¥. Chap 5
Tag: Aru_Yao
---------------------------
Suzuno đã phải vận dụng nội lực cha mẹ nuôi nấng mấy năm trời để cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn bóp chết tên gái tánh Afuro kia lại.
Sau khi đã vận dụng hết cái khả năng miêu tả hạn hẹp của mình, thì ngoài việc bị một vài cô bạn nhiệt tình dẫn đi lòng vòng quanh sân vận động mà cuối cùng vẫn quay về chỗ cũ cũng như gặp phải một vài anh giai "thần kinh trốn trại" nào đấy cứ 'Cậu bé xinh đẹp ơi làm người yêu tôi đi...' léo nhéo điếc cả tai thì Suzuno vẫn hoàn toàn chưa tìm được Afuro, mà chỉ thấy mấy thằng cha 3D...
Thất tha thất thểu cầm hộp cơm ba tầng, Suzuno bắt đầu dáo dác tìm một góc kin kín để ngồi nghỉ... Ánh mắt cô chợt hướng về một nơi trong góc sân vận động, nơi có mấy cái xích đu và một mái vòm riêng, có vẻ rất yên tĩnh và vắng lặng.
Vặn thử tay nắm cửa, thấy không khóa, Suzuno yên tâm phần nào khi nghĩ rằng đây là nơi được vào..
Nhưng ai mà ngờ được...
*BANG!!!*
Tay chưa chạm được nắm, cửa đã bay ra ngoài.
Suzuno váng vất cả mặt, người bắt đầu siêu siêu vẹo vẹo như sắp té, trong lòng không khỏi tự hỏi rốt cuộc mình bị thiên thạch va trúng hay là Mĩ đã quyết định chấm dứt hỗ trợ quân sự Nhật Bản mà chuyển thẳng sang đánh bom nguyên tử rồi đây...
Chuyện còn chưa hết, một "vật thể lạ" bay vèo ra, vừa chạy vừa la oai oái vô cùng "sinh động"
- Không chịu đâu, đồ ăn! Đồ ăn đâu hết rồi, where is my FOOD??
Trời trước mắt em ban nãy còn trong xanh là thế, nhưng sao bây giờ chỉ còn một màu đen...
-MIDORIKAWA!!! Ngậm ngay cái giọng ca trời đánh thánh vật lại... Cây cối đổ hết cả rồi.
"Hình như mình vừa bị cái.gì.đó đập vào mặt?"...
Vừa mới lồm cồm bò dậy thì lại...
*BANG!!!!*
-MIDORIKAWA!! Không được chạy, cái đó CỦA ANH!!!
-ĐỨNG LẠI! MÀY MÀ CẠP MIẾNG NÀO LÀ ANH CẠO SỌ!!
-...
-CÁI ĐÓ LÀ BÁNH.TRÀ, KHÔNG PHẢI BÁNH NGỌT!! MUỐN TÀO THÁO HAY SAO MÀ ĂN SỐNG BÁNH TRÀ THẾ HẢ???
-...
-HAI CÁI THẰNG ĐẦN KIA MẮT MŨI MỌC NGƯỢC HẾT TRÊN ĐẦU KIA, ĐỪNG CÓ TÔNG NGƯỜI TA RỒI BỎ CỦA CHẠY LẤY NGƯỜI NHƯ THẾ!
"Người ta đã bị ngất rồi mà mấy người có nhất thiết phải tra tấn lỗ tai người ta bằng mấy cái âm thanh hại não đó không?"
Một cảm giác tê buốt râm ran chạy dọc từ cổ chân lên đến tận đỉnh đầu Suzuno, cả người cậu nhóc rã rời và mềm oặt, có cảm giác giống như đá cục đang bắt đầu tan chảy. Nhưng rất nhanh cơ thể không trọng lực của Suzuno lúc này đã được một bàn tay nào đó nhẹ nhàng nâng lên, và trong vô thức, cậu thấy vô số những cái đầu đủ màu sắc đang túm tụm lại quanh chỗ mình.
-Cậu nhóc... chết rồi...có sao không... em bị đau ở đâu không...
-Hỏi gì ngu thế, tông vào cửa tận hai lần, không đau mà được à, phải hỏi là chết chưa.
-Tội nghiệp, đến lúc nào không đến, lại đến đúng lúc... hai cái thằng sida ấy nó lên cơn...
-CÒN NÓI NỮA! ĐÃ BẢO HAI CÁI THẰNG ĐẦN TỤI BAY LO TRÔNG COI HAI CÁI THẰNG ĐÓ RỒI, RỐT CUỘC NGỦ BỜ NGỦ BỤI CHỐN NÀO MÀ ĐỂ TỤI NÓ HÚ HÉT RƯỢT NHAU CÒN MAN RỢ HƠN CẢ KHỈ XỔNG CHUỒNG VẬY HẢ????
-Gouenji-kun cứ nói thế, nó cứ phóng ra như tên lửa đạn đạo B52 thì bọn tôi giữ thế nào được...
-Fudou, cậu giơ 4 ngón chân... à không 4 ngón tay cho cậu ấy đếm thử xem nào...
-Để tớ cho cậu đập mặt vào cửa kính 2 lần xem thử cậu có đếm được không nhé. Hỏi câu nào bớt bại não hơn một chút ấy...
-Sao cả người mềm oặt như sợi bún thế này, có khi nào là đã... đi rồi?
-Kidou, lấy băng keo dán mồm thằng Fudou lại.
-Uầy, sự thật mất lòng, chấp nhận đi... không chết thì chắc cũng sớm thành thiểu năng hay đần độn thôi, xưa giờ có thấy người nào "dính chưởng" hai cái thằng trời đánh đó mà "bảo toàn tính mạng" đâu.
-ĐÃ BIẾT SỐ MÌNH NÓI GỞ NÓ THIÊNG THÌ LÀM ƠN NGẬM CÁI MỒM LẠI HỘ TÔI CÁI!!!
-Có khi nào sẽ chết thật không Gouenji-kun, ban nãy Midorikawa-kun phóng ra ngoài như tên lửa tầm không còn gì...
-Còn thêm thằng Atsuya chẳng khác nào lợn bị chọc tiết.
-Như vậy không còn nghi ngờ gì nữa, một bước lên thẳng thiên đường, Amen.
-Mau đi tìm thân nhân người ta rồi kêu lo chuẩn bị hậu sự đi là vừa, còn nữa, nhớ bảo là chúng ta đã cố gắng hết sức...
-Nhưng mà vẫn không thể cứu được...
-Thằng Midorikawa coi tưng tửng mặt búng ra sữa vậy mà giết người rồi ha.
-Có gì đâu, sau này nó vào tù anh em mình cứ đi thăm nuôi nó đàng hoàng là được...
-HAI CÁI THẰNG ĐẦN TỤI BAY CỨ PHẢI TRÙ CON NGƯỜI TA CHẾT THÌ MỚI ĐƯỢC À??? ĐỪNG CÓ ĐỨNG ĐỰC RA ĐẤY BÀN LUẬN NỮA, MAU LO CỨU NGƯỜI ĐI!!!!!
-Uầy... đừng có cáu, Kazemaru-kun, tụi này chỉ xem xem cậu nhóc còn cứu được hay không thôi mà...
-Dở hơi! Tông vào cửa chết thế quái nào được? ...ENDOU!!!
-Ời... bận rồi... Bận rồi...
-Cậu LƯỢN ra đây toi bảo! Tôi bẻ nát cái máy Play Station đem bán nhôm nhựa bây giờ!
-Nhưng nhân vật của tớ sắp chết...
-Còn ngoài đây thì có MẠNG NGƯỜI sắp chết đây này!
-Biết rồi... khổ lắm... nói mãi... ra liền...
Sau đó thì trời đất quả thực chỉ còn một màu đen, lúc này Suzuno cảm thấy mi mắt mình nặng trĩu, trước khi ngất đi cậu chỉ kịp nghĩ...
"Cái đám thần chết hộ tống mình đi sao ồn ào như mấy bà thím ở ngoài chợ vậy nhỉ?..."
Bầu trời ấm áp trong xanh bỗng trải dài ngút ngát, những cơn gió lồng lộng khẽ luồn qua mái tóc trắng xanh mền mại bồng bềnh của Suzuno, mang theo chút hơi nước âm ẩm và mát rượi.
Không gian xung quanh êm đềm và vắng lặng lạ thường, hơn nữa lại còn phủ một màu xanh đẫm như những khu rừng già cổ kính... Lúc này đây, Suzunk phát hiện mình đang nằm dưới một gốc cây sần sùi, dưới chân cậu, làn nước suối dịu dàng chảy qua như mơn trớn và nhẹ nhàng vuốt ve... Khung cảnh hư hư thực thực, chìm trong làn khói sương mơ hồ...
"Không phải là tôi chết rồi đấy chứ?"
Đầu cậu lúc này có cảm giác chẳng khác nào bị người ta quăng cho vài cái búa tạ... đau nhức kinh khủng... nhưng vẫn không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra với mình...
Chỉ nhớ được mơ màng dường như trước khi ở đây, cậu đã ở trong một khung cảnh nào đó vô cùng hỗn loạn, mấy tiếng hét có trời mới đỡ được cứ giáng vào tai, hm... sở thú chăng?
"Đang yên đang lành tự dưng mình lại vào sở thú làm gì?"
Suzuno khẽ cựa quậy cả thân mình đau nhức, bỗng trên mặt có thứ gì đó mềm mềm, man mát chạm vào...
Suzuno ngẩng mặt lên, sau đó nhanh chóng đứng hình ngay tại chỗ....
Một...con cờ hó!?!?
Có cần thiết phải... sống động thế không? Dẫu biết đây là rừng nhưng mà... con tó thì... Wtf, cón tó trong rừng là con tó đói (:v chó sói...)
Thượng đế... tuy không biết đây là thiên đường hay địa ngục nhưng mà có nhất thiết phải có... chó đói không? Tôi biết mình là đứa chả ra gì lúc nào cũng chỉ biết có TIỀN trong mắt nhưng mà... trừng phạt như thế này thì...
Ôi mẹ nó ơi, cái chứng sợ chó từ bé...
-Đ...ừ...ng có l...iếm... và...o... m..mặt...t tao nữ...a... - Suzuno lắp bắp một câu, và kỳ diệu thay, như hiểu mà cũng như không hiểu, con tó cutoe lại càng liếm mạnh hơn nữa.
-Kh...ô..ng p..phải la..à.. liếm... mạn..h... hơn... - Suzuno nặng nhọc thốt ra mấy chữ, hay thật đấy, trợn mắt dữ tợn, mày không hiểu được tiếng người thì thôi, lại còn đi hiểu ngược lời nói của tao nữa cơ?
Suzuno cảm thấy mặt mình như sắp nhũn ra rồi.
"Hm... chết rồi thì không biêt có thể chết thêm lần nữa không nhỉ..."
Mà lại còn...chết bởi cờ hó cơ....
-Shirou, đó là mặt người, không phải mặt bàn, cậu lấy giẻ lau bàn làm gì?
-Atsuya! Bảo cậu lau mặt người ta chứ không phải đi lau sàn, nhẹ nhẹ tay thôi! Bức xúc gì thì cứ nói, đừng có "giải tỏa" trên mặt người ta như thế!
-ENDOU!!! Đã bảo cậu dẹp cái máy Play Station đi một bên đi cơ mà!
-Nhưng nhân vật của tớ sắp chết...
-Sắp có người bị hai cái thằng đần này hại chết rồi đây này!!!
-Cả thằng Midorikawa nữa, đừng có đứng đó ôm cái bánh bao mãi thế! Lại mà giải quyết hậu quả của mình đi!
"Ồn ào, ồn ào... lại ồn ào..."
Cuối cùng cũng yên tĩnh, Suzuno nhẹ nhàng mở mắt, có cảm giác mặt của mình vừa được "bào" rất nhiều lần, rát hết cả lên...
-Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Gouenji-kun, tỉnh rồi!
-Đâu?!
-OH YEA...UMMMM...HM??
Nhanh như chớp, 4 bàn tay không hẹn mà cùng dừng lại ở chỗ...
-AO....ẠI...ỊT....IỆNG...UÔI??? (SAO LẠI BỊT MIỆNG TUÔI???)
-Làm ơn, tắt ngay cái "âm thanh mỹ miều" của chú đi cho anh nhờ, con người ta vừa mới tỉnh dậy.
-...??ABCDXYZ!!!!....
-Kazemaru, tạm thời quẳng thằng đần đó ra ngoài đi cho thế giới nó bình yên.
-Ờ!
"Bạn có hiểu cảm giác khi tỉnh dậy cảm thấy xung quanh mình là toàn là cảnh vật lạ?
Bạn có hiểu cảm giác khi tỉnh dậy khi nhìn thấy xung quanh mình toàn những người kì lạ, à không, kì cục thì đúng hơn?
Hơn nữa lại còn...."
-Nagumo-kun, giờ mới tới! Cậu không biết ở đây vừa xảy ra một trận đại hồng thủy kinh khủng tới chừng nào đâu...
-Cái thằng sida này, không nói không rằng cứ lù lù xuât hiện, rốt cuộc dạo này cơn gió nào đã mang kẻ lang thang đầu đường xó chợ là cậu về trường vậy hả?
-Hm... bèo dạt mây trôi... - Người nào đó thờ ơ đáp lại, ngáp một cái, sẵn tiện cười nhếch mép với cái người đang choáng váng trên giường kia.
Thật sự là tạo hóa trêu ngươi, là thiên cơ chơi đùa, là định mệnh không đỡ được...
Không cần đến sách vở cũng như những chuyên gia văn học hàng đầu thế giới giảng giải, lúc này đây, Suzuno rốt cuộc cũng cảm khái, thấm thía sâu sắc được cái câu thế nào gọi là "oan gia ngõ hẻm"
end.chap.5
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro