Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91: Đêm đầu của nàng

Ở phía sau núi, phần mộ Tú Cô lẻ loi nằm ở đây, Phùng Quý đến gần phần mộ liền không tiếng động rơi lệ, "Tú Cô, ta mang bọn nhỏ đến thăm nàng, nàng ở đây một mình rất tịch mịch đi, trong nhà đều tốt, bọn nhỏ đều....."

Nói nói bốn tỷ muội Cát Tường trong lòng cũng không chịu nổi, trong mắt ẩn ẩn dậy lệ quang, Tứ Nha đã khóc thành tiếng, Lâm thúc vội vàng khuyên giải an ủi  Phùng Quý.

Mọi người thế này mới thắp nhan, đốt đèn bắt đầu bái tế.

Quỳ lạy xong Cát Tường cùng Lâm thúc ở bên Phùng Quý trấn an, Hắc Muội nhìn thấy trong lòng thật sự khó chịu, thấy phía sau mộ phần là một mảnh rừng đào, nay phấn hà một mảnh, hướng bên kia đi, định giải sầu.

Tam Mộc nhìn bóng dáng của nàng ẩn ẩn đau lòng.

Qua hơn nữa ngày bọn người Phùng Quý chuẩn bị xuống núi, vẫn không thấy Hắc Muội trở về, vì thế đối với Tam Mộc nói, "Tam Mộc, con đi bồi Hắc Muội đi, chúng ta xuống núi trước, về sớm một chút ăn cơm trưa nha!"

Tam Mộc gật đầu, hướng rừng đào đi.

Rừng đào này Tam Mộc cũng vô cùng quen thuộc, một năm trước tình cờ hắn lại gặp được Hắc Muội ở trong này, khi đó ánh mắt đen huyền sáng ngời của nàng bởi vì bi thương mà như bịt kín sương mù, ảm đạm, làm cho hắn nhìn thấy trong nháy mắt bỗng nhiên đau xót, khi đó hắn đã mơ hồ cảm thấy cô nương này rất đặc biệt, ở trong lòng hắn chung quy bất đồng với người khác.

Đi một hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng Hắc Muội, hắn có chút kỳ quái, bỗng nhiên phát hiện trên đất thế nhưng có mấy cành đào bị đứt, hắn nhặt lên xem,  chỗ gãy vẫn tươi mới, hẳn là vừa chặt, trong lòng hắn không khỏi căng thẳng, Hắc Muội thật sự yêu thích hoa đào, tuyệt đối không có khả năng chặt , trừ phi.....

Vừa nghĩ đến nàng có thể gặp nguy hiểm hắn dườg như không khống chế nổi, vung tay áo, như một hạt tuyết trắng khẽ bay lướt lên trên đỉnh cây đào nhìn xung quanh.

Rốt cục nhìn thấy bên sườn cao của rừng đào có một bóng người bị treo trên cây cao, phía dưới là mấy chục thước, té xuống, người không chết cũng sẽ tàn phế, mà bóng dáng kia hắn lại quá quen thuộc, đúng là Hắc Muội.

Hắn nhảy dựng lên, lòng như lửa đốt tìm đến dưới tàng cây, dưới tàng cây bảy tám tráng hán nghiêm trang, nhìn thấy hắn lập tức quỳ gối, "Khấu kiến công tử!"

Lâm Tam Mộc trong mắt băng hàn một mảnh, xem cũng không xem những người này, không do dự rút nhuyễn kiếm ra, đám người này như sớm có sở liệu, vô cùng bình tĩnh rút đao nghênh chiến, trong khoảng thời gian ngắn Tam Mộc khó có thể tới gần dưới tàng cây, trong lúc đánh nhau hắn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Hắc Muội, mặc dù nàng vẫn không nhúc nhích, nhưng hắn vẫn nghe được hơi thở của nàng, may mắn, nàng còn sống.

Hắn âm trầm lạnh lẽo, nhuyễn kiếm ở trong tay bay nhanh vũ động, ánh sáng màu bạc không kẽ hở chém tới làm những người này liên tiếp ngã xuống.

"Công tử nếu lại tiến về phía trước một bước thuộc hạ sẽ cắt đứt dây thừng !" Dưới tàng cây một người âm trầm nói, trên tay hắn cầm dao găm chói lọi đặt ngay trên dây thừng vận sức chờ phát động.

Tam Mộc nhất thời dừng cước bộ, "Ngươi dám thử xem, ta sẽ khiến ngươi ngay cả hài cốt cũng không còn!"

Cổ tay người nọ tựa hồ run lên nhưng vẫn trấn định, "Công tử, ta thực sự bất đắc dĩ, trong vòng ba tháng chúng ta nếu không mang công tử quay về, hài cốt cũng sẽ không còn, xin công tử tha lỗi!"

Hắn thoáng đi về phía trước một bước, người nọ nhất thời kêu lên một tiếng trầm thấp, "Công tử không nên ép ta giết người vô tội!"

"Đã biết là người vô tội cần gì đem ra áp chế ta?"

"Thuộc hạ vốn tưởng rằng nàng không quan trọng gì, bất quá thuộc hạ thấy được cái này, "Trên tay hắn chính là khối ngọc bội sáng sớm Tam Mộc ở trong phòng đưa cho Hắc Muội, "Thuộc hạ nghĩ, vì người vô tội này hoặc công tử có thể theo tâm ý công chúa ngoan ngoãn trở về !"

Lâm Tam Mộc vẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng lập tức trầm đến đáy cốc, trong đầu biến đổi khôn lường.

"Công tử xin về kinh, công chúa đối với công tử nhớ đêm mong!" Chung quanh tráng hán cũng quỳ sát xuống đất, khẩn cầu, mà người cầm dao găm trên tay đã chờ phát động.

"Thả nàng, các ngươi thắng!"

Giờ phút này Tam Mộc trong tay nắm chặt nhuyễn kiếm như liễu rủ vô lực giữa gió thu, kiếm cũng theo ống tay áo của hắn rơi xuống.

Hai mắt phảng phất bịt kín tầng sương ảm đạm, dáng người tự nhiên đón gió mà đứng, ánh mắt mờ ảo như xuyên qua sương khói, không nhiễm bất luận tạp trần gì nhìn người hôn mê bị treo trên cây, giống như thế ngoại tiên nhân.

Tráng hán chung quay đã đi qua điểm huyệt hắn, thu đi nhuyễn kiếm, Hắc Muội cũng được thả xuống, trên đất thân hình hơi hơi vừa động.

Hắn thoáng nhắm mắt lại mở mắt, bỗng nhiên mở miệng nói, "Ngày mai, sáng mai ta liền theo các ngươi đi như thế nào?"

Tráng hán sửng sốt lập tức đem đao kiếm nhất tề chỉ hướng Hắc Muội trên đất, "Công tử vẫn không nên đùa giỡn!"

Tam Mộc liếc nhìn, "Ta đã đáp ứng trở về sẽ tuyệt không đổi ý, lời của ta nói không thể tin sao?"

Những người này thế này mới thoáng do dự, trong đó một người nói, "Được, thuộc hạ sẽ tin công tử một lần, sáng mai chúng ta ở rừng cây ngoài thôn chờ, nếu công tử không tới, chúng ta sẽ vào thôn giết cả nhà nàng!"

Tam Mộc nhìn người nọ liếc mắt một cái thập phần hờ hững đi qua ôm lấy Hắc Muội cũng không quay đầu lại rời khỏi.

"Tỉnh!"

Hắc Muội vừa động Tam Mộc liền thản nhiên lên tiếng.

Nàng mở to mắt, hai người còn ở trong rừng đào, nàng giãy dụa xuống.

Cánh đào liên tục rơi xuống chồng chất.

"Chàng rốt cuộc có thân phận gì?" Nàng đứng tại chỗ, hai mắt đen láy thâm trầm nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hiển nhiên, vừa rồi ở bên kia nàng cũng đã tỉnh.

"Thân phận của ta là gì không trọng yếu, nàng chỉ cần nhớ kỹ, ta vĩnh viễn là tướng công của nàng, nàng vĩnh viễn là thê tử của ta." Hắn nói chắc chắn, trong mắt rạng rỡ quét qua, dưới ánh mặt trời mi đen như mực cúi xuống, như cánh bướm, tiếp xúc lên khuôn mặt trắng noãn.

"Nhưng chàng sắp rời khỏi?"

"Rời đi chỉ là vì đoàn tụ sau này, không phải sao?"

Hắc Muội bỗng nhiên cảm thấy cổ họng có chút ấm ách, không dám nhìn hắn, cúi mắt nhìn từng cánh phấn dưới đất, vô cùng xinh đẹp.

Tam Mộc một phen kéo nàng tiến vào lòng, "Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ trở về."

Nàng ở trong lòng không hề lên tiếng, chỉ cảm thấy chua sót không chịu nổi.

"Về nhà đi, cha còn ở nhà chờ chúng ta ăn cơm trưa!"

Về đến nhà, Hắc Muội rõ ràng trầm mặc xuống, thỉnh thoảng nhìn Tam Mộc thất thần, mọi người còn tưởng vừa rồi bái tế Tú Cô trong lòng nàng vẫn khổ sở, ai cũng không biết suy nghĩ của nàng.

Ăn qua cơm trưa, Hắc Muội trở lại trong phòng ngồi ở bên giường ngẩn người, Tam Mộc đi tới nói, "Lát nữa ta sẽ nói với cha là ta có chút việc gấp cần phải rời khỏi một thời gian, sáng mai sẽ lên đường, nàng ở nhà ngoan ngoãn mà chờ ta trở về, được không?"

Thấy nàng không có phản ứng gì, hắn kéo tay nàng đặt ở trên má cọ xát, nhìn nàng, thẳng đến nàng gật đầu.

Buổi chiều Tam Mộc ở trước mặt mọi người nói sáng mai rời đi, mọi người đều thực bất ngờ, trước hết sửng sốt là Phùng Quý, "Tam Mộc, không phải quê quán con đã không có thân nhân sao?"

Ông nghĩ Tam Mộc một khi rời đi vạn nhất không trở lại làm sao bây giờ!

"Cha, kinh thành bên kia còn có chút chuyện cần giải quyết, chậm thì một hai tháng, lâu thì mấy tháng, ta sẽ trở về."

Phùng Quý còn muốn nói kêu Hắc Muội cùng đi, ngẫm lại vạn nhất Hắc Muội có thai, đi được cực khổ không tốt, Tam Mộc giải thích một phen cũng chỉ phải đồng ý.

Vì thế buổi tối bữa cơm này Béo Nha và Tứ Nha làm rất nhiều đồ ăn, cũng nướng một ít bánh trứng gà, người một nhà xem như ăn bữa cơm tiễn đưa.

Trở lại trong phòng rửa mặt xong, đến trên giường, Tam Mộc chờ Hắc Muội đi ra cùng nàng trò chuyện trấn an nàng.

Nhưng giờ phút này Hắc Muội ngâm trong thùng tắm suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, mặc dù khi đó nàng mơ mơ màng màng nhưng nàng vẫn nghe thấy hai chữ 'Công chúa', lại liên tưởng đến kinh thành, nàng đã thấy kinh hãi, Tam Mộc cùng công chúa có liên quan.

Đó là liên quan gì?

Nàng không tự giác liên tưởng đến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, câu kia "Công chúa vì mong nhớ ", nàng không dám nghĩ tới mặt đó?

Chẳng lẽ hắn là nam sủng của công chúa?

Nàng cực lực thuyết phục chính mình không có khả năng, nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui còn có khả năng nào nữa?

Đến trong phòng, nàng thấy Tam Mộc chớp mắt một cái cũng không rời ánh mắt hắn hỏi, "Trước kia chàng từng chạm qua nữ nhân khác chưa?"

Nàng ở trong đôi mắt như hồ nước mùa thu của hắn nhìn thấy ảnh ngược chính mình, không yên cùng đợi hồi đáp của hắn.

"Không có!" vẻ mặt Hắn thẳng thắn thành khẩn nhìn lại nàng, kiên định nói, "Trừ nàng ra, ta không có chạm qua bất luận nữ nhân nào khác!"

Hắc Muội quả thực có thể nghe thấy chính mình thở ra một hơi.

Nàng không hề do dự, nhìn chằm chằm hắn, ngồi xổm ở trên giường, giơ tay rút đi trâm gài tóc, không có trâm gài tóc trói buộc, mái tóc dài của nàng như dòng nước chảy trút xuống, lưu lạc ở khuôn mặt, làm cho dung mạo vốn khắc sâu của nàng giấu sau những sợi tóc bay bay, mang theo nồng đậm sắc thái quyến rũ.

Ban đêm thê lương, môi đỏ mọng như sắc thu hải đường, nở rộ như hoa mai, Tam Mộc nhìn nàng thất thần.

Nàng cũng không có dừng lại, trên tay run lên, áo ngủ màu phấn nhạt bị một trận gió đêm phất qua, như một đóa u lan nở rộ, bên trong là cái yếm màu phấn trắng cùng tiết khố trắng thuần, hắn không kịp ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản, nàng đã rút dây yếm sau gáy, vì thế phong cảnh của nàng ở trước mắt hắn phơi bày không chút bỏ sót, tràn ra từng trận hương thơm ngát trằn trọc lưu chuyển dưới mũi hắn.

Hắn vừa muốn chuyển tầm mắt, Hắc Muội một phen ôm đầu của hắn, "Đêm nay ta là của chàng!"

Tam Mộc giờ phút này trong lòng như ngàn vạn con kiến cắn, hắn từng muốn nàng làm như thế, cảnh tượng cũng như hắn chờ đợi, thậm chí ở trong mộng đều xuất hiện qua, nhưng hắn không thể, mặc dù trong miệng hắn lời thề son sắt, nhưng trong lòng hắn lại lo âu bất an.

Hắn sợ chính mình thật sự không trở về bên cạnh nàng được nữa.

Nếu hắn cùng nàng trở thành vợ chồng thật sự, hắn lại không trở về được, nàng nên làm sao bây giờ!

"Nếu tối nay chàng không cùng ta viên phòng vậy là chàng căn bản không muốn trở về!" Hắc Muội thản nhiên nói, tâm tư của hắn nàng đã nhìn thấu.

Nhìn trong mắt hắn nhẫn nại từng chút lui tán, nàng bỗng nhiên khe khẽ cười, giơ tay tiếp tục cỡi phần dưới.

"Ta không hối hận, vĩnh viễn sẽ không hối hận!" Nàng khe khẽ nói, thẳng đến toàn thân đã trơn bóng.

Thân thể của nàng yêu kiều xinh đẹp như vậy, mỗi một tế bào đều đang dụ dỗ hắn, ăn mòn ý chí cùng định lực của hắn.

Cố tình nàng còn vươn tay tiến vào tẩm y của hắn, dưới xúc cảm bóng loáng rắn chắc của hắn nhẹ nhàng ma sát.

Lâm Tam Mộc khó tự chế, cảm thấy huyết dịch toàn thân đều dồn về một điểm, trong đầu đã vô pháp tự hỏi.

Hắn mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực, hôn về phía bộ ngực mềm mại, hô hấp càng thêm dồn dập, cuối cùng không nhẫn nại nổi, một tay thoát đi trói buộc trên người, cùng da thịt nàng chạm nhau, ở trên người nàng thở hổn hển tạm dừng một chút, "Ta thật sự khắc chế không được !"

"Vậy đừng khắc chế, cho ta!" Hắc Muội hai mắt tràn ra một tầng nước, nhìn hắn nói, nàng đã cảm giác được thứ cứng rắn gắt gao đặt trên bụng mình.

Tựa hồ sợ hắn lui bước, nàng cố ý ưỡn ngực, khe khẽ ma sát, gây cho hắn cảm giác choáng váng cùng khát vọng, đôi gò bông của nàng vô hạn mềm mại, run rẩy nở rộ.

Trong mắt Tam Mộc một tia lý chí cuối cùng cũng biến mất, nhìn nàng khó kiềm chế.

Hắn đặt một tay trên nơi đẫy đà của nàng dùng sức vuốt ve, môi ấm áp mềm mại dừng ở trên đầu ngực, lưu luyến ôn nhu.

Miệng lưỡi và hai tay đồng thời sử dụng, Hắc Muội một trận hư nhuyễn mê muội.

Tam Mộc chỉ cảm thấy giờ phút này ngũ giác của mình toàn bộ bị phế, toàn thân cần cấp bách giải thoát, mà bộ vị kia trướng đến đau.

Nhưng hắn biết hắn không thể gấp, lần đầu của nàng hắn không muốn làm cho nàng đau đớn.

Hắn cực lực nhẫn nại, dịu dàng hôn mỗi một tấc da thịt cùng nơi thần bí của nàng, để nàng chậm rãi thích nghi.

Nụ hôn vụn vặt rơi khắp cả người làm ý nghĩ của Hắc Muội trở nên mơ màng, nơi nào đó khát vọng khó có thể nói nên lời, làm cho nàng vặn vẹo nghênh đón hắn.

Cảm thấy nàng đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận, hắn trong lòng như lửa đốt, dục vọng mãnh liệt kéo đến, cự vật của hắn một phát tiến nhập, trong nháy mắt bị bao phủ trong khoái cảm, hắn kích động hô tên "Như Ý!" Đồng thời cuồng loạn ra vào.

Thân thể mềm mại cùng kiện mỹ cứng cỏi ma sát, thống khổ và sung sướng cực điểm đan với xen nhau, hắn đâm rút vào kịch liệt, phảng phất như linh hồn rời khỏi thể xác.

Mà giờ phút này Hắc Muội ở trong va chạm thật sâu của hắn từng hồi rên rỉ, không thể ức chế, tất cả lý trí cùng rụt rè đã vứt bỏ, chỉ có cảm giác say mê trầm luân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro