
15
Xe ngựa dừng trước dinh thự, từ xa, một nữ nhân như hoa như ngọc cài trâm vàng, mặc tơ tằm thượng hạng, hối hả đón tiểu hầu gia trở về. “Biểu ca!”
Huyền Quan thấy biểu muội hân hoan định ôm vào lòng, Vân Tích nhanh tay kéo tướng công ra phía sau, cười đón khách: “Quận chúa, phò mã không khỏe nên muốn vào nghỉ.”
“Biểu muội, biểu tỷ có chuyện muốn nói.” Huyền Thanh đứng ra ngăn Lan Nhi kéo nàng đi. Hôm nay, nàng phải nói rõ mọi chuyện.
Huyền Quan nhìn hai người nắm tay nhau tình tứ mà có chút ganh tị. Vân Tích bình thường chỉ cho nàng đi theo nhưng không cho nắm tay, duy nhất một lần ở quán trọ có thể hôn công chúa. Nàng quá đáng lắm. Nói cái gì vì lừa nàng nên không cho động chạm. “Tích nhi, ta nói là mình biết lỗi rồi.”
“Ngươi đụng vào nữ nhân khác, ta sẽ giết ngươi.” Vân Tích hừ một cái rồi bỏ mặc Huyền Quan ngây người uất ức.
Thịnh Nhi bế Thịnh Kỳ trong tay hướng Kỳ Ai nói: “Sư tỷ, có hắc y nhân.”
Kỳ Ai dùng công lực phóng lên mái nhà lập tức hai vị khách ngã xuống đất. Huyền Quan thấy có người đột nhập ra lệnh cho hộ vệ bảo vệ công chúa và mọi người, bản thân rút trường kiếm nhún người một cái liền bay lên cao xoay kiếm hết một vòng liền tạo ra hàng loạt kiếm ảnh giết hết những kẻ khác. Bọn người thái sư càng lúc càng quá đáng dám đột nhập vào dinh thự của nàng. Xem ra chúng không thể đợi lâu hơn.
Nàng tiến đến chỗ Kỳ Ai nhét vào phong thư nhỏ. “Thời cơ đến rồi.”
“Được.” Kỳ Ai trầm giọng đáp.
oOo
“Biểu tỷ, ngươi làm ta đau…” Lan Nhi giật tay mình ra khỏi tay Huyền Thanh. Nàng ghét biểu tỷ chạm vào mình, mỗi lần như thế đều có cảm rất kỳ lạ, hồi hộp lo lắng sợ hãi.
Huyền Thanh nghe vậy vội vã buông tay. “Biểu muội, ta thích ngươi.” Nàng nhắm chặt hai mắt cố đẩy hết chữ trong tâm ra ngoài. “Lan Nhi, ta yêu nàng.”
Quận chúa vốn được dạy dỗ lễ giáo từ nhỏ phải chấp nhận đoạn tình cảm trái luân thường quả thật rất khó. Lan Nhi sợ hãi mà bịt tai bỏ chạy, tại sao lại nói những lời đó, nàng không muốn nghe.
“Lan Nhi!” Huyền Thanh quyết không bỏ cuộc, đuổi theo người mình yêu, chính lúc này bên dưới nước một ám tiễn xé gió phóng đến chỗ quận chúa. Tấm lưng nhỏ đỡ lấy cho Lan Nhi, vòng tay ôm nàng từ phía sau giống như lúc nàng đi lạc trong phủ hầu gia. Tiểu cô nương sáu tuổi oa oa khóc gặp một cô nương lớn hơn mình hai tuổi xoa đầu, nàng rất dịu dàng ôm vào lòng, dỗ mình: “Đừng khóc, có ta ở đây không sao hết.”
“Muội sợ…” Hương thơm tỏa ra từ người này làm giảm bớt nỗi sợ trong tâm, nàng chìm trong giấc ngủ còn người kia bế mình trong tay. Cảm giác lúc đó rất bình yên nhưng vì nó nên nàng sợ hãi trốn tránh.
Nước mắt nàng trào ra, nàng rất sợ, sợ rằng Huyền Thanh không thể ôm nàng trong lòng nữa. “Biểu tỷ đừng chết…”
Huyền Thanh vận nội lực đẩy mũi tên ra giết chết kẻ sau lưng, rút trâm bạc trong người phóng vào tên thích khách còn lại. Vết thương bị chấn động mạnh mà chảy máu ngày càng nhiều. Bàn tay đầy máu chùi đi hàng lệ của Lan Nhi. “Đừng khóc, có ta ở đây không sao hết.”
“Muội sợ… sợ sẽ mất tỷ…” Lần này ngược lại là Huyền Thanh dựa vào lòng nàng mà tiến vào giấc mộng, mùi thơm thay bằng mùi tanh của máu. Biểu tỷ, đừng xảy ra chuyện.
“Tỷ!” Huyền Quan vừa thấy có thích khách liền chạy tới nhưng hình như muộn một bước. Nàng vội bắt mạch, hơi thở vẫn còn nhưng rất yếu. Cũng may, nàng tới kịp, tỷ tỷ mạng lớn phước lớn sẽ không sao. “Mau đưa tỷ tỷ vào trong.”
Trong gian phòng, người hầu thay phiên mang thau đồng đầy máu ra ngoài. Vết thương không sâu chỉ là máu chảy nhiều nên sắc mặt của Huyền Thanh nhợt nhạt mạch đập không bình thường. Kỳ Ai cẩn thận quấn băng cho người kia, tạm thời không sao nhưng vẫn phải theo dõi và uống thuốc thường xuyên đúng giờ, cần một người túc trực bên cạnh. Hiện tại ai cũng bận việc, ngày mai Huyền Quan và công chúa sẽ nội ứng ngoại hợp đưa quân vào trấn áp thái sư, nàng và Thịnh Nhi phải bảo vệ Thịnh Kỳ đề phòng thái sư sai người bắt cóc, chẳng ai có thể chăm sóc Huyền Thanh hết.
Lan Nhi rụt rè lên tiếng: “Ta sẽ ở lại chăm sóc Huyền Thanh, có phu nhân, lão gia và lão bà sẽ không sao cả.”
“Vậy… làm phiền biểu muội.” Huyền Quan nói khẽ ánh mắt lo lắng lưu lại trên người tỷ tỷ. Bình thường tỷ mắng đệ ngốc, hiện tại tỷ còn ngốc hơn vạn lần. Có ai biết chết mà vẫn rút mũi tên ra, tỷ yêu đến si dại rồi.
Thấy tướng công tương lai thân mật với Lan Nhi, Vân Tích thấy hơi ấm ức kéo người kia ra phía sau lưng. Nàng cất giọng nói: “Quận chúa, ta hỏi ngươi một câu. Xin hãy trả lời thật lòng.”
“Ân.” Lan Nhi hơi run khi nghe giọng của công chúa trở nên nghiêm trọng.
Vân Tích chậm rãi nói: “Ngươi thích Huyền Thanh đúng không?”
Bị công chúa đường đột tra hỏi, Lan Nhi không thích ứng lắm. Khuôn mặt đỏ ửng cúi mặt xuống, âm thanh khe khẽ: “Có… có… một chút…”
“Không ngờ, Huyền Thanh lại thích nữ nhân… càng không ngờ quận chúa cũng vậy.” Mẫu thân của Huyền Quan từ tốn đẩy cửa bước vào, ánh mắt lưu lại trên giường, đứa nhỏ này thích Lan Nhi đến vậy sao? Hồi nhỏ, nó vì tìm quận chúa đi lạc chút xíu nữa đã ngã xuống núi, may mà kinh công giỏi mới không mất mạng. Cứ tưởng nó vì phận tỷ muội mà làm vậy không ngờ chuyện lại phức tạp thế này. Nàng có hai nữ nhỉ, một phẫn nam trang từ nhỏ, một kiêu ngạo tùy hứng, cả hai đều yêu thượng nữ nhân. Đây đúng là chuyện cười của thiên hạ. Nếu nàng ngăn cản thì không biết hai hài tử kia sẽ làm chuyện ngu xuẩn gì. Hôm nay, Huyền Thanh suýt mất mạng, nàng cũng nên nhượng bộ một lần. Dù sao cũng không phải gả con đi xa mà còn có thêm người hầu hạ mình lúc tuổi già.
Lan Nhi chưa từng đối mặt với nhiều chuyện như thế, nhất thời choáng váng mà ngất xỉu, cả người ngã vào Huyền Quan khiến nàng lo lắng bế vào lòng.
Vân Tích không thể dung nạp chuyện này, gương mặt sẫm lại, nàng bắt đầu biết ghen sao? Không đúng, chuyện này không gì để ghen hết. Nàng tự dặn lòng phải rộng lượng.
“Quan nhi mau đỡ quận chúa ngồi lên ghế.” Kỳ Ai bấm vào huyệt nhân trung một lúc, Lan Nhi từ từ tỉnh lại, nhìn thấy phu nhân đứng trước mặt liền ngượng ngùng cúi mặt sợ hãi nói: “Phu nhân, ta… ta…”
Trần phu nhân quỳ dưới đất nói: “Ta biết quận chúa có ý với Thanh nhi. Nếu quận chúa không trách tội thì ta xin mang sính lễ đến quận vương phủ cầu hôn.”
“Ta không dám nhận đâu.” Lan Nhi vội quỳ dưới đất song song với Trần phu nhân khấu đầu nói: “Phu nhân đã xem ta là con dâu thì đừng làm như vậy.”
“Quận chúa, Thanh nhi thật may mắn.” Trần phu nhân mỉm cười nói đa tạ. Bà không quá khắc khe về chuyện này bởi lẽ năm xưa khi bà và tướng công cũng từng gặp sự ngăn cả của hai gia đình. Bà biết cái gì là chân tình càng biết giá trị của nó lớn thế nào. Nữ nhân yêu nữ nhân là ngông cuồng, không sai, nhưng chân tình của bốn đứa trẻ này không hề thua kém nàng ngày ấy. Được, nàng sẽ cùng các con cuồng ngạo một lần.
Huyền Quan mừng rỡ cười: “Hay quá, Tích nhi từ nay sẽ không ghen bừa nữa.”
“Huyền. Quan. Ngươi. muốn chết hả?!”
“…”
oOo
Đông chí chưa đến tuyết đã rơi đầy sân, mười vạn quân của thái sư chôn xác dưới lớp băng lạnh giá, trận chiến không tàn khốc như những cuộc tạo phản mà sử sách ghi lại nhưng thiệt hại không hề nhỏ. Hơn nửa hoàng cung bị pháo công phá, mười hai vạn quân chỉ còn tám vạn, thái sư vận công quá độ mà kinh mạch nghịch đảo nên mất mạng. Hoàng thượng tức giận ban chết cho cả nhà thái sư, Huyền Quan vì nghĩ đến người vô tội không đáng bị liên lụy nên cầu xin hoàng thượng đày họ đi xa, cắt hết chức phận không cần đại khai sát giới.
“Quan nhi, trận chiến này công lao không nhỏ, khanh muốn gì?” Hoàng đế vuốt chòm râu ngắn, mũ miện mười hai lưu tạo tiếng lách cách vì các viên ngọc va vào nhau. Hầu gia là phò mã của công chúa, là con rể của hắn nhưng không thể chắc chắn là sau này hắn không trở thành thừa tướng thứ hai.
Huyền Quan mặc quan bào màu đỏ chăm chú dung nhan của hoàng đế là hiểu được suy nghĩ của hắn. Nàng cầm hốt cung kính hành lễ rồi nói: “Bẩm hoàng thượng, thần tuổi trẻ sợ rằng sẽ háo thắng gây chuyện, không dám xin quan cao chức trọng, chỉ xin người gả công chúa cho thần.”
Đứng sau màn trướng, Vân Tích cười khúc khít sợ bật thành tiếng nên lấy tay ngăn khí không thoát khỏi miệng. Huyền Quan, nàng chịu cưới ta rồi. Thế mà, hồi nhỏ hết lần này đến lần khác bỏ chạy, giờ ngươi cũng phải cưới thôi.
Hoàng đế thấy người biết tiến thủ có thể trọng dụng nhưng lòng đề phòng e rằng chưa bao giờ thuyên giảm. “Được, ta chuẩn tấu.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Huyền Quan cười thầm trong lòng.
Hoàng đế nhìn con gái đứng sau rèm trướng hi hi ha ha mà thở dài. Đám nhỏ này hồi xưa bảo cưới, kẻ đòi lập thiếp, người muốn bỏ trốn, bây giờ hai ngươi đòi cưới bằng được là sao? Không lẽ ta già rồi nên không hiểu tuổi trẻ cuồng si.
oOo
“Quan nhi, mặc hỷ phục rất đẹp.” Lan Nhi chỉnh lại thắt lưng cho biểu ca mà khen ngợi, hắn vẫn tú mỹ thu hút nàng chỉ là trong tâm đã có người khác. Người này có thể không tuấn mỹ nhưng lại rất quan tâm nàng còn vì nàng mà đỡ tên.
Huyền Thanh đứng bên cạnh ôm lấy nương tử tương lai nhõng nhẽo: “Ta muốn nàng chỉnh y phục ~ ”
“Được, muội chỉnh cho tỷ.” Lan Nhi lắc đầu cười, biểu tỷ cũng biết ghen tị nha. Nàng không nhìn ra đó. “A, hồi nãy, sư tỷ của biểu ca tặng cho mỗi chúng ta một viên thuốc nhưng không biết để làm gì?”
“A!” Huyền Quan và Huyền Thanh kêu một tiếng rồi nhìn nhau nở nụ cười bí hiểm.
Lan Nhi ngây ngô không hiểu tại sao họ cười gian tà như thế? Chẳng lẽ thứ kia là thuốc cấm sao?
oOo
Hai gian phòng ở cuối dãy hành lang, chữ “Hỉ” dán đỏ cả khu biệt viện. Đôi phu phụ mặt ửng hồng nhìn nhau xấu hổ lẫn thẹn thùng.
Huyền Thanh hôn nhẹ môi Lan Nhi, chậm rãi cởi bỏ y phục trên người. Từng tấc da thịt của Lan Nhi bỗng trở nên nhạy cảm khi biểu tỷ lướt qua. Không biết có do viên thuốc lúc nãy nàng uống không nữa? Biểu tỷ nói uống nó vào có thể sinh một hài tử trắng trẻo, chỉ là không hiểu tại sao thân người lại kích động như thế này… “Ưm… biểu tỷ…”
Huyền Thanh cắn nhẹ hồng hạnh nhỏ cười nhẹ: “Đừng lo, có ta ở đây sẽ không sao…”
“Ân…” Lan Nhi gật nhẹ đầu ôm lấy Huyền Thanh. Thật sự khó chịu nhưng cũng thực thoải mái. Loại cảm giác gì đây?
Trái hẳn với không khí lãng mạn, Huyền Quan ngây ngốc nhìn Vân Tích định hôn nàng một cái nhưng công chúa không cho đụng vào còn bảo không chịu động phòng.
“Tích nhi, đâu có lý lẽ nào như vậy. Đã bái đường, màn loan cũng đã vén, rượu hỉ cũng đã uống làm sao không được động phòng.” Huyền Quan mếu máo khóc không ra tiếng. Tích nhi tại sao lại sinh khí thời khắc này chứ? Không lẽ sư tỷ đưa nhầm thuốc cho ta sao?
Vân Tích làm thinh quay mặt hướng khác, hai tay khoanh trước ngực bức bối trong lòng. Tiểu tử đáng chết, lúc nãy, ngươi cho ta uống cái quái gì mà cả người bức rức khó chịu. Ngươi muốn hạ độc ta để nạp thiếp sao? “Trước khi thành thân, ta đã nói không được thân mật nữ nhân nhưng ngươi lại dám để quận chúa chỉnh hỉ phục. Nếu ngươi thích nàng ta như vậy thì qua đó mà động phòng.”
Huyền Quan hơi say bạo gan quát: “Ta là phò mã, ta nói động phòng là động phòng.”
“Ta không động phòng. Ngươi viết từ thư đi, ta sẽ ký ngay lập tức.” Vân Tích cảm thấy khí nóng bắt đầu tràn ngập thân thể, tâm trí càng lúc càng loạn.
Huyền Quan không muốn đôi co nữa. Nàng “hừ” một tiếng liền kéo Vân Tích ngã xuống giường, bá đạo chiếm lấy đôi môi nhỏ nhắn, đầu lưỡi mềm mại tiến vào rà soát khiến nhiệt khí trong người Vân Tích tỏa ra làm khuôn mặt tuấn tú kia nhiễm một tầng phiếm hồng. “Tích nhi, sau này, ta không dám nữa… Nàng đừng bỏ ta nha.”
Thấy người trước mặt buồn bã nói, Vân Tích cười nhẹ hôn đáp lại. Kẻ ngốc, ta muốn bỏ ngươi thì đâu thèm bái đường. Chỉ cần ngươi hiểu chuyện tránh xa mấy nữ nhân khác là được.
Huyền Quan ôm vòng eo nhỏ, cắn nhẹ bả vai công chúa: “Tích nhi,… ta yêu ngươi…”
“Ân…” Vân Tích thả lỏng người cảm nhận khoái cảm từng đợt ập đến.
Bên ngoài, mấy người lớn tuổi thở dài: “Ai nha, yêu lắm cắn nhau đau a.” Động phòng mà cũng cãi nhau sao? Ngày tháng sau, ta làm sao có thể sống yên đây.
Thịnh Kỳ đứng bên cạnh giật giật tay áo hỏi Kỳ Ai và Thịnh Nhi: “Mấy người kia làm gì vậy?”
“Họ động phòng.” Cả hai thong thả đáp.
Thịnh Kỳ hỏi tiếp: “Có phải họ sẽ sinh em bé không?”
“Đúng.” Cả hai bình thản uống trà.
“Vậy… sau này em bé lớn lên cũng như vậy. Cả con cũng vậy.”
“Đúng.”
“Vậy… con có thể cưới cả hai em bé đó không?”
“…” Chén trà vỡ đôi.
==oOo==
Truyện đã hoàn cám ơn mọi người theo dõi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro