Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 102: Tình hình chiến đấu trong xe

Giờ phút này thôn Đại Diệp đúng vào ngày mùa, thôn dân người người vội vàng cày ruộng, cấy mạ, tháo nước bón phân.

Trước kia đều là thượng thôn xong sớm, hạ thôn nhà họ Diệp bởi vì ruộng nhiều vẫn bận rộn đến giữa tháng bảy mới xong, nhưng năm nay thượng thôn nhà họ Phùng so với hạ thôn bận rộn hơn, đối với người nhà họ Phùng năm nay mà nói vui mừng bận rộn năm phần, bởi vì nhà nhà có ruộng.

Béo Nha làm chủ nhà, cơ bản có thể hình dung hai chữ, "Thoải mái", nhà mình vốn có mười hai mẫu ruộng lúc trước Hắc Muội và Tam Mộc đã chia cho tá điền.

Vậy không cần quan tâm, mặt khác lúc Ngô địa chủ gần đi đưa cho hơn mười mẫu ruộng tốt, Hắc Muội trước khi đi đã trực tiếp giao cho Béo Nha, không tới hai ngày nàng đã trả lại cho Ngô Bảo Nhi bảo quản.

Nhưng Ngô Bảo Nhi trước kia cũng chỉ lo đọc sách ăn cơm, hoặc tìm Béo Nha chơi đùa.

Hiện tại thành thân ngoại trừ ôm nàng dâu cái gì cũng không muốn làm, còn trông cậy vào hắn quản việc nhà, đó là không có khả năng.

Béo Nha đưa cho Phùng Quý quản, cha nàng gặp một chút là giảng đạo thuyết giáo, Phùng Quý hiện tại đã cao tuổi nên càng ngày càng thích lải nhải, đặc biệt đối với Béo Nha, vài lần suýt đem Béo Nha nói  đến hôn mê, xám xịt bận chuyện ruộng đất.

Cuối cùng vì bớt việc, trực tiếp giao cho người họ Phùng ở thượng thôn không có ruộng, mỗi người đều cao hứng.

Chuyện như vậy coi như khá tốt, ngày mùa từng nhà bận tối mặt tối mày, vì tránh cho ban ngày mặt trời nắng gắt, mới tờ mờ sáng, trong ruộng đã có người bắt đầu làm việc rất náo nhiệt.

Thẳng đến mặt trời lên cao, người trong ruộng cấy mạ, mồ hôi đã đầm đìa, phía sau lưng phơi nắng nóng lên, nhưng Béo Nha cùng Ngô Bảo Nhi ngủ còn chưa có rời giường.

"Béo Nha, dậy đi!" Ngô Bảo Nhi vừa tỉnh lại nhìn mặt trời đã lên cao, ngoài sân tiếng Tứ Nha cho heo ăn, trong nhà chắc hẳn đã ăn điểm tâm, vừa thấy thật sự là càng ngày càng dậy trễ.

Bên tai Ngô Bảo Nhi thúc giục Béo Nha phiền không chịu nổi, than thở xoay người sang chỗ khác tiếp tục ngủ, mặt trứng ngỗng tròn trịa đỏ bừng.

Ngô Bảo Nhi nhìn thấy lòng tràn đầy vui vẻ, thật sự nhịn không được, giở trò sờ tới sờ lui.

Béo Nha cau mày ngủ, mơ mơ hồ hồ bị người quấy nhiễu không khỏi thực mất hứng, nâng tay liền đánh, Ngô Bảo Nhi cười cười, lúc nàng thực sự tức giận liền chuồn đi.

Ngô Bảo Nhi vừa ra cửa liền thấy Phùng Quý vui tươi hớn hở nói, "Bảo Nhi rời giường, mau rửa mặt ăn điểm tâm, cha làm mì trứng gà cho con."

Chính mình dậy trễ như vậy cha vợ chẳng những không nói, còn vô cùng thân thiết, Ngô Bảo Nhi thực sự ngượng ngùng, vội vàng đi rửa mặt, vừa gánh nước xong, bỗng nhiên nghe được trong phòng có tiếng động, không xong, Béo Nha còn chưa dậy, cha đối với Béo Nha cũng sẽ không khách khí như mình, vội vàng chạy tới.

Quả nhiên Phùng Quý đứng ở trước giường Béo Nha nói, "Thật không nết na gì cả, Tứ Nha sáng sớm đã làm việc, nhị tỷ con không ở nhà hiện tại con càng vô pháp vô thiên."

Kỳ thực Phùng Quý không tính quát lớn, nhiều lắm cũng chỉ than thở bất mãn vài câu, nhưng Béo Nha vẫn còn chưa chịu tỉnh, Phùng Quý tức giận thở dài, trong lòng buồn bực, trong bốn đứa con gái thì ba đứa kia luôn chịu khó, thế nào chỉ có lão tam lười không chịu nổi, hiện tại Hắc Muội không ở nhà, thật đúng là liền lộ rõ nguyên hình.

Ngô Bảo Nhi vội vàng chạy tới đối với Phùng Quý nói, "Cha, cha đừng trách Béo Nha, hôm qua.....tối.....tối hôm qua chúng con ngủ hơi muộn!"

Phùng Quý vừa thấy Ngô Bảo Nhi tới giải thích lại định nói gì đó, liếc mắt thoáng nhìn Béo Nha xoay người tiếp tục ngủ, lộ ra bã vai bóng loáng, phía trên rõ ràng có dấu vết xanh tím, nhất thời không biết nói gì.

Ông cũng là người từng trải, dấu vết trên người con gái, vừa nhình thấy đã biết tình hình chiến đấu tối qua của vợ chồng son, lại có chút xấu hổ, trên nét mặt già nua hồng một mảnh, vội vàng ra ngoài, không kêu Béo Nha rời giường nữa.

Béo Nha thức dậy đã là nửa buổi sáng, cũng không có người quản nàng, Tứ Nha sớm không ở nhà, có lẽ lại đi nhà Đại Thụ hỗ trợ.

Béo Nha bĩu môi lầm bầm lầu bầu nói, "Thật sự là mệnh lao lực!"

Đối với Tứ Nha có phúc không hưởng mỗi ngày chạy tới nhà Đại Thụ hỗ trợ Béo Nha thật sự khó lý giải.

Bất quá lúc này Tứ Nha cũng vui vẻ, buổi sáng làm xong chuyện nhà liền đi ra ruộng xem, trước kia mảnh ruộng này là của nhà mình, hiện tại cho nhà Đại Thụ thuê, một nhà bốn người Đại Bàn tẩu tử đều ở trong ruộng nước.

Nàng cũng muốn xuống hỗ trợ, nói thật nàng không cảm thấy xuống ruộng cấy mạ là việc mệt nhọc, cũng không như Béo Nha sợ mặt trơi, ngược lại cảm thấy nhiều người cùng nhau cấy mạ thực thú vị.

Nhưng Đại Bàn tẩu tử cương quyết không cho nàng xuống ruộng, trong lòng vẫn đau lòng Tứ Nha gầy yếu .

Thấy Tứ Nha không xuống ruộng cũng không quay về ngồi ở bờ ruộng phơi nắng, đợi đến khi Đại Thụ đứng dậy hướng về phía hắn cười, đón hắn lên bờ uống nước, Đại Bàn tẩu tử và Thuỷ Sinh ca nhìn thấy vừa vui mừng lại đau lòng, biết Tứ Nha đây là muốn cùng Đại Thụ chịu khổ .

Đợi cho mặt trời lên cao chút nói với Đại Thụ, "Đại Thụ, con về nhà nấu cơm trước đi!" Trong ruộng có hai vợ chồng bọn họ cùng ca ca Đại Thụ làm tới giữa trưa có lẽ sẽ xong.

"Để con cấy mạ, con không biết nấu ăn, ca nói con nấu không thể ăn!"

Đại Thụ nói, nhìn thấy nương nàng lại nhìn Tứ Nha.

"Con trai ngốc, kêu Tứ Nha giúp con làm." Đại Bàn tẩu tử nói, quay đầu đối với Tứ Nha nói, "Được không Tứ Nha!"

Bên cạnh có người trêu ghẹo, "A, Đại Bàn, con dâu còn chưa vào cửa đã hỗ trợ làm việc nha !"

Tứ Nha quay đầu đáp, "Toàn bộ thượng thôn đều giúp nhà chúng ta làm việc vậy bọn họ không phải là con dâu nhà ta sao!"

Lời này vừa dí dỏm vừa thông minh, khiến người nghe bị chọc cười ha ha.

Tứ Nha thoải mái hô, "Đại Thụ, đi, chúng ta về nấu cơm!" Nói xong giơ tay phải nắm tay Đại Thụ đi, tuyệt không nhăn nhó, thật đúng là rất có khí khái của nhị tỷ nàng.

Phía sau ruộng nước mọi người đang cấy mạ đều nói Đại Bàn tẩu tử cùng Thuỷ Sinh thật có phúc, con trai Đại Thụ và Tứ Nha tình cảm tốt như vậy, còn là thanh mai trúc mã.

Béo Nha ngồi ở trước bàn, một mình ăn xong điểm tâm, dọn dẹp một chút, an vị ở trên giường se chỉ luồn kim may đồ.

Đến giữa trưa bởi vì Phùng Quý chủ động yêu cầu nấu cơm, nàng cũng vô tâm không phế chờ cha nàng nấu cơm Ngô Bảo Nhi ở dưới bếp làm trợ thủ.

Nói đến cũng buồn cười, Ngô Bảo Nhi trước kia ở nhà mình là một bảo bối, hiện tại xem chính mình như nhà nông, luôn đi theo Phùng Quý làm việc, thích nhất là nhóm lửa chẻ củi, thậm chí đi theo Béo Nha chăm sóc vườn rau.

Tứ Nha về nhà vô cùng hưng phấn, mặc dù bộ dạng nhìn qua mệt muốn chết.

Béo Nha khẽ mắng, "Tuổi còn nhỏ chỉ biết nhà chồng !"

Phùng Quý trừng mắt nhìn nàng một cái mới câm miệng.

Tứ Nha cũng không thèm để ý, "Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi liền giúp Đại Bàn tẩu tử làm cơm, sao vậy, ai như tỷ a, thành thân lại càng lười!"

Tứ Nha hiện tại mồm mép lanh lợi, nói khiến Béo Nha không hề có lực chống đỡ, Phùng Quý và Ngô Bảo Nhi đem mặt chôn ở trong bát cười không ngừng.

Nhưng Béo Nha da mặt dày hơn so với nhị tỷ nàng Hắc Muội, cơm nước xong xì xì nói, "Người nhàn rỗi đi rửa bát, người lười đi ngủ trưa !"

Nói xong thật sự vô tâm không phế đi vào phòng ngủ trưa.

Phùng Quý ở phía sau chẳng những không nói cái gì còn đối với Ngô Bảo Nhi nói, "Bảo Nhi, con cũng ngủ một lát đi!"

Ngô Bảo Nhi vừa nghe cười tủm tỉm đi, lại có thể ôm vợ ngủ ngon.

Sau giữa trưa ngày hè oi bức không gió, mặc dù mở cửa sổ, trên người cũng dần dần ra mồ hôi.

Bỗng nhiên sau lưng gió lạnh thổi tới, nàng kinh ngạc xoay người xem, chỉ thấy Ngô Bảo Nhi nằm nghiêng phía sau nàng, trong tay phe phẩy quạt lớn, cười nhìn nàng, "Vợ à, ta quạt mát cho nàng ngủ, dưỡng tinh thần thoải mái nha!"

Ánh mắt hắn trong suốt mỉm cười, kết hợp ngũ quan thanh tú, trong mắt là tràn đầy đơn thuần lại nhiệt liệt tình ý, Béo Nha chỉ cảm thấy tim đập như sắp nhảy ra, bối rối gục đầu xuống, không dám lại nhìn hắn, mỗi lần hắn kêu nàng là vợ, nàng đã biết hắn muốn làm gì. Vì thế vội vàng tiếp tục ngủ, trong đầu lại luôn hiện lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, lăn qua lăn lại vẫn ngủ không được.

"Vợ à!"Phía sau Ngô Bảo Nhi ôm sát nàng, khàn khàn giọng, "Có phải nàng ngủ không được hay không, chúng ta đây....." Béo Nha nghiêng đầu liếc mắt nhìn cặp mắt sáng quắc của hắn.

Ánh mắt nàng ngập nước, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi ướt át, xuống chút nữa, chính là một đôi đẫy đà kịch liệt nhấp nhô, quần áo mùa hè đơn bạc che lấp không được hai ngọn đồi, hắn lại muốn sờ soạng.

Nhưng nàng xoay người trốn thoát, bàn tay to của Ngô Bảo Nhi duỗi ra liền đem nàng túm chặt, thuận thế đè ép đi lên, hắn hôn lên mặt nàng, "Vợ, vợ à!"

Một tay vội vàng vói vào xiêm y của nàng, nâng đỡ một bên đẫy đà vuốt ve, một tay kia kéo xả đai lưng của nàng muốn thoát quần áo, nơi nào đó lại mạnh mẽ va chạm.

Tối hôm qua hắn quấn quít lấy Béo Nha mới một lần, nàng đã chết sống không chịu nữa, la hét buồn ngủ, xem nàng ngủ say sưa hắn cũng nghẹn một đêm.

Béo Nha thật sự hoảng sợ, nàng vươn tay đẩy ở lồng ngực nóng bỏng của hắn, ý đồ gọi lý trí hắn về, "Bảo Nhi, ban ngày ban mặt a! Đừng như vậy! Chàng.....a!"

Cái lưỡi mềm dẻo của Ngô Bảo Nhi đã quấn lấy lưỡi mềm mại của nàng, hôn bất ngờ không buông.

Béo Nha hoảng sợ mở to hai mắt, ảnh ngược Ngô Bảo Nhi hiện lên rõ ràng.

Một tiếng yêu kiều làm cho Ngô Bảo Nhi vừa rồi còn có chút do dự hoàn toàn đỏ mắt, hắn hiện tại cái gì cũng không biết, trong đầu chỉ có một ý niệm, hắn muốn nàng.

——————

Hắc Muội bởi vì vội vàng chạy đi, mấy ngày nay mệt muốn chết, mãi cho đến khi xe ngựa ra khỏi phạm vi kinh thành nàng mới xem như hoàn toàn an tầm, mỗi lần ngồi ở trong xe nghe được tiếng vó ngựa bên ngoài nàng đều như chim sợ cành cong, sợ Tam Mộc lại bị mang về.

Lâm Tam Mộc thấy nàng như vậy, vừa đau lòng lại ngọt ngào, mấy ngày nay Hắc Muội đặc biệt như tiểu nữ nhi, như hình với bóng kề cận hắn.

Ra kinh thành Hắc Muội cuối cùng có thể ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm rốt cục tinh thần phấn chấn lên đường.

Bởi vì tinh thần phấn chấn, Hắc Muội càng không ngừng quấy rầy Tam Mộc, một lát hỏi cuộc sống trước đây của hắn thế nào, thế nào luyện võ, sau đó lại là thế nào gia nhập Đồng Tể hội, Tam Mộc cũng không biết là cố ý chọc Hắc Muội hay không muốn nghĩ tới chuyện quá khứ, đứng đắn ngồi yên nhắm mắt dưỡng thần, đem Hắc Muội chọc tức.

Một lát sau xe ngựa bắt đầu xóc nảy lên, Liễu Phượng Nhi ở bên ngoài hô gọi bọn họ cẩn thận một chút.

Thật đúng là, xe ngựa lắc qua lắc lại, đầu sắp hôn mê, Hắc Muội còn không thành thật, kết quả đầu lập tức liền đụng vào vách tường xe ngựa, nước mắt nhỏ giọt, bộ dạng đau đớn nhếch miệng.

Tam Mộc xem nàng tề mi lộng nhãn chọc hắn đau lòng, trong lòng buồn cười, trên mặt cũng không biểu lộ, nghiêm mặt nói, "Ai kêu nàng không ngoan ngoãn ngồi yên, hiện tại biết đau !"

"Nha....." Hắc Muội chính ở chỗ này ôm đầu giả vờ bị thương.

"Lại đây!" Tam Mộc khe khẽ nói, duỗi cánh tay ra kéo nàng vào lòng, "Ta xoa xoa cho nàng!"

Hắc Muội híp mắt ghé vào đùi hắn, dụi dụi đầu, "Trên người chàng thực lạnh!"

Tam Mộc cười cười, "Nóng ?"

"Đúng vậy, hiện tại là tháng bảy khẳng định nóng a!" Hắc Muội tùy ý nói, lại không chú ý tới ánh mắt Tam Mộc tà mị.

"Ta thấy nàng cũng thực khô nóng, vậy đem quần áo cỡi ra đi!" Nói xong liền lưu loát cỡi quần áo nàng.

Hắc Muội kinh hoảng túm quần áo trên người khẽ hô, "Chàng điên rồi!"

Nhưng nàng sao có thể nhanh bằng Tam Mộc, vài cái đã bị lột sạch, chỉ còn sót lại tấm lụa quấn ngực cùng tiểu khố trắng thuần, tràn ra hương nữ tử thơm ngát, hai quả dâu run rẩy cứng lên, mê người muốn hái.

Hắn cởi hết những thứ còn sót lại trên người nàng, da thịt bóng loáng liền như vậy loã lồ trong xe chật hẹp, Tam Mộc không dấu vết nuốt nước miếng, bàn tay xoa lên ngực nàng, một bên nâng đỡ vuốt ve, một bên xoa nắn tạo thành các loại hình dạng khác nhau, mà Hắc Muội lúc này đang xụi lơ trong lòng hắn.

Hắc Muội trên người không có nửa điểm khí lực, mang theo cầu xin nói, "Tam Mộc, ta sai rồi, chàng hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta thực sự không quấy rầy chàng nữa!"

"Muộn!" Lâm Tam Mộc cùng ánh mắt nàng giao nhau, Hắc Muội chỉ cảm thấy chính mình thực không tiền đồ, vừa nhìn vào ánh mắt ái muội thiêu đốt của hắn, nàng liền nhịn không được tâm hoảng ý loạn, thanh danh bưu hãn ở thôn Đại Diệp đứng trước mặt hắn bị đánh tơi bời.

Hắn duỗi ngón tay vuốt mặt nàng, nói, "Có phải muốn hay không?"

Một câu nói khiến sắc mặt Hắc Muội hồng thấu một mảnh, xấu hổ vô cùng, mà Tam Mộc như đoán được tâm tư của nàng, "Chúng ta đã là vợ chồng, tối qua không cùng nàng, là sợ nàng mệt nhọc....."

Nói xong hắn bỗng nhiên hé miệng cười, nghĩ đến tối hôm qua Hắc Muội thất vọng nhìn hắn an bài mỗi người một giường sau đó tắt đèn ngủ.

"Ta không có" Cứ như vậy bị hắn trực tiếp vạch trần nàng thẹn quá thành giận, "Ta ước gì chàng cách ta xa một chút, ta không dám trêu vào huyết thống quý tộc nha! Nếu không chúng ta một người đi một xe ngựa đi!"

Một câu làm cho Tam Mộc cười lạnh một tiếng, quét nhìn nàng từ trên xuống dưới nhìn, "Nàng nhất định đi cùng xe với người khác thích thú hơn với ta đi!"

Hắc Muội vừa nghe đã biết hắn ám chỉ chuyện nàng và Vương Minh đi cùng xe ngựa vào thành, "Người ta cái gì cũng nói với ta, tướng mạo lại anh tuấn, sáng sủa hoạt bát, đi chung quả thật thích ý a."

Còn chưa nói hết, nàng liền rùng mình một cái, Tam Mộc cười lạnh, "Đúng là tâm tâm niệm niệm người ta a!"

Hắc Muội còn muốn khiêu khích trêu chọc, nào ngờ Lâm Tam Mộc nhanh chóng đem hai tay nàng bắt chéo sau lưng, dùng quần áo vừa rồi cỡi ra trói nàng lại, Hắc Muội sợ hãi, nhưng lại nhịn xuống không dám kêu to xin tha thứ.

"Còn dám lén ta cùng nam nhân khác nói chuyện trên trời dưới đất, hôm nay ta khiến nàng biết cái gì là phu quân!"

Nói xong nhấc thắt lưng Hắc Muội lên, tách hai chân nàng ra, mộ tay giữ thắt lưng nàng, một tay tháo đai lưng lấy ra vật đã sớm cứng rắn kia, vận sức chờ phát động, Hắc Muội vừa thấy mặt liền hồng thấu, nhìn hắn cả kinh nói không ra lời, "Chàng.....muốn....."

Nàng quả thực không tin được, hắn thế nhưng lại muốn nàng giữa ban ngày ban mặt, lại còn trong xe ngựa chật hẹp này.

Tiếp đó, hắn vòng lấy ngực nàng, nghĩ cũng không nghĩ, liền vùi đầu cắn mút một phen.

Hai má Hắc Muội đỏ ửng, lông mi khẽ run, vặn vẹo thân mình nhưng hai tay lại bị trói, cứ như vậy ưỡn ngực xấu hổ vô cùng.

Miệng lung tung nói, "Tam Mộc, Tam Mộc cởi trói, ta muốn ôm chàng!"

Lâm Tam Mộc thế này mới vươn một tay ra sau giúp nàng cởi trói, hai tay vừa tự do đã lắc mình muốn chạy trốn, Tam Mộc sớm giữ thắt lưng nàng, nắm chặt không buông.

"Cởi quần áo cho ta!" Hắn ra lệnh.

Hắc Muội ma xui quỷ khiến vâng lời cỡi bỏ y bào cho hắn, da thịt cường tráng hiện ra trước mặt nàng, truyền đến nhịp tim kiên định của hắn.

Xe ngựa nảy lên, hắn thuận thế nâng hạ thân nàng lên, nhắm ngay tiểu huyệt đi vào, Hắc Muội ẩn nhẫn kiềm chế tiếng rên rỉ, thấy vậy ánh mắt hắn lóe lên một tia sâu thẳm, một tay ổn định thắt lưng của nàng, một tay không ngừng vuốt ve ngực nàng. Hạ thân hắn vẫn ra vào liên tục, nơi cửa khẩu kết hợp đã một mảnh ướt đẩm, kịch liệt nóng bỏng, một lần lại một lần đè ép tiến sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro