Ưm một tiếng, Hắc Muội khẽ nhếch hai mắt mông lung như sương trắng, trong mê ly lộ ra mờ mịt, sau một lúc lâu mới hoàn toàn thanh tỉnh, thấy Tam Mộc không một mảnh vải ngồi trước mặt mình, chậm rãi mặc quần áo, dáng người kiện mỹ trong ánh sáng hừng đông vô cùng bắt mắt, nghĩ đến đêm qua điên cuồng, nàng nhất thời sắc mặt đỏ lên, xấu hổ quay đầu chỗ khác, trong chốc lát lại nhịn không được chuyển mắt.
Tam Mộc cười cười giả vờ không biết nàng xem trộm đi ra khỏi phòng.
Đối với một ngày một đêm ở thôn trang mà nói xương sống thắt lưng Hắc Muội như muốn rụng rời, nhưng trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Đêm qua dây dưa làm cho nàng hao khí lực, buổi sáng dậy trễ, nhìn Tam Mộc rửa mặt xong, thần thanh khí sảng từ bên ngoài tiến vào, xoay người đến bên giường, lúc thì kéo kéo chăn nàng, lúc thì vuốt má nàng, miệng còn trêu chọc, "A, trời đã sáng cô nương nào đó muốn phơi nắng sao!"
Nhìn hắn đùa nghịch Hắc Muội tức nghiến răng nghiến lợi, hất hăn quật cường đứng dậy, thiếu chút nữa ngã xuông, Tam Mộc một phen đỡ nàng cười đến mị nhãn tà mị.
"Hồ ly tinh!" Hắc Muội hung tợn nhìn hắn, nghiêm mặt, "Lão nương bị ngươi ép đến sắp tàn phế!"
Tam Mộc cười hì hì nhìn nàng.
Hắc Muội yên lặng rửa mặt, trong lòng cảm thấy chính mình, càng ngày càng không giống chính mình, trước kia bưu hãn như bị hắn công thành chiếm đất thật vô dụng, không thể tiếp tục như vậy, nàng muốn phản kích, nhưng mỗi lần như vậy lại bị hắn ăn đến gắt gao.
Ăn qua điểm tâm Hắc Muội cùng Tam Mộc chuẩn bị về nhà, bởi vì chuyện thôn trang đã quyết định giao cho Liễu Phượng Nhi cùng hiệp trợ giám sát với Lý Đại Não, dù sao qua hơn một tháng nữa là đến thu hoạch vụ thu, hiện tại không dễ điều chỉnh, mà Tứ Nha thế nhưng muốn xung phong nhận việc, lưu lại hỗ trợ quản lý sổ sách.
Hắc Muội nghĩ hiện còn chưa tới mùa thu hoạch ngoại trừ chút việc nhỏ, cũng không có gì làm, Tứ Nha cảm thấy hứng thú vậy thì để nàng từ từ học, học nhiều bản sự cũng không tệ.
Mà Tam Mộc cùng Hắc Muội cưỡi ngựa chậm rì rì về trấn.
Tam Mộc sợ Hắc Muội vất vả cơ bản đều là từ phía sau ôm nàng, nàng cũng vui sướng hưởng thụ.
Đến trấn cùng Phùng Quý, Béo Nha Ngô Bảo Nhi, Cát Tường Lâm thúc, ăn cơm trưa, ngồi dưới giàn hoa râm mát nói về chuyện thôn trang, đợi cho mặt trời ngã về tây hai người mới quyết định về nhà.
Hắc Muội vẫn thích ở thôn Đại Diệp, hai ngày không về nhà thật sự nhớ.
Về đến nhà, ban đầu một một đống người nay chỉ còn lại có hai vợ chồng bọn họ, phá lệ vắng vẻ.
Buổi tối, Hắc Muội nấu chút canh bí đỏ ăn, liền chuẩn bị nấu nước tắm rửa ngủ, hôm nay cưỡi ngựa một ngày, hai người đều mệt mỏi.
Sáng hôm sau, Hắc Muội còn mơ hồ, liền cảm thấy phía sau cái cứng gì rắn đặt lên lưng, than thở một chút lại dịch chuyển vị trí tiếp tục ngủ, sáng sớm ngày hè quả thật dễ đi vào giấc mộng.
Tam Mộc sớm đã tỉnh táo lại, ánh mắt ôn nhu nhìn Hắc Muội ngủ trong ngực mình im lặng ôn hoà như trẻ con.
Hắn vươn ngón tay thon dài ra, không ngừng ma sát mặt, gáy oa, cổ của Hắc Muội, buồn cười nhìn nàng trong lúc ngủ mơ cau mày bĩu môi, trái tránh phải trốn.
Hắc Muội mở to mắt nhìn Tam Mộc, "Đến đến!" Nàng than thở, "Ta thấy chàng tinh lực quá dư thừa đi! Hôm nay cùng ta đi làm việc!"
Nói xong xoay người rời giường, đi bên ngoài rửa mặt.
Hắc Muội thật sự quyết định muốn Tam Mộc cùng mình đi làm việc, miễn cho tinh lực hắn quá thừa mà phát tiết trên người nàng.
Hôm nay phải làm việc rất đơn giản, nhưng cố sức, chính là đi nhà người khác gánh rơm rạ về.
Bởi vì gạo nếp so với lúa bình thường thu gặt sớm một tháng, hiện chính thức là lúc thu gặt, nhưng bởi vì gạo nếp sản lượng thấp, cũng không có bao nhiêu người trồng, toàn bộ thôn Đại Diệp chỉ có nhà nương Ngũ Nương trồng nửa mẫu, hôm qua lúc về thôn, thấy tam ca tam tẩu Ngũ Nương đang đánh gạo nếp, Hắc Muội thấy được vô cùng cao hứng, bắt chuyện suy nghĩ mua rơm rạ về.
Ca tẩu Ngũ Nương biết Hắc Muội và Ngũ Nương quan hệ tốt, lại nói rơm rạ cũng chỉ cho gia súc ăn, giá trị không được vài đồng tiền, tháng sau đã tới lúc thu hoạch lúa quy mô lớn, còn không phải nơi nơi đều là rơm rạ.
Liền nói cho Hắc Muội không lấy tiền, cũng không đáng giá là bao, rơm rạ xếp ở trên sân, kêu Hắc Muội trực tiếp tới gánh.
Hắc Muội cũng không khách khí, trực tiếp cảm tạ nói ngày mai tới gánh.
Hắc Muội muốn mua rơm rạ là có nguyên nhân, trước kia người bán ngựa từng nói, mùa thu để ngựa ăn rơm rạ ngựa sẽ khỏe mạnh hơn.
Vốn Hắc Muội thầm nghĩ gánh hai gánh trở về, rơm rạ nhiều như vậy liền nghĩ phải trừng trị Tam Mộc, kêu hắn đem toàn bộ rơm rạ gánh về nhà.
Tam Mộc nhìn Hắc Muội đắc ý dào dạt muốn nhìn hắn chế giễu chỉ có thể kiên trì gánh.
Nói thật phân lượng rơm rạ so với lúa không chênh lệch nhiều, nhưng bởi vì Tam Mộc chưa từng làm việc nhà nông. Hơn nữa gánh rơm rạ và gánh lúa đều dùng công cụ, ở giữa là khúc gỗ dày chắc, hai đầu được vuốt nhọn, như vậy gánh rơm rạ củi lửa đều rất thuận tiện.
Nhưng Tam Mộc từ hạ thôn gánh rơm rạ trở lại trong sân, vẫn một bộ dạng gian nan, Hắc Muội nhìn ha ha cười không ngừng.
Hắc Muội đứng ngoài chuồng ngựa nhìn Tam Mộc trên người dính rơm rạ dáng vẻ chật vật đáng đánh đòn, liền vén rơm rạ đến trước mặt hắc mã cho nó ăn một bên nói, "Ai, hắc mã a hắc mã, nếu ngươi là người thật tốt, ta sẽ gả cho ngươi, ăn ít làm nhiều, không giống ai kia, ăn thì nhiều, mà có chút việc cũng làm không tốt, ngươi nói đàn ông như vậy.....ta....."
Tam Mộc nghe vậy mặt âm trầm không đợi nàng nói xong đã nói, "Chờ —— "
Hắn rất buồn bực a, hắn vừa đến thôn Đại Diệp làm việc nhà nông nàng đã coi hắn không ra gì, bước chân càng nhanh tăng tốc độ gánh rơm về sân, Hắc Muội lập tức đem rơm rạ chất chồng lên đống cỏ khô thành hai tầng, cao nửa người, sau đó nằm ltrên đá ngậm cỏ một bộ dạng nhàn nhã đắc ý.
Tam Mộc gánh tới trưa mệt thở hồng hộc, vội vàng gánh một hơi trở về thấy Hắc Muội dáng vẻ thanh thản còn đang chờ trêu chọc, Tam Mộc liền đen mặt.
Hắn nghĩ chính mình so với con hắc mã này càng tội nghiệp a.
Buông gánh xuống, đặt mông ngồi lên đống cỏ khô nghỉ ngơi.
"Không gánh nữa ?" Hắc Muội kỳ quái nhìn hắn nói.
"Đã hắc mã tốt như vậy, nàng kéo nó đi gánh đi, ta không gánh !" Tam Mộc thở phì phì nói.
Hắc Muội cười rộ lên, không nghĩ tới Tam Mộc cao quý cũng có một mặt trẻ con như vậy.
Ngẫm lại cũng phải, người ta là thân phận gì, người khác không biết nàng còn không biết sao, đó là huyết thống hoàng tộc hàng thật giá thật, hoàng tử a, dù không ngồi trên long ỷ, cũng là cấp bậc Vương gia, hiện đi theo nàng sống nơi thâm sơn cùng cốc không nói, còn phải gánh rơm rạ, tựa hồ chính mình thật sự hơiquá đáng a.
Tam Mộc xem Hắc Muội cười hớ hớ giúp hắn phủi rơm rạ trên người nghĩ đến nàng đau lòng chính mình, trong lòng liền vui vẻ, nhưng sắc mặt lại cố ý lạnh lùng, hất tay Hắc Muội ra, giả vờ tức giận.
Hắc Muội vốn cho rằng Tam Mộc chỉ phát tính trẻ con ầm ĩ, nào biết hắn thực sự ngửa mặt lên, ngồi ở một bên không để ý tới nàng, Hắc Muội lúc này đã hoàn toàn quên chính mình buổi sáng còn hạ quyết tâm muốn trừng trị Tam Mộc, hiện nhìn hắn giống như rất tức giận, cũng nghĩ chính mình có phải rất quá đáng hay không, muốn hắn gánh rơm rạ không nói còn châm chọc khiêu khích hắn.
Vì thế Hắc Muội ra đòn sát thủ, giơ tay qua dọc theo cổ hắn từ từ sờ soạng xuống phía dưới, dừng ở trước ngực hắn sờ loạn, "Ngoan, đừng nóng giận, ta xem xem bả vai có bị thương hay không."
Tam Mộc còn muốn giả vờ, nhưng bàn tay linh hoạt ở ngực hắn vừa mò vừa bóp, làm cho hắn tim đập như nổi trống.
Nơi đó của hắn lập tức cứng lên.
Hắc Muội quỳ trên đống cỏ khô, được một tấc lại tiến một tấc, môi ấm nóng từng chút hôn mặt hắn, theo khóe môi đến sườn mặt lại đến lỗ tai.
Tam Mộc đã bất tri bất giác ôm Hắc Muội trước ngực, khi nàng dùng môi đầy đặn ngậm vành tai hắn khẽ cắn, hắn trong óc oanh một tiếng, suýt nữa nới lỏng tay đè nàng xuống đống cỏ khô.
Hắc Muội lần này xem như bất chấp mọi thứ, vài lần triền miên qua nàng cũng học được đôi chút, nàng muốn nắm trong tay quyền chủ động.
Tam Mộc thấy nàng chủ động, bày tỏ kinh hỉ vạn phần, một bộ dạng cố ý chờ xem nàng chủ động.
Nàng không an phận dây dưa trong ngực hắn, dùng đẫy đà mềm mại cọ xát ngực hắn, thậm chí cố gắng dùng răng kéo vạt áo hắn ra.
Da mặt Hắc Muội dày cũng kinh người!
Hai người nữ thượng nam hạ, nằm trên đống cỏ khô, thân thể mềm mại cùng cứng cỏi kiện mỹ ma sát, Lâm Tam Mộc đã bị khơi mào dục vọng.
"Nàng đây là châm lửa, tự tìm a!" Tam Mộc nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói xong, một phen đem áo lót nàng cỡi ra bên hông.
Hắc Muội cả đầu tóc đen phiêu tán, che lấp gáy ngọc thon dài , bả vai tinh tế mượt mà, xuống chút nữa chính là hai luồng đẫy đà khe khẽ nảy lên, mặt trên nhủ tiêm vừa hồng vừa cứng, run rẩy trước mắt hắn.
Nhìn xuống phía dưới Tam Mộc mình bị trêu chọc đã cứng lên, Hắc Muội liền cảm thấy đắc ý, cười cười lắc mông cọ nơi đó của hắn.
"Xem ta làm gì nàng!" Tam Mộc hồng mắt một tay nâng mông nàng, một tay cởi đai lưng, cự vật nhanh chóng bắn ra, đột nhiên dưới thân cương cứng bị tay nàng ấm nóng cầm lấy, hắn kêu rên một tiếng, chống lại đôi mắt khiêu khích của Hắc Muội.
Nàng liền như vậy nắm cự vật trướng lên phát đau của hắn, từ từ ngồi xuống, từng chút từng chút đi vào tiểu huyệt của nàng.
Tam Mộc nhắm mắt thở dài, cảm thụ cự vật chính mình bị bao lấy trong tiểu huyệt ấm áp, ướt át của nàng.
Trên đống cỏ khô, hai cơ thể khăng khít giao hợp, Hắc Muội ở phía trên nắm quyền chủ động, vặn vẹo thắt lưng lên xuống không ngừng, trong viện yên tĩnh, mơ hồ phát ra rên rỉ làm người ta thất hồn bát đảo.
Sau một lúc, Hắc Muội rốt cục nằm sấp trên người Tam Mộc, nhắm mắt lại, thở hổn hển, "Quả nhiên mặt trên thật tốn sức, ôi, mệt chết ta rồi!"
Tam Mộc xoay người nàng lại, đè bên dưới, con ngươi ngăm đen thâm thúy, "Hiện đến phiên ta đi!"
Hắc Muội vừa nghe liền kêu lớn, "A, không cần nha....."
"Hiện tại không phải do nàng quyết định !" Lâm Tam Mộc ánh mắt đầy hỏa, không buông tha Hắc Muội lùi bước, nghênh ngang tiển nhập.
Hắc Muội một bên thừa nhận va chạm một bên nói không nên lời, "Nảy giờ chàng chưa thoả mãn hả, miệt mài vô độ a"
Tam Mộc dùng môi nuốt lấy lời nàng đang lải nhải, đem chân nàng vòng qua trên lưng hắn, lại một trận đâm vào dũng mãnh, môi lưỡi Hắc Muội bị ngăn chặn, chỉ cảm thấy không khí càng ngày càng loãng, vốn vừa mới trải qua một lần, thân thể còn chưa bình phục lại, giờ phút này tiểu huyệt bên trong lại ướt át, tiếng nước lép nhép làm người ta đỏ mặt, phía dưới lực đạo kinh người chuẩn xác rút ra cắm vào liên tục, đem nàng co rút lên đến cao trào, chậm rãi không dứt.
Hắc Muội miễn cưỡng nằm, mí mắt cũng không muốn nhúc nhích.
Tam Mộc nhìn nàng như một con thú nhỏ hấp hối, híp mắt cười, một bộ đắc ý khi được ăn sạch.
Bởi vì trong nhà chỉ có hai vợ chồng Hắc Muội, ngày đó Hắc Muội bị ép buộc sắp xỉu, ngóng trông người nhà mau trở về, miễn cho Tam Mộc quá mức cường hãn, áp bức nàng mỗi ngày không rời giường được, chỗ nào còn có dáng vẻ bưu hãn sinh long hoạt hổ trước kia.
Qua vài ngày Diệp Lý Chính tới cửa bàn chuyện tá điền.
Diệp Lý Chính xác thực là người dụng tâm lương khổ, xuất ra phương án thập phần hợp lý, vừa có lợi cho Hắc Muội lẫn người trong thôn Đại Diệp, ngay cả Hắc Muội cùng Tam Mộc đều khen Diệp Lý Chính có tài.
Phương án của ông làm cho người toàn thôn tự giác đi thôn trang báo danh làm tá điền, mỗi nhà chọn ra một người, một tháng về nhà một lần, người được chọn chia làm ba cấp lao động thượng trung hạ, căn cứ cấp bậc trả được thù lao khác nhau.
Đây thật sự là một biện pháp tốt.
Được Hắc Muội cùng Tam Mộc khen, Diệp Lý Chính tuổi cũng đã cao lại như đứa nhỏ được khích lệ vui vẻ, vô cùng hào hứng nói chính mình đi thông báo từng nhà, để mọi người báo danh.
Qua hai ngày báo danh, danh sách nộp lên Hắc Muội sợ hãi, thế nhưng có hai ba chục người, tiểu tử choai choai chiếm đa số, trong đó có cả Phú Đệ, bất quá so sánh với hạ thôn mà nói, thượng thôn chỉ có hai ba người báo danh, dù sao người họ Phùng ở thượng thôn đã có hơn hai mươi mẫu ruộng tốt.
Trong danh sách của Hắc Muội thế nhưng thấy được tên Diệp An.
Diệp Lý Chính thật cẩn thận nhìn sắc mặt Hắc Muội, sợ nàng đề xuất loại bỏ tên này, nhưng không nghĩ tới Hắc Muội ha ha cười, không gạch Diệp An ngược lại gạch tên vài người làm việc lười nhác ganh tỵ.
"Diệp bá, ta tuyển người hoàn toàn xem nhà ai có lao động dư thừa cùng tình trạng làm việc, cứ công bằng là được!"
"Công bằng công bằng!" Diệp Lý Chính liên tục gật đầu, yên tâm mà cùng Tam Mộc uống trà.
Ngày hôm sau công bố người được chọn đi thôn trang và thù lao, thôn Đại Diệp như một mồi nổ tung, Hắc Muội cho thù lao vô cùng hào phóng, bao ăn bao ở, một người một năm năm lượng bạc, có thể lấy tiền cũng có thể lấy lương thực, quá tiết có thể thay phiên về thôn, qua năm mới còn có thể thay phiên nghỉ ở nhà một tháng.
Đây thực sự rất hào phóng, nghe người trên trấn nói, đầy tớ làm công ở nhà giàu một tháng nhiều lắm cũng chỉ ba bốn văn tiền, một năm cũng chỉ được bốn năm lượng bạc.
Vì thế hai mươi người được chọn mừng như điên, có thể giúp trong nhà kiếm chút bạc cùng đồ ăn, cuộc sống khẳng định sẽ dư dả hơn.
Người không được chọn thì ủ rũ, đều do bình thường có ấn tượng không tốt với hương thân, người trong nhà cũng thầm oán, cảm thấy trên mặt không ánh sáng.
Nhưng đối với Diệp An có thể được chọn một nhà Diệp bà bà đã cao hứng lại hổ thẹn, hai năm nay cuộc sống của bọn họ không bằng trước kia, lại bởi vì chuyện này mà sốt ruột.
Thương lượng qua vài ngày, những người này phải đi thôn trang tìm Liễu Phượng Nhi báo cáo, ngày đó Hắc Muội mỗi buổi sáng đều đem những người này tập hợp với nhau, giảng giải quy định.
Ý tưởng này của Hắc Muội là thương lượng với Tam Mộc cho ra, trên cơ bản chính là người trong thôn cùng người thôn trang đánh giá lẫn nhau, đánh giá kém liền không cần, đánh giá tốt sẽ có thưởng.
Đây cũng là việc lúc trước đã nói với Liễu Phượng Nhi và Lý Đại Não.
Cứ như vậy, nàng chỉ cần đem sổ sách quản lý tốt, nhân viên trên cơ bản không cần quan tâm.
Hai người hiện nghĩ thế nào cùng Ngô Bảo Nhi nói chuyện cha mẹ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro