Chương 51+52: Sầu lo cùng yên tĩnh
Chương 51
Thanh nhi khóc rồi lại chìm vào giấc ngủ......
Ta ngồi ở bên giường, trong lòng đột nhiên thực bất an. Rốt cuộc là ai? Vì sao phải đuổi giết Tào Hành? Tuy rằng Tào Hành ở trên giang hồ tính cách cổ quái, phóng đãng không kiềm chế, nhưng cũng không có cái gì đại cừu nhân, cũng không thường lui tới cùng các đại môn phái trong giang hồ.
Chuyện này xem ra không đơn giản......
"Tiểu Đào, tiểu Đào......".
"Thiếu gia."
"Phái người giúp ta đưa phong thư cho Hiên." Chuyện này tất yếu phải điều tra thật kỹ...... Thanh nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi đem Hành của ngươi trở về.
"Dạ, thiếu gia......".
Sự tình tựa hồ so với ta nghĩ lại càng đáng sợ hơn nhiều, trong mấy ngày kế tiếp, giang hồ lần lượt truyền ra tin tức các đại nhân vật bị mất tích, nhưng lại tra không ra bất kì dấu vết để lại nào......
"Lạc nhi, ngươi nhớ cha không?" Lạc nhi ở trong lòng ta khanh khách cười, đáng yêu cực.
"Ngọc nhi, ngươi thật sự muốn đến Vân Trạch thành ư?" Đại tỷ đi tới.
"Hiên ở Vân Trạch, chúng ta đương nhiên phải đi, hơn nữa phụ thân cũng ở đó, chúng ta đi tìm bọn họ......".
"Nhưng gần đây trên giang hồ rất bất ổn ......".
Chính là bởi vì bất ổn, mới càng muốn đi......
Kỳ thật ta là lo lắng Hiên cũng sẽ gặp chuyện không may......
Người sau lưng chuyện này khẳng định không bình thường, ta sợ toàn bộ võ lâm có khả năng sẽ gặp phải một hồi đại kiếp......
"Yên tâm đi, tỷ tỷ, ta hiện tại võ công so với trước kia rất tốt , không có việc gì . Chờ ta trở lại sẽ uống rượu mừng của người cùng Hắc tiểu tử kia......".
"Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó?".
Hắc hắc, tỷ tỷ thẹn thùng ......
Hai ngày sau ta mang theo tiểu Đào, Thanh nhi cùng Lạc nhi chạy tới Vân Trạch......
"Thủy tỷ tỷ, Thủy mỹ nữ......" Hắc hắc, khó lắm mới thấy được Thủy tỷ tỷ xinh đẹp nha......
"Ngọc nhi, sao ngươi lại tới đây......" Thủy tỷ tỷ thấy ta, buông xuống thư tín trên tay.
"Nhớ ngươi á. Hắc hắc, Thủy tỷ tỷ là càng ngày càng đẹp nga......".
"Ngươi chỉ biết nói ngọt. Ta xem không phải nhớ ta mà là người khác đi...... minh chủ một hồi sẽ tới đây ......".
"Thủy tỷ tỷ, sự kiện kia có tin gì mới không?".
"Không có, hiện tại chỉ biết người sau lưng là không thể khinh thường. Nay trên giang hồ lòng người đều hoảng sợ. Có vài nơi còn có dấu hiệu hỗn loạn......".
"Thủy tỷ tỷ, trước đừng quá lo lắng, tiểu Đào, mau đưa Lạc nhi ôm vào đây......".
"Cái gì? Ai nha nha...... Ngươi nói đem con nuôi của ta mang đến ?" Thủy tỷ tỷ hưng phấn mà hô.
Ách...... Như thế nào ai cũng đều thích nhận thức Lạc nhi làm con nuôi...... phụ thân hắn là ta đây hình như chưa từng đồng ý nha......
"A, thật đáng yêu...... thật mềm......".
Thủy tỷ tỷ, đó là mặt Lạc nhi của ta, đáng yêu cũng không nên niết như vậy đi.
"Ngọc nhi......".
Ân? Là tiếng của Hiên......
"Hiên......".
"Ngọc nhi, ta vừa mới nghe Nhất Minh nói ngươi đến đây...... Lạc...... Lạc nhi......".
Ta thế này mới nhớ đến đây là lần đầu tiên Hiên thấy Lạc nhi......
"Đến, minh chủ, giao cho ngươi......".
Lúc đó Hiên run run từ trong tay Thủy tỷ tỷ tiếp nhận Lạc nhi...... hắn đang khẩn trương?
"Hiên......".
"Ngọc nhi, này thật là con của chúng ta......".
"Phải. Là Lạc nhi......".
"Lạc nhi...... Ngươi xem ánh mắt hắn rất giống ngươi......".
"Nhưng là miệng có vẻ giống ngươi a......".
"Khanh khách khanh khách khanh khách......" Lạc nhi tựa hồ rất ít khóc, luôn cười, bất quá lúc này thấy cha, cười đến càng vui vẻ hơn đi?
Nhưng sao ta nhìn thấy ở trong ánh mắt Hiên một lớp sương trong suốt. Đứa ngốc, nên vui vẻ chứ, rốt cục nhìn thấy con bảo bối của ngươi rồi......
Chương 52: Sầu lo cùng yên tĩnh
Buổi tối Hiên không có chạy trở về xử lý sự vụ, mà vẫn ở cùng ta với Lạc nhi. Hắn đem nho nhỏ Lạc nhi ôm vào trong ngực, không muốn buông tay.
"Hiên, Lạc nhi đang ngủ, để tiểu Đào ôm hắn trở về ngủ đi." Vài ngày không gặp, ta rõ ràng cảm thấy Hiên gầy đi không ít, trên giang hồ xảy ra đại sự như vậy, áp lực hẳn là cũng không nhỏ.
"Ân."
Tiểu Đào ôm Lạc nhi đi rồi, ta cùng Hiên nằm ở trên giường lại như thế nào cũng ngủ không được.
"Ngọc nhi, nếu ta......".
"Sẽ không ." Ta che cái miệng của hắn lại, Hiên không có việc gì. Không có khả năng sẽ có sự......"Một chút tin tức đều không có sao?".
"Cũng không phải. Khả năng cùng triều đình có liên quan......".
Vân Trạch thành trên giang hồ thế lực phi thường cường đại, thế lực này đối triều đình áp lực tự nhiên là không cần phải nói . Tuy rằng vài năm nay đều bình an vô sự, nhưng có lẽ triều đình đã sớm muốn trừ đi cho thống khoái? Chỉ là người nào lại có năng lực đối phó toàn bộ giang hồ các đại môn phái như vậy?
"Ngọc nhi, ngươi vẫn là mang theo Lạc nhi hồi tướng quân phủ đi. Những người đó hẳn là sẽ không đối tướng quân phủ xuống tay ." Hiên đem ta gắt gao ôm vào trong ngực nói.
"Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi tránh được sao? Đừng quên, ta trước kia ở trên giang hồ cũng là người có địa vị ......" Tuy rằng một năm nay ta cơ hồ không có nhúng tay đến việc trên giang hồ, nhưng là......
"Cha ngươi dù sao cũng là đại quan triều đình, hắn sẽ bảo vệ ngươi......".
"Hiên, ngươi cho là ngươi nếu có chuyện gì, ta có thể sống một mình sao?" Ta có chút tức giận, tuy rằng biết hắn là bởi vì yêu ta, không muốn ta bị thương tổn, nhưng là có chuyện gì chúng ta không thể cùng nhau đối mặt. Nếu sợ hãi, ta cũng sẽ không lặn lội đến Vân Trạch thành này.
"Nhưng còn có Lạc nhi......".
"Chúng ta người một nhà cùng một chỗ......" Ta không muốn lại nghe được lời nói muốn đem ta đẩy ra ngoài cuộc của hắn, dùng miệng che lại cái miệng của hắn...... Hiên hương vị, tựa hồ đã lâu đều không có nếm lại đâu.
Hắn đáp lại nụ hôn của ta, từng chút một sưởi ấm tâm ta. Ta ghé vào trên người hắn, sau đó cởi bỏ từng lớp quần áo của hắn, nhìn ngực hắn, cúi xuống nghe nhịp tim đập kia...... Một chút một chút như vậy hữu lực...... Mặc kệ ngày mai thế nào, chúng ta đều ở cùng một chỗ.
"Ngươi tiểu bại hoại......" Hiên vòng người lại, đem ta đặt ở phía dưới "Vốn đang sợ ngươi đi đường mệt mỏi......".
Những cái hôn dày đặc rơi xuống, cảm giác ngứa ngứa, thật thoải mái......
"Ha ha......".
"Cười cái gì?" Hắn nhìn ta đang ở 1 bên vui vẻ......
"Không có gì......" Ta ngẩng đầu, cắn lên bờ vai của hắn, lưu lại một dấu răng thật sâu.
"Ngươi dám cắn ta!".
"Ách...... không cần, không cần...... rất nhột mà...... bại hoại......".
Một đêm cảnh xuân vô hạn...... Mặc kệ ngày mai thế nào, chúng ta đều ở cùng một chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro