Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12 - Ba tuổi rưỡi


Buổi tối, Tiêu Chiến kiểm tra những đề thi mà buổi sáng Vương Nhất Bác đã làm, phát hiện tỷ lệ chính xác rất cao. Gần đây anh đẩy nhanh tiến độ phụ đạo cho cậu, nhưng thiếu niên cũng không có dấu hiệu nào cho thấy mình không theo kịp. Cho nên, cảm giác của anh quả nhiên không sai, Vương Nhất Bác thật sự cực kỳ thông minh, cho dù học bất cứ thứ gì cũng rất nhanh, bao gồm cả việc học hành. Nếu không phải vì nguyên nhân gia đình khiến cậu phải chuyển tới chuyển lui đến môi trường mới, thành tích của cậu tuyệt đối sẽ tốt hơn bây giờ rất rất nhiều.

Hơn nữa, ý thức học tập của thiếu niên cũng rất cao, anh không cần phải lúc nào cũng theo sau giám sát hay đốc thúc, cậu sẽ luôn chủ động hoàn thành bài tập được giao và xem trước những điểm kiến thức mới. Kế hoạch ban đầu của bọn họ trong tuần này là chính thức bắt kịp tiến độ giảng dạy hiện tại trên lớp của giáo viên, vậy thì kỳ thi tháng tiếp theo, anh có thể nhìn thấy sự tiến bộ thực sự của Vương Nhất Bác trong khoảng thời gian vừa rồi và căn cứ vào đó để xây dựng kế hoạch học tập tiếp theo.

Nhưng có người lại trễ hẹn nghiêm trọng đến mức khiến bản thân anh không thể không nổi giận, hứa hẹn chỉ đi một tiếng sẽ trở lại, nhưng lại đi gần năm tiếng mới quay về. Có phải biết mình sẽ không trừng phạt cậu, nên cậu mới dám không nể nang gì như vậy không?

Vậy thì trừng phạt thật nặng một lần, để cho đứa nhỏ kia ghi nhớ thật lâu.

Ban đêm, đến tận lúc đi ngủ Tiêu Chiến vẫn nghĩ tới chuyện này, nhưng sáng hôm sau thức dậy, cơn giận của anh gần như đã tiêu tan, không hiểu vì sao lại có chút mềm lòng.

Chuyện yêu đương ấy mà, đối với một cậu bé mười lăm mười sáu tuổi cũng không phải chuyện gì ghê gớm, ít nhất cậu vẫn còn nhớ đến chuyện học phụ đạo chứ không hoàn toàn buông thả bản thân, vậy cứ cho cậu một cơ hội là được, nếu không, xem như lãng phí một cơ hội nâng cao thành tích trong kỳ thi tháng. Nếu tiếp tục trì hoãn, lại kéo dài đến kỳ thi vào cấp Ba mất, nào có nhiều thời gian như vậy để lãng phí?

Thấu tình đạt lý và khoan dung rộng lượng, ai bảo anh lại có cả hai đức tính này cùng lúc cơ chứ? Tiêu Chiến nghĩ, có một gia sư phụ đạo tạm thời như anh, xem như em may mắn!


Ăn sáng xong, anh lấy vài cái bánh bao và một hộp sữa cho Vương Nhất Bác, sau đó qua gõ cửa nhà 503.

Kết quả gõ nửa ngày cũng không có ai trả lời, Tiêu Chiến chống nạnh đứng ở cửa giận dỗi, không phải tiểu tử thối này lại ra ngoài hẹn hò rồi đấy chứ?

Anh lấy điện thoại di động ra, đang định nhấn gọi thì có người từ cầu thang đi lên, là dì Tiết.

"Chiến Chiến à," Dì Tiết xách theo một túi thức ăn lớn, mỉm cười hiền từ với anh: "Đến gọi Nhất Bác học phụ đạo sao?"

"Chào dì ạ", Tiêu Chiến đưa tay đón chiếc túi đựng thức ăn kia giúp dì Tiết: "Vương Nhất Bác không có ở nhà ạ?"

"Vậy sao?" Dì Tiết cũng có chút nghi hoặc: "Thằng bé rất ít khi đi ra ngoài vào sáng sớm ngày cuối tuần."

Sức mạnh của tình yêu đó dì, Tiêu Chiến nghĩ, hehe.

Dì Tiết dùng chìa khóa mở cửa, nhìn thoáng qua đã thấy ba đôi giày thể thao mà bình thường Vương Nhất Bác thường hay mang đều đang đặt ngay ngắn trước cửa, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác lo lắng mơ hồ, anh liền đặt chiếc túi xuống, cũng không đợi dì Tiết mời mình vào nhà, liền chạy thẳng vào phòng ngủ của Vương Nhất Bác.

Tiểu Rắm Thối vẫn còn đang say ngủ trên giường, Tiêu Chiến vội vàng chạy tới đưa tay sờ lên trán cậu, nóng như một cái lò lửa đang cháy.

"Vương Nhất Bác!" Anh dùng sức lắc mạnh vai của thiếu niên, tưởng rằng cậu vì sốt cao mà hôn mê, lại liên tục vỗ lên mặt người ta, hốt hoảng hét lên: "Vương Nhất Bác! Aaaaa, mau tỉnh lại!"

Thiếu niên lắc lắc đầu, khó nhọc mở mắt ra, giọng ngái ngủ thì thào: "Em chóng mặt quá..."

"Em bị sốt rồi!" Anh vội vàng mở hai nút áo trên cùng của thiếu niên, vừa xốc chăn lên giúp cậu tản nhiệt, vừa nói: "Em phải đi bệnh viện."

"Vừa rồi có người lay em..." Tiểu Rắm Thối bĩu môi cực kỳ đáng thương, "Làm em choáng váng..."

"Còn dám trách anh?" Tiêu Chiến nói: "Bây giờ nhiệt độ cơ thể của em ước tính tầm năm mươi độ, không choáng váng mới là lạ."

Thiếu niên khép hờ hai mắt lại, nằm yên tĩnh ở trên giường nhìn anh, hữu khí vô lực mà phản bác: "Giáo viên nói nhiệt độ cao nhất mà cơ thể con người có thể chịu đựng được là bốn mươi sáu độ rưỡi, nếu năm mươi độ thì em đã tiêu rồi."

"Nếu em còn làm như vậy nữa thì cũng chẳng mấy chốc đâu, anh nói cho em biết, hôm qua đã kêu em ở nhà nhưng em cứ nhất quyết đòi đi ra ngoài!" Anh đứng bên giường giận dữ mắng: "Dậy thay quần áo ngay đi! Anh đưa em đi bệnh viện!"

Vương Nhất Bác chậm chạp làm từng động tác: ngồi dậy, nhấc chân, chuyển hướng, nhưng không đứng dậy mà ôm lấy cánh tay anh trước, cọ cọ hai cái như một con chó con, miệng lẩm bẩm: "Chóng mặt quá... Khụ khụ... Không có sức..."

Cách hai lớp quần áo nhưng anh vẫn có thể cảm thấy mặt cậu nóng bỏng đến đáng sợ, Tiêu Chiến lo lắng cậu nhóc bị viêm phổi, với tay lấy chiếc áo thun dài tay ở chân giường tới, nói: "Vậy em ngồi yên đi, anh thay cho em."

Tiểu Rắm Thối ngẩng đầu lên, biểu tình rất nghiêm túc hỏi: "Vậy không phải là anh sẽ nhìn thấy hết của em rồi sao?"

Tiêu Chiến: "..."

Lại còn rất biết tự bảo vệ bản thân, những đứa trẻ trở về từ nước Mỹ đều cẩn trọng như vậy sao????

"Vậy em tự thay đi, anh tìm thẻ khám bệnh cho em."

Nhưng Vương Nhất Bác lại nắm lấy cánh tay anh không buông, nói: "Muốn ca ca thay."

Tiểu Rắm Thối vừa gọi một tiếng "ca ca", anh liền bó tay chịu trói, đây là sự thật mà Tiêu Chiến chỉ mới nhận ra cách đây không lâu, hiện giờ cũng giống như vậy, rõ ràng trong lòng đã đầu hàng, nhưng ngoài miệng lại không chịu nhận thua: "Em chắc chắn? Không sợ bị anh thấy sạch nữa hả?"

Thiếu niên lắc đầu, mái tóc mềm mại trên trán cọ cọ vào cánh tay anh, có chút ngứa.

"Ha!" Anh nói: "Cuối cùng thì em cũng đã tỉnh táo hơn một chút và biết rằng chúng ta đều là nam rồi ha!"

"Không phải a," Thiếu niên trịnh trọng nói, "Cho dù đều là nam cũng không thể tùy tiện nhìn được, nhưng nếu sau này nguyện ý chịu trách nhiệm thì được."

Tiêu Chiến: ......???

"Xem ra em không giống từ Đại Mỹ trở về" Anh nói: "Giống từ Đại Thanh trở về hơn!"

Nhưng không thể không thừa nhận, người yêu thích thể thao vóc người so với người bình thường đẹp hơn rất nhiều, đường nét cơ bắp thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đã có thể rõ ràng như vậy rồi, bình thường trông thì có vẻ gầy gò, thế mà còn có cơ bụng, thật đối lập với chiếc bụng mềm mại của anh.... Tiêu Chiến không muốn nhìn thêm một lần nào nữa, dù chỉ là liếc mắt, nhanh chóng giúp cậu thay áo sơ mi.

"Quần thì tự thay đi." Anh nói.

"Vì sao?" Thằng nhóc to xác không vui: "Em có mặc quần lót."

Tiêu Chiến: "..."

Cuối cùng anh vẫn phải giúp cậu thay quần. Nói đến cũng thật kỳ quái, rõ ràng chỉ là chuyện chăm sóc em trai rất bình thường, nhưng lại bị Vương Nhất Bác náo loạn đến mức khiến cho hương vị có chút thay đổi, không hiểu vì sao khiến anh vô cớ đỏ mặt, tựa như đang làm chuyện gì xấu xa, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung. Thế nhưng vẫn không cẩn thận nhìn trúng nơi nào đó, cho dù có sửng sốt thì cũng chỉ dám "ôi chao, ôi chao" ở trong lòng, cảm thán đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi thật đáng cho người ta ngưỡng mộ.

Quên đi, trẻ con bây giờ đều được nuôi dưỡng rất tốt, không có gì đáng phải ngạc nhiên cả.

Rất nhanh quần áo đã được thay xong, dì Tiết cũng đã chuẩn bị sẵn thẻ khám bệnh và khẩu trang y tế, định tự mình đưa Vương Nhất Bác đến bệnh viện.

"Không sao đâu dì," Tiêu Chiến nói: "Dì ở nhà làm cho em ấy món gì đó nhẹ bụng dễ tiêu nhé ạ."

"Có làm lỡ thời gian của con không?" Dì Tiết hỏi: "Lớp 12 hẳn là rất căng thẳng nhỉ?"

"Cũng không tốn bao nhiêu thời gian." Anh cười đáp: "Con về nói với mẹ con một tiếng, rồi quay lại ngay."

Mẹ cũng không phản đối việc anh đưa thiếu niên đi bệnh viện, thậm chí còn nhét cho anh ba trăm tệ dự phòng, đồng thời cắt một đĩa trái cây bỏ vào trong hộp cơm để anh mang theo, nói người bị sốt nhạt miệng không có khẩu vị, ăn chút trái cây sẽ giúp dễ chịu hơn một chút, còn bổ sung Vitamin.

Hai người bắt taxi đến bệnh viện Nhân dân gần nhất, ở bàn kiểm tra trước khi vào khám, y tá đo nhiệt độ cho cậu báo sốt 39.1 độ, kết quả xét nghiệm máu cho thấy lần nhiễm virus này nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều.

Bác sĩ ngay lập tức cho cậu truyền dịch. Phòng truyền dịch quá đông người, chỉ có thể ngồi ở dãy ghế inox ngoài hành lang, Tiêu Chiến lấy từ trong balo ra một chiếc gối kê cổ, đặt vào gáy thiếu niên, nói: "Em dựa vào đây nghỉ ngơi một lúc đi, anh sẽ canh bình truyền."

Vương Nhất Bác cảm thấy rất bất ngờ, nói: "Anh còn mang theo cả gối nữa sao?"

"Cái này gọi là nhìn xa trông rộng, em học hỏi chút đi." Tiêu Chiến đáp: "Bệnh viện mùa dịch cúm chắc chắn có rất nhiều bệnh nhân, ghế nằm bên trong tám phần không còn chỗ trống, mang theo một cái gối nhỏ chẳng phải sẽ thoải mái hơn nhiều sao?" Anh lấy hộp đựng trái cây ra: "Muốn ăn trái cây không? Có táo, cam, và... để anh xem, ồ, là dưa lưới."

Thiếu niên không nói, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm sang dãy ghế phía bên kia, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy một đôi tiểu tình lữ. Chàng trai đang ngồi tựa vào ghế truyền dịch, cô gái ngồi bên cạnh dùng một cái nĩa nhỏ đang đút từng miếng trái cây đã cắt nhỏ cho chàng trai, mặc dù cả quá trình không ai nói tiếng nào, nhưng ngay cả không khí dường như cũng tràn ngập một loại dịu dàng tĩnh lặng.

Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt cún trong veo chớp chớp, một cái rồi lại một cái.

Tiêu Chiến: ???

"Muốn ăn trái cây." Thiếu niên nói.
Tiêu Chiến mở hộp cơm ra, đặt nó lên tay vịn của chiếc ghế giữa hai người, sau đó đưa chiếc nĩa nhựa qua.

Nhưng Vương Nhất Bác chỉ mấp máy miệng.

"Không có sức... Cầm không nổi..."

Quả nhiên là bảo bối đáng thương mỏng manh như tơ, chẳng qua... Tiêu Chiến giơ cái nĩa lên nhìn nhìn, thứ này có nặng đến 0,05g không?

"Cổ tay đau, cánh tay đau, lưng đau, đùi đau", bảo bối đáng đương nhỏ giọng thì thào, "Toàn thân từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng đau..."

"Miệng cũng đau?" Tiêu Chiến nói, "Vậy đừng ăn..."

"......Ngoại trừ miệng."

Tiêu Chiến: "..."

Virus này cũng quá kỳ lạ rồi!


Cho đến khi Lâu Giai Hào một chân băng bó được mẹ dìu đến ngồi đối diện với bọn họ, Tiêu Chiến đã đút gần hết hộp trái cây cho thiếu niên. Vương Nhất Bác là người nhìn thấy Lâu Giai Hào trước, nhưng miếng dưa lưới trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, vì thế người lên tiếng trước lại là Tiêu Chiến.

"Giai Hào?" Anh ngạc nhiên hỏi: "Chân cậu làm sao thế?"

"A, đại lão, anh cũng ở đây sao?" Lâu Giai Hào hỏi ngược lại: "Nhất Bác làm sao vậy?"

"Cảm lạnh do virus." Anh nói, lại xiên một miếng táo nhỏ đưa lên miệng của bệnh nhân: "Chân cậu bị thương à?"

"Xui xẻo chết em, em cắt móng chân mà cắt sâu quá nên nó bị viêm, bác sĩ đã rút toàn bộ móng chân cái của em ra." Đợi mẹ đi lấy thuốc, Lâu Gia Hào mới khóc lóc nói: "Đau đến mức em khóc gọi cha gọi mẹ luôn, thật xấu hổ chết mất!"

Tiêu Chiến nghe mà cảm thấy chân mình cũng đau theo, đồng cảm sâu sắc: "Vậy cậu có muốn ăn trái cây không? Ở đây vẫn còn."

"Chân bị thương không thể ăn trái cây." Vương Nhất Bác đột nhiên xen vào.

Tiêu Chiến khó hiểu hỏi: "Vì sao?"

"Người Mỹ cho là như thế." Thiếu niên nghiêm túc giải thích: "Bởi vì tiếng Anh của trái cây là fruit, bàn chân là foot, phát âm gần giống nhau, vì thế họ cho rằng ăn 'fruit' không có lợi cho việc phục hồi 'foot'."

"Ồ, ra vậy." Tuy rằng không hiểu mạch suy nghĩ của người Mỹ, nhưng anh tôn trọng nó: "Vậy tạm thời không thể cho cậu ăn đâu, Giai Hào." Tiêu Chiến nói.

"Ồ, không sao đâu, đại lão, em không ăn." Lâu Giai Hào có chút nhìn không nổi: "Cậu mấy tuổi rồi Vương Nhất Bác? Sao lại còn phải để đại lão đút cho cậu ăn?"

Vương Nhất Bác cúi người cắn miếng cam trên chiếc nĩa trong tay anh, lẩm bẩm: "Ba tuổi rưỡi."

Lâu Giai Hào: "..."

"Đúng vậy, em ấy vẫn còn là một bảo bảo." Anh nháy mắt với Lâu Giai Hào: "Chúng ta không chấp nhặt với người thiếu hiểu biết, oa oa..."

Lâu Giai Hào cười nghiêng ngả: "Không phải cậu là coolboy sao? Không phải cậu rất tức giận khi mấy cô gái khen cậu dễ thương à? Sao lúc ở bên cạnh đại lão lại thành bảo bảo rồi?" Lại nói: "Tối qua tôi gọi điện thoại cho Triệu Dục, cậu ấy nói cậu cho bọn họ leo cây ở câu lạc bộ trượt ván không đến, Phó sư tỷ cũng chỉ trượt vài phút rồi rời đi, những nam sinh kia nói sau lưng rằng hai người các cậu bí mật hẹn hò, có phải là thật không thế?"

Vương Nhất Bác lập tức khẩn trương, bị sặc miếng cam, ho sặc sụa, nước mắt nước mũi đều chảy cả ra, ủy khuất lén nhìn anh một cái.

Tiêu Chiến ném cái nĩa kia vào trong hộp cơm, nhướng mày nói: "Người ta hỏi em đó, không nghe thấy hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro