áo của thanh niên, nhỏ giọng hỏi: "Em và Phó Thiến Như rốt cuộc là quan hệ gì?"

"Không có bất kỳ quan hệ gì. Cô ấy từng thổ lộ với em, cả trước đây lẫn bây giờ, nhưng em đều đã từ chối rồi." Thanh niên nói: "Em chỉ muốn anh, cho dù anh không muốn em đi nữa, em cũng không chọn bất kỳ ai khác."

"Chẳng lẽ em định cô độc đến cuối đời sao?"

Vương Nhất Bác bật cười thành tiếng, hơi thở lướt qua bên tai anh: "Em sẽ cố gắng hết sức để theo đuổi anh, theo đuổi cho đến khi nào anh cũng thích em mới thôi. Nhưng hiện giờ có thể trực tiếp bỏ qua bước này, cảm ơn ca ca đã thương em như vậy!"

Làm sao bây giờ? Đột nhiên có chút hối hận vì đã ngả bài quá sớm như thế...

"Còn có câu hỏi nào khác nữa không?"

"Có." Anh nói: "Đang suy nghĩ."

Nhưng Vương Nhất Bác đã không cho anh thời gian để suy nghĩ nữa, hoặc có lẽ lầm tưởng rằng trong lúc hôn môi anh vẫn có thể suy nghĩ bình thường, đương nhiên, quả thật vẫn có một vài suy nghĩ lướt qua trong đầu anh, nhưng cũng không phải là những vấn đề anh muốn hỏi, mà là một loại cảm nhận, một loại giác ngộ.

Cảm giác được người trong lòng theo đuổi tất nhiên rất tuyệt vời, nhưng nhất định không thể so sánh với việc được bao bọc trong vòng tay rắn chắc, mạnh mẽ ôm siết lấy thân thể anh giờ phút này, được hôn môi một cách vụng về mà chuyên chú, trao cho nhau hơi thở, môi răng khăng khít, khiến anh ý thức được rằng, cảm giác này hoàn toàn không phải "mong muốn", mà là "cần có."

Anh cần thấy nụ cười của cậu, cần nghe giọng nói của cậu, cần cái ôm của cậu, cần cậu luôn hướng ánh nhìn vào trong mắt mình, đặc biệt là cần nụ hôn thật tham lam như thế này, không muốn dừng lại.

Cho dù thỉnh thoảng cậu gặm phải môi anh.

"Vương Nhất Bác," Lần thứ ba bị cậu cắn vào môi, Tiêu Chiến bịt miệng lại oán giận: "Em đúng là thật sự không biết hôn a!"

"Trước lạ sau quen, luyện tập nhiều là được rồi."

Anh vội vàng bịt miệng chó con đang muốn há ra gặm lên: "Về nhà, về nhà!"

Anh muốn cún con đáng yêu, trung thành, tốt bụng, soái khí, lại toàn thân tỏa sáng này.

"Đúng nha," Dáng vẻ nghiêng đầu mỉm cười của cún con quả thật giống Cao Cao như đúc: "Còn phải quay về chuyển nhà."

"Bây giờ lại chịu chuyển đi rồi?" Trong nụ cười của Tiêu Chiến giấu đao: "Định chuyển đi đâu?"

"Chuyển đến phòng anh."

"Em muốn ngủ cùng một phòng với Vương Bát Cao sao?" Anh rất hào phóng vỗ vỗ vai cún nhỏ: "Được, vậy anh chuyển lên lầu... Ưm~"

Thanh niên lại nâng mặt anh hôn lên, so với vừa rồi càng thêm hung hăng, bá đạo, hoàn toàn không cho anh chút không gian nào để né tránh. Cậu cắn lên môi và đầu lưỡi của anh, có hơi đau, nhưng Tiêu Chiến vẫn rất thích. Bầu trời đêm đẹp đẽ như một mảnh đại dương, những ngôi sao lấp lánh như ánh trăng phản chiếu trên mặt biển, tạo ra những tia sáng bạc mịn màng, khiến cho tim người ta đập nhanh hơn, trầm luân trong thanh tỉnh. Anh cần bầu trời đêm này, mảnh đại dương này, ánh sao này, mặt trăng này.

Cần cướp đi nụ hôn của người yêu và ghi dấu mùi vị của riêng mình, cần chạm vào trái tim người yêu khắc tên mình lên đó, cần đi vào tâm trí người yêu để lại hình ảnh của chính mình. Hai người yêu nhau như vậy, sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.

Quá trình tuy có quanh co khúc khuỷu nhưng kết thúc tốt đẹp, một mình đã trở thành hai người.

Đây thực sự là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào.

***

Có thể nghe BGM "今天 - Hôm nay", mỗi ngày đều thỉnh thoảng nghe, đã cho tôi cảm hứng để viết chương này, cũng viết khá hài lòng, hy vọng các bạn cũng thích.

----------------

Thật sự ngọt ngào quá đỗi, sáng nay ngủ dậy thấy An Tĩnh lên chương mới, vừa đọc vừa cảm thấy vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc, quá xứng đáng sau cơn nhói tim hôm qua ^^.

Các bạn rất nên nghe bài này, Lưu Đức Hoa hát - giai điệu đẹp, giọng hát hay, lời ca ý nghĩa, cực kỳ hợp với Fic này chứ không chỉ riêng chương này. Trích một đoạn trong chorus:

"Đợi chờ đã rất lâu, cuối cùng đợi được đến hôm nay

Mơ ước đã rất lâu, cuối cùng đã thực hiện được

Con đường dài phía trước đang đợi tôi xông pha, may mắn vẫn có người ở bên

Trông mong đã từ lâu, cuối cùng cũng trông được đến hôm nay

Kiên nhẫn đã rất lâu, cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ

Những gió sương gian nan ấy, từ lâu đã không hề gì

Cho dù mệt mỏi cũng không hề thở than..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro