NẮNG VÀ CÂY
Ánh nắng xanh um chiều mùa hạ
Đã chiếu mình rọi rõ bóng cây si
Cây tươi lá mĩm cười đa tạ
Nắng vui mừng nắng chạy nhảy xung quanh
Rồi gió hờn, gió vội kéo mây
Tỏa bóng râm che nắng mãi xa cây
Nắng tự hỏi cây có buồn nhớ nắng
Giống như mình không được chiếu cho cây?
Chốn xa kia ai có biết được rằng
Cây đang cùng mưa phiêu bạc giữ trời
Chút thơ ngây còn vướng lại trên lá
Nên chẳng nhớ rằng nắng đã đi xa.
Mưa đa tình nên vội vàng theo gió
Để lại đây nổi nhớ trong hoài niệm
Cây rũ lá im lìm trong ngóng nắng
Nắng không về ai sưởi ấm cho cây
Sắc màu lam phủ trắng cả bầu trời
Chút nắng nhạt luồn mình qua tán lá
Lặng lẽ mình sưởi ấm lại cho cây
Cay ấm lòng liền chìm vào giấc ngủ
Lúc tỉnh giấc mới ngỡ ngàng tìm kiếm
Hương nắng còn vướng lại trong thân cây
Nhưng dáng người liền trở thành dĩ vãng
Nắng đi rồi, nắng không ở nơi đây
Cây vô tình đâu biết nắng thương cây
Chỉ cùng mưa phiêu bạc giữa hồn hoa
Lúc đêm về chỉ cô quạnh một mình
Mới biết rằng, cây thương nắng mất rồi.
"16/5/2017"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro