...just tonight
Không cần phải là một thiên tài để biết được chàng trai tại quầy bar đang cảm thấy khó chịu.Hiển nhiên, điều này nghĩa là gã đàn ông cầm ly bia đứng cạnh cậu hẳn là một thằng ngu hoặc một tay vô cùng phiền phức.
Damian cách quá xa quầy bar để nghe được họ đang nói gì.nhưng người trẻ hơn chắc chắn đang co lại,trong khi kẻ còn lại nghiêng người về phía cậu để tỏ ra thân thiện.Nhưng dựa trên cách mà đôi mắt cậu chàng nhấp nháy mọi hướng như đang cố tìm ra một lối thoát và cái nụ cười nhếch mép đểu cáng trên mặt tên lớn tuổi .Damian khá chắc đó là vế sau.
"Này ?Damian?Trái Đất kêu gọi thằng quỷ con láo xược ."Một ngón tay thình lình hiện ra trước mật Damian và cậu chớp mắt,lắc và quay đầu sang ông anh ba của mình để tặng ổng một cái nhướng mày "Ừ?"
Câu lạc bộ phát những bài hát của vài ca sĩ nổi tiếng mà ai cũng biết ( trừ cậu) một cách ầm ĩ và khó chịu,âm nhạc đến từ cái loa thùng ồn ào đến độ làm cái bàn gỗ rung lắc.Ngoài những cây đèn neon trang trí trên tường và ánh đèn laser sặc sỡ ở sàn nhảy,câu lạc bộ còn lưu lại một khoảng tối cho quầy bar và những ánh đèn mờ treo bên trên vô số cái bàn gỗ cũ rải rác xung quanh các bờ tường.
Jason giơ ngón tay lên với Damian như một bà mẹ.
"Đừng có"ừ" với anh ,thằng quỷ.Hôm nay là sinh nhật mày và trông mày không hề muốn hôm nay thành một ngày đáng nhớ gì hết."Anh hớp một ngụm bia và hướng đầu sang sàn nhảy,nơi có vô số đường nét của cơ thể chuyển động với ánh đèn mờ ảo.
"Đi đi,và tỏ ra vui vẻ một lần trong đời."Damian đảo mắt và nhấp ly cocktail của mình khi Dick và Wally vấp vào cạnh bàn.Dick cười lớn ,anh hoàn toàn say mèm.Khuôn mặt Dick sáng bừng lên khi thấy hai cậu em trai của mình "Bé D!"
"Grayson," Damian đơ người khi Dick suýt ngã lên đầu cậu "anh say rồi."
Dick ậm ừ và Wally phải kéo anh ngồi xuống ghế,vẻ mặt bạn đời của anh vừa thích thú vừa lo lắng.
Jason thở dài "Đệt,trông ông nhão vãi ra,ổng đã uống cái gì vậy?"Anh hướng câu hỏi sang cho Wally,người đang bối rối và cố trả lời "Vài ly rượu?Hoặc bia?"
Dick cười khúc khích "Chắc là ba ly." Wally tự chỉnh lại câu nói của mình,cuối cùng,cũng có một sự xấu hổ hiện lên mặt anh.
Speed nở một nụ cười yêu chiều cho Dick.
"Ừm,may là bọn anh kết hôn rồi." Dick ngắt lời và gần như ngã khỏi tay Wally "Rồi hả?"
"Được rồi anh bạn,cùng về nào."Wally càu nhàu và đưa Dick tới lối ra.Điều cuối cùng mà Damian nghe được trước khi hai người họ đi quá xa là anh trai cậu hỏi Wally có định đưa anh lên giường không,và Damian thở dài ,nâng đồ uống lên môi lần nữa.
Jason bắt đầu nói về những việc Tim đang làm với tư cách một CEO của Wayne Industnes và chuyến công tác xa của Roy và Kori.Cứ cách một khoảng thời gian chính xác Damian lại gật đầu một cách thờ ở.Trong lúc đó,mắt cậu thường vô tình hướng về hai người ở quầy bar,Người đàn ông vẫn ở đó,thả mình trôi theo dòng sông tán tỉnh còn cậu trai quay phắt đầu và thưởng thức đồ uống của mình đầy mỉa mai và coi thường.
Chàng trai ấy có dáng người cao gầy và nhàn nhã,cậu ta có thể trẻ hơn bản thân vài tuổi nếu Damian buộc phải đoán.Làn da nhợt nhạt của cậu có vài nốt tàn nhang.Cậu ta có một mái tóc đen rối bời như cuộn len,trên sóng mũi thẳng của cậu có một cặp kính đen đậu trên ấy.Trên người cậu ta là một chiếc áo sơ mi trắng bọc trong một cái áo flannel.Khuôn mặt cậu ta nhăn lại trong sự kinh tởm không thể che giấu khi gã đàn ông kia nghiêng người lại gần hơn và tay hắn vỗ lên đùi cậu.Damian đập mạnh ly cocktail xuống bàn hơn mức cần thiết.
Kẻ kia có làn da như phụ nữ,một làn da được chăm sóc bởi rất nhiều mỹ phẩm kém chất lượng,tóc màu nâu sáng và được chải chuốt đầy đểu cáng.Hắn có một nụ cười như được cắt ra từ một tấm biển quảng cáo,một cái áo khoác da và đôi giày boot quân sự bên dưới đôi chân đang bắt chéo lại với nhau.
Và tất cả những gì Damian muốn làm là đấm thẳng vào mặt thằng khốn đó.
"Dames?Mày có nghe anh nói không đó?Anh mày thề là cứ như anh đang nói chuyện với một bức tường chết dẫ..."
"Một thằng say xỉn phiền phức ở hướng 7 giờ của ông."Damian thì thầm và Jason lập tức im lặng.Một lần hiếm hoi trong đời,Damian thấy biết ơn vì những bài huấn luyện làm Robin của họ khi mà Jason nhấp một ngụm bia nhỏ và xoay đầu lại để xem xét tình hình.Trán của anh nhăn lại ,và nói với giọng căng thẳng "Chúng ta nên xen vào không?Thằng chết tiệt đó có thể bị gãy mũi đấy."
"Cha dặn chúng ta không được gây rắc rối."Damian lẩm bẩm,và cậu lập tức phát hiện tay của tên đó siết chặt đùi người kia .Chàng trai ấy giật mạnh đùi khỏi tay hắn rồi người pha chế bắt đầu có những cái nhìn lo lắng cho họ "Tôi sẽ trở lại ngay."
Damian lờ tịt ông anh trai gọi tên cậu đằng sau và băng qua đám đông trên sàn nhảy để hướng tới quầy bar.
"Thôi mà,người đẹp." Cậu nghiến răng khi nghe thấy những gì phát ra từ miệng tên đó, và đẩy một cặp đôi trên sàn nhảy sang một bên "Em không muốn được anh đưa về nhà sao?"
"Tôi xin kiếu."Chàng trai thô lỗ đáp lời và chuẩn bị rời đi
"Thôi nào,đừng có vậy chứ..."
"Thứ lỗi."Damian bước lên cạnh chàng trai và nhẹ nhàng vòng tay quanh lưng cậu "Chúng ta đang có vấn đề gì sao?"
Gã đàn ông nhướng mày "Và mày là thằng nào?"
"Bạn trai cậu ấy."Damian quả quyết nói ,khiến cho chàng trai phải nhìn sang cậu và chớp mắt tròn sự bối rối,đôi mắt xanh lam đằng sau cặp kính đen lộ vẻ căng thẳng và nghi ngờ.Các đầu ngón tay của Damian nắm chặt lấy cánh tay đang chống lên hông của cậu ta và thầm cầu nguyện cậu ta sẽ tham gia vào trò này.May mắn thay,chàng trai thả lỏng cơ thể.Cậu ta nở một nụ cười nhẹ và vuốt nhẹ cánh tay Damian.Như không thể chịu được điều đó,Damian nổi da gà vì điều đó "Cưng à,không sao đâu.Anh ta không biết mà."
Thằng đểu ấy ngồi thẳng lưng lên,đôi mắt hắn đen ngòm và cố đào ra một cái lỗ trong sọ của chàng trai trong khi cái nụ cười nhăn nhở của hắn chuyển thành thứ gì đó xấu xí hơn "Vậy hai người là...?"
"Phải."Đôi mắt xanh ngước lên nhìn Damian và cơ thể ấm áp ấy nghiêng thêm một tí về phía cậu "Anh đến trễ đó,anh yêu."
"Giao thông trì trệ,em biết mà."Damian đáp lời với sự tò mò trong đáy mắt và đôi môi cong lên.
"Thôi được."Tên đó nói.Hiển nhiên vẫn còn trong cơn say xỉn dựa theo cách mà hắn trèo khỏi ghế "Ừm,có lẽ..tôi xin lỗi."
"Tôi nghĩ anh nên xin lỗi bạn trai tôi mới đúng."
Sau khi lẩm bẩm một câu xin lỗi trong miệng,hắn biến mắt giữa vô số đường nét cơ thể trên sàn nhảy.Damian nheo mắt quan sát gã,và nghiến răng trước khi quay lại người kế cạnh.
"Cậu ổn chứ?"Damian hỏi,kéo cánh tay đang vòng quanh eo người kia lại và thấy nhẹ nhõm khi cậu gật đầu.
"Ừm,cảm ơn anh." Người đó nói một cách nhẹ nhàng .Damian đáp lại "Không có gì.Tên đó đã làm phiền cậu."
"Tôi có thể tự xử lý được mà." Cậu nghe chàng trai lẩm bẩm và hiếm khi,trên mặt Damian nở một nụ cười.
"Chắc rồi."Damian chìa tay ra "Damian Wayne."
Chàng trai ngớ người ,sau đó nắm chặt lấy bàn tay ấy "Jonathan Kent."Cậu nói với nụ cười ngọt ngào và đôi mắt lấp lánh "Hầu hết mọi người gọi tôi là Jon"
"Ừm,rất vui được gặp cậu." Damian nói trước khi xoay người rời đi và cậu ngạc nhiên khi nhận ra đấy là lần đầu tiên cậu không nói dối.Và Damian gần như thấy nhẹ nhõm khi chàng trai -Jon-vươn ra kéo tay chiếc áo len cao cổ của cậu "Đợi -đợi đã,chỉ là—."Jon vội vàng thả ta ra ,mặt cậu đỏ lên và Damian khá chắc đó là điều đáng yêu nhất cậu từng thấy "Ưm,tôi bị bạn bỏ rơi để theo đuổi người khác rồi nên là...ưm..."Cậu có vẻ sốt ruột và Damian cười thích thú,đúng hơn là khá quyến rũ đấy,Jon nuốt nước bọt và nhìn thẳng vào mắt Damian,đôi mắt cậu ánh lên sự lo lắng "Tôi tự hỏi cậu có ta gặp lại thêm lần nữa để uống cà phê hay không?" Hẳn là đã có biểu hiện gì đó trên mặt Damian khiến cho Jon lập tức lùi lại,khua tay liên tục và lắp bắp
"Ý tôi là,không phải là do cậu—Tôi không ép cậu ,chúng ta không cần phải làm gì cả,chỉ là cùng đi uống cà phê thôi." Mặt cậu đỏ lên . "Ôi trời,tôi còn không nghĩ là cậu sẽ đồng ý,chết tiệt tôi xin lỗi nếu mình đã hiểu nhầm gì đó.Đó sẽ là một lời cảm ơn thích đáng,tôi đã nghĩ vậy?Tôi đoán thế?Ý tôi là,tôi không có ý tưởng nào khác,tôi chưa từng.."Jon bắt đầu lảm nhảm,mặt cậu thì biến thành quả cà chua chín còn giọng nói gần như lẫn vào tiếng nhạc nền ầm ĩ đến khi Damian quyết định chặn miệng cậu lại bằng cách đè môi mình lên đó.Tay nắm chặt lấy vai và đè lưng Jon vào bức tường gạch đằng sau.
Jon không phản ứng ,và trong chốc lát,Damian sợ rằng mình đã tiến tới quá nhanh cho đến khi Jon bắt đầu đáp lại một cách cẩn thận như thể cậu chưa từng làm việc này trước kia.Vừa thở dài một cách thỏa mãn ,Damian vừa thay đổi tư thế để lồng ngực hai người đè lên nhau và cậu ngửa đầu lên để thấy được Jon cao hơn mình 2 inch (khoảng 5 cm ).Damian cắn mạnh vào môi dưới của Jon làm cho người kia phát ra một âm thanh kì lạ từ cuống họng .Bỗng nhiên ,một tiếng nứt vang lên át cả tiếng bass trầm nặng nề và Damian lùi lại,nhìn chằm chằm đầy hoài nghi vào bàn tay đang nắm chặt viên gạch nhô ra trên tường của Jon.
"Xin,xin lỗi,xin lỗi,tôi..." Jon lập tức lắc tay để phủi mấy mẩu gạch vụn.Còn Damian thì chớp mắt một ,hai lần "...xin lỗi,chỉ là..." Cậu cười gượng và lo lắng "gạch dỏm quá ,nhỉ?"
"Có lẽ vậy" Damian chậm rãi nói,nâng tầm mắt lên.nhìn vào đôi mắt xanh của Jon và cậu thề,đôi mắt ấy đã lóe lên ánh đỏ trong một giây ngắn ngủi dưới ánh đèn nen của của clb,
"Hừm," Jon ho nhẹ,các đầu ngón tay vươn ra.bấu vào tay áo Damian.Nhiệt độ giữa hai người bắt đầu trở nên ẩm ướt.Dù vậy,bên dưới nó vẫn có gì đó sôi sục, "Vậy là anh đồng ý?Chuyện đi cà phê ấy?Hay ta bỏ?"
Damian tìm kiếm một dấu hiệu bất kỳ của sự dối trá trong đôi mắt ấy nhưng cậu chỉ thấy được niềm hy vọng và lo lắng trong sắc xanh rộng lớn ấy,Và cậu nhún vai,tỏ vẻ thờ ơ "Ừ"
Mặt của Jon nở ra một nụ cười ngọt ngào khiến cho cậu ấy trẻ hơn.Damian không thể kiềm chế bản thân không hôn cậu lần nữa.Đầu ngón tay Jon nắm chặt cổ áo len Damian vì bên trong miệng cậu bị đầu lưỡi của Damian liếm láp đầy thèm khát,Jon bắt đầu rên rỉ,đầu óc cậu quay cuồng.
Nụ hôn chỉ kéo dài thêm một giây trước khi Damian lùi lại "Cậu bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?" Cậu hỏi một cách nặng nhọc,đầu ngửa ra sau khi Jon ép môi mình vào môi dưới của cậu một nụ hôn nhẹ.
"Năm nay là 21" Jon nói và người kia hôn cậu một lần nữa trước khi đứng thẳng lại và kéo cậu lại gần.Damian nghe thấy tiếng huýt sáo đầy ẩn ý của Jason từ một góc trong cậu lạc bộ và cậu giơ ngón giữa mà không thèm nhìn lại.Jon cười lo lắng khi hai người họ rồi khỏi quán và tiến vào màn đêm lạnh lẽo bên ngoài
"Đó có phải bạn anh không?Ý em là ,em không muốn mình đang lôi kéo anh..."
"Yên tâm,không phải đâu." Damian giơ tay lên "Taxi"
END
Chời ơi tôi mừng quá.Thi xong up fic mới nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro