
Chương 14: Phiền não.
Tinh thần Yuki hôm nay khá tốt, cô muốn ra ngoài chơi nhưng không biết chỗ nào để đi. Hỏi Geki cũng bằng thừa, ngoại trừ đi dạo thì cũng chỉ biết chỗ ăn uống.
Ở chốn đông người, Geki nắm chặt tay cô, đôi khi còn ôm cô vào trong ngực như thể sợ sẽ lạc mất cô. Hôm nay, Yuki tràn đầy sức sống, cô luôn trốn tránh vòng tay của cô ấy, chạy chỗ này xem một chút, chỗ kia liếc một cái, con phố chật hẹp lại đông người, Geki không thể nắm tay cô theo ý mình.
Lần này dạo phố, Geki cũng dẫn theo hai vệ sĩ, Yuki đã quen nên cũng không để ý tới bọn họ.
Yuki tới cửa hàng bán đồ chơi tham quan, trong gian hàng bày những con búp bê hình người cổ quái, rồi có cả những vật trang trí trong suốt như thủy tinh ...
Đi tới một cửa hàng bán hoa quả khô, bên trong có khá nhiều người vào mua hàng, Geki không đi theo Yuki mà để cô tự do lựa chọn, chỉ đứng ở quầy tính tiền, đợi cô mang hàng ra thanh toán. Nhìn dáng vẻ bận rộn của Yuki, chọn lựa từng túi hoa quả khô, rồi lại chen vào đám người mua hàng, xem ra cô rất vui vẻ, môi của Geki khẽ cong lên.
Geki ngũ quan mỹ lệ, trên người toát ra khí chất, lại bất ngờ xuất hiện ở chỗ đông người như thế này tạo ra không ít sự chú ý. Không chỉ các chàng trai mà mấy cô gái đứng gần đó cũng tụm lại nhìn cô chỉ trỏ, thì thầm trao đổi với nhau.
Mặc dù Geki không quan tâm đến người khác nhìn mình nhưng họ cứ xì xầm to nhỏ khiến cô cảm thấy rất phiền toái. Khi ngẩng đầu tìm kiếm Yuki, nhìn tới lui không thấy bóng dáng đâu, tìm hai vòng vẫn không thấy, đi tới cửa hỏi hai vệ sĩ: "Có thấy Yuki đi ra ngoài không?"
Hai vệ sĩ trả lời: "Không thấy."
"Nhanh đi tìm!" Geki ra lệnh.
Geki tìm lại trong gian hàng lần nữa, rồi chạy ra ngoài, nhưng khắp nơi đều là dòng người qua lại, nhìn quanh quất cũng không thấy bóng dáng của Yuki.
Geki sốt ruột, đưa tay đẩy một người phía trước, sợ cô sẽ gặp phải kẻ xấu, rồi lại lo lắng cô bỏ mình mà đi. Lúc này, Geki nhớ tới câu nói của Luis: "Muốn biết người đó có thuộc về mình hay không phải xem cô ta có dám bỏ cô mà đi không?"
Lúc ấy nghe Luis nói cô chỉ cười nhạt, không mấy quan tâm. Nhưng hiện tại, Yuki không xuất hiện trong tầm mắt, điều này khiến tâm tư Geki vô cùng rối loạn. Geki không thể chấp nhận được chuyện cô ấy sẽ rời khỏi vòng tay của mình, thậm chí như bọt bong bóng, vĩnh viễn biến mất trong cuộc đời cô.
Geki không tin rằng Yuki chủ động rời bỏ cô, cô đối với cô ấy tốt như vậy, vì sao còn muốn đi?
Nghĩ như vậy, trong lòng lại cảm thấy bất an, vội vã đi tìm từng gian hàng trong phố.
Nhìn thấy mái tóc quen thuộc xuất hiện trong gian hàng trang sức, lúc này trong lòng cô mới nhẹ nhõm phần nào, nhưng cơn tức giận lại bùng lên trong cô, Geki bước nhanh tới bên cạnh Yuki, cầm tay cô ấy nói lớn tiếng: "Cô ở trong này làm gì?"
Yuki bị giọng nói tức giận của Geki dọa đến sửng sốt, nhẹ nhàng giải thích: "Những thứ kia nhìn rất đẹp nên tôi mới đến xem thử."
Phía trước gian hàng đồ ăn cùng gian hàng bên cạnh có cửa thông nhau, Yuki cảm thấy thú vị liền đi qua xem. Sau đó, cô nhìn thấy gian hàng làm kẹo gừng đông người vây quanh liền tò mò đến xem một lát. Geki cùng vệ sĩ vẫn ở bên trong cửa hàng hoa quả khô, cô không nghĩ tới bọn họ sẽ không thấy mình.
Yuki hoàn toàn bị thu hút bởi những gian hàng đầy màu sắc ở đây, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Geki đầy vẻ tức giận, cảm thấy có chút sợ hãi.
"Nơi này đông người như vậy mà cô còn đi lung tung." Tuy rằng Geki không lớn tiếng nhưng giọng nói rõ ràng là đang trách móc.
Thấy Geki không ngừng hỏi dồn dập mình, trong lòng Yuki bỗng quặn lại, cô không trả lời, chuyển tầm mắt sang hướng khác.
Geki nhìn biểu hiện của Yuki mới phát hiện mình có phần hơi quá lời, người xung quanh bị giọng nói lớn tiếng của cô làm giật mình. Geki không nghĩ bị nhiều người chú ý đến vậy, liền kéo Yuki đến bên đường, giọng nói có phần bất mãn: "Phút trước còn thấy cô trong đó, thoáng cái lại ở đây, đi nơi khác cũng không nói một tiếng."
Cho dù Geki quan tâm đến cô thế nào, Yuki cũng cảm thấy không được tự do, cô quay mặt sang nơi khác: "Tôi cũng không phải trẻ con, tại sao không thể tự do đi dạo?"
"Không phải là không thể, nhưng cũng nên nói với tôi một tiếng. Ở đây đông người như vậy, tôi sợ cô . . ."
"Sợ cái gì? Trên người tôi cũng không có tiền, hơn nữa tôi chỉ là món hàng bị người khác mua bán, còn có gì phải sợ?". Giọng nói Yuki lạnh như băng: "Cô sợ tôi bỏ trốn sao?"
"Không!" Geki không nghĩ mà trả lời luôn. Đúng là cô sợ Yuki sẽ chạy, cho nên mới tức giận với cô ấy như thế. Nhìn sắc mặt Yuki không chút biểu cảm khiến Geki không suy nghĩ được gì.
Có lẽ do cô quá nóng vội, có lẽ Yuki chỉ muốn dạo quanh khu phố một chút, cô không hiểu chuyện lại chạy tới trước mặt cô ấy quát tháo ngay giữa chốn đông người, cô thấy mình thật có lỗi với cô ấy.
Geki ôm cô, ngượng ngùng nói: "Chỉ vì không nhìn thấy cô nên mới sốt ruột. Tôi cũng nói rồi, nếu thích thì cứ dạo chơi xung quanh, thích gì thì cứ mua."
Yuki né tránh cái ôm của cô, vẻ mặt lãnh đạm: "Tôi mệt rồi, về thôi."
Geki biết mình khiến Yuki mất hứng, cũng không muốn vì làm cô ấy buồn bực như vậy mà ra về, trên phố đông người qua lại không tiện để tranh cãi, liền kéo cô ấy đi vào một quán café ven đường.
Geki cùng Yuki tới sofa ngồi xuống, gọi hai ly café, ôm bả vai của cô nhẹ giọng an ủi: "Không cần tức giận, là tôi không đúng, ra ngoài đi dạo nên vui vẻ, là tôi không nên quát cô. Đã tới đây rồi, thì nên đi chơi thỏa thích rồi về."
Trên bàn có đặt hai cây nến cháy sáng rực rỡ, khăn trải bàn màu vàng có in hình bông hoa, màu sắc rất ấm ấp. Yuki cảm thấy nên cùng Geki thẳng thắn nói chuyện, cô ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Geki, cô đề phòng tôi như phòng trộm, thử hỏi như vậy tôi làm sao có thể vui vẻ?"
"Tôi không đề phòng cô, chỉ là không nhìn thấy cô, có chút sốt ruột."
Yuki khó chịu: "Cô mang theo vệ sĩ không phải để coi chừng tôi sao? Tôi biết bản lĩnh của cô, căn bản không cần vệ sĩ đi theo. Nếu không có sự cho phép của cô, tôi sẽ không ra ngoài được đúng không? Muốn đi xem các gian hàng cũng phải hỏi qua ý cô?"
Geki cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó mới trả lời: "Dù sao cô cũng nên nói với tôi một tiếng. Dù sao hôm nay tôi cũng không có việc gì làm, cũng muốn ra ngoài đi dạo với cô. Ở đây an ninh không tốt, không giống như trên đảo, tôi chỉ muốn bảo vệ tốt cho cô. Không nhìn thấy cô, tôi liền cảm thấy rất lo lắng. Với lại, tôi cũng không nói là cô không thể ra ngoài, cũng không hạn chế tự do của cô, tôi chỉ là muốn tốt cho cô."
"Cô cũng biết tôi vì sao lại ở bên cạnh cô. Cho nên khi cô dẫn tôi đến đây, lúc nào cũng có người theo sát tôi, không nói tôi cũng hiểu." Yuki nhìn Geki, nhẹ giọng nói: "Geki, có phải cô coi tôi là món đồ chơi?"
Geki lập tức phản bác: "Tôi chưa từng có ý nghĩ như vậy, tôi cũng không hề miễn cưỡng cô. Tôi chỉ hy vọng mang lại vui vẻ cho cô. Tôi không quan tâm đến những chuyện khác, chỉ cần ở cạnh cô, vậy là đủ rồi, chỉ cần là thứ cô muốn, tôi nhất định sẽ cho cô. Yuki, trước kia là do cô không nắm giữ vận mệnh của chính mình cẩn thận, nên cô mới bị người khác bán rồi đưa tới chỗ tôi. Nhưng hiện tại đã có tôi bên cạnh, cô không cần phải lo lắng bất cứ điều gì."
Suy nghĩ của Geki thật khác người. Yuki cũng thấy không thể nói tiếp, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Geki, cô nhìn bên ngoài xem? Tuy rằng bọn họ không phải là người có tiền, hàng ngày luôn phải bận rộn vất vả để kiếm kế sinh nhai, nhưng muốn đi nơi nào cũng đều có thể đi tới, mỗi ngày không cần lo lắng đề phòng, vận mệnh đều nằm trong tay chính mình. Nhất là cùng người thân của mình nắm tay dạo phố, nhìn họ rất hạnh phúc".
Nhìn dòng người bên ngoài, ai cũng đều có dáng vẻ tự do tự tại. Có cặp tình nhân nắm tay nhau cười nói vui vẻ hay hai mẹ con nắm tay nhau, một nhà ba người vui vẻ dạo phố, nhìn họ thật vui vẻ.
Geki nhìn theo ánh mắt của Yuki: "Mọi thứ đều không thể nắm chắc trong tay mình. Nếu không đủ mạnh, sẽ bị người khác hại chết. Bị người khác gạt mà cũng không biết, có gì đáng để ngưỡng mộ?"
Yuki cảm thấy cách nhìn nhận vấn đề của Geki vô cùng lệch lạc. Cô ấy luôn cho rằng chỉ có kẻ mạnh mới đáng để sống trên cõi đời này, cho rằng có tiền sẽ giải quyết được tất cả mọi việc. Cô cúi đầu thở dài: "Đến ngay cả tính mạng của tôi, tôi cũng không thể làm chủ, nguy hiểm luôn rình rập, tôi đương nhiên là ngưỡng mộ họ."
"Cô làm sao có thể. Chẳng lẽ còn để ý chuyện của Lili? Tôi đã giáo huấn ả rồi".
"Tôi không có cảm giác an toàn! Lili có thể coi thường tôi. Saito, Ito cũng coi thường tôi, trêu đùa tôi. Nếu Luis muốn đem tôi cho người khác, tôi nên làm gì bây giờ?"
"Cô là của tôi, Luis sao có thể quản chuyện của cô?" Geki nhíu mày: "Khoan đã, Saito cùng Ito coi thường cô? Là chuyện khi nào?"
Nhớ tới chuyện nhục nhã đó, Yuki cảm giác như đang xát muối vào chính trái tim mình, vô cùng chua xót, cô cúi thấp đầu, rất khó để mở miệng.
Geki nhận thấy Yuki trốn tránh câu hỏi của mình, hỏi tiếp: "Nói cho tôi biết bọn họ coi thường cô như thế nào? Trừ lần bị họ bắt, còn có lần khác?"
"Lần trước khi cô rời đảo, bọn họ...bọn họ...đến biệt thự làm nhục tôi". Giọng nói của cô rất nhẹ, đầu hơi nghiêng sang một bên, sống mũi cay cay.
"Bọn họ coi thường cô, sao không sớm nói cho tôi biết?" Giọng Geki mang theo sự tức giận, kéo cô sát vào mình: "Chúng đã làm gì? Có phải chúng chạm vào người cô?"
Yuki nói không nên lời, cố nén nước mắt lại.
Geki tức giận: "Tôi sẽ về dạy dỗ lại bọn họ. Ngay cả người của Geki này cũng dám đụng đến, quả là không xem tôi ra gì".
"Dạy dỗ lại như thế nào? Cho dù không phải Saito hay Ito, cũng không phải Lili, thì cũng còn những người khác. Tôi vốn bị người ta xem thường, dẫm nát dưới chân, không quyền tự chủ, không có tiếng nói. Tôi không làm sai chuyện gì nhưng vẫn bị đánh đập, ai trong lòng không vui đều có thể tìm tôi trút giận, không cần lý do. Cuộc sống của tôi sớm chôn vùi trong bóng tối. Những người ở bên ngoài, có thể làm chủ được tự do, nắm trong tay sinh mạng của mình, còn tôi cái gì cũng không có. Vốn cuộc sống đang yên ổn, gặp phải bọn buôn người, bị chúng coi là đồ chơi, mua đi bán lại, có tư cách nào để có thích hay không, vui hay buồn?"
Giọng nói của cô toát lên vẻ u buồn, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má.
Nhìn thấy Yuki khóc, trong lòng Geki cũng khó chịu, đưa tay vuốt ve gương mặt Yuki, an ủi: "Đừng buồn nữa, tôi sẽ đối xử thật tốt với cô."
Geki ôm Yuki vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, không biết nên làm thế nào mới khiến Yuki bình tĩnh trở lại. Một lúc sau mới mở miệng hỏi: "Chúng ta ở đây dạo một chút rồi đi ăn tối."
Yuki cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, dù sao thời gian sẽ khiến Geki trưởng thành hơn, có lẽ một ngày nào đó sẽ hiểu gia đình quan trọng thế nào, ít nhất trong cuộc đời tăm tối của cô, Geki như một tia sáng nhỏ lóe lên, vì cô mà che chở.
Geki nhìn Yuki vẫn còn sầu não, tiếp tục đề nghị: "Nếu không ngày mai chúng ta trở lại, đi xa hơn, ăn các món dân gian, nghe nói rất ngon".
Hàng mi Yuki khẽ nhúc nhích: "Cô thích thì đi."
Khi trở về khách sạn thì trời đã tối. Các biển quảng cáo đầy màu sắc cũng lên đèn, kính xe được hạ xuống, gió đêm lùa vào xe lay nhẹ những lọn tóc của Yuki, cô chăm chú ngắm nhìn cảnh vật đầy màu sắc bên ngoài.
Geki phát hiện, khi ở trên xe, Yuki vẫn luôn thích nhìn ra ngoài cửa, khuôn mặt cô khi ấy có sự khát vọng cũng có nét cô đơn. Ánh sáng của những ngọn đèn đường nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt của cô, cảm giác sống trong bóng tối luôn nhấm chìm suy nghĩ của cô, những giọt nước mắt theo khóe mi tràn ra.
Geki thấy cô khóc, lay nhẹ tay cô: "Yuki, cô không thích cuộc sống trên đảo sao?"
"Cũng không tệ lắm". Yuki liếc một cái: "Nơi đó phong cảnh đẹp, giống như trên trời." Im lặng lúc lâu, cô nhớ lại những nơi ồn ào náo nhiệt, trên đường ghé vào siêu thị mua vài thứ.
Geki cũng không hẳn muốn xa lánh với xã hội bên ngoài, chỉ có điều mỗi lần đến đây đều thay Luis xử lí công việc, vô cùng tẻ nhạt. Nhìn dòng người trên đường qua lại, giống như đàn kiến chen chúc lẫn nhau, cho nên cô mới thích cuộc sống trên đảo. Đáng tiếc, cô và Yuki không cùng suy nghĩ giống nhau.
Một giờ trước.
Phòng tiếp khách đèn được thắp sáng trưng, cửa số phía Nam có thể nhìn ra phía biển, bức tường phía Đông là tủ rượu, bày những chai rượu quý được cất giữ dưới tầng hầm lâu năm, Luis tự tay rót hai ly, mang vào trong phòng khách, đưa một ly cho Geki, ngồi xuống sofa nói: "Geki, cũng nhờ cô, mỗi lần đều giúp tôi giải quyết chuyện phát sinh."
Geki nhận lấy ly rượu rồi đem đặt trên bàn trà trước mặt, cô không muốn uống, ngày hôm qua cùng Luis đem thuộc hạ giải quyết một vụ làm ăn lớn, xem tâm trạng Luis tốt đến vậy, nhất định là đã thu về không ít.
Geki không hứng thú với rượu, miễn cưỡng nhìn hắn: "Tiền của tôi đã chuyển vào ngân hàng chưa?"
"Chắc là rồi."
Luis cười nói: "Thế nào, hiện tại đối với tiền hứng thú rồi sao? Cần bao nhiêu, nói một tiếng, anh đây sẽ đưa cho."
Geki không nhìn Luis, một tay gác lên tay vịn sô pha: "Tôi phải chuẩn bị sẵn, sau này cùng cô ấy đi nước ngoài hưởng thụ cuộc sống."
Luis không tin được: "Gì? Sao lại nghĩ đến chuyện này?"
"Cô ấy thích náo nhiệt, tôi không thể để cô ấy ở trên đảo suốt ngày nhìn biển với cá. Ở khách sạn lại có người đi theo giám sát, cô ấy thấy không tự nhiên, có lúc tôi sợ cô ấy chạy mất, chi bằng ra nước ngoài tìm nơi tốt ít người, an nhàn sống qua ngày."
Geki biết Yuki luôn mặc cảm về thân phận của mình.
Cô ấy nói đúng. Ở đây cô ấy không có thân phận cũng không có địa vị. Khi cô không ở bên cạnh, người khác dễ dàng có thể coi thường, hãm hại cô ấy. Trước kia, cuộc sống trên đảo tuy vui vẻ, nhưng khi vào thành phố, cô mới hiểu được rằng, Yuki không giống mình, cô ấy thích những nơi đông người, còn cô lại thích xa lánh những chỗ ồn ào náo nhiệt.
Geki chỉ hy vọng ngày ngày cô ấy vui vẻ, tận hưởng cuộc sống. Có lẽ, cô nên đem lại cuộc sống mới cho cô ấy. Dù sao, đối với cô, việc này cũng không khó.
Luis cảm thấy buồn cười, giọng nói đầy vẻ châm chọc: "Chưa gì đã bị trói buộc rồi? Chỉ vì cô ta không thích ở đây, cô đã định ra nước ngoài? Muốn đến đâu? Canada? New Zealand? Thụy Sĩ hay nước Áo? Nếu cô ta lại không thích, cô phải làm sao? Tôi biết cô rất thích Yuki, nhưng mà cô có xác định được là cô ta cũng thích mình?"
"Cô ấy cũng thích tôi."
Luis cười khẽ: "Geki, cô không hiểu chuyện tình cảm. Như Lili hoặc là những người khác bên cạnh tôi, nếu tôi chỉ là người làm công nghèo hèn, cô nghĩ rằng họ sẽ cam tâm tình nguyện đi theo tôi? Cô nói Yuki thích mình, vậy cô ta thích ở cô điều gì? Từ lúc hai người phát sinh quan hệ, có bao giờ cô ta chủ động cầu xin cô không?"
Geki không lên tiếng.
"Chỉ cần cô đối tốt một chút họ liền lên mặt ngay." Luis tiếp tục chậm rãi nói: "Cô lo sợ Yuki sẽ chán ghét mình. Cô ta chỉ là sợ bị giết nên mới đi theo quan tâm. Một khi cô ta không còn sợ thì sẽ rời khỏi cô ngay"
"Sẽ không có chuyện đó!" Geki phản bác.
"Haha! Để xem."
Luis nâng ly, nhấp một ngụm rượu: "Không thể nuông chiều, nếu không sớm muộn gì cũng có ngày sẽ bị cưỡi lên đầu."
Geki hiểu được điều này, cô chỉ biết, muốn sinh tồn thì cần phải nắm chặt mọi thứ trong tay, ngay cả việc để bản thân tồn tại trên thế giới này, ai ai cũng có thể làm cho nghiêng trời lệch đất, huống chi lòng người khó đoán?
Yuki chưa từng chủ động với cô, thậm mỗi lần bắt đầu cô ấy đều kháng cự, cũng không thích chủ động hôn hay chạm vào cô. Nếu Yuki thật sự yêu cô, dùng lí do xấu hổ để giải thích dường như rất gượng ép. Nếu Yuki có lựa chọn, không có lí do gì khiến cô ấy phải ở chung với một người như cô?
Geki cảm thấy nan giải, day day trán, lại cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Luis nhìn dáng vẻ của Geki, bật cười, vỗ vai cô: "Không phải chỉ là đồ trang trí thôi sao? Nếu không biết nghe lời cứ giao cho anh đây dạy dỗ lại. Nếu không muốn cho người giám sát, nhưng lại lo cô ta chạy trốn, cũng rất đơn giản, gắn lên người cô ta thiết bị định vị là được, có thể kiểm tra cô ta từ xa. Nhưng chỉ sợ đến lúc đó cô lại yếu đuối, để tình cảm chi phối."
Geki đứng lên: "Tôi tự mình giải quyết việc này."
"Được rồi, đừng quên vài ngày sau có việc cần cô." Luis nhắc nhở.
Geki gật đầu, mệt mỏi trở về phòng mình. Cô biết Yuki luôn muốn được tự do sải bước trên đường phố, không ai bên cạnh giám sát, mà cô cũng ghét bị người khác theo dõi, cho nên mới luôn ở bên cạnh cô ấy. Phải chăng cô ấy không cam tâm tình nguyện ở chung với cô?
----oOo---
Yuki còn đang ngủ trưa, Geki mở cửa phòng, không cởi áo khoác trên người mà trực tiếp nằm xuống giường, ôm lấy cô ấy ngủ. Yuki ngủ không sâu, hàng mi khẽ nhúc nhích, như đang mơ giấc mơ đẹp bị người khác phá hoại.
Nếu cô mang cô ấy ra nước ngoài, không ai đi theo giám sát, không bị ngăn cách bởi nước biển mênh mông, liệu cô ấy có thay đổi ý định rời bỏ cô?
Geki không chắc chắn. Cô ấy đã thuộc về cô, nhất định cô sẽ không để cô ấy rời xa mình. Từ lúc Yuki đến bên cô, cuộc sống của cô ngày càng trở nên có ý nghĩa, Geki yêu Yuki hơn cả bản thân mình, vì cô ấy, cô sẵn sàng bỏ công việc đang làm, cùng cô ấy đi tới chân trời góc biển.
Nhưng nếu Yuki không yêu cô, thì những việc cô làm cho cô ấy, còn có ý nghĩa gì?
Nếu như vậy, cô đành đem cô ấy trở về đảo, giam cô ấy ở bên cạnh mình suốt đời. Yuki là của Geki, không ai có thể thay đổi sự thật này, cô sẽ chặt đứt đôi cánh tự do của cô ấy.
Geki ở bên cạnh im lặng ngắm nhìn Yuki, làn da trắng mịn mềm mại, đôi môi phớt hồng tựa một đóa hồng kiều diễm, cô thật sự yêu cô ấy, thích nụ cười hồn nhiên, thích đồ ăn cô ấy nấu, thích những lúc cô ấy ở dưới thân mình phát ra tiếng rên nỉ non, nhìn cô ấy núp trong lòng, Geki khẽ cười, sau đó đặt lên má cô ấy một nụ hôn.
Yuki khẽ giật mình, theo bản năng tự nhiên "ưm" một tiếng, Geki rất nhanh đem lưỡi mình vào cái miệng nhỏ nhắn kia mà thâm nhập khuấy đảo, xoay người đặt cô dưới thân mình.
Rèm cửa sổ tuy được đóng kín, ánh sáng có phần mờ nhạt nhưng vẫn là ban ngày nên có thể nhìn rõ, Yuki không mê mị như giấc ngủ sâu của đêm tối, lúc Geki dừng nụ hôn lại, cô ấy đẩy tay cô ra: "Làm gì vậy, ban ngày đừng làm như thế."
Bị bàn tay tham lam của Geki tiến vào áo ngủ, Yuki vội chụp tay người kia ngăn lại: "Buông ra, tôi không thích."
Sức của cô quá yếu, đối với Geki chỉ như cơn gió thoảng quá. Cô ấy đem nụ hôn nóng bỏng đặt lên cổ Yuki, cô lớn tiếng: "Buông ra! Bây giờ tôi không muốn!"
Đến khi thấy cô phản ứng mãnh liệt, cô ấy mới dừng lại, chống hai tay xuống giường, nhìn cô: "Vì sao ban ngày không thể?"
Yuki chống tay trước ngực Geki, cô mở to mắt nhìn người kia, cố gắng khắc chế cảm xúc của mình đang dần trỗi dậy, nuốt nước bọt ngần ngừ nói: "Bởi vì ... tôi... này .... Không tốt."
"Có gì là không tốt? Rất nhiều người đều làm ban ngày. Tôi yêu cô, cô cũng yêu tôi, chúng ta vì sao không thể thân mật?"
"Ban ngày tôi không có hứng. Geki, cô đứng lên trước được không? Chuyện này nên để lúc cả hai người cùng có hứng làm mới được."
Yuki khi tỉnh táo vẫn luôn bài xích cùng Geki làm chuyện này. Cô không dám nghĩ vào ban ngày, nhìn mình không mảnh vai che thân cùng cô ấy triền miên sẽ như thế nào. Có nghĩ cũng không dám.
Geki xoay mạnh người ngồi dậy, khóe môi giật giật, trên mặt mang theo vẻ cô đơn, cúi đầu rồi lại quay đầu nhìn Yuki: "Yuki, cô thực sự thích tôi sao?"
Yuki không trả lời, cô chưa bao giờ tự hỏi bản thân về vấn đề này. Hơn nữa, chuyện thích hay không cũng không đến lượt cô định đoạt. Nhìn vẻ mặt u sầu của Geki, cúi đầu đáp: "Thích."
Khóe môi Geki nở nụ cười, nhưng lại mang theo tia sâu xa khó hiểu, cô đúng là tự mình chuốc phiền vào người, cô cũng bắt đầu học cái thói xấu xa của người đời, cũng dần biết cách tính toán. Cô thích giữ Yuki ở bên cạnh mình, ngoại trừ ở bên cạnh cô, Yuki có thể đi đâu?
Ở bên Geki là con đường sống duy nhất của cô, chỉ cần cô ấy cố gắng yêu thương cô, không để cô bị người khác coi thường, trước kia là cô ấy không tốt, nhưng về sau cô ấy sẽ nghĩ nhiều hơn, cố gắng dốc sức đem lại cuộc sống hạnh phúc cho cô.
Geki nghiêng người nằm xuống, tay đặt trên lưng cô: "Yuki, về sau tôi làm việc gì sẽ chú ý hơn, sẽ không để người khác coi thường cô. Cô ở bên cạnh tôi, chúng ta sẽ cùng đến những nơi cô thích."
Giọng nói của Geki rất nghiêm túc, Yuki không ngờ cô ấy lại thay đổi nhanh đến vậy, chính là ánh mắt của cô ấy dường như đang ngầm ra lệnh, không cho phép cô nói không. Yuki gật nhẹ đầu.
"Vậy là tốt rồi." Geki tỏ vẻ hài lòng, đặt nụ hôn nhẹ trên môi cô, ôm cô vào lòng, không có những động tác thân mật nào khác.
-------------
Geki đưa cho Yuki một chiếc điện thoại di động, chuyện này cô chưa từng nghĩ đến, cảm thấy rất bất ngờ, nhưng cầm chiếc điện thoại trong tay cô mới hiểu, đây là chiếc điện thoại được đặc chế, vẫn có bàn phím theo kiểu truyền thống nhưng không thể ấn số.
Geki nắm lấy bàn tay mịn màng của cô, dán sát bên tai cô nói: "Bên trong này chỉ có duy nhất số của tôi. Về sau khi tôi không ở bên cạnh, có chuyện gì cô hãy gọi cho tôi."
Yuki như ăn phải viên thuốc đắng, trong miệng đắng chát vô cùng khó chịu. Chiếc di động này chỉ có số của Geki không thể gọi ra ngoài, vậy cầm nó có tác dụng gì chứ.
Yuki có thể thoải mái xem chương trình yêu thích trên tivi nhưng chưa bao giờ cô được chạm vào máy tính. Suy cho cùng Geki cũng chỉ coi cô như món hàng sở hữu, không cho cô tiếp xúc với người bên ngoài. Nắm chiếc di động trong tay, ánh mắt Yuki chuyển hướng sang nơi khác, giọng nói lãnh đạm: "Cô nói được thì được."
"Bình thường tôi đều ở bên cạnh bảo vệ cô, nhưng nếu tôi không ở bên cạnh, cô xảy ra chuyện gì có thể gọi cho tôi. Kì thật, tôi cũng không thích sử dụng điện thoại di động, nhưng về sau tôi sẽ luôn mang theo bên người, chờ cô gọi điện thoại."
"Cũng có khả năng sẽ không dùng đến, trên cơ bản chúng ta luôn ở cùng nhau." Yuki tránh cái ôm của Geki, cố tỏ vẻ tự nhiên đi đến bàn rót ly nước.
Hôm nay, cả hai ở trong phòng không nấu cơm, ngày hôm sau cũng vậy, Yuki không muốn làm, bọn họ đâu phải người yêu của nhau, cô cũng không muốn mình trở thành bảo mẫu của Geki.
Geki cũng không để ý, kéo tay cô đi dạo, thi thoảng mua vài bộ đồ mới cho cô, đi tới cửa hàng bán giày, cô ấy mua cho cô hai đôi. Yuki dừng lại ở cửa hàng bán giày thể thao, cô muốn mua một đôi, tốt nhất nên thường xuyên rèn luyện sức khỏe. Chỉ có sức khỏe tốt, Yuki mới có thể dễ dàng ứng phó với mọi chuyện phát sinh.
Yuki đi vài bước lại dừng lại ở khu bán giày thể thao, Geki có khi ở bên cạnh cô, cũng có khi ngồi ở bên cạnh chờ cô chọn đồ, hoặc quan sát cô từ phía xa.
Giày còn chưa chọn xong, Yuki bất ngờ nghe được có người gọi tên mình, đó là giọng nam trầm: "Yuki?"
Cô quay đầu lại, anh ta cũng xấp xỉ tuổi cô, bộ dáng bình thường nhưng tràn đầy nhựa sống. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi đơn giản, không thắt caravat, khuôn mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Yuki không ngờ tới mình lại gặp người quen ở đây, người con trai này tên là Natsu, là bạn học thời Đại học của cô, tuy không thân thiết nhưng cũng có qua lại vài lần.
Natsu bước vài bước đến chỗ cô, kinh ngạc, nhưng không giấu được vẻ vui sướng: "Yuki thật sự là bạn sao? Lớp học QQ đều nói bạn mất tích, còn có lời đồn nói rằng bạn bị bọn buôn người bắt cóc đem bán, mọi người đều rất lo lắng cho bạn."
Yuki chôn chân tại chỗ, sắc mặt mỗi lúc một trắng, môi cô run run, nửa chữ cũng không nói được, trong lúc này gặp phải người quen, vậy phải làm sao?
"Mình ..." Môi mấp máy nhưng lại không biết nên nói cái gì, Yuki cũng hơi kích động, trong nháy mắt cô lại tìm được tia hy vọng, nhưng lại nhanh chóng dập tắt, cô biết phải làm thế nào?
Ở cách đó không xa, Geki ngồi trên ghế chờ cô nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức đứng dậy nhanh tới.
Natsu nhìn quần áo trên người cô, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hưng phấn nói tiếp: "Sao bạn cũng đến đây? Mình cùng với ông chủ đến đây công tác, không nghĩ sẽ gặp lại bạn."
Trong nháy mắt, sắc mặt Yuki xám ngắt lại, cô chưa kịp phản ứng trở lại thì Geki đã đứng ở bên cạnh cô, khuôn mặt không biểu lộ rõ cảm xúc chỉ một tay nắm chặt cổ tay Yuki kéo đi.
Natsu không hiểu chuyện gì, chỉ dám đứng từ phía sau nói vọng lên: "Yuki, bạn vẫn chưa nói chuyện với người nhà sao? Cho dù là bỏ trốn cũng nên nói với họ một tiếng, ba mẹ bạn rất lo lắng ..."
Bị Geki kéo mạnh đi, Yuki dùng sức giãy dụa, quay đầu nhìn về phía sau: "Buông ra, Natsu, mình ..."
Khuôn mặt Geki như phủ lớp băng lạnh, cô ấy đưa tay bịt miệng cô, đưa cô tới cổng chính, nhẹ giọng uy hiếp: "Nếu muốn hắn chết, cô cứ việc làm loạn!"
Lúc sau có vài vệ sĩ tới bên cạnh Natsu nói với anh ta vài câu, lồng ngực Yuki như muốn nổ tung, toàn thân đông cứng, cổ họng như bị nghẹn lại không nói nên lời, cô cũng không giãy dụa, Geki kéo cô lên xe, nước mắt bất giác tràn ra.
Xe bắt đầu lăn bánh, Geki ở bên cạnh sắc mặt tối sầm lại, lôi di động ra bấm số gọi: "Mới vừa gặp người quen ở trung tâm thương mại của anh, giúp tôi xử lí."
Yuki nghe được bỗng trở nên nóng nảy, cô không suy nghĩ nhiều mà đưa tay giành lấy điện thoại của Geki, giọng nói vô cùng phẫn nộ: "Cô định làm cái gì? Cậu ta cái gì cũng không biết, cô rốt cuộc muốn như thế nào?!"
Geki giật lại di động, một tay khống chế cô: "Không cần chọc tức tôi."
"Cô rõ ràng nói sẽ không động đến cậu ta, cô là người không biết giữ lời hứa." Yuki vừa khóc vừa giãy dụa.
Geki chưa từng thấy Yuki tức giận đến như vậy, cô giống như đang phát điên muốn đập phá mọi thứ xung quanh. Geki cũng không có biện pháp giúp cô bình tĩnh trở lại, ném di động sang một bên, đem cô ấn sát vào ghế da, sắc mặt lạnh lùng: "Hắn muốn đem người của tôi đi, vậy sao tôi phải nương tay với hắn?"
"Cậu ta không có." Yuki như bị lạc giọng, bị Geki khống chế không thể giãy dụa, cả người run lên.
Geki thấy cô khóc, toàn thân cứng lại, vội vàng đem cô ôm vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng cô, giúp cô ổn định lại nhịp thở.
Yuki kiệt sức nói: "Cô muốn thế nào? Cậu ta là bạn học trước kia của tôi, chỉ là vô tình gặp mặt, cô không thể để cho người khác bình yên sống qua ngày được sao? Nếu cô muốn giết cậu ta, không bằng giết tôi đi."
"Cô nói cho tên đó làm cái gì? Có phải trước kia cô và hắn thường xuyên qua lại." Giọng nói Geki mang theo tia uất hận.
"Không có, chỉ không muốn người khác vì tôi mà gặp nguy hiểm, tôi không phải cô, không thể đem mạng người coi là chuyện vặt, coi như tôi cầu xin cô, coi chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, được không?"
Geki không nói lời nào, chỉ siết chặt vòng tay, đem cô ghì sát vào lồng ngực của mình, giống như sợ cô sẽ biến mất trước mắt.
Yuki biết, Geki sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, điều này cô ấy hoàn toàn có thể làm được, sau lưng cô ấy là Luis – người có thế lực vô cùng lớn, cho dù cô có thể chạy trốn nhưng sẽ làm liên lụy đến người nhà.
Một mình cô sống dưới địa ngục là được rồi, sao có thể để người khác vì mình mà mất mạng. Cô nhẹ nhàng kéo góc áo của Geki, giọng nói có phần mềm mỏng hơn: "Geki, tôi không nghĩ sẽ bỏ đi, tôi muốn ở với cô, chuyện hôm nay bỏ qua được không?"
"Cô thực sự sẽ không rời bỏ tôi?" Geki hoài nghi hỏi.
Trước mắt như có tầng sương mờ phủ, Yuki cũng không thấy rõ khuôn mặt của cô ấy, nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi thích cô, vì sao phải rời bỏ cô?"
"Không rời bỏ tôi là được rồi." Tâm tình Geki vui sướng hẳn lên: "Yuki, tôi không muốn sống một mình, rất buồn, không thú vị gì cả."
"Tôi sẽ ở bên cạnh cô." Giọng nói của cô rất nhẹ, xem sắc mặt Geki khá hơn, cô tiếp tục năn nỉ: "Nếu không gặp lại người quen, chúng ta đã cùng nhau vui vẻ trải qua ngày hôm nay."
"Được, coi như hắn chưa từng xuất hiện." Geki rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe mắt ướt đẫm nước của cô, mặc dù trong lòng vẫn không mấy dễ chịu.
Yuki mặc cho cô ấy ôm, ánh mắt mờ ảo nhìn ra bên ngoài, những căn nhà cao tầng lờ mờ hiện ra trước mắt cô, lại xa xôi giống như thế giới này không thuộc về mình.
---------------------------------------
Buổi tối, Geki ôm cô nằm trên giường, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Chờ xong vụ này, chúng ta sẽ trở về đảo."
Yuki nhắm mắt lại, cô ấy không cần phải nói qua với cô, cho dù có nói đối với cô cũng chẳng ảnh hưởng gì. Có trở về đảo hay không cũng không quan trọng, cũng chỉ là căn nhà xung quanh có bức tường trắng bao lấy, giống như nhà tù giam lỏng.
Geki cũng không nói thêm, căn phòng chìm trong bóng tối tĩnh mịch.
Đến nửa đêm, Geki lại không ngừng vuốt ve khiêu khích nơi mẫn cảm của Yuki, như người mất trí, hai tay không tự giác ôm lấy cổ của cô ấy. Mồ hôi dính bết trên người, cả hai lại tiếp tục rong ruổi suốt đêm.
Cơ thể nóng bỏng triền miên một chỗ, ý thức của cô sớm đã tan rã. Khi lên tới đỉnh của dục vọng, cơ thể cô run rẩy phát ra tiếng hét chói tai, cô nghe được hơi thở dốc của Geki, giống như vừa đau đớn lại vô cùng sung sướng.
Sáng sớm, Yuki kéo kéo ống tay áo của Geki: "Geki, chúng ta hôm nay đi mua thức ăn tự mình nấu cơm cậu thấy thế nào?"
Geki dựa lưng vào sofa nhìn cô: "Không phải cô nói nấu cơm phiền phức sao? Tay nghề đầu bếp ở đây cũng không tệ, tôi cũng không kén chọn."
"Đồ ăn ở khách sạn tuy ngon nhưng ăn nhiều thấy rất ngán, mình muốn tự tay nấu cơm." Yuki nhìn cô vờ tức giận: "Hay cậu thấy mình nấu ăn không ngon?"
"Làm sao có thể! Chỉ sợ cô sẽ mệt."
Yuki mỉm cười: "Mình biết, cậu quan tâm đến mình, chúng ta ra ngoài dạo phố, tiện mua thêm vài bộ quần áo, mua cả cho cậu nữa, mình thay cậu chọn được không?"
Nghe vậy, Geki liền mỉm cười: "Yuki, qua đây."
Yuki đến cạnh Geki ngồi lên đùi cô ấy, cô ấy ôm cô, đặt nụ hôn sâu lên cánh môi của Yuki, cái lưỡi tham lam tiến vào khoang miệng cô mà càn quét, Yuki cũng nhiệt tình đáp lại.
Một nụ hôn sâu nóng bỏng kết thúc. Yuki thay một chiếc váy xinh đẹp, đây là váy Geki thay cô chọn, đeo chiếc vòng cổ đắt tiền, xinh đẹp đến động lòng người, Yuki muốn lấy lòng Geki, chạy đến trước mặt hỏi: "Đẹp không?"
"Rất đẹp." Geki đưa tay vỗ nhẹ đầu cô, sau đó véo má Yuki một cái.
Yuki vội vàng lên tiếng: "Mỗi lần đều như vậy, đáng ghét."
Lồng ngực Geki trở nên nhộn nhạo, kéo tay cô: "Đi thôi, ra ngoài đi dạo, không nên ở trong phòng. Không cần mua quần áo cho tôi, đồ còn nhiều với lại cũng không thường xuyên mặc."
Đúng là thường ngày cô ấy ít mặc đồ, ở trong phòng chỉ khoác lên người cái áo sơ mi dài đến đầu gối, Yuki không hiểu tại sao cô ấy thích mặc như vậy, cô cũng không miễn cưỡng, hôm nay cô có việc cần làm, chỉ cần làm cô ấy vui vẻ là được rồi.
Hai người cùng nhau tiến ra sảnh chính của khách sạn, Yuki ngồi trên xe nép vào người Geki, dựa đầu vào vai người bên cạnh, Geki vòng tay ôm gọn cô vào trong lòng mình. Geki đưa tay vuốt ve làn da trơn nhẵn trên cánh tay của Yuki, da cô thật mịn màng, cảm giác chỉ muốn sờ mãi không muốn buông tay.
Yuki im lặng không nói lời nào, cô đưa tay xoa nhẹ trên lưng Geki, giống như đang tận hưởng không gian yên tĩnh, Yuki cảm nhận được hơi thở của cô ấy có phần gấp gáp, lại nghe được giọng mũi của cô ấy nói: "Nếu còn nghịch ngợm như vậy, chúng ta sẽ quay trở lại khách sạn."
Yuki đem đầu chôn trong ngực của Geki: "Nếu không thích thì thôi."
Geki luồn tay vào suối tóc mềm mại của cô, cúi đầu chậm rãi nói: "Không thích Yuki, thì có thể thích ai?"
Hai người không dạo ở bên ngoài mà đi vào siêu thị, mua cà tím, đậu... Yuki chọn vài món ăn, sau đó quay lại hỏi Geki xem có thích hay không, dạo quanh siêu thị hơn một tiếng, cả hai mua không nhiều đồ, sau đó lại trở về khách sạn.
Geki thích thời gian hai người ở trong bếp, cùng nhau nấu thức ăn rất giống với những ngày trên đảo, lúc này Yuki luôn ở bên cạnh, lo lắng đến khẩu vị của cô, không ngừng hỏi có thích món này hay không, niềm vui của cô dường như đặt hết lên người của Yuki.
Trên bàn đồ ăn được bưng lên, vô cùng đặc sắc, Yuki mở một chiếc CD, âm nhạc êm ái, làm cho không khí trong phòng trở nên ấm áp.
Geki ở bên cạnh cô ngồi xuống, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, khóe miệng mỉm cười: "Sao hôm nay tâm trạng tốt vậy?"
"Cuộc sống đôi khi cũng cần phải thay đổi."
Yuki thản nhiên đáp: "Geki là người không thú vị, đến những việc như này cũng do mình sắp xếp, không lãng mạn gì cả, không biết có đúng là cậu thích mình không."
Geki giữ chặt tay cô: "Có một số việc tôi không biết, nếu cô muốn thì trực tiếp nói với tôi, cô muốn cái gì tôi đều có thể mua cho cô. Về sau sẽ không để người khác coi thường cô."
"Ăn cơm thôi." Yuki múc cho Geki một chén cơm, lại gắp cho cô ấy một miếng thị, đặt ở trong chén của cô ấy.
Geki thích cái cách Yuki quan tâm đến mình, vui vẻ ăn cơm.
Phàm là đồ ăn của Yuki gắp cho Geki, cô ấy đều ăn hết, trên mặt mang theo nụ cười tươi rói, có thể thấy cô ấy đang đắm chìm trong hạnh phúc, Yuki biết cô ấy đang vui vẻ, đợi đến giữa bữa cơm, cô khẽ lên tiếng: "Geki, mình muốn xin một chuyện."
"Chuyện gì, cứ nói đi." Geki dừng lại liếc nhìn cô, sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Yuki cố gắng tỏ ra tự nhiên: "Mình muốn gọi điện báo tin về cho người nhà, để cha mẹ cảm thấy yên tâm rằng mình vẫn còn sống, không cần chạy khắp nơi tìm, để họ không còn phải sống trong bất an vì phải lo lắng cho mình."
Cô không muốn cha mẹ đã lớn tuổi rồi còn phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm mình. Yuki biết họ sẽ chỉ uổng công, bởi cha mẹ sẽ không thể tìm ra cô, sự thật là không thể thay đổi, nay cô chỉ hy vọng cha mẹ có thể bình an hưởng thụ tuổi già.
Yuki suy nghĩ rất lâu, cô muốn viết thư cho người nhà, tìm bưu điện gần đây, báo bình an.
Geki dừng động tác lại, Yuki vẫn quan sát phản ứng của người đối diện, nhưng người ấy vẫn như cũ, giống như chưa nghe thấy cô nói gì, chỉ chuyên tâm ăn cơm.
Geki rõ ràng nghe được, nhưng lại không trả lời, ngay cả việc nhỏ như vậy cũng không đồng ý với cô. Yuki cảm thấy dòng máu nóng như chững lại, giống như rơi vào hố băng ngàn năm, toàn thân trở nên bất lực. Cô muốn gắp thức ăn để dỗ dành, nhưng đôi tay như đang bị đá đè không thể cầm nổi đôi đũa, thấp giọng nói: "Cái gì mình cũng có thể cho cậu, chỉ việc nhỏ như vậy cậu cũng không thể đồng ý với mình sao?"
"Hôm nay, cô làm nhiều việc như vậy, chỉ vì cô có việc muốn tôi giúp sao?" Giọng nói của Geki lạnh như băng.
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề, Yuki cúi đầu, ánh mắt dần dần mơ hồ.
Geki không nói thêm, chỉ chuyên tâm ăn cơm, đến khi bỏ chén xuống, mới lên tiếng: "Không phải nói cái gì cũng không nghĩ. Chỉ muốn đi theo tôi thôi sao?"
Yuki đột nhiên ngẩng đầu: "Nhưng bọn họ là cha mẹ mình, sinh ra, nuôi mình khôn lớn, cậu muốn mình quên họ ư?"
Geki không trả lời, đứng dậy gọi phục vụ phòng lên dọn dẹp, đứng sát cửa sổ lớn, ánh mắt nhìn về phía xa, thâm thúy đầy vẻ u ám.
Yuki muốn thử lại lần nữa, đi đến gần Geki, ôm sau lưng cô ấy: "Chính là vì muốn ở cùng cậu, cho nên mình muốn chấm dứt sớm việc này. Biết cha mẹ đang tìm, trong lòng cảm thấy khó chịu, mình chỉ muốn gởi một bức thư cho họ, có được không? Có thể không cần ghi địa chỉ, để cha mẹ không tìm được, chỉ cần họ không đi tìm nữa. Về sau chúng ta sẽ ở trên đảo, không bao giờ ra ngoài. Sau này, cậu muốn thế nào thì sẽ như vậy."
"Đi tắm rửa trước đi." Geki vỗ nhẹ tay Yuki, cũng không nói là đồng ý mà cũng không phản đối, nhưng giọng nói có phần trầm ấm.
Yuki vẫn không yên lòng, cô không nghĩ đến Geki sẽ lãnh đạm với đề nghị của cô. Yuki cũng biết bản tính của cô ấy rất kiêu ngạo, nếu ép buộc sẽ không có hiệu quả, cô cũng không dám mở miệng yêu cầu thêm.
Yuki vào phòng tắm rửa qua mặt sau đó chui vào mền, nghĩ lại cuộc sống vui vẻ trước đây. Cùng mẹ đi dạo phố, cùng bạn bè nói chuyện phiếm, đứng trước cửa hàng cao cấp than vãn, nhưng lúc này, cảm giác ấy như bị dòng nước lũ cuốn đi xa, càng nhớ lại càng thêm buồn tủi.
Yuki nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Geki đi đến bên cạnh giường cô. Cô ấy không có thói quen ngủ trưa, bình thường hay giải quyết công việc hoặc xem tivi, chơi game trên máy tính. Đến chiều tối thì vào phòng đánh thức cô, hoặc trêu đùa cô.
Geki tắm qua, mặc chiếc áo ngủ rộng, ở bên cạnh cô dựa vào đầu giường. Nhìn thấy mi mắt cô khẽ nhúc nhích, biết cô chưa ngủ, Geki nâng tay chạm nhẹ vào cái trán trơn bóng của Yuki, mang theo hơi ấm từ đầu ngón tay lướt qua da thịt của cô.
Geki khẽ thở dài, hơi lạnh toát ra từ làn da, giọng nói có chút phiền muộn: "Tôi biết... cô không thích tôi."
Đối với hai chữ "tình yêu", Yuki luôn cảm thấy buồn cười, cô và Geki vốn dĩ không ngang hàng với nhau, cảm giác an toàn chỉ dừng lại ở con số 0, quyền lợi lựa chọn cũng không có, sinh mệnh của cô bị người khác coi như món đồ chơi đùa bỡn trong tay, tình yêu ư, chỉ là thứ phù phiếm, xa vời.
Yuki cũng không có sức để nài nỉ Geki, chậm rãi mở mắt ra, cô nói: "Không nên nghĩ nhiều!"
Geki ngồi ở đầu giường: "Yuki, cô là của tôi! Tôi chỉ muốn cùng cô ở bên nhau."
Yuki xoay người ngồi dậy, tiếp tục cầu xin: "Chúng ta không phải luôn ở cùng nhau sao? Mình chỉ muốn giải quyết sớm việc này, chỉ gởi một bức thư, đối với cậu mà nói rất đơn giản, có phải cậu không hài lòng về mình?"
"Yuki, tôi muốn cô yêu tôi."
Geki nhìn cô, đôi mắt như sáng ánh trăng lại bị lớp sương làm mờ đi, lộ ra nét bi thương: "Tuy rằng ở bên cạnh tôi, nhưng khi ôm cô, cảm thấy cô như người xa lạ."
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi." Yuki thấp giọng nói.
"Có lẽ là như vậy." Geki thở dài: "Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có biểu hiện là thích tôi. Tôi thực sự không biết, rốt cuộc cô có yêu tôi hay không."
Yuki suy tư, nhìn vào mắt của Geki, cúi đầu đáp: "Geki, mình yêu cậu."
Đáy mắt Geki trong suốt như nước: "Yuki, cô có thể yêu tôi sao?"
Môi Geki nhếch lên, giọng nói có chút mơ hồ: "Có thể chứng minh không?"
Geki cởi áo ngủ ném sang một bên, tiếp tục dựa vào thành giường, không có bất kì động tác nào, đôi mắt trong suốt nhìn cô.
Yuki sửng sốt một lúc, sau đó liền hiểu được ý của Geki, tuy cảm thấy rối rắm nhưng cô vẫn đưa tay ôm lấy cổ cô ấy, nhẹ nhàng hôn lên môi của Geki.
Môi của Geki vừa lạnh lại vừa mềm mại. Lần đầu tiên Yuki chủ động, ở môi cô ấy mà trằn trọc, vươn đầu lưỡi tiến vào trong, cùng cái lưỡi kia xoắn xít, thưởng thức hương vị của Geki.
Geki không cuồng dã nóng bỏng như mọi khi mà chỉ hời hợt đáp lại cô, thậm chí cũng không ôm Yuki. Mặc cho cô ở trong miệng mình khai phá, Geki cũng không nhiệt tình đáp lại.
Yuki ngồi trên giường, hai tay vụng về đặt ở bên hông Geki, rồi lại vuốt ve ngực cô ấy, ngón tay chu du từng tấc da thịt trên người cô ấy, hô hấp của Geki trở nên dồn dập nhưng vẫn cố gắng khắc chế sự khao khát của bản thân.
Trong phòng, tuy rèm cửa được kéo kín nhưng Yuki vẫn nhìn thấy rõ từng chi tiết nhỏ trên cơ thể của Geki, vẫn không chủ động đáp lại cô, chỉ ngồi bất động ở đó hưởng thụ. Yuki híp mắt lại, rời khỏi môi cô ấy, khẽ hôn xuống cằm, ghé vào tai, nỉ non: "Geki, mình yêu cậu ..."
Yuki dùng nhiệt độ cơ thể của mình để chứng minh tình yêu, ở trên giường không ngừng phát ra tiếng kêu rên rỉ mê hồn, rồi gọi tên cô ấy trong điên dại, Geki vô cùng thỏa mãn, bàn tay ôm chặt lấy cô, gắt gao cùng cô dây dưa, cả hai cùng đẩy tới đỉnh của dục vọng.
Trên đời này, chuyện vui sướng nhất của cô chính là đem cô ấy khóa lại trong cơ thể mình, khi hai người giao hoà hợp nhất, cảm giác nóng bỏng ẩm ướt ấy mới đủ sức khơi dậy những vui sướng cực hạn trong người cô.
Cô hôn từng ngóc ngách trên cơ thể Yuki, dịu dàng chân thành cũng giống như tình yêu của cô đối với cô ấy. Geki thầm nghĩ, cô muốn tình yêu của cô ấy, vĩnh viễn ở bên cạnh cô ấy, ôm chặt lấy cô ấy, không bao giờ tách ra nữa, chỉ cần như vậy, cô nguyện đánh đổi bằng cả tính mạng của mình.
-----------------------------------
Hôm nay cả hai không hề bước chân xuống giường. Ban ngày cùng Geki dây dưa không dứt, cực độ của kích thích, Yuki cuối cùng xụi lơ trong vòng tay cô ấy. Sau khi tỉnh lại, Yuki đang gối đầu trên tay Geki, tay còn lại ôm lấy cô .
Geki ở bên cạnh ôm Yuki. Cô thích như vậy, thích cô ấy ngủ say trong vòng tay mình, không chút sợ hãi như thể cô ấy giao tất cả những gì của mình cho cô, để cô bảo vệ cô ấy, nắm giữ sinh mệnh của cô ấy.
Khi tỉnh lại, Yuki cũng không ngạc nhiên khi người kia vẫn ôm lấy cô, Geki nằm bên cạnh thỏa mãn nghiêng người ôm cô, ở gáy cô cọ cọ, nỉ non nói: "Yuki, tôi rất yêu cô."
Yuki xoay người lại nâng mắt ngắm nhìn khuôn mặt của Geki, trên gương mặt kia hiện lên vẻ quyến luyến, cô biết người trước mắt cô, rất thích cô, nhưng liệu cô ấy thực sự hiểu thế nào là yêu?
Dư vị của dục vọng vẫn còn phảng phất khắp phòng, Yuki mệt đến không còn chút sức nào, ngay cả việc thấu hiểu lẫn nhau cũng không có nói gì đến hai chữ 'tình yêu'.
Geki cảm thấy da thịt của cô ấy đang cọ xát với da thịt mình, cảm giác thoải mái lại dâng lên trong cô, cô lại tiếp tục chu du trên làn da trơn bóng của cô ấy, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô ấy, Yuki đẩy ra: "Rời giường đi, mình đói bụng."
"Cho hôn một chút."
Geki than nhẹ, rõ ràng ngày hôm qua vừa trải qua một trận kịch liệt như vậy, hôm nay lại miễn cưỡng cô ấy, cho dù thế nào cô cũng không muốn làm cô ấy bị thương. Geki hôn cô ấy nhưng không được đáp lại, cũng không sao, cô lại im lặng nằm ôm cô ấy vào lòng mình.
"Chuyện của mình, chừng nào cậu sẽ làm?" Ở trong lòng Geki, Yuki nhỏ giọng hỏi.
"Hôm nay sẽ làm, nếu còn muốn mua gì, những lúc rảnh rỗi, mấy ngày này chúng ta sẽ đi mua, sau đó sẽ trở về đảo." Geki vuốt ve làn da của Yuki: "Vẫn là nên ở nơi không bị ai quấy rầy, trời cao biển rộng, muốn đi đâu cũng được."
"Thế nào cũng được." Yuki thản nhiên đáp một câu.
Geki ôm lấy cô, nằm cũng đã lâu, cảm thấy tinh thần Yuki không tốt lắm, Geki đứng thẳng dậy chuẩn bị rời giường: "Muốn ăn gì không?"
"Không cần." Yuki cảm thấy mệt mỏi: "Chỉ muốn nằm thêm một lúc."
"Uhm."
Geki đứng trước tủ quần áo, lấy một bộ quần áo mới đặt ở đầu giường, ra khỏi phòng khách gọi đồ ăn lên, sau đó rửa mặt trở lại phòng ngủ, thấy Yuki chuẩn bị rời giường, lại ngồi xuống giường nói với cô vài câu.
Đồ ăn được đưa lên, Yuki ăn chưa được hai miếng muốn buông đũa, Geki nhíu mày, vội vàng bảo cô uống canh: "Ăn nhiều một chút, ăn xong, sẽ bảo người đưa giấy bút, gọi người giúp cô chuyển thư."
Yuki nghe xong, hai mắt như phát ra tia sáng của hy vọng, tinh thần lập tức tốt hơn rất nhiều, liền bưng bát canh gà uống hết, sau đó dùng ánh mắt từ chối ăn thêm với Geki, rồi đứng dậy đi vào phòng sách.
Người Geki gọi đến là chuyên viên vi tính cao cấp của MS, hắn sẽ ẩn địa chỉ IP, đăng kí hòm thư mới, viết đúng với nội dung bức thư của Yuki, sau đó xác định sẽ không ai truy ra được manh mối gì mới tiến hành gởi thư.
Yuki đứng bên cạnh quan sát, xác nhận bọn họ không có sửa đổi nội dung, sau đó đưa địa chỉ email của cha mình, khi nhì thấy dòng chữ: "Gửi đi thành công", cô mới thở phào một hơi, cảm giác nặng nề giảm đi không ít.
Nhân viên vi tính thu dọn máy tính chuẩn bị rời phòng, Yuki vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, hy vọng bức thư sẽ đến được hòm thư của cha cô. Geki ở bên cạnh kéo tay cô mới chịu rời đi.
Đợi cho người ra khỏi phòng, Geki ôm thắt lưng cô, nhéo má: "Hài lòng rồi chứ?"
"Uhm." Yuki nhẹ giọng: "Cảm ơn."
"Chỉ có lần này, về sau không được yêu cầu những chuyện này nữa." Ở bên tai nhẹ giọng nói, như đang nói cô rất bướng bỉnh.
Yuki trầm mặc không nói gì, một chút cũng không hiểu được tâm tư của cô.
Geki thấy cô vẫn buồn bực không vui, dùng cằm nhẹ nhàng cọ lên đầu cô, nhượng bộ: "Yuki, nếu vẫn lo lắng, tôi có thế giúp cô gởi tiền cho họ, đủ để cuộc sống sau này an nhàn, như vậy cô sẽ không phải lo lắng."
Yuki thở hắt ra: "Không cần."
Geki có tiền, tất nhiên cô biết, nhưng nếu để cô ấy chuyển tiền cho gia đình cô, sẽ lộ ra nhiều tin tức, cô không muốn. Dù sao Geki cũng là người của hai giới hắc bạch, hiện tại cô ấy đang vui có thể cho cô tiền, nhưng nếu sau này cô khiến cô ấy mất hứng, không biết sẽ làm ra chuyện gì. Nghĩ cho cùng, cuộc sống bình an còn quan trọng hơn giàu sang.
Yuki dựa vào người Geki, hàng mi khẽ rủ xuống, nhìn tủ chén rồi đến bình hoa cổ, lướt qua phía cửa sổ nơi đang đón tia nắng ấm áp, lại cảm thấy hơi nhức ở mắt. Nhìn về phía cửa sổ sát đất, bên ngoài vô cùng thoáng đãng, không phải mây cũng không phải biển chỉ là một khoảng hư không.
------------------------------
Thời điểm 'hàng tháng' cũng đến, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cả ngày ôm bụng nằm trên giường, lông mày nhíu lại. Geki cách lớp chăn ôm cô: "Rất đau sao?"
"Một chút." Yuki trả lời.
"Tại sao tôi thì không sao còn Yuki thì... có phải bị bệnh gì không? Để tôi kêu bác sĩ tới." Geki lo lắng cho cô.
Thấy cô không buồn ngủ, Geki tìm bộ phim điện ảnh cho cô, kết quả phim quá dở, Yuki không muốn xem. Không giúp được cô rời sự chú ý khỏi cơn đau bụng, Geki bất đắc dĩ hỏi: "Có muốn chơi game không? Đem máy tính lại đây nhé?"
Trước kia, Yuki cũng thích chơi trò chơi, chỉ là lâu rồi cô chưa được chơi lại, rầu rĩ nói: "Trò chơi cài sẵn trong máy không có hứng thú."
Geki thấy cô đau đớn như bị ai tra tấn, hôm nay phá lệ dung túng cô: "Vậy lên mạng."
Geki đem máy tính xách tay đặt trên giường, sau đó ngồi bên cạnh xem cô chơi. Nơi này tốc độ đường truyền Internet khá nhanh, Yuki muốn lướt web nhưng lại sợ Geki không cho phép, vậy nên tùy tiện gõ một trang web chơi game phổ biến, sau đó đăng kí nick mới, bắt đầu chơi từ cấp bậc đầu tiên.
Trong trò chơi này, nhân vật đều có hình ảnh vô cùg xinh đẹp, Yuki lập tức bị thu hút vào trò chơi, quên đi cơn đau bụng dưới, Geki thấy cô không còn vẻ đau đớn nữa, tinh thần cũng thư thái hơn rất nhiều, ở bên cạnh thi thoảng chỉ cho cô cách chơi.
Chuông cửa vang lên, Geki rời khỏi giường, cô thấy cô ấy rời khỏi phòng ngủ, nhưng Yuki cũng không sinh ra ý tưởng gởi tin tức ra bên ngoài, không phải lo lắng sẽ bị họ phát hiện mà bởi vì Geki tin tưởng cô, để cho cô thoải mái sử dụng máy vi tính của mình. Geki tin tưởng cô như vậy, cô không muốn khiến cô ấy thất vọng.
Giữa người với người luôn là sợi dây vô hình cột chặt lại, Geki đối với cô luôn tin tưởng tuyệt đối, cô cũng sẽ không chủ động rời xa cô ấy. Geki đối với cô rất tốt, nếu trong cuộc sống hàng ngày hai người trở nên tin tưởng nhau, nếu cô ấy không đề phòng cô như phòng trộm, nếu cô ấy không nắm trong tay sinh mạng của cô, có lẽ cô sẽ ảo tưởng về tương lai của hai người.
Bác sĩ đại khái hiểu được bệnh trạng của Yuki, hỏi cô vài câu đơn giản sau đó dặn dò vài câu rồi rời đi. Yuki chơi game trên máy tính đến tối, khi ngủ Geki nhẹ nhàng ôm cô, đưa tay thay cô mát-xa bụng, ở bên cạnh quan tâm: "Đỡ chưa?"
Giọng nói nhẹ như lông vũ lướt nhẹ qua gò má của cô, làm cho tâm tư của Yuki mềm mại như nước, cô ép mình sát vào lồng ngực của người kia, vươn tay chạm vào tay của Geki.
"Ngủ đi." Geki vỗ lưng cô.
Yuki xoa xoa dọc theo cánh tay của cô ấy một lúc rồi chìm vào giấc ngủ, cô cũng không biết mình có thực sự thích Geki hay không. Cũng có thể, cô thích cô ấy. Bề ngoài của Geki xinh đẹp, đối với cô lại rất tốt, dịu dàng mà ân cần, người như vậy thử hỏi ai có thể từ chối?
Cô thậm chí còn cảm nhận được cơ thể mình khao khát Geki thế nào mỗi khi cùng cô ấy triền miên trên giường, càng ngày cô càng thấy quyến luyến cơ thể người kia.
Nhưng cho dù cô thích cũng chỉ là thứ yếu, cô một mặt dựa dẫm vào cô ấy, một mặt lại muốn chạy trốn. Nội tâm của Yuki đấu tranh giữ dội, cảm giác như mình đang dần sa vào tình yêu của Geki khiến cô thấy áp lực, phải chăng chỉ do cô thiếu sự tin tưởng cùng với cảm giác an toàn khi ở bên cô ấy?
Tình yêu của cô, không chỉ thấy buồn cười mà còn vô cùng mâu thuẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro