Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Lầu cao vời vợi lộng lẫy nhờ vào đại mỹ nhân đang quạt xua đi cái nóng bức của mùa hè. Thiếu niên anh tuấn đầu kê lên gối, chân gác lên cái gối sứ, tiến vào mộng đẹp. Mùi hương toát ra từ người nữ nhân này thật dễ chịu, thơm ngát như hoa hồng, làn da mềm mại như cánh đào, khuôn mặt không biết dùng bao nhiêu từ để diễn tả nhưng so với mỹ nam kia chỉ dám đứng thứ hai. Nga, nàng vuốt nhẹ nam tử ngủ say trong lòng, lông mày thanh nhã, cái miệng nhỏ nhắn như cô nương, chỉ gần cúi thấp một chút nữa là có thể hôn hắn, tiếc là hắn đột nhiên tỉnh giấc nhìn nàng cười ngây ngốc: “Tiểu mỹ nhân có mệt không?”

“Không mệt…” Nàng đắm chìm trong ánh nhìn ôn nhu không dứt ra được. “Công tử ngủ ngon không?”

Hắn đứng dậy vươn người để giãn gân cốt. “Rất ngon. Đã trưa rồi sao?”

Mỹ nhân khẽ cười nấp mình sau chiếc quạt nhỏ dịu dàng đáp: “Đúng vậy. Công tử có ăn gì không?”

Hắn lắc đầu mang giày vào rồi tiến đến chỗ hành lang ngó xuống lầu dường như tìm gì đó. Ba ngày trước, hắn và tiểu đồng dáng vẻ thất kinh giống bị truy đuổi, chạy vào kỹ viện ngồi rất lâu khiến tú bà tức giận tí nữa là đuổi đi nhưng vừa trông thấy túi tiền lớn bà ta liền niềm nở đón tiếp, chỉ định nàng phải hầu hạ.

Vị công tử này không giống người bình thường, hắn chỉ bảo nàng gãy đàn và quạt cho hắn ngủ, chẳng đề cập đến chuyện chăn gối. Nàng có chút thiện cảm với hắn có lẽ vì thế mới chấp nhận hầu hạ hắn nhiều ngày như vậy.

“Công tử, người muốn rời đi sao?”

Thiếu niên trước mắt thở dài ngồi vào bàn rầu rĩ nói: “Đúng là vậy nhưng người truy đuổi vẫn bám theo nên đành ở lại.”

Mỹ nhân thanh sắc không động nhưng lòng lại vui sướng khôn xiết. Hắn ở lại nghĩa là nàng có thể ở bên hắn lâu một chút. “Triệu công tử, tối nay, chúng ta làm gì?”

“Tối nay?”

“Đúng.” Nàng nhìn người kia chờ hắn yêu cầu mình hầu hạ. Dáng vẻ tiêu sái lẫn chút nhu hòa khiến nàng có thể nguyện ý vì hắn làm mọi chuyện.

Khóe miệng mang chút xuân tình, người kia nắm tay nàng kéo vào lòng, ôm chặt vòng eo, kề sát bên tai: “Nàng ngủ chung với ta đi.”

Ngủ chung – nàng hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bị ánh mắt dịu dàng kia cuốn hút, chầm chậm tiến đến hôn lên cánh môi hồng hồng chờ đợi nam nhân kia đáp lại nhưng cả người hắn cứng đờ trân trân nhìn nàng.

Cửa phòng mở ra, một cảnh lãng mạn bày ra trước mắt khiến tiểu đồng đánh rớt cả mâm cơm, hoảng sợ hét lớn làm hai người giật mình buông nhau ra. Hắn hoảng sợ kéo chủ nhân mình ra một góc riêng, tay vái lia lịa: “Công chúa, người đừng làm tiểu nhân sợ…”

“Ngươi điên hả?” Người kia gõ mạnh lên đầu tiểu đồng mắng nhỏ tiếng. Ngươi nghĩ đây là đâu mà xưng hô như thế? Lỡ như bọn thị vệ biết được chúng ta là xong đời. Chúng sẽ bắt ta về hoàng cung, sau đó phụ hoàng ép ta lấy cái tên hầu gia kia, như thế sẽ không được chạy nhảy nữa.

Tiểu đồng hiểu những gì chủ nhân của mình đang nghĩ. Mấy hôm trước, công chúa vì sợ phụ hoàng ép phải thành thân nên trốn khỏi hoàng cung còn vào kỹ viện nữa. Nghĩ cũng lạ rõ ràng chính công chúa bắt hầu gia phải cưới mình thế mà bây giờ lại bảo mình nghĩ thông không muốn cưới nữa. Hoàng gia các người dễ lật lộng thật. “Công… tử, người là ngọc quý không thể nhiễm bùn nhơ… Sao người có thể cùng… nữ nhân làm chuyện đó?”

Vân Tích tức giận nhéo tai tỳ nữ Tiểu Nhược mắng: “Ngươi ăn nói bậy bạ. Ta làm sao có thể thích nữ nhân được… chẳng qua mấy hôm nay nàng ấy toàn phải hầu ta cả đêm chẳng ngủ được nên định rủ nàng ấy ngủ chung thôi.”

“Ý chết, công tử không thể ngủ chung với nàng ta.” Tiểu Nhược giữ tay áo công chúa khuyên can nhưng Vân Tích làm ngơ đẩy nàng tránh ra, hướng nữ nhân Y Thanh tạ lỗi, nói: “Đêm nay, nàng ngủ chung với ta không cần hầu hạ.”

Y Thanh buồn bã khẽ đáp: “Ngủ chung tức là hầu hạ.”

“A, ta không có ý này.” Vân Tích sợ làm nàng buồn vội ngồi cạnh giải thích: “Ta muốn chúng ta ngủ chung một giường, chỗ ta, ta ngủ, chỗ ngươi, ngươi ngủ.”

“Công tử chê ta không biết hầu hạ?”

“Không phải.” Vân Tích lắc đầu đến choáng váng ngầm mắng nữ nhân này chậm hiểu. Hai người đều giống nhau làm sao có thể hầu hạ, hơn nữa, Y Thanh ngươi vốn bán nghệ không bán thân, ta không thể làm tổn hại ngươi được. “Ta xem nàng như tỷ tỷ. Y Thanh, thật ra, ta vốn định trốn ở đây một thời gian rồi rời khỏi nhưng quen nàng lại biết nàng là hoa sen thanh khiết giữa ao bùn nên muốn chuộc nàng ra cùng ta ngao du sơn thủy. Thế nào, nàng không chê chứ?”

Lần đầu tiên, Y Thanh cảm mến một người dù chỉ mới mấy ngày nhưng hắn khiến trái tim nàng rung động, liệu hắn có phải sở khanh muốn lừa gạt nàng. Không đúng, hắn từ chối nàng hầu hạ lại xem nàng như tỷ tỷ, người như thế không thể là kẻ xấu. “Ta đồng ý.”

“Tốt…” Vân Tích nắm chặt bàn tay nhỏ của Y Thanh cười vui vẻ nghĩ rằng từ nay mình có thể có thêm bạn tốt mà không biết nữ tử kia đã động lòng với “Triệu công tử” của nàng.

Tiểu Nhược đứng bên cạnh công chúa vừa nhìn đã đoán được ý tứ trong đôi mắt nữ nhân kia. Công chúa, bảy tuổi người ép hôn, mười bảy tuổi lại phạm đào hoa, không biết vài năm nữa người sẽ gây chuyện gì đây.

Nàng phân vân không biết có nên ngăn cản hay không dù sao Y Thanh cũng là cô nương tốt để nàng ta theo hầu công chúa thì nàng có thể thảnh thơi một chút. Hầu gia, phò mã gia tương lai, ngài ở đâu mau mau dẫn công chúa về đi…. Hu hu hu…

oOo

“Hắt xì!!!” Thiếu niên ở tửu lầu đối diện kỹ viện không ngừng hắt hơi, đây là lần thứ mười kể từ lúc rời khỏi sư môn xuống núi. Hắn xoa cái mũi tội nghiệp không biết là ai đang nhắc tới mình nữa.

Thư sinh nho nhã kế bên nhìn người kia cười tủm tỉm không ngừng khiến thiếu niên không thể không lên tiếng: “Tỷ cười gì?”

Người kia xoay quạt trong tay chỉ vào cái túi trên bàn, nói: “Tình cũ không rủ cũng tới. Chắc biểu muội nhớ ngươi đó.”

Thiếu niên cầm màng thầu ăn đến mắc nghẹn, nhăn nhó: “Tỷ thừa biết đệ không thể thích nữ nhân mà.”

“Vậy hồi nhỏ ai chưa cưới thê đã đòi nạp thiếp?”

“Tuổi trẻ không hiểu chuyện.”

Huyền Thanh kề sát tai hỏi đệ đệ ngốc của mình: “Bây giờ hiểu rồi còn muốn nữa không?”

“Đương nhiên không.” Huyền Quan nói chắc chắn. Nàng là nữ nhân không thể cưới một nữ nhân khác, đặc biệt là công chúa. May là nàng ấy không thích nàng nên bỏ trốn bây giờ cứ nhàn nhã tìm người.

Huyền Thanh thấy tiểu tử này đắc ý như vậy liền trêu: “Thánh chỉ ra lệnh trong ba tháng mà không kiếm được xử tội cả nhà. Đệ không quên chứ?”

“Không quên.” Làm sao quên được. Mới sáng sớm, tỷ mặc nam trang chạy đến môn quán của ta bảo sư phụ phải cho hạ sơn còn dọa nếu không sẽ mang quân san bằng cả ngọn núi, đã thế còn động thủ làm sư phụ mất đi một phần ba bộ râu trắng khiến người giận đến ngất xỉu. Bất đắc dĩ người mới chấp nhận cho ta xuống núi tìm công chúa. Nàng ấy cũng lạ, hồi nhỏ nằng nặc đòi cưới hiện tại lại trốn đi, vậy hồi nhỏ đòi cưới làm gì còn hành hạ nàng mấy tháng.

A, đúng rồi, không biết nàng ấy lớn lên có xấu xí không nhỉ? Nếu nàng ấy vì chiếc răng mà không ai thèm cưới thì nàng chẳng phải chịu trách gánh vác cả đời nàng ta sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: