CHƯƠNG 19+20
Chương 19 : Võ công của ta đã trở lại
Chúng ta đi vào một cái tiểu khách điếm, làm người xử sự vẫn là nên khiêm tốn chút mới tốt.[ ngươi từng khiêm tốn qua sao?](lại chém)
"Tiểu nhị, một gian phòng, mặt khác chuẩn bị cho chúng ta chút rượu cùng đồ ăn rồi đưa lên phòng." Ta phân phó.
Tiểu nhị nhìn chằm chằm chúng ta nửa ngày không nhúc nhích, còn vẻ mặt khinh bỉ. Hừ, này cũng quá coi thường người khác đi, không phát hiện là người thế nào [ nông phu dạng ] đang muốn ở trọ sao? Ta cho tên đó chút bạc. Hắn thấy bạc, lập tức thay một bộ mặt tươi cười hì hì mang chúng ta đi lên phòng rồi chuẩn bị chút đồ ăn.
Ta đã sớm đói đến đi không nổi, vẫn hối hận vừa rồi ở Thanh Mộng viên không ăn nhiều chút.
Đậu hủ, rau xanh, còn có cái nhỏ nhỏ này là cá ư, đồ ăn gì đây. Cái kia cá sao lại có mùi tanh như vậy, ta đột nhiên cảm thấy một trận ghê tởm, vị chua bốc lên lợi hại, vừa rồi còn đói lả, nhưng là thấy mấy thứ này, ai còn có thể có khẩu vị? Nghĩ xem ta đường đường một cái đại thiếu gia, cư nhiên lưu lạc đến loại tình trạng này, bi ai a......[ hình như không có ai bức ngươi nha ].
Tiểu Đào như thế nào không phản ứng, thật kỳ quái hắn sao có thể ăn mấy thứ này.
"Thiếu gia, ngài ăn cá đi, hương vị không tệ, tiểu nhị vừa mới nói đây là món đặc sắc của quán, gọi cái gì tiểu lý ngư á ." Tiểu Đào nói xong gắp cho ta 1 miếng. Cái này ta cũng thật hết nhịn được rồi, quay đầu chạy đi nôn.
"Thiếu gia, ngài làm sao vậy?" Tiểu Đào đi tới vỗ vỗ ta, nhưng ta sao cảm thấy hắn trên người đều là mùi cá.
Đột nhiên bụng đau quá, lại tới nữa, huyết cưu, nhất định tái phát nữa rồi .
"Nga...... Ngô...... Ô......" Đau quá "Dược......".
Tiểu Đào gấp đến độ xoay vòng, thấy ta đau thật lợi hại hắn cũng sắp khóc đến nơi , rốt cục từ trong túi quần áo của ta tìm được dược liền uy đến một viên, đau đớn dần dần giảm xuống, ta rốt cục có thể khẽ thở dài bình ổn lại hô hấp.
"Thiếu gia, tốt hơn rồi chứ? Tam tiểu thư đang đi tìm người làm thuốc dẫn huyết cưu , Lưu thần y nhất định sẽ chữa khỏi cho người." Tiểu Đào khóc nói.
"Ta không sao ." Ta muốn lấy tay áo lau nước mắt cho hắn, kết quả thoáng tới gần thì cái cổ mùi kia lại làm cho ta nghĩ muốn phun, bản năng dùng sức đẩy.
"Ai u......" Tiểu Đào cư nhiên bị ta đẩy dời đi thật xa, té trên mặt đất. Ta lập tức nghĩ chính mình võ công có phải hay không khôi phục . Vội đề khí, quả nhiên cảm giác không giống trước. Mừng rỡ đứng lên, một chưởng hướng cái bàn bổ tới,"Rầm" Nó liền nát. Oa, thật tốt quá.
"Thiếu gia, võ công của ngươi thật sự khôi phục !" Tiểu Đào kinh hỉ nhìn ta.
"Hắc, tuy rằng không có hoàn toàn khôi phục, bất quá đã khôi phục được mấy thành."
Thật vui vẻ mà đi ngủ lại thấy bụng thật đói, cầm cái bánh ngô ăn đỡ, hắc, vẫn là ngặm bánh ngô hảo, ít nhất sẽ không làm cho ta nôn thốc nôn tháo đâu.
Nằm ở trên giường, trong lòng nghĩ muốn nhanh lên cùng Hiên gặp lại, sau đó liền thiếp đi.
Chương 20 : Trà quán đánh nhau
Lòng ta tuy rằng muốn mau chút tìm được Hiên, nhưng cũng không quá lo lắng hắn an nguy. Dù không rõ Hoa Hậu đang làm cái gì nhưng nói như thế nào nàng cũng là Hiên mẫu thân, nên sẽ không thương tổn Hiên. Điều này làm ta thoáng an tâm. Cẩn thận nghiên cứu bản đồ, Bách Hoa đảo là một hòn đảo đơn độc nằm ở hải vực phía tây Vân Trạch thành, ngày thường cơ hồ không có thuyền xuất hành, hơn nữa bởi vì Bách Hoa đảo đủ loại kỳ hoa dị thảo, không khí tràn ngập hương thơm của các loại phấn hoa, thậm chí cả độc khí, cho nên ngoại nhân rất khó tới gần. Xem ra nếu ta tùy tiện đi vào là không thể được . Bất quá ta không tin không có người nào đi ra. Kia trên đảo tuy rằng sản vật phong phú, nhưng dù sao cũng là cái đảo đơn độc, nhất định cần ra ngoài mua vật phẩm đi?
Đi vài ngày đường, ra Vân Trạch thành, dọc theo đường đi mồ hôi như tắm. Diễm dương* cao chiếu, lại nói tiếp đều đã muốn tháng năm sang hạ. Ta nội công đã khôi phục mấy thành, nhưng bây giờ cũng thấy thật nóng vừa khát lại vừa mệt phải tìm nơi nghỉ ngơi trước mới được. Xem tiểu Đào phỏng chừng so với ta còn tệ hơn. Ta hối hận a, chính mình làm gì không cưỡi ngựa kia chứ? Sau đó ngẫm lại hoá trang đang là lão nông, đành phải đánh mất ý niệm này trong đầu. Thật vất vả nhìn đến một cái quán trà có mái che nắng, hai người không chịu được nữa bước nhanh vào.
"Lão bản, mau tới hai chén trà lạnh." Ta ngồi ở bên kia thở, tiểu Đào tuy đã rất mệt cư nhiên còn không quên dùng quần áo quạt mát cho ta, thật không uổng công ngày thường ta thương hắn như vậy.
"Được rồi, khách quan, trà của ngài đây." Cái kia bán trà thiếu niên tuổi cùng ta không sai biệt lắm, bộ dạng còn thật thanh tú.
Cầm lên trà, ta một hơi uống hết, thoải mái a, bình thường như thế nào không cảm thấy trà hảo uống nha?
Nghỉ ngơi một hồi lâu, cũng lười động . Còn không có nghĩ tốt được biện pháp, thời cơ cũng chưa đến, ta ở đây sốt ruột cũng vô dụng. Vẫn là đánh một giấc có vẻ thực tế hơn. Ngày mùa hè sau giờ ngọ** ngủ một giấc mới thoải mái.
Con mắt nửa nhắm nửa mở, liền thật muốn ngủ luôn rồi. Đột nhiên bị một tiếng ồn ào đánh thức. Làm cho ta phát đại hỏa.( nghĩa là bạn ấy muốn nổi khùng cơ mà ai dg lim dim bị zay ko phát hỏa mới lạ, nhất là con mèo ham ngủ như Nhi)
"Nhanh lên! Huynh đệ bọn ta đều khát muốn chết, còn không mang trà lên đây." Vài người vạm vỡ nói nhao nhao ồn ào ngồi xuống ở một cái bàn khác. Ta quay nhìn bọn họ, trong đó có 1 tên trừng mắt:"Nhìn cái gì vậy!".
Không nhìn thì không nhìn, nếu không phải các ngươi làm ồn ta, ta còn lười ngó tới.
"Hỗn đản, trà này như thế nào một chút hương vị đều không có?" 1 cái đại hán nắm lấy áo thiếu niên, người nọ sợ tới mức làm rớt ấm trà trên tay đổ đến trên bàn lênh láng, một cái khác miệng rộng mặt đầy râu đại hãn giận dữ, một chưởng huy đi qua, đánh trúng ngực người bán trà, kia thiếu niên miệng lập tức tràn ra huyết , quỳ rạp trên mặt đất ôm ngực kêu. Này cũng rất quá phận đi ! Các ngươi phá của ta thanh mộng cư nhiên còn tại ta trước mặt làm loại sự tình này. Hừ, ta đã bao lâu không xuất thủ, thật ngứa tay đang muốn tìm nhân luyện luyện võ công vừa khôi phục đây.
Ý nghĩ vừa chuyển liền ném cái bát trong tay đi qua, bốp, chính giữa đầu tên râu đại hán huyết ào ào chảy.
"Mẹ ngươi! A!!!" Tên đó sờ sờ đầu, lập tức đứng lên, hung thần ác sát hướng ta xông tới.
Bổn thiếu gia còn sợ ngươi không lại nha?"Tiểu Đào, trốn hảo!" Ta đem tiểu Đào hướng bên cạnh đẩy, chính mình phi thân, hắc, nội công khôi phục so với ta tưởng tượng hảo hơn nhiều, vừa rồi cũng nghỉ ngơi được chút, đợi xử lí tên chết tiệt này rồi quay lại đi ngủ tiếp.
Hắn đã một chưởng đi xuống, bổ nát cái bàn. Thật sự có tài nga, ăn ta một đá nè.
Ta hướng hắn một cước đá tới làm tên đó văng ra thật xa. Mặt khác ba cái hán tử khi bắt đầu thì không nhúc nhích, nghĩ tên râu ria kia một người đối phó ta dư dả, hiện tại vừa thấy đồng bọn thua thảm, cũng đều xông lên. Ta quay người lại, tay trái vung lên, tay phải phất một cái, hai cái đại hán liền nằm chổng vó.
"Đón một cước nè." Ta hô đem tên còn lại đá ra hảo xa.(chim bay kìa mọi người)
Hắc hắc, đã biết bổn đại gia lợi hại chưa xem các ngươi còn dám quát tháo.
Nhưng là đám bọn chúng đều không có bị thương nặng, theo trên lưng rút ra vũ khí, đều là người luyện qua công phu. Ta cũng không dám chậm trễ, tuy rằng vừa rồi chiếm thượng phong, nhưng là chính mình cũng dùng không ít khí lực, nội công vẫn chưa có khôi phục tốt lắm, bằng không chỉ 1 chút liền giải quyết xong các ngươi . Vì thế ta rút nhuyễn kiếm ra cùng bọn họ chiến đấu.
Quỷ Mặt đệ tử, Tiếu Ngọc đại hiệp cũng không phải là hư danh, qua vài trận, những người đó rốt cục thảm bại, vội vàng chạy trốn.
Ta thở hổn hển, nhìn bọn họ, cũng lười đuổi theo.
"Thiếu gia, ngài không có việc gì chứ?" Tiểu Đào tiểu tử này, vừa rồi cư nhiên tránh ở đại bếp lò, đủ thông minh.
"Ta, ta không sao, nhìn xem người bán trà ra sao."
Người nọ mạch đập hỗn loạn , xem ra một chưởng kia thật sự làm hắn ăn không tiêu . Ta cuối cùng không thể mặc kệ hắn, vì thế uy hắn ăn "Hoàn hồn đan", đây chính là thuốc cứu mạng hảo trân quý nha. Hắn từ từ mở mắt, hơi thở đã có chút bình ổn.
"Thiếu gia, chúng ta làm sao bây giờ? Nhìn hắn bị thương nặng như vậy......" Tiểu Đào ngồi xổm xuống muốn đem hắn nâng dậy "Thiếu gia chúng ta đem hắn đưa trở về đi."
"Đưa? Đưa đi đâu, ngươi biết sao." Ta ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại nghĩ nhà hắn chắc là gần đây, nói không chừng còn có cái thôn, chúng ta cũng phải tìm địa phương nghỉ ngơi a."Ngươi hỏi hắn một chút."
Cũng may người nọ còn có điểm ý thức, chúng ta liền hướng nhà hắn đi đến. Tiểu Đào đỡ hắn đi chậm muốn chết, mà tim ta đập thật sự mau, hơi thở vẫn là không có biện pháp điều chỉnh lại. Này thân thể thật không bằng trước kia, ngày xưa giết bao nhiêu người cũng không ngại mệt . Ai...!!!
—————
*ánh mặt trời
** đã giải thích qua, giờ ngọ là vào buổi trưa, sau giờ ngọ là sau 13h
-[...]tác giả
(...) Nhi
-Ai!!! Thứ 2 zoi thứ ba bận muốn chết nên ko có post bài dc, đi làm ze đã 0h òi. Thay đồ súc miệng xong ôm máy zo phòng edit tiếp 2 chương này cho mọi người giờ đã 3h sáng, phù mệt quá đi. Nhi thăng đây mai hem bik có phải đi làm nữa hem đây(may là chưa đi học lại nên sáng dc ngủ thẳng tới trưa), nếu mai bận thì hôm sau sẽ post bù nha. Chúc mọi người 1 ngày tốt lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro