17 - Bắt nạt tiểu khu
Vương Nhất Bác bị thương ở chân, nhất định sẽ đến bệnh viện gần đó xử lý, Tiêu Chiến tìm được một bệnh viện ở gần Cung thiếu nhi nhất, bảo tài xế đổi hướng đi về bên đó. Kết quả vừa đến cổng, lại nhận được tin nhắn của em gái Tiêu Nhược: [Nhất Bác đã về rồi.]
Vì thế lại vội vàng nhờ tài xế đổi hướng quay xe về nhà. Vừa về đến nơi liền chạy một mạch lên tầng năm, cửa nhà mình cũng không thèm vào, trực tiếp đến gõ cửa nhà 503.
Ban đầu không có tiếng trả lời, Tiêu Chiến nghiêng đầu cẩn thận lắng tai nghe, trong phòng không hề có bất kỳ âm thanh nào, nhưng chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác, Tiêu Nhược nhất định không thể nhầm lẫn được.
Anh gõ cửa mạnh hơn, liên tục bấm chuông, miệng không ngừng gọi:
"Vương Nhất Bác, anh biết em đang ở trong nhà, mau mở cửa cho anh!"
Trước khi hàng xóm láng giềng bước ra xem náo nhiệt, cuối cùng cửa chính cũng bị anh gõ đến mở ra.
Nhưng chỉ hé ra một khe hẹp rộng bằng nửa người, thiếu niên đứng ở bên trong, tựa như không có ý định mở cửa lớn hơn nữa, trên mặt không chút cảm xúc, cũng không lên tiếng nói chuyện, chỉ cứ như vậy mà lạnh nhạt nhìn anh, ánh mắt xa cách, không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy có chút hoảng hốt vô cớ.
Tiêu Chiến liếm liếm môi, khí thế trong nháy mắt giảm xuống mấy phần, ngay cả giọng nói cũng trầm xuống: "Em... chân của em, không sao chứ?"
"Không sao." Vương Nhất Bác bình tĩnh trả lời: "Không cần phải phẫu thuật, không nghiêm trọng như viêm ruột thừa."
Tiêu Chiến: "..."
"Anh xin lỗi!" Anh nói, "Anh, anh cứ nghĩ trận chung kết sẽ diễn ra vào lúc một giờ ba mươi, và cho rằng chắc chắn mình sẽ đến kịp."
"Không trách anh," Thiếu niên nói, "Là bản thân em kém cỏi, không thể vào được trận chung kết."
"Em đừng quá buồn, sau này vẫn còn có cơ hội..."
Thiếu niên gật gật đầu, trên mặt quả nhiên không có chút cảm xúc đau lòng nào, chỉ là sự bình tĩnh khác thường này lại càng có vẻ như đau lòng hơn, càng khiến cho anh cảm thấy khổ sở.
"Em còn chưa ăn cơm đúng không? Qua nhà anh ăn cơm đi." Anh cố gắng giữ cho giọng điệu của mình thoải mái nhất có thể: "Hôm nay có món cánh gà coca mà em thích ăn nhất đấy."
Thiếu niên chỉ nói: "Trên đường về đã ăn KFC, no rồi."
Tiêu Chiến quẫn bách đứng tại chỗ, nhận ra rằng đối phương không muốn tiếp tục nói chuyện với mình, nhưng anh cũng không muốn cứ như vậy mà rời đi.
"Chân của em bị thương đến mức nào, còn có thể đi lại bình thường được không?"
"Đi chậm chút là được."
"Vậy buổi tối em qua nhà anh ăn cơm được không?"
"Tối nay dì Tiết sẽ đến đây, em không muốn làm phiền gia đình anh." Lần này Vương Nhất Bác không cho anh cơ hội tìm chủ đề nữa, chủ động kết thúc cuộc nói chuyện: "Bây giờ em muốn nghỉ ngơi một chút."
Anh cúi đầu, khẽ "Ừ" một tiếng, mắt thấy cánh cửa kia sắp đóng lại trước mặt mình, anh đột nhiên đưa tay ra giữ lại, buột miệng gọi: "Nhất Bác!"
Thiếu niên nhìn về phía anh từ trong khe hở đã hẹp hơn, Tiêu Chiến cảm nhận được một thứ cảm xúc trào dâng trong cổ họng: "Em giận anh rồi sao?"
Thiếu niên cụp mắt xuống, đáp: "Không có." sau đó quay mặt đi. Lúc này anh mới phát hiện ánh sáng trong phòng khách rất yếu, đèn vẫn chưa bật lên, hẳn là rèm cũng không kéo ra, mà phần lớn khuôn mặt của thiếu niên đang chìm trong bóng tối, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước nhưng lại tựa như mặt hồ đã mất đi sự ưu ái của làn gió, không chút gợn sóng: "Anh, còn có Tiêu Nhược và chú dì, mọi người đã làm rất nhiều chuyện cho em rồi."
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Lúc về đến nhà, Tiêu Nhược đang ôm cánh tay dựa vào bàn ăn đợi anh, hai anh em bốn mắt nhìn nhau, không cần nhiều lời.
"Em không nghe thấy hai người cãi nhau, vì vậy cảm thấy không ổn lắm." Tiêu Nhược buông cánh tay xuống, thở dài: "Quả nhiên!"
"Chuyện gì xảy ra ở trận bán kết vậy?" Tiêu Chiến hỏi: "Vì sao em ấy lại đột nhiên bị ngã thế?"
"Giày của cậu ấy bị hỏng, một nửa đế giày bị bong ra giống như miệng con cá sấu vậy. Đúng lúc cậu ấy đang thực hiện một động tác, cho nên lúc đáp đất đứng không vững." Tiêu Nhược vẫn vì chuyện này mà phiền muộn: "Thật là xui xẻo, đôi giày kia của cậu ấy hiệu Nike, thế mà lại còn không bằng mấy nhãn hiệu sản xuất trong nước. Sau này cứ mua giày Anta và Li-ning là được rồi."
Tiêu Chiến quả thực không thể tưởng tượng nổi: "Trước trận đấu, em ấy không kiểm tra giày của mình sao?"
"Không biết nữa," Tiêu Nhược lầm bầm: "Có lẽ là chỉ cột dây giày mà không để ý đến phần đế giày. Lúc Nhất Bác ngã xuống, dưới khán đài còn cười ồ lên, cười cái rắm! Những người đó thật đáng ghét!"
Anh lặng người đứng yên một lúc, lúc lên tiếng nói chuyện lần nữa, không biết là vì để an ủi em gái hay là muốn an ủi chính mình: "Không có ai sẽ luôn giành chiến thắng, cũng không có ai luôn luôn được nhận sự tán thưởng cả. Thất bại và chế giễu, sớm hay muộn gì thì em ấy cũng phải học cách đối mặt và chấp nhận nó."
Tiêu Nhược không tiếp lời anh, lại hỏi: "Vậy anh định cứ để mặc không quan tâm như vậy sao?"
"Để em ấy ở một mình một lúc đi." Tiêu Chiến thay giày, đi vào trong nhà: "Anh gọi điện thoại cho Giai Hào."
Từ Lâu Giai Hào, Tiêu Chiến biết thêm nhiều thông tin chi tiết hơn về chuyện này.
Thứ nhất, Vương Nhất Bác bị trẹo chân từ vòng một tám, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng cũng phải chườm đá hơn mười phút.
Thứ hai, đôi giày của Vương Nhất Bác bị bong keo và có dấu vết bị dao rạch, lúc chườm đá, đôi giày của cậu đặt trên mặt đất, tất cả các thí sinh và nhân viên công tác đều có thể tự do ra vào phòng nghỉ, cho nên, có rất nhiều người có thể tiếp xúc với giày của cậu.
Thứ ba, Vương Nhất Bác và Triệu Dục ở trong phòng nghỉ gặp phải Hồ Phong, hắn cũng tới tham gia thi đấu, thuộc nhóm Breaking, thái độ vẫn tệ hại như mọi khi, lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác còn bày ra vẻ mặt khó chịu. Em trai của hắn là Hồ Dương cũng đến, là tình nguyện viên của cuộc thi.
Cuối cùng, Lâu Giai Hào nói: "Thật ra em cảm thấy Vương Nhất Bác không phải là loại người không thể chịu nổi khi bị thua, nhưng không hiểu vì sao, lần này hình như cậu ấy bị đả kích rất lớn, trên đường đến bệnh viện rồi về nhà, cậu ấy vẫn luôn im lặng không nói chuyện, cũng không chịu ăn cơm. Cậu ấy khiến cho em cảm thấy có chút lo lắng."
"Không ăn cơm?" Tiêu Chiến hỏi: "Không phải đã ăn KFC rồi sao?"
"KFC cái gì chứ, gà địa phương cậu ấy cũng chẳng buồn ăn." Lâu Giai Hào đáp: "Triệu Dục và sư tỷ đều lo lắng cho cậu ấy. Triệu Dục đoạt quán quân nhưng cũng không có tâm trạng để ăn mừng chiến thắng. Đại lão, anh ở gần cậu ấy, cậu ấy lại nghe lời anh, anh khuyên bảo cậu ấy một chút được không?"
Làm sao anh có thể khuyên bảo được đây? Vương Nhất Bác để Lâu Giai Hào đưa mình đến bệnh viện, còn nói với cậu ta rất nhiều thứ về chuyện hôm nay, nhưng thậm chí còn không cho phép anh bước vào nhà. Tiêu Chiến vừa chán nản vừa khổ sở, cảm thấy người làm anh trai như mình thật không xứng đáng, lúc thiếu niên bị ngã xuống đất, lúc cậu thất bại bị người khác cười nhạo, bản thân anh lại không thể kịp thời xuất hiện.
Nếu sớm biết sẽ xảy ra những chuyện như vậy, hôm nay anh nhất định sẽ không đến trường sửa mấy bài kiểm tra lỗi kia, nhưng trên đời này, ba chữ vô dụng nhất chính là "nếu sớm biết."
Anh vốn định gửi cho Vương Nhất Bác một tin nhắn để xin lỗi một cách nghiêm túc, nhưng sau khi suy nghĩ lại, vẫn quyết định vẽ một bức tranh, sau đó lại tìm tất cả dụng cụ làm bánh của mẹ, dành ra một tiếng hai mươi phút để làm và nướng mười chiếc bánh quy nhỏ, mỗi một chiếc đều được gói trong một chiếc túi nhỏ riêng biệt, đặt chúng vào một chiếc túi lớn cùng với bức tranh biếm họa đưa cho Tiêu Nhược, bảo cô bé ngày mai đi học thì mang theo cho Vương Nhất Bác.
Tin rằng sáng mai sau khi thức dậy, thiếu niên tràn trề sinh lực sẽ lấy lại được sự lạc quan của mình, lại ăn thêm hai chiếc bánh quy ngọt ngào, xem bức biếm họa đáng yêu kia, nhất định sẽ tha thứ cho mình.
Tiêu Chiến nhận được đáp án vào trưa hôm sau, hóa ra bản thân anh mới chính là người quá lạc quan rồi.
Trên đường tan học về nhà, Tiêu Nhược trả lại gói đồ cho anh: "Nhất Bác không nhận, cậu ấy bảo rằng mình không thích ăn đồ ngọt, nhờ em chuyển lời cảm ơn đến anh."
"Còn bức họa ở bên trong..."
"Cậu ấy thậm chí còn không hề mở túi ra xem." Tiêu Nhược nói: "Em đã nhắc nhở anh rồi, anh trai, lần này anh gặp chuyện lớn rồi."
"Vậy tối nay về anh đổi sang làm bánh quy mặn."
"Vấn đề ở đây là chuyện mặn ngọt sao?" Tiêu Nhược cảm thấy cạn lời: "Cậu ấy còn nói, tất cả kiến thức bị thiếu hụt anh đã giúp cậu ấy bổ sung hết rồi, sau này cậu ấy sẽ cố gắng chăm chỉ học tập, sẽ không làm mất thời gian của anh nữa."
Tiêu Chiến có chút bối rối, "Có ý gì?"
"Ý tứ chính là, anh không cần phải dạy phụ đạo cho cậu ấy nữa, cậu ấy cũng sẽ không đến nhà chúng ta ăn cơm hay làm bài tập về nhà nữa, mọi người đường ai nấy đi, việc ai nấy làm." Tiêu Nhược tức giận giật lấy túi bánh quy từ tay anh, hỏi: "Em có thể ăn được không?"
Túi bánh rất nhanh đã bị anh giật lại, nhét vào trong cặp sách: "Không thể!"
"Chỉ làm bánh quy nhỏ thôi thì có ích lợi gì?" Tiêu Nhược oán giận nói: "Trong lòng anh nghĩ thế nào, mau đến nói cho cậu ấy biết đi!"
"Chuyện này có cần phải nghiêm trọng như vậy không hả? Có cần phải làm đến mức này không? Mới thua có một trận thôi đã muốn phân rõ ranh giới với anh rồi đúng không?" Anh càng nói càng tức giận, trong lòng vừa phẫn nộ vừa ủy khuất: "Cái gì mà không thích ăn đồ ngọt? Không phải trước kia Phó Thiến Như vẫn luôn mua trà sữa cho cậu ta sao? Uống một ngụm thôi cũng biết nó ngon đến thế nào rồi!"
Tiêu Nhược: "... Anh trai, anh thật sự, làm em tức chết mất!"
"Không cần thì thôi đi, anh cũng không cho nữa! Để anh tự ăn, hoặc chia cho các bạn cùng lớp là được! Không thèm cho cậu ta nữa!" Tiêu Chiến oán hận nói: "Cái đồ vong ân phụ nghĩa, sau này đừng có nhắc đến cậu ta ở trước mặt anh nữa, chuyện của cậu ta, anh cũng không muốn biết!"
Tiêu Nhược: "...... "
Làm sao để phá bỏ sự vô năng cuồng nộ của gà tiểu học đây? Online chờ gấp!
Mấy ngày sau, hai người quả thật hoàn toàn không có bất kỳ sự liên lạc nào. Nói đến cũng thật kỳ quái, rõ ràng hai nhà ở đối diện nhau, lại học cùng một trường, nhưng một khi đã cố tình tránh mặt, thì thật sự một lần cũng không hề gặp được. Tiêu Chiến chỉ có thể thông qua tiếng bước chân ở cầu thang ngoài cửa phán đoán vết thương ở chân thiếu niên còn chưa khỏi hẳn, chỉ có thể lén lút xuyên qua mắt mèo trên cánh cửa mà nhìn ra, phát hiện thiếu niên hình như lại gầy hơn một chút.
Kỳ nghỉ Đông sắp bắt đầu, kỳ thi cuối học kỳ cũng sắp đến, vốn dĩ anh định bắt đầu sắp xếp lại đề cương thi học kỳ cho Vương Nhất Bác, hiện giờ lại ngay cả mặt cũng không thể gặp được. Tiêu Chiến quan tâm đến tiến độ học tập của thiếu niên, nhưng lại không muốn hạ mình mà hỏi thăm Tiêu Nhược, dù sao cũng là chính anh yêu cầu em gái không được nhắc đến Vương Nhất Bác trước mặt mình nữa, vì thế chỉ có thể nói bóng nói gió, ý đồ cố gắng khai thác thông tin từ miệng của Tiêu Nhược bằng cách hỏi về điểm số trung bình của lớp cô bé như thế nào, hỏi Lâu Giai Hào và Triệu Dục gần đây ra sao? Hỏi thần tượng âm nhạc của cô dạo này có tin tức gì mới không? Chỉ có điều, bất cứ câu hỏi nào của anh Tiêu Nhược cũng đều trả lời cả, chỉ riêng chuyện Vương Nhất Bác gần đây thế nào thì tuyệt không nhắc đến một câu.
Tiêu Chiến càng nghĩ càng không cam lòng, sự thật là mấy ngày nay anh vẫn luôn cực kỳ cáu kỉnh, ở trong lớp lại xảy ra xung đột với Hồ Dương. Hồ Dương hỏi anh có phải bà dì đến thăm nên tâm tình không tốt hay không, thế là anh liền thuận tay cầm chai nước lạnh mở nắp ra, dội thẳng lên đầu Hồ Dương. Đây có lẽ là hành động không phải của "học sinh ưu tú" duy nhất của anh trong suốt ba năm học cấp ba.
Sau bữa tối, anh xuống lầu đổ rác như thường lệ. Tiêu Chiến đứng trước thùng phân loại rác, ném từng túi rác thuộc mỗi loại vào chiếc thùng tương ứng, lúc quay đầu lại, bỗng nhìn thấy Vương Nhất Bác trên tay đang xách một túi đồ đi về nhà.
Thiếu niên mặc một chiếc áo khoác lông vũ rộng thùng thình, bên dưới vẫn là chiếc quần jeans rách gối, đầu không đội mũ, không đeo khăn quàng cổ, trong chiếc túi xách lộ ra bao bì mì ăn liền, lúc này cũng đứng sững tại chỗ, biểu tình có chút luống cuống.
Tiêu Chiến biết mình nên bày ra một tư thế soái ngầu quay người rời đi, làm bộ như đối phương chính là không khí, không thấy không biết. Nhưng tật xấu đáng ghét thích xen vào chuyện của người khác trong con người anh vẫn không thể sửa được.
"Dì Tiết lại xin nghỉ sao?"
"Ừm, bạn già của dì ấy nằm viện."
"Vì thế em lại ăn mì ăn liền với xúc xích và giăm bông, đúng không?"
Thiếu niên cười cười, "Cái này thuận tiện nhất."
Tiêu Chiến quay mặt đi, chỉ cảm thấy một cảm xúc vừa quen thuộc vừa xa lạ càng lúc càng thêm mãnh liệt, nhưng anh vẫn chỉ cười nói: "Gặp em vừa đúng lúc, lát nữa em đứng ở cửa chờ anh một chút, anh lấy bộ Lego trả lại cho em. Cái đó đắt quá, anh không thể nhận được."
Dưới ánh đèn đường trong đêm mùa Đông lạnh lẽo, khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên càng trở nên trắng hơn, cậu chuyển chiếc túi nilon đang xách từ tay trái sang tay phải, cuối cùng nói: "Thật ra, nếu anh không thích một món quà thì cũng nên nói cho người tặng biết lúc người ta tặng cho mình, thay vì giả vờ thích rồi miễn cưỡng nhận sau đó cất vào một xó xỉnh nào đó, rồi đến một ngày lại lấy ra trả lại cho đối phương."
"Tương tự như vậy," Tiêu Chiến cao giọng, tốc độ nói cũng trở nên nhanh hơn: "Nếu như em không thích người nào đó, vậy lúc người ta đến gần muốn làm bạn với em, cũng đừng giả vờ thích người ta, làm bạn với người ta, xưng huynh gọi đệ với người ta, khiến cho người ta tưởng mình cũng rất quan trọng rồi một ngày nào đó lại nói cho người đó biết, hãy vạch rõ ranh giới với mình, đường ai nấy đi, việc ai nấy làm!"
Thiếu niên bình tĩnh chăm chú nhìn anh, trong đáy mắt đủ loại cảm xúc đan xen, lại không cách nào phân biệt rõ ràng, quai hàm căng chặt, tựa hồ sắp bùng nổ.
Thật ra anh rất mong chờ Vương Nhất Bác bùng nổ, anh thà rằng cãi nhau với thiếu niên, cũng tốt hơn là lạnh lùng thờ ơ không nói lời nào như bây giờ.
Nhưng Vương Nhất Bác cái gì cũng không nói, chỉ xoay người đi vào hành lang. Rất tốt, bây giờ thì chính bản thân anh bị coi là không khí.
Tiêu Chiến tiến lên hai bước, đưa tay kéo người kia xuống. Gần một tuần qua tâm tình không tốt không có chỗ phát tác, anh đã rất khó chịu, cũng căng như dây đàn, ai đụng trúng họng súng này, xem như người đó xui xẻo. Cho dù là Vương Nhất Bác cũng không phải là ngoại lệ.
"Nói chuyện cho rõ ràng." Anh nghiến răng nói: "Nếu không, đừng nghĩ đến việc rời đi."
Thiếu niên vẻ mặt khiếp sợ, "Nói cái gì?"
"Đừng có giả vờ!"
Vương Nhất Bác nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, "Đây có tính là bắt nạt học đường không, học trưởng?"
"Không tính!" Tiêu Chiến nói, "Chỉ là bắt nạt tiểu khu thôi."
Vương Nhất Bác: "...... "
"Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang xảy ra vậy Vương Nhất Bác? Phải, đến xem trận đấu muộn là lỗi của anh, nhưng anh đã thành thật xin lỗi em rồi, và em cũng biết là anh không cố ý. Ở trên đường thấy một người ngất xỉu, ngay cả khi đó là một người xa lạ không quen không biết, thì em có thể giả vờ như không nhìn thấy mà bỏ đi không? Anh đưa cô ấy đến bệnh viện, chờ cô giáo chủ nhiệm và người nhà nhà cô ấy đến liền lập tức vội vã đến Cung thiếu nhi. Anh không hề quên những gì mình đã hứa với em, anh cũng thật sự rất muốn đến càng sớm càng tốt để xem em thi đấu! Anh thật sự không hiểu, rốt cuộc thì anh đã sai đến mức nào mà khiến em không thể tha thứ cho anh? Chỉ vì một chuyện không thể nói được như vậy mà em..." Anh đem tất cả những nghi ngờ cùng không cam lòng và ủy khuất, thất vọng trong suốt mấy ngày qua trút ra như rác rưởi, hốc mũi có chút chua xót: "Đây là cách mà em đối xử với bạn bè của mình sao? Trong lòng em, tình bạn rẻ rúng đến đến vậy sao? Hay nói đúng hơn là, chỉ có anh mới rẻ rúng như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro