4
Sáng sớm tuyết bắt đầu rơi, ban ngày thời tiết còn rất tốt, nhưng sau khi màn đêm buông xuống, trời trở lạnh rất nhanh, Sakuragi cẩn thận xuống giường, bật máy sưởi, sau đó lẳng lặng vén chăn lên chui vào. Mặc dù cậu vừa rời đi một lúc, nhiệt độ cũng nhanh chóng trôi qua, nhưng có một người khác, có lẽ sẽ duy trì nhiệt độ trên giường ở một mức độ nào đó.
Bảy giờ sáng, tuyết rơi dày đặc hơn bình thường, thời tiết và nhiệt độ như vậy khiến người ta buồn ngủ nhất, nhưng Sakuragi không có ý định nhắm mắt lại, mắt cậu dán vào khuôn mặt người đối diện.
Ánh mắt quét qua sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng cùng đường quai hàm sắc sảo, cuối cùng lại trở về vị trí cũ. Lông mi của con cáo thật dài, đặc biệt là khi nhắm mắt lại, Sakuragi nhìn chằm chằm vào hàng mi khẽ rung rinh do mí mắt giật giật, thầm nghĩ, mặc dù cậu luôn phủ nhận điều đó, nhưng lý do Rukawa nổi tiếng với các cô gái thực sự rất rõ ràng, không phải là bởi vì gương mặt này sao, có vẻ Chúa thiên vị khi tạo ra hắn chăng? Nhưng thật đáng tiếc khi nó được trao cho một kẻ độc ác như vậy, rõ ràng anh chỉ là một con cáo, về độ đẹp trai, cậu hơn con cáo rất nhiều, nhưng các cô gái chỉ thích Rukawa, thực sự không thể hiểu được. Và Sakuragi thường không thể không cảm thấy tức giận thay cho những cô gái đã đau lòng. Không biết bao nhiêu người đã rơi nước mắt vì con cáo này.
Tuy nhiên, những lúc như vậy Rukawa sẽ chỉ nói, tại sao anh phải nhẹ nhàng với họ, họ không phải là em, và Sakuragi khi nghe thấy điều đó đã không thể nói nên lời. Cũng phải, nếu Rukawa thực sự làm điều đó, cậu sẽ cảm thấy thế nào? Và tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy giữa khi ngủ và tỉnh? Là bởi vì Rukawa đang ngủ trông quá mềm mại, hay là bởi vì Rukawa ngày thường quá vô cảm, nhưng đôi mắt đen lại có ánh nhìn quá sắc bén? Nhưng đây cũng giống như câu hỏi con gà có trước hay quả trứng có trước, mâu thuẫn và ảnh hưởng lẫn nhau.
Tóc mái bất ngờ rơi xuống che mất mắt Rukawa, Sakuragi vươn tay muốn vén lên, vốn tưởng rằng động tác của mình rất nhẹ nhàng, nhưng ngay sau đó Rukawa khẽ cử động, sau đó mở mắt ra.
Nhìn vào đôi mắt đang nhìn thẳng vào mình, Sakuragi sững người một lúc trước khi rút tay về, sau đó hắng giọng phá vỡ sự im lặng và nói "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Rukawa thấp giọng nói, thanh âm vẫn khàn khàn, sau đó hơi vươn người một chút, mới nói tiếp "Em dậy lâu chưa?"
"Cũng mới."
"Ừm." Rukawa trả lời một cách mơ hồ, di chuyển cơ thể để rút ngắn khoảng cách ban đầu, rồi vươn tay ôm eo Sakuragi. "Vậy em đang làm gì? Em chỉ nhìn chằm chằm vào anh thôi à?"
"Nói vớ vẩn gì vậy, con cáo tự cao! Dậy nấu đồ ăn đi!" Tâm trạng bình tĩnh lúc đầu lập tức bị lời nói của Rukawa khuấy động, quả nhiên vẫn là dáng vẻ khi ngủ của Rukawa dễ thương hơn.
Rukawa, người vẫn còn đang mơ màng, không tiếp tục cuộc cãi vã không hồi kết với Sakuragi. Đêm qua anh đã làm rất mãnh liệt, và anh đã đánh giá thấp hậu quả của jet lag. Cuối cùng, khi anh muốn đứng dậy vào phòng tắm với Sakuragi, anh chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, sau đó đi vào giấc ngủ ngay lập tức.
Lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt lơ đãng của Rukawa, Sakuragi tức giận nói "Muốn ngủ thì ngủ đi, dù sao thì buổi chiều trừ tiệc tùng với bọn người Mitchin ra cũng không làm gì khác, ăn sáng xong tui sẽ gọi anh dậy."
Chỉ là Rukawa lần đầu tiên cự tuyệt, ngược lại còn nhướng mi mắt nặng trĩu, cọ má vào bên cổ Sakuragi, mơ hồ nói "Không, anh đói."
Bị cọ xát ngứa ngáy, Sakuragi nhịn không được bật cười lui về phía sau một chút, vươn hai tay ôm lấy mặt Rukawa khẽ bóp, "Tên khốn, anh đang nói là tui làm cho anh ăn sao? Chẳng phải bảo đi Mỹ có học nấu ăn sao?"
"Ừ, spaghetti." Đó là mì ống.
"Là món duy nhất sao?"
Rukawa suy nghĩ một chút, lại nói "Từ từ để anh nhớ... Trứng luộc..."
Sakuragi nhìn đôi mắt sáng ngời của Rukawa đang chờ được mình khen, hình như có một con quạ bay qua trong phòng, lúc này Rukawa mới nói thêm.
"Trứng chiên rất đẹp, cả hai mặt đều giòn, và không bị cháy"
Sakuragi không thể nhịn được nữa, cậu dùng hai ngón tay véo má Rukawa một cách hung hăng, "Chẳng có gì đặc biệt hết, sao anh lại tự hào như vậy."
Bị những lời này kích thích, Rukawa ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, "Anh đi làm bữa sáng", anh híp mắt lại, "Anh cho em xem bằng chứng."
Nghe câu này, Sakuragi nhớ tới món cháo trứng gà Rukawa nấu cho mình khi bị ốm trước đây, cháy khét cũng không sao, còn sống cũng không sao, nhưng đáng sợ nhất là Rukawa đã bỏ nhầm muối thành đường, còn cậu sổ mũi mất vị giác nên nuốt không biết là bao nhiêu.
Sakuragi thở dài, buông má Rukawa ra, tự nhủ "Quên đi, kinh nghiệm khủng khiếp đó chỉ nên có một lần trong đời." Rồi cậu kéo tay Rukawa đang đặt lên eo mình ra mà không biết đôi tay ấy đã chui vào trong bộ đồ ngủ của từ lúc nào.
Anh bắt đầu sờ soạng không ngừng nghỉ, và có xu hướng ngày càng đi xuống. Nhìn thấy Sakuragi vén chăn lên, Rukawa khẽ nhíu mày, lại nắm lấy tay Sakuragi, "Em đi đâu?"
"Đi đánh răng rửa mặt trước khi làm bữa sáng." Sakuragi tức giận lầm bầm, "Tui xem trong tủ lạnh có gì thì nấu. Làm xong tui sẽ gọi anh."
"Ừm." Rukawa trả lời, ngoan ngoãn buông tay ra. Nhìn theo bóng lưng của Sakuragi cho đến khi cánh cửa đóng hẳn lại, Rukawa trở mình chuyển sang tư thế nằm ngửa, không chút suy nghĩ nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng cảm thấy bình tĩnh, thư thái và thỏa mãn.
Rất lâu sau khi tỉnh dậy, Rukawa còn đang ngẩn người, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức vén chăn lên, vươn tay lấy áo khoác cởi ra tối qua, sờ soạng ở trong túi một hồi lâu, cái tay lục tìm túi trong túi ngoài. Cuối cùng ở chiếc túi bên trái lấy ra một hộp đen nhỏ. Khi mở nắp ra, bên trong lớp vải nhung màu xanh sẫm là hai chiếc nhẫn bạc, mặt nhẫn có vết cắt không đều, nhìn kỹ thì có một số vết xước thô và mịn.
Cái này là do Rukawa đặc biệt đặt hàng, và đó là một câu chuyện dài. Elliott, một đồng đội và bạn cùng phòng của anh, lúc đó, đã thấy Rukawa duyệt trang web mua sắm trên máy tính nên anh ấy biết rằng Rukawa định mua một chiếc nhẫn cho người yêu của mình ở Nhật Bản. Nhẫn làm sẵn thì không có gì đặc biệt, anh có muốn tặng nhẫn cho người yêu không "đụng hàng" với người khác không? Elliot đặt tay lên vai Rukawa và nói như vậy, đồng thời giới thiệu một sinh viên mà anh ấy biết là người giỏi gia công kim loại từ khoa nghệ thuật. Ban đầu Rukawa không coi trọng điều đó, nhưng sau khi nghĩ lại, anh thấy nó có lý, nên anh đã chấp nhận.
Rukawa không có yêu cầu gì đặc biệt, khi đến xưởng, sinh viên nọ đã nhiệt tình lấy rất nhiều thông tin cho anh tham khảo, Rukawa chỉ giữ vẻ mặt vô cảm không đưa ra bất kỳ ý kiến nào. Đột nhiên Rukawa bắt gặp một chiếc nhẫn trên bàn làm việc và nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu. Dần dần, hình ảnh một người chàng trai tóc đỏ đeo chiếc nhẫn đó hiện lên trong tâm trí anh.
Rukawa chỉ vào chiếc nhẫn và hỏi người bạn khoa nghệ thuật có làm nó không? Và cô gái trẻ đã đồng ý, nhưng đó chỉ là một chiếc nhẫn được giũa sơ bộ và vẫn chưa được đánh bóng. Nhưng Rukawa gật đầu, nói rằng đây là điều anh muốn. Nhẫn vốn không cần chạm khắc nhiều, đơn giản sạch sẽ, nhưng bởi vì chỉ được đánh bóng bằng tay và hàn lại, nên bề mặt cắt và vết xước của hai chiếc nhẫn hoàn toàn khác nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là một hàng chữ K&H được khắc ở mặt trong của nhẫn.
Vốn muốn lấy nó ra đêm qua, nhưng lại không có thời gian. Sau khi đóng nắp lại, Rukawa đứng dậy đi về phía cửa, sau khi rời khỏi phòng ngủ, anh đi thẳng vào phòng bếp, nơi không ngừng có tiếng thái rau và tiếng nước chảy.
Dừng lại ở một khoảng cách nhỏ, quan sát từng cử động của Sakuragi, dây tạp dề lỏng lẻo quấn quanh tấm lưng rộng, đôi tay không ngừng cử động, lúc cắt rau lúc lại dùng xẻng đảo trên chảo, tuy rằng rất bận rộn nhưng cũng không có vẻ gì là bối rối cả.
Rukawa từng không biết rằng Sakuragi có thể nấu ăn, và cậu nấu ngon một cách đáng ngạc nhiên, và những kỹ năng sống còn lại cũng rất thành thạo.
Trước khi hẹn hò, Rukawa lần đầu tiên chạy đi ăn trực với vẻ mặt bẽn lẽn, sau đó khám phá ra khía cạnh này của Sakuragi. Cậu rõ ràng là một tên ngốc vô tư kiêu ngạo, luôn cười nói, tại sao có lúc lại lộ ra vẻ trưởng thành vượt xa bạn cùng trang lứa. Giống như lúc huấn luyện viên Anzai lên cơn đau tim bất tỉnh, cậu bình tĩnh nhanh chóng xử lý tình huống khẩn cấp. Rất lâu sau này anh mới biết là vì cậu vốn sống một mình, trong lòng vẫn luôn hối hận vì đã không kịp thời cứu cha. Sau khi hiểu ra tất cả, anh có một khát khao mãnh liệt, khát khao muốn bảo vệ và yêu thương người này, đây có lẽ cũng là quyết tâm của mọi người.
Đứng yên phía sau Sakuragi, Rukawa vươn tay vòng qua eo Sakuragi, tựa đầu vào bờ vai rộng lớn đó, Sakuragi không nhận ra có người phía sau nên giật mình suýt chút nữa thì tuột tay.
"Đồ cáo già! Anh định dọa chết người ta sao!?"
Sakuragi cau mày chửi rủa, cậu muốn quay đầu lại và cho Rukawa một cú húc đầu, nhưng món trứng rán sẽ cháy nếu cậu làm như vậy, vì thế cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để Rukawa tiếp tục bám lấy mình. Vừa tắt lửa cậu liền muốn đi lấy cái đĩa trên tủ, nhưng Rukawa vẫn không có ý định buông tay.
"Em không thể nấu ăn nếu như anh..."
Sakuragi vừa tức giận vừa bất lực nói, vỗ vỗ bàn tay Rukawa đặt trên bụng ra hiệu cho anh buông ra, nhưng lúc này, hình như cậu chạm phải vật cứng nào đó.
Sakuragi cúi đầu xuống, liền thấy giữa các ngón tay thon dài của Rukawa có một chiếc hộp nhỏ màu đen hình vuông. Sakuragi sửng sốt vài giây mới chậm rãi mở miệng hỏi.
"Đây là cái gì?"
Mặc dù hỏi như vậy, nhưng cậu cũng không phải tên ngốc, kỳ thật trước khi Rukawa trả lời cậu đã có đáp án.
"Một món quà đã hứa."
Rukawa nói xong buông cánh tay đang ôm Sakuragi ra, sau đó nắm lấy vai cậu để Sakuragi quay về phía mình. Nhìn người yêu tóc đỏ trước mặt đang quay mặt sang hướng khác để tránh tầm nhìn của mình, mà khuôn mặt không ngừng đỏ lên, nụ cười trên môi anh bất giác lan rộng.
Rukawa mở nắp lên, dùng hai ngón tay lấy chiếc nhẫn của chính mình, nhanh chóng đeo vào ngón giữa của bàn tay phải, sau đó cầm chiếc còn lại lên, nói "Tay."
"Anh tự làm đi."
Sakuragi thì thầm, ánh mắt cậu cuối cùng cũng chạm mắt Rukawa, nhưng cậu nhanh chóng quay sang một bên. Tuy nói vậy, nhưng cậu vẫn cầm lấy chiếc nhẫn, nhưng giữa những người yêu nhau thì cậu không biết đeo nhẫn ở đâu, ngón tay nào có ý nghĩa gì, vì vậy cậu làm theo Rukawa và đeo nó vào ngón giữa của bàn tay phải.
"Không phải là em không cần... nhưng em không thể đeo nó khi chơi bóng, em phải tháo nó ra."
Sakuragi lẩm bẩm với đôi môi bĩu ra, cố gắng che giấu cảm xúc hạnh phúc và cảm động của mình. Cậu sợ rằng Rukawa nghĩ cậu không coi trọng nó.
"Bằng cách này, những người khác sẽ biết em không độc thân."
Rukawa hài lòng nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon thả đeo nhẫn của Sakuragi.
"Con cáo hôi hay ghen."
"Thích không?"
"Chà... không tệ."
Sakuragi gãi mũi và xấu hổ nói, nhưng Rukawa trực tiếp đánh đồng câu trả lời này là rất thích.
"Vậy em nên đền đáp lại cho anh thứ gì đi."
Rukawa nheo đôi mắt dài và hẹp lại, rướn người về phía trước, áp đôi môi mát lạnh của mình vào tai Sakuragi, cố ý hạ giọng xuống, khi nói có chút mờ ám.
"Tên này! Tối qua còn chưa đủ sao?"
Sakuragi không thể tin quay đầu lại, mạnh đến mức hai người suýt chút nữa hôn nhau, nhìn ở khoảng cách gần khuôn mặt phóng to của Rukawa, với loại ánh mắt vừa tập trung vừa đáng sợ đó, Sakuragi dừng lại một lúc trước khi vươn tay và đẩy Rukawa ra.
"Còn chưa đủ, dù sao không phải em nói từ giờ đến buổi chiều không có gì làm sao."
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Sakuragi, Rukawa thực sự muốn hành động ngay lập tức, có vẻ như làm điều đó trong nhà bếp sẽ rất thú vị.
"Anh..."
Sakuragi nhìn chằm chằm Rukawa, không biết anh đang suy nghĩ cái gì mà trên mặt tràn đầy dục vọng, tức giận đến mức không biết nên nói cái gì. Quả nhiên không thể quá tốt với con cáo, nếu không sẽ chiều hư anh.
Sakuragi há miệng hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói Rukawa đi đánh răng rửa mặt, nếu không cậu sẽ phải ăn hết bữa sáng một mình.
Cuối cùng, Rukawa ngoan ngoãn đi vào phòng tắm, trong khi Sakuragi, giống như được thần linh tiếp thêm sức mạnh, mạnh tay thái nhỏ hành lá để rắc vào súp miso. Chỉ là ngón giữa tay phải nhàn nhạt tỏa sáng, Sakuragi dần dần dừng lại động tác, ánh mắt khó tránh khỏi bị hấp dẫn.
Không quan tâm đến việc đang thái dở củ hành lá, Sakuragi đặt con dao làm bếp đang cầm xuống, giơ tay phải lên nhìn chiếc nhẫn một lúc lâu rồi tháo nó ra, cẩn thận quan sát, chỉ thấy một dòng chữ được khắc ở bên trong, nhịn không được vươn ngón tay sờ sờ lên ba chữ kia.
Sau khi đọc to lên, dường như cậu đã hiểu hết ý nghĩa. Cái gì thế này, làm loại chuyện này không giống con cáo chút nào, cực kỳ sến súa. Sakuragi nghĩ như vậy, sau đó rốt cục ý thức được mình đang làm gì, vội vàng đeo nhẫn vào, lại cầm dao lên thái hành, nhưng lần này lực nhẹ hơn rất nhiều, thậm chí còn ngâm nga bài hát của thiên tài mà cậu tự sáng tác, trong khi khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười không thể che giấu, và cậu thậm chí còn không nhận ra điều đó.
Sau đó cậu sực nhớ rằng mình vẫn đang lo lắng về việc nên tặng quà sinh nhật gì cho Rukawa, và lúc đầu cậu không thể quyết định, nhưng bây giờ, có vẻ như đã ít đi một sự lựa chọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro