Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

29 - Động lòng và đau lòng


"Em bây giờ như thế này, làm gì còn tâm trí nào quan tâm đến chuyện tìm bạn gái chứ..." Vương Nhất Bác vội vàng giải thích: "Đó chỉ là do bạn nhỏ nói lung tung. Nhưng mà anh, làm sao anh lại nghe được vậy..."

"Cho nên, sau này em có dự định gì?" Tiêu Chiến hỏi: "Cứ mãi làm việc cả ngày lẫn đêm như vậy, em còn thời gian để luyện vũ đạo sao?"

"Em định sẽ giúp dì Tiết trả hết nợ trước đã, sau đó sẽ tích góp tiền để bản thân gia nhập một nhóm nhảy."

Tiêu Chiến lắc đầu: "Số tiền mà em đưa cho dì Tiết, một xu dì ấy cũng không dùng đến. Dì ấy hoàn toàn không muốn em phải giúp dì ấy trả nợ."

Vương Nhất Bác trở nên trầm mặc. Kỳ thật, cậu cũng đoán được ít nhiều. Năm đó lúc ba mẹ đưa cậu về Mỹ, cũng từng chuyển cho dì Tiết năm ngàn tệ để cảm ơn, nhưng cuối cùng cậu lại tìm thấy số tiền đó trong chiếc ba lô của mình, là dì Tiết đã bí mật nhét vào.

"Em định tham gia nhóm nhảy nào vậy?" Tiêu Chiến hỏi: "Tại sao lại cần phải tiết kiệm tiền trước?"

Vương Nhất Bác chỉ ra ngoài cửa sổ, nói: "Một trong những ông chủ của câu lạc bộ khiêu vũ này là Triệu Dục, cậu ấy và một vài người bạn cùng nhảy street dance hợp tác mở ra câu lạc bộ này, bọn họ có một nhóm nhảy mới lập hai năm nay tên là Miracle. Năm ngoái sau khi mời đến hai nhà cựu vô địch thế giới, đã giành được rất nhiều giải thưởng trong các giải đấu lớn nhỏ, hiện tại cực kỳ nổi tiếng. Hiện giờ nhóm này cũng đã đủ chỗ rồi, vì vậy chỉ có thể tham gia dưới hình thức đầu tư."

"Triệu Dục?" Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, "Cậu ta không phải là bạn tốt của em sao?"

Cậu bắt được một chút ám chỉ trong lời của anh, nhưng chỉ mỉm cười và nói: "Chuyện làm ăn, cũng không thể công tư bất minh. Hơn nữa nhóm nhảy cũng không phải chỉ có một mình cậu ấy, cậu ấy đã giúp em rất nhiều rồi, người ngoài nếu muốn tham gia phải góp ít nhất mười vạn tệ."

"Vậy em phải góp bao nhiêu?"

"Sáu vạn."

"Không tính là nhiều, anh có thể cho mượn trước..."

"Anh," cậu ngẩng đầu lên, cố gắng nở một nụ cười tự nhiên thoải mái nhất có thể: "Đây là việc của em, cứ để em tự mình hoàn thành đi."

Tiêu Chiến nhìn cậu, cũng không kiên trì nữa, chỉ hỏi: "Đây có phải là con đường duy nhất không? Cả Du Thành hẳn là không chỉ có một nhóm này thôi chứ?"

"Nhưng chỉ duy nhất nhóm này mời nhà vô địch thế giới đến." Vương Nhất Bác nói: "Những video thi đấu của bọn họ em đã xem đi xem lại rất nhiều lần, và em thật sự rất muốn được học hỏi từ bọn họ."

Tiêu Chiến chậm rãi gật đầu, tựa như hiểu được khát vọng của cậu, nhưng lo lắng trong mắt vẫn không hề giảm đi: "Em làm việc như thế này, mất bao lâu mới có thể tích góp đủ sáu vạn?"

"Một năm!" Cậu hiếm khi tỏ ra đắc ý như vậy: "Em đã tính thử rồi, chỉ cần một năm là đủ!"

"Với cái giá phải trả là hao mòn sức khỏe?"

"Hả?" Vương Nhất Bác gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: "Anh, sức khỏe của em rất tốt."

"Bình thường em ăn uống thế nào? Tranh thủ thời gian trong lúc giao các đơn hàng dừng lại ven đường ăn uống qua loa cho qua bữa? Nếu như có nhiều đơn hàng, căn bản sẽ không có thời gian để ăn, đúng không?" Không đợi cậu phân trần, Tiêu Chiến đã nói tiếp: "Em có biết thời gian ăn uống thất thường sẽ làm hại dạ dày không? Ỷ vào tuổi còn trẻ mà tung hoành, con người ta không phải chỉ lúc về già mới sinh bệnh đâu."

Cậu cúi đầu không dám đáp lời, nhưng thật ra ngữ điệu của Tiêu Chiến rất bình tĩnh, tựa như cũng không có quá nhiều cảm xúc.

"Có điều, em nói không sai, đây là chuyện của em, người ngoài không nên xen vào quá nhiều. Cho dù có muốn xen vào, cũng phải là tóc dài mắt to mới được."

Miếng cơm cuộn trong miệng Vương Nhất Bác chợt nghẹn lại: "Em không phải..." Cậu liếm liếm môi, dứt khoát đã làm thì làm tới cùng luôn: "Em chỉ thích tóc ngắn!"

Tiêu Chiến mặt không biểu tình nuốt một miếng sủi cảo, sau đó mới nói: "Ồ."

Có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi cường độ làm việc, cho nên Vương Nhất Bác ăn nhanh hơn khi còn nhỏ khá nhiều. Tiêu Chiến muốn nhắc nhở đối phương nên nhai kỹ nuốt chậm, tốt cho dạ dày, lại lo lắng không biết có gây ra hiệu ứng châm chọc "sao không ăn thịt bằm"* không, vì thế chỉ im lặng không nói gì, thấy thanh niên đã ăn đủ rồi, mới để cho cậu rời đi trước.

(*) "何不食肉糜" - Sao không ăn thịt bằm - xuất phát từ câu nói của của Huệ đế thời nhà Tấn. Có một năm xảy ra nạn đói, người chết đói rất nhiều, khi được thông báo rằng dân chúng không có gạo để ăn, Huệ đế đã hỏi như vậy. Các thế hệ sau thường sử dụng câu này như một phép ẩn dụ cho việc không hiểu biết toàn diện về mọi thứ, đồng thời ám chỉ người chưa từng trải qua một sự việc lại đưa ra những nhận xét hoặc đề xuất vô lý về tình huống hoặc hành vi khó khăn của người khác.

Tiêu Chiến từ từ ăn xong phần của mình, sau khi thanh toán cũng không lập tức xuống lầu mà đi đến câu lạc bộ khiêu vũ ở phía đối diện. Lớp học buổi tối đã bắt đầu, anh nhìn vào bên trong phòng học qua lớp kính trong suốt, một nam huấn luyện viên cơ bắp vạm vỡ đang hướng dẫn sáu bảy học viên là người lớn luyện tập.

Tiêu Chiến bước vào quầy lễ tân ngay đại sảnh, thuận tay cầm lên một tờ rơi xem xét, bên trên quả nhiên có đề cập đến người sáng lập câu lạc bộ khiêu vũ là một vũ sư đến từ vũ đoàn Miracle (Kỳ Tích), đồng thời cũng liệt kê những giải thưởng mà bọn họ đã giành được trong gần một năm qua. Phía dưới cùng của tờ rơi là một tấm ảnh chụp cả nhóm Miracle, bao gồm tám người, bảy nam một nữ, nhưng bởi vì kích thước của tờ rơi có giới hạn, bức ảnh khá nhỏ, không thể nhìn rõ mặt từng người.

Trên tường cũng treo rất nhiều poster, phần lớn là ảnh sân khấu của các học viên tham gia thi đấu, cũng có ảnh của các huấn luyện viên đoạt giải. Tiêu Chiến xem qua từng tấm từng tấm mà vẫn chưa tìm thấy hình của Vương Nhất Bác, nhưng đã nhìn thấy hình của Triệu Dục.

Thật ra, nếu không phải anh giỏi nhận dạng khuôn mặt, e rằng nhất thời cũng khó có thể nhận ra. So với sáu năm trước, Triệu Dục gần như đã thay đổi thành một người khác, mái tóc húi cua màu lam, đeo khuyên tai, mặc một chiếc áo hoodie không tay, để lộ đôi tay với cơ bắp rắn rỏi. Thiếu niên bình thường sáu năm trước bỗng chốc đã trở thành một soái ca thời thượng, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra sự tự tin cường đại, coi thường tất cả chúng sinh.

Từ phần giới thiệu bên dưới, Tiêu Chiến biết được hai năm gần đây Triệu Dục cũng giành được rất nhiều giải thưởng, cả cá nhân và nhóm, nhưng ngay cả một người ngoài vòng như anh cũng có thể nhận ra được, những giải thưởng này thiếu đi sức nặng của "Nhà vô địch quốc gia".

Đi tiếp về phía trước, xuất hiện poster của một cô gái, có lẽ là thành viên nữ duy nhất của Miracle.

Ngọn đèn sợi đốt trên đầu rất sáng, phản chiếu khuôn mặt anh trong tấm kính, biểu tình trên khung kính như thể kinh ngạc nhưng không đến mức quá sửng sốt, có lẽ là bởi vì anh đã biết lẽ ra mình nên sớm nghĩ đến mới phải. Tiêu Chiến nhìn thấy đồng tử mình co lại, anh đã tìm được câu trả lời cho một vài câu hỏi.

Chẳng hạn như vì sao Vương Nhất Bác lại tới nơi này làm part-time, chẳng hạn như vì sao cho dù phải làm việc vất vả để dành dụm tiền, Vương Nhất Bác cũng nhất định muốn gia nhập nhóm nhảy này, chẳng hạn như, vì sao Vương Nhất Bác phải cố ý nhấn mạnh rằng mình thích tóc ngắn.

Phần lớn các cô gái xinh đẹp lúc trưởng thành đều đã rất đẹp từ khi còn nhỏ, cho nên không hề khó để nhận ra Phó Thiến Như. Chỉ là so với sáu năm trước, vẻ đẹp của cô ngày càng phô trương hơn. Bức ảnh chỉ chụp từ bả vai trở lên, nhưng cũng đủ để làm nổi bật khuôn mặt đẹp như tạc, làn da trắng nõn nà, ngũ quan thanh tú, đường cong vai cổ gần như hoàn hảo, cho dù có vào giới giải trí, cũng có thể xem là mỹ nhân.

Mà điểm khác biệt duy nhất so với thời học sinh, chính là Phó Thiến Như cắt tóc ngắn.



Đã lâu lắm rồi Tiêu Chiến không thức dậy vào lúc bốn giờ sáng. Trời vẫn còn tối, anh phải bật đèn thay quần quần áo, đánh răng rửa mặt. Có rất ít người đi bộ và xe cộ trên đường, thành phố vẫn chưa hoàn toàn thức dậy, tàu điện ngầm và xe buýt vẫn chưa bắt đầu hoạt động. Thế nhưng, chủ của những cửa hàng bán đồ ăn sáng đã làm việc rồi, nếu lười biếng sẽ bỏ lỡ nhóm khách hàng đầu tiên dậy sớm để tập thể dục buổi sáng. Tiêu Chiến cưỡi xe đạp công cộng đến cửa hàng bán đồ ăn sáng của dì Tiết, dì và Vương Nhất Bác đang chuẩn bị cho nồi bánh bao đầu tiên.

"Chiến ca?" Vương Nhất Bác nhìn thấy anh trước, hai mắt mở to hệt như một con chó nhỏ ngây thơ: "Sao anh lại đến đây?"

"Anh đến phụ một tay," Tiêu Chiến khóa xe đạp, khom người chui vào trong cửa cuốn: "Em có thể đến còn anh thì không à? Chào buổi sáng, dì Tiết!"

"Chào buổi sáng, Chiến Chiến! Ai nha, chỗ này của dì nhỏ như vậy, cũng đâu có cần nhiều người phụ chứ!" Dì Tiết trách móc nói: "Khó có được ngày cuối tuần thảnh thơi, các con nên ngủ thêm một lúc mới phải."

"Người bị bệnh cần được nghỉ ngơi nhiều hơn, bọn con làm nhiều hơn một chút, dì cũng có thể nghỉ nhiều thêm một lúc." Tiêu Chiến vừa rửa tay vừa nói: "Con sẽ gói bánh bao, Nhất Bác đóng sữa đậu nành."

Nhân tiện, anh ấn dì Tiết ngồi xuống ghế: "Dì chỉ cần ngồi đây chỉ huy là được."

Tiết trời vẫn chưa chuyển lạnh, phần lớn những người trẻ tuổi vẫn sẽ chọn sữa đậu nành ướp lạnh, nhưng người già lại thích đồ uống nóng hơn, vì vậy một trong hai chiếc thùng giữ nhiệt được trải đá khô. Thanh niên đổ sữa đậu nành vào ly nhựa dùng một lần, niêm phong lại bằng máy, lần lượt xếp vào trong hai chiếc thùng giữ nhiệt khác nhau, động tác rất thành thạo, rõ ràng không phải là lần đầu tiên làm. Tiêu Chiến cũng không chịu thua kém, được dì Tiết hướng dẫn nên cho tỉ lệ nhân bao nhiêu so với vỏ, sau vài lần tốc độ cũng dần tăng lên, cuối cùng duy trì ở tốc độ mười giây gói xong một cái.

Ngay cả dì Tiết cũng nhịn không được mà khen ngợi: "Chiến Chiến rất lợi hại nha, ở nhà con cũng thường gói bánh bao sao?"

"Cũng không thường lắm ạ, chỉ vào những dịp lễ tết con mới giúp mẹ gói một chút."

"Vẫn là mẹ con có phúc," Dì Tiết nói, "Trước kia bà ấy còn nói con rất giỏi giúp bà ấy làm việc nhà, dì chưa từng thấy qua được mấy chàng trai sẵn sàng nghiêm túc làm việc nhà đâu, sau này ai được làm vợ của các con, cũng là có mệnh hưởng phúc."

Tiêu Chiến chỉ cười cười, dì Tiết lại hỏi tiếp: "Bây giờ đã có bạn gái chưa?"

"Vừa mới về nước, con chưa nghĩ đến ạ."

"Không vội. Điều kiện của con ưu tú như vậy, lúc nào muốn tìm cũng có thể dễ dàng tìm được một cô gái tốt."

"Vẫn là tâm tính của dì tốt." Tiêu Chiến cười nói: "Không nóng nảy giống như mẹ con vậy."

Dì Tiết thập phần buồn cười, "Mẹ con nóng lòng muốn ôm cháu trai rồi đúng không?"

Thấy người đang đứng đóng sữa đậu nành ở bên kia nghe được lời này thì đứng im bất động, Tiêu Chiến liền nghiêng đầu hỏi: "Em đang ngẩn người nghĩ gì thế?"

Thanh niên gãi gãi đầu che giấu sự xấu hổ, tiếp tục đóng sữa đậu nành, Tiêu Chiến càng cảm thấy cậu giống như một con chó nhỏ, liền trêu chọc cậu: "Em cũng nóng lòng muốn tìm đối tượng rồi?"

"Em không có..." Thanh niên nhỏ giọng nói lầm bầm.

Anh nhìn vành tai thanh niên nhanh chóng đỏ lên, ý nghĩ trêu chọc lập tức biến mất không còn chút dấu vết, chỉ cảm thấy người lớn chẳng có gì thú vị, vì thế cúi đầu chuyên tâm gói bánh bao, cũng không nói thêm gì nữa.

Hơn sáu giờ, một tốp các bác gái đi tập thể dục buổi sáng về qua, xử lý hết nồi bánh bao đầu tiên. Dì Tiết lại cùng anh làm nồi thứ hai, nồi thứ ba... Lục tục bán đến tám giờ, bắt đầu có đơn đặt hàng mang đi, ba người bận đến mức chân không chạm đất, ngay cả thời gian uống nước, đi vệ sinh cũng không có. Tiêu Chiến cuối cùng cũng biết, bệnh của dì Tiết do làm việc quá độ mà ra là như thế nào.

Mười giờ mười lăm phút, bánh bao và sữa đậu nành đều đã bán sạch, dì Tiết gói cho bọn họ mỗi người vài chiếc bánh với các loại nhân khác nhau để mang về ăn.

Chờ dì Tiết đóng cửa hàng rồi rời đi, anh lại đưa bánh bao cho Vương Nhất Bác, nói: "Lát nữa anh về thẳng nhà ba mẹ, họ có nấu cơm rồi. Cái này em giữ lại ăn đi, nếu nguội rồi nhớ hâm nóng lại rồi hãy ăn."

Vương Nhất Bác cũng không từ chối, ngoan ngoãn nhận lấy, "Hôm qua đi gấp quá em quên hỏi thăm, chú dì có khỏe không?"

"Họ rất khỏe. Mẹ anh đã nghỉ hưu sớm, bây giờ thường ra ngoài du lịch cùng mấy người bạn thân của bà. Ba anh vẫn đang tiếp tục phấn đấu, cống hiến cho công việc của mình."

"Chuyện thăng chức của chú, về sau..."

"Ôi trời, em vậy mà vẫn còn nhớ chuyện này sao?" Tiêu Chiến cười nói: "Đã thăng chức rồi, hiện giờ đang làm ở Cục công an thành phố. Chỉ là, tiền lương cũng chẳng tăng thêm được bao nhiêu, nhưng so với trước kia thì bận rộn hơn rất nhiều."

Thanh niên ngượng ngùng cười cười, "Cái này gọi là năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao."

"Em nói đúng." Tiêu Chiến cười hỏi, "Vậy em có muốn cùng anh đến nhà ba mẹ anh ăn cơm không? Tiêu Nhược đã đi học ở nơi khác, ở đây chỉ có ba mẹ anh. Đã lâu như vậy không gặp em, hai người họ có lẽ sẽ sốc đấy."

"Em... em không đi đâu." Vương Nhất Bác hai tay giữ chặt dây đeo của túi xách, nhìn có vẻ chật vật: "Buổi trưa em còn phải nhận đơn giao hàng, anh giúp em gửi lời hỏi thăm đến chú dì nhé."

"Được rồi, vậy không làm chậm trễ em tiết kiệm tiền nữa." Anh vươn tay tới, lại bị thanh niên - rõ ràng bằng mắt thường cũng có thể thấy được - có ý né tránh, anh không thể không rút tay lại, xấu hổ cười cười: "Trên tóc em dính bột mì."

Vương Nhất Bác nhanh chóng tự mình phủi xuống. Cả hai đều quét mã QR thuê xe đạp, ai ngờ một hàng bảy tám chiếc xe vậy mà chỉ có một chiếc có thể quét được, những chiếc còn lại hoặc là mã QR không đầy đủ, hoặc là sau khi quét mới biết xe đã bị hỏng.

"Em đi trước đi." Tiêu Chiến nói, "Anh đến phía trước tìm chiếc khác."

Vương Nhất Bác cũng không khách khí, cứ thế đạp xe đi, nhưng chỉ không đến nửa phút sau lại xuất hiện, còn mang theo thêm một chiếc xe đạp khác.

"Anh!" Thanh niên cười gọi anh, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trẻ tuổi tuấn lãng kia, sáng ngời rạng rỡ: "Chiếc xe này có thể đi được, anh thử xem sao!"

Tiêu Chiến không biết vì sao lại mỉm cười, anh chỉ biết mình không nên cười, nhưng lại không thể nhịn được.

Thanh niên đạp một chân trên mặt đất, bàn tay to lớn cùng lúc giữ hai chiếc xe đạp, có chút khó hiểu: "Anh cười gì vậy?"

"Vừa rồi trông em đặc biệt giống một con... cún con."

"Hả...?"

"Không có ý coi thường em, chỉ là cảm thấy em rất... rất thú vị." Tạm thời nuốt lại hai chữ "dễ thương", đổi thành "thú vị."

"Cảm ơn!" Tiêu Chiến đón lấy chiếc xe đạp kia, vẫy vẫy tay với cún con, "Đi đây, bye bye."

Anh vội vàng đạp thật nhanh, giả vờ quên đi nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời kia, giả vờ không nghĩ đến sự thật rằng từ sáu năm trước cho đến bây giờ, đối phương đều chỉ thích con gái.

Tự lừa mình dối người căn bản không có chút tác dụng nào, không thể ngăn được trái tim đang rung động, cũng không tránh khỏi đau lòng. Anh chỉ có thể hết lần này đến lần khác tự cảnh cáo mình, nhắc nhở bản thân cái gì là động lòng, cái gì là đau lòng.

Anh đã đem lòng yêu một chú cún con đã có chủ.

----

Fic này An Tĩnh viết 2 version, 1 ver Thước Dương, 1 ver Bác Chiến, tôi chọn làm Bác Chiến.

Nhưng Vương Nhất Bác ở trong fic này chính là phiên bản hoàn hảo của Trần Thước trong Nhiệt Liệt, nên khi làm những chương gần đây, đặc biệt là sau khi xem xong NL, mỗi lần gõ những dòng chữ về VNB, trong đầu tôi lại là những hình ảnh ngây ngô, khù khờ, chất phác của Trần Thước. Mới qua 1 ngày mà lại nhớ rồi, mong Nhiệt liệt sớm chiếu trên các nền tảng online để có thể lại xem tiếp....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro