Chương 48->50:Thanh nhi (1->3)
Chương 48->50:Thanh nhi (1->3)
Ta gọi Thanh nhi, là một người bán trà ở Trần gia thôn.
Sinh hoạt của ta trước 17 tuổi đều qua thật sự rất bình yên, thẳng đến 17 tuổi năm ấy gặp được Ngọc ca ca.
Y đã cứu ta, còn ở tại nhà chúng ta mấy hôm.
Sau ta lại mới biết được y trong bụng có cục cưng, ta không biết người phụ thân còn lại kia của cục cưng là ai, nhưng ta biết Ngọc ca ca nhất định thực yêu thực thương hắn.
Nương nói một nữ nhân chỉ có thực yêu một người nam nhân mới có thể vì hắn sinh đứa nhỏ, ta nghĩ một cái nam nhân muốn sinh đứa nhỏ, như vậy loại này yêu nhất định càng thêm kỳ diệu, tuy rằng ta vẫn không biết loại tình yêu đó rốt cuộc ra làm sao.
Có một ngày Ngọc ca ca thừa lúc chúng ta không chú ý bỏ đi tìm phụ thân của cục cưng, Đào ca ca cũng khóc đi rồi, ta cho rằng cuộc sống của mình sẽ trở về như trước kia, không nghĩ tới lại gặp được hắn.
"Tiểu ca, cho bát trà xanh."
Thanh âm của hắn rất êm tai, thời điểm ta ngẩng đầu, hắn chính là đang hướng ta cười, cái tươi cười kia như vậy đẹp, như vậy...... tiêu sái, nhưng là tựa hồ lại cất giấu một điều gì đó.
"A, tới ngay......".
Ta châm trà, không nghĩ tới lại làm trà đổ lên quần áo hắn.
"Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi......".
"Nga, không có gì. Ngươi tên gì? Ta xem ngươi tuổi tựa hồ không lớn......" Hắn vẫn giữ vẻ tươi cười.
"Thanh nhi, Trần Thanh nhi." Ta đáp lại hắn với nụ cười sáng lạn. Khách nhân lui tới đây nhiều lắm nhưng giống hắn cùng ta nói chuyện phiếm như vậy thật không nhiều.
"Thanh nhi? Nga, Thanh nhi, có người nào từng nói qua ngươi bộ dạng thực đáng yêu chưa?".
Mặt ta đỏ lên, ta bộ dạng thực đáng yêu, chưa ai từng nói với ta như vậy......
"Thanh nhi, về sau có cơ hội, ta sẽ tìm ngươi chơi đùa." Hắn nói xong uống hết bát trà, lưu lại một đỉnh bạc, cầm lấy kiếm rời đi.
Chờ ta phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện tiền hắn đưa có thể mua được luôn cả cái mái che nắng của ta. Hắn đã nói muốn tìm ta chơi đùa ư......
Nhưng là ta thật không ngờ, lần thứ 2 nhìn thấy hắn sẽ là tại cái tình huống kia......
Ngày đó ta thu dọn quán sớm, muốn về nhà làm chút đồ ngon cho mẫu thân ăn, mẫu thân thân thể gần đây không tốt lắm, ta muốn dành nhiều thời gian hơn cùng người.
Nhưng vừa đến cửa nhà, đã bị vài người ngăn cản.
"Lúc này xem ngươi còn chạy đi đâu?".
"Đại ca, nhìn hắn da thịt trắng nộn , có lẽ tư vị không tệ đâu......".
"Lão Nhị, ngươi cho là mỗi người đều giống như ngươi, có khẩu vị này a, bất quá tiểu tử này, bộ dạng cũng thật giống nữ hài tử......".
Ta cảm thấy sợ hãi, mấy người này ta nhớ rõ, lúc trước đã từng ức hiếp ta ở trà quán, nhưng hiện tại Ngọc ca ca không ở bên người, ta nên làm cái gì bây giờ......
"Thanh nhi......" Mẫu thân từ bên trong đi ra "Thanh nhi...... các ngươi là ai?".
"Thối lão thái bà, đàn ông làm việc, ngươi tốt nhất lăn xa một chút......" Đại hán mặt đầy râu hướng về phía mẫu thân ta quát.
"Nương...... ngươi mau tránh đi......" Ta sốt ruột kêu, hai tay bị một người bắt chặc. Cái miệng của hắn tiến đến gần miệng ta, làm ta thấy một trận ghê tởm......
"Buông......".
"Thanh nhi! Ta liều mạng với các ngươi......" Mẫu thân cầm lấy cái chổi bên cạnh vọt lại đây, nhưng lại bị đẩy ngã trên mặt đất.
"Nương......" Ta nâng chân đá người phía trước, trên mặt liền bị đánh một cái tát. Một bên mặt lập tức nóng rát, khóe miệng tựa hồ chảy máu ......
"Xú tiểu tử, chuyện lúc trước còn chưa có tính toán rõ ràng với ngươi đâu......" Người nọ nói xong lại tấu một quyền vào bụng ta. Ta chỉ cảm thấy cả người đau đớn......
"Nhị ca, thử xem dược trộm được từ Bách Hoa đảo đi."
"Hắc, ngươi không nói ta cũng đã quên, không nghĩ tới đám dâm phụ ở Bách Hoa đảo còn nghiên cứu loại dược này nữa, ha ha ha ha......".
Miệng bị nắm , sau đó bị nhét vào một viên thuốc......
"Thanh nhi a, Thanh nhi......" Mẫu thân khóc chạy lại, liền bị đại hồ tử* hung hăng vỗ xuống một chưởng......
Đầu ta bắt đầu hỗn loạn, nương, nương...... Ta cảm thấy cả người khó chịu, thân thể đột nhiên trở nên nóng quá nóng quá, mỗi chỗ ở hạ thân tựa hồ có thiệt nhiều con kiến đang cắn ta...... Mà tâm đau quá, mẫu thân trên mặt đều là máu...... đều là máu...... Nương, nương......
"A......".
Quần áo tựa hồ bị nhân tháo xuống, nóng quá, thật là khó chịu, ta cảm giác được trước ngực có cái gì đang di chuyển, thân thể bị cặp tay kia niết đau quá, ta sẽ chết sao?
"Thật to gan? Người của ta các ngươi cũng dám đụng tới?" Thanh âm kia...... rất quen thuộc......
"Ngươi? Ngươi là ai?".
"Vân Trạch sơn thủ hộ thần."
"Tào Hành?" Đôi tay giữ lấy ta đột nhiên buông ra ......
"Tào đại hiệp, mấy huynh đệ không biết hắn là người của ngươi, đã biết tội rồi thỉnh ngươi tha thứ." Như thế nào mấy người kia đột nhiên ăn nói khép nép như vậy......
"Trễ......".
"Huynh đệ, tách ra chạy......".
"Hừ, các ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho các ngươi như vậy?".
"A......".
"A......".
Ta nghe được những tiếng kêu thảm thiết, người xấu đã bị đánh chạy sao?
Nương!
Nương thế nào? Ta muốn giãy dụa đứng lên, nhưng hai chân dường như không nghe sai sử, thoáng di động, cảm giác ngứa càng thêm khó chịu......
"Thanh nhi? Ngươi thế nào? Thanh nhi......" Thân thể được ôm trong một vòng tay mềm mại (giống gối ôm), đôi tay đó thật ôn nhu...... Ta cố gắng mở to hai mắt, thấy 1 gương mặt rõ ràng hiện ra, là hắn......khách nhân uống trà ngày đó......
"Nương......" Ta quay mặt đi.
"Thanh nhi...... nương ngươi nàng...... đã chết......".
Cái gì? Nương đã chết? Nương đã chết? Không, không thể nào...... Lệ theo khóe mắt chảy xuống, nương yêu ta thương ta như vậy người sẽ không chết đâu.
"Nương......" Ta dùng sức hướng chỗ nương nằm đi đến, thấy nương đang trừng mắt nhưng không có hô hấp, nàng đang nhìn ta, nàng trên mặt đều là sợ hãi, nương a, nương a......
"Nương...... A...... Ách......" Ta cũng sắp chết ư? Thật là khó chịu, nương, con cũng sắp đi cùng ngươi phải không?"A...... Ô ô...... Khó chịu......".
"Thanh nhi? Chết tiệt......" Hắn đem ta bế lên, thân thể hắn thật mát mẻ, thật thoải mái......
"Thanh nhi......" Ý thức mơ mơ hồ hồ , giống như đang nằm trên giường, lại giống như đang nằm trong biển lửa .
"Nóng quá...... thiệt nhiều con kiến đang cắn ta......".
"Thanh nhi đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi ......".
Quần áo ta bị cởi , nhưng vẫn còn cảm thấy nóng quá, muốn gắt gao dựa vào thân thể mát mẻ của hắn......
"Thanh nhi......" Trong miệng tựa hồ có một viên đường, ngọt ngào , lạnh lạnh , thật muốn càng nhiều, ta hấp liếm ...... ăn ngon......
"Thanh nhi, đừng sợ......".
"Ách......" Có điểm đau, nhưng là thực thoải mái, những con kiến hình như không cắn ta nữa......
"Ân...... A......" Ta không biết chính mình đang phát ra âm thanh gì, ta nghe được như có người gọi ta, Thanh nhi, Thanh nhi...... Là nương? Hay là hắn......
————————
*hồ tử đã giải thích qua chính là người râu ria xồm xoàng, để nguyên cho nó gọn câu ý mà
Chương 49
Thời điểm ta tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt tươi cười đó, cái từng ở trong mộng của ta xuất hiện rất nhiều lần. Hắn nói hắn muốn tới tìm ta chơi đùa, hắn thật sự đã đến......
"Thanh nhi, tỉnh?".
Ta thế này mới ý thức được chính mình không có mặc quần áo, ngày hôm qua...... ngày hôm qua...... nương?
"Nương?" Nước mắt không thể đình chỉ chảy xuống......
Ta đứng dậy, cảm giác được mông cùng thắt lưng đau quá......
Nương đã chết, nương không bao giờ nữa có thể đối ta cười, không bao giờ nữa có thể gọi ta Thanh nhi ......
Ta thấy mình thì ra đang nằm trên giường nương, lòng đau quá, tại sao có thể như vậy, nương sao có thể đã chết......
"Ô ô...... Nương a nương......".
"Thanh nhi, đừng như vậy, nương ngươi cũng không muốn Thanh nhi khó chịu...... Ta đã giết hết bọn chúng, nương ngươi có thể ngủ yên rồi......".
Hắn thay ta báo thù? Nhưng là ta không muốn báo thù, ta chỉ muốn nương sống lại......
Nương được an táng đến sau núi nhỏ của Trần gia thôn, năm năm trước phụ thân cũng chôn ở nơi đó. Hiện tại nương rốt cục có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với phụ thân rồi, nhưng là Thanh nhi nên làm cái gì bây giờ? Thanh nhi về sau một người nên làm sao đây?
Ta vẫn quỳ gối trước mộ phần của nương, nương, ngươi đem Thanh nhi cũng mang đi đi......
"Thanh nhi, đứng lên, trở về ăn một chút gì đi, ngươi đã quỳ một ngày một đêm rồi." Hắn bồi ta một ngày một đêm, nhưng là ta thật sự không nghĩ rời đi......
"Ta muốn cùng nương......".
"Thanh nhi...... Ngươi chết như vậy, nương ngươi sẽ vui vẻ sao?" Hắn đột nhiên đem ta kéo lên.
Nương sẽ không vui vẻ, nhưng là Thanh nhi nên đi đâu? Thanh nhi không có thân nhân , không còn có thân nhân nữa rồi......
"Thanh nhi, về sau đi theo ta được không? Ngươi là người của ta......".
Ta là người của hắn ...... Hắn giải độc cho ta, ta là người của hắn ......
Ta ngẩng đầu thấy ánh mắt hắn chất chứa đầy sự đau lòng......
"Cám ơn ngươi đã cứu ta." Ta thản nhiên nói, ngươi là anh hùng rút dao tương trợ, mà ta chỉ là một người bán trà ......
"Thanh nhi, ta muốn ngươi về sau đi theo ta......" Hắn kiên định nói.
"Ngươi cứu ta là vì ngươi là anh hùng hảo hán, ta là nam nhân, ngươi không cần phụ trách......" Đúng vậy, hắn là đại hiệp, hắn đã ra tay cứu ta, nhưng cũng không đại biểu về sau sẽ phải mang theo ta này 1 cái trói buộc.
"Thanh nhi, ngươi không rõ sao? Ta vì cái gì trở lại đây? Bởi vì ta nhớ ngươi, ta quên không được ngươi, quên không được khuôn mặt tươi cười đáng yêu của ngươi...... Ta thích ngươi, biết không?" Hắn nói rất thâm tình, nhưng đó là lời thật lòng ư? Hắn nói hắn thích ta, hắn thích ta, ta có thể giống Ngọc ca ca như vậy đi thích một người sao?
"Thanh nhi về sau đem ta làm thân nhân được không." Tay hắn ôm lấy vai ta, ta đột nhiên cảm thấy chính mình không phải cô linh một người.
"Ân." Ta gật đầu, nương, cha, các ngươi thấy sao? Ta còn có hắn, ta không phải chỉ có 1 mình, chúng ta về sau sẽ hạnh phúc phải không?
Vài ngày sau, ta cùng Hành ly khai Trần gia thôn, ly khai nơi ta sinh ra và lớn lên. Chúng ta vào thành, ta mới biết được trong thành cư nhiên có nhiều tân kỳ ngoạn ý* như vậy, tuy rằng trước kia có đến cùng mẫu thân, nhưng là lúc ấy tựa hồ còn không có phồn hoa thế này.
"Thanh nhi, đi mau, ta mang ngươi đi ăn đồ ngon." Hắn giữ chặt tay ta, ta có điểm ngượng ngùng, muốn rút trở về, nhưng tay lại bị hắn nắm càng chặt.
"Chúng ta đi đâu?"
"Đến nơi ngươi sẽ biết......".
Hành dẫn ta đến Hiểu Vân trang.
"Nơi này......".
"Hạch đào tô nơi này là đệ nhất thiên hạ, rất ngon nha (Nhi phăng đó, vì câu này ta chẳng hiểu mô tê gì hết). Thanh nhi nếm thử đi xem thế nào?" Hắn cười lấy cho ta một khối hạch đào tô.
Vừa vào miệng đã tan ra, lại thơm lại ngọt, thật sự ăn rất ngon......
"Hắc hắc, thế nào? Thanh nhi cũng thích đi? Bộ dáng Thanh nhi vừa rồi cùng cái tên kia thật đúng là giống nhau."
"Ai? Người kia là ai?" Ta tò mò hỏi, Hành tựa hồ thường hay nhắc tới người kia, hắn là bằng hữu của Hành sao?
"Nga! Là một cái bằng hữu, lần sau nhất định phải giới thiệu cho các ngươi nhận thức nhau."
"Hắn tên là gì?".
"Tiếu Ngọc. Hiện tại phỏng chừng đang cùng người của hắn ngọt ngào thân mật nha......".
"Ngọc ca ca?" Hành nói là Ngọc ca ca sao?
"Thanh nhi nhận thức?" Hắn nhìn ta kinh hỉ hỏi.
"Ân. Ngọc ca ca trước kia ở tại nhà chúng ta......".
"A! Trách không được, lúc ấy manh mối đến phụ cận Trần gia thôn liền bị chặt đứt......".
"Hành cùng Ngọc ca ca giống như tốt lắm." Hành nhắc tới bằng hữu tựa hồ cũng chỉ có Ngọc ca ca.
"Ân. Tên kia a...... Hắc hắc, là một người chơi đùa tốt lắm. Đúng rồi, con nuôi cũng không biết thế nào?" Hắn tựa hồ thực hưng phấn.
"Cục cưng rất đáng yêu ......" Tuy rằng ta cùng cục cưng ở chung không lâu, nhưng là cục cưng bộ dạng rất được, miệng đô đô bộ dáng thực đáng yêu.
"Nga? Thanh nhi thích đứa nhỏ?" Hắn ánh mắt tà tà nhìn ta.
"Đương nhiên a......" Tiểu hài tử đáng yêu như vậy, ta đương nhiên rất thích.
"Kia...... Thanh nhi muốn hay không giúp ta sinh một cái?"
"A?" Cái gì a...... Ta là nam nhân...... Ách, hình như Ngọc ca ca cũng là nam nhân......
"Ta chỉ nói giỡn, bất quá ngày mai chúng ta đi tìm con nuôi đi."
Ta đột nhiên thấy có một chút mất mát, kỳ thật nếu có thể có cục cưng của Hành...... Ta hình như đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Buổi tối, chúng ta cùng nhau đi vào quán trọ, Hành nói sợ ta một người ngủ sẽ sợ hãi, kiên trì chỉ cần một phòng (âm mưu âm mưu a). Nhưng ta nhớ rõ ta chưa từng nói cho hắn gần đây buổi tối thường xuyên nằm mơ, mộng thấy những người đó, còn có mẫu thân......
"Thanh nhi......" Hành gắt gao ôm ta, ta thích loại cảm giác này, thật ấm áp, thật thoải mái.
"Thanh nhi......" Hành hôn môi ta, ta đột nhiên ý thức được ngày đó thứ như đường kia thì ra là đầu lưỡi của hắn, mặt ta đỏ lên. Tuy rằng biết chính mình cùng hắn đã từng phát sinh quan hệ, nhưng lúc đó ý thức mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không rõ ràng.
"Hành......" Ta học bộ dáng của hắn hôn đáp lại, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên thật mê người......
"Thanh nhi, ta muốn ngươi......".
"Ân......".
Ta không biết được hắn hôn lại thoải mái như vậy, thân thể mỗi một chỗ đều để lại nhợt nhạt ấn ký. Ta nhắm mắt lại, thân thiết cảm thụ sự ôn nhu của hắn.
"Ngô......" Ta chỉ nhớ rõ sẽ có điểm đau, nhưng là lại không biết khi hắn tiến vào lại có cảm giác như vậy, là loại đau mang theo thư thái, làm cho người ta muốn trầm luân ......
"Thanh nhi, gọi tên ta......".
"Hành...... Hành...... Ách...... Ân......".
Ta nhịn không được rên rỉ , Hành, ta thực muốn cùng ngươi vĩnh viễn ở chung một chỗ......
——————
*đồ mới lạ
Chương 50
"Con nuôi của ta ở đâu a?" Hành lôi kéo tay ta đi vào tướng quân phủ. Nơi này chính là nhà Ngọc ca ca đi? Thật lớn, khí khái quá.
"Tào Hành? Ngươi tới làm gì?" Đại tỷ của Ngọc ca ca đang ôm tiểu bảo bảo, ta ở Trần gia thôn từng gặp qua nàng.
"Ta tự nhiên là...... tới tìm con nuôi ."
Hành xoay người một cái, ta còn không thấy rõ ràng, tiểu bảo bảo đã nằm trong lòng Hành.
"Đứa nhỏ...... Tào Hành, ngươi muốn làm gì? Đem đứa nhỏ trả lại cho ta.".
"Khó mà tuân theo, con nuôi ta mang về chơi vài ngày, đem tờ giấy này lưu lại cho Ngọc nhi đi." (con người ta mà coi như đồ chơi, sợ anh luôn)
"Ngươi! Không để đứa nhỏ xuống, ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi tướng quân phủ! Người tới......".
"Tiếu đại tiểu thư, ngươi tốt nhất đừng động thủ, ngươi cũng không muốn thời điểm chúng ta giao thủ bị thương cháu ngoại trai của ngươi đi?".
"Ngươi......".
"Đi thôi, Thanh nhi......" Hành cùng ta thoải mái ra khỏi tướng quân phủ.
"Hành, chúng ta đem cục cưng mang đi như vậy không tốt đâu......" Tiểu bảo bảo thực đáng yêu, nhưng là, Ngọc ca ca trở về nhìn không thấy đứa nhỏ, sẽ sốt ruột ......
"Có cái gì không tốt ? Chẳng lẽ ngươi không thích cục cưng......".
"Không phải......" Ta rất thích cục cưng .
Chúng ta về tới nơi ở, ta ôm tiểu bảo bảo, cục cưng mềm mềm, thơm thơm (đúng đúng giống em trai ta*chảy nước miếng*), ở trong lòng ta cười khanh khách.
"Hành, ngươi xem, hắn cười với ta kìa...... Ha ha, thật đáng yêu......".
"Thanh nhi......".
"Ân?" Ta ngẩng đầu, đối diện ánh mắt ôn nhu của Hành.
"Thật lâu không cười vui vẻ như vậy rồi......".
Đúng vậy, ta đã thật lâu không có vui vẻ như vậy......
"Hành, nếu hắn đói bụng làm sao bây giờ?".
"Uống sữa......".
"Nga. Kia sữa ở đâu?".
"Ở...... Ở chợ......".
"Hành...... Một hồi cục cưng liền đói bụng......".
Ta vừa nói xong, cục cưng cư nhiên thật sự khóc toáng lên......
"Ngươi xem ngươi xem......".
"Hiện tại làm sao bây giờ? Đi mua không còn kịp rồi......".
"Ngươi ôm cục cưng, ta đi nấu chút cháo......" Ta đem cục cưng giao cho Hành, thấy Hành một bên ôm đứa nhỏ, một bên không ngừng hống , biểu tình của Hành lúc này ta còn chưa từng có thấy qua...... Không có bình thường phóng đãng, cũng không có khi đánh nhau hung ác, ngược lại cũng là vô thố*...... Ha ha, Hành, ngươi cũng thật đáng yêu......
"Ai nha......".
"Làm sao vậy?" Ta bưng nửa bát cháo vào, thấy Hành hai tay đang nâng cao đứa nhỏ......
"Thanh nhi...... Hắn...... Ngươi xem quần áo của ta......".
"Ha ha ha ha......" Cục cưng cư nhiên tiểu ướt hết cả lên người hắn.
Cuộc sống rất vui vẻ, tuy rằng ta cũng muốn đem cục cưng trả lại cho Ngọc ca ca, nhưng là lại rất luyến tiếc, hơn nữa Hành nói qua khi nào Ngọc ca ca trở về phủ liền sẽ đưa nó trở về.
"Cục cưng ngủ?".
"Ân?" Ta một bên thay tã cho cục cưng, một bên đáp lời Hành.
"Thanh nhi, xem ra thực biết chiếu cố đứa nhỏ......".
"Ha ha...... Ta thích cục cưng......".
"Kia Thanh nhi...... Thanh nhi về sau thật sự sinh cái đứa nhỏ cho ta đi. Một đứa nhỏ chỉ thuộc về riêng hai người chúng ta......".
"Hành......" Kỳ thật ta cũng muốn có cục cưng của Hành......
"Qua mấy ngày nữa, ta mang ngươi đi tạo cục cưng......" Đôi mày hắn lại lộ ra tươi cười.
"Ta......" Mặt ta nóng bừng bừng, cục cưng thật sự có thể tự tạo ra sao?
"Diêu a diêu, diêu a diêu**, cục cưng ngoan ngoãn mau ngủ......" Ta ở trong sân hống cục cưng. Hành đi ra ngoài mua sữa, hắn nói tiểu bảo bảo cần phải uy chút gì đó dinh dưỡng hơn mới được.
Đột nhiên ta cảm thấy nơi cổ lạnh lạnh ......
"A......" Một phen lợi kiếm đang đặt ở trên cổ ta, ta bị mấy hắc y nhân vây quanh, lập tức ta cảm thấy chân mềm nhũng .
"Đừng nhúc nhích......" Cái thanh âm kia thô thô, là ai?
"Ngươi...... là ai? Ngươi muốn...... muốn làm gì?" Cục cưng cũng không chịu yên mà khóc toáng lên "Cục cưng......".
"Tào Hành ở đâu?".
Hắn là đến tìm Hành ? Hắn là cừu nhân của Hành ư? Hắn muốn làm gì?
"Ta, ta không biết......".
"Ngươi tốt nhất thành thật trả lời, nếu không, ngươi cùng đứa nhỏ đều......".
"Dừng tay......".
"Hành......" Ta nghe được thanh âm của Hành, trong tay hắn còn cầm sữa......
"Thanh nhi đừng sợ, ngươi là ai? Muốn làm gì?".
"Hừ, như thế nào nhanh như vậy liền quên ta rồi......".
"Ngươi...... là ngươi...... Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?".
"Ta muốn mạng của ngươi......" Hắc y nhân cầm đầu đột nhiên hướng Hành đánh tới...... Những người khác cũng tiến lên vây quanh.
"Binh lách cách bàng......".
"Hành...... Hành......".
"Thanh nhi, mang theo cục cưng đi mau, đi tìm Ngọc nhi......".
"Nhưng Hành......" Không, ta không thể rời đi bỏ lại Hành......
"A......" Cánh tay ta bị hắc y nhân đâm bị thương , máu từ đó chảy ra, nhưng ta lại không thấy đau, Hành......
"Đi mau, ta ngăn bọn họ lại...... Mau......".
Hành vọt tới bên ta, thay ta ngăn lại hắc y nhân......
"Đi tìm Ngọc nhi......" Quần áo trước ngực Hành bị chém rách, màu đỏ, đều là màu đỏ......
Phải, ta phải đi tìm Ngọc ca ca, Ngọc ca ca nhất định có thể giúp chúng ta, nhất định có thể cứu được Hành ......
————–
-Mọi người đừng thắc mắc tại sao cái phiên ngoại lại nằm đây nhá, thỉnh đi hỏi tác giả đại nhân ý, Nhi không phải là người chia chương nên không chịu trách nhiệm đâu.
*lóng ngóng ko biết làm sao
**giống câu ầu ơ ở việt nam mình á
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro