Nỗi buồn!!
Tôi luôn tin rằng trên đời này ai cũng có lúc vui, tôi luôn nghĩ rằng trên đời này ai cũng sẽ có nỗi buồn cho riêng mình!
Dù nhỏ hay lớn, để trưởng thành, chúng ta sẽ phải nếm trải mùi vị của nỗi buồn, nó cũng chính là thử thách của cuộc sống dành cho ta. Mỗi người sẽ có quyền tự mình tiếp nhận, hay giải quyết nó theo ý muốn của mình!!!
Laughing faces do not mean that there is absence of sorrow! But it means that they have the ability to deal with it.
-Những gương mặt tươi cười không có nghĩa là nỗi buồn không tồn tại! Điều đó nghĩa là họ có thể chế ngự nó. ( William Shakespeare)
Nguồn gốc của nỗi buồn còn gì hơn là sự yếu đuối của những tâm hồn? Chính xác bạn sẽ không thể chỉ nhìn cách một người đang cười mà đã nhận định ngay được rằng người đó đang vui. Con người ta chỉ là muốn trốn tránh những điều họ không muốn, hay không dám đối diện mà lấy nụ cười là tấm khiên che giấu đi cảm xúc, lấy nụ cười làm động lực tạm quên đi cái nỗi sợ hãi kia...
Có những ngày nỗi buồn đã vương đầy tâm trí, có những ngày ngón tay cũng chẳng đếm nổi hết nỗi buồn! Đó là lúc cần hơn bất cứ lúc nào, nhiều hơn một cái nắm tay để thấy lòng dịu vợi, nhiều hơn một bờ vai để mặc sức tựa an nhiên, nhiều hơn một lời nói để chia sẻ...
Con người ta, đôi khi thức khuya nhưng chẳng để làm gì cả. Cái cảm giác rơi tõm vào hố sâu sự tuyệt vọng, sự trống trải, bế tắc và ... khó nghĩ. Tự nhốt mình vào bầu trời đen kịt không ánh sáng, tự dằn vặt bản thân mình bằng những suy nghĩ không đâu vào đâu. Có thể là sự cô đơn, lạc lõng. Cũng có thể là tự mình nấp sau cái bóng của mình khiến ánh mặt trời không thể chiếu rọi vào!
Những con người tự lấy sự bận rộn ban ngày của mình, lấy sự yêu đời, vui vẻ của mình thể hiện ra hết ngoài mặt... che lấp đi những khoảng trống bên trong. Họ muốn buồn mà không ai thấy, mệt mỏi mà không ai hay...
Cảm giác như đang trượt dài trên những mất mát... Như thể lướt một loạt cái tên trong danh bạ mà không biết gọi cho ai. Nhìn thấy hàng trăm đống chấm xanh đang sáng mà mơ hồ chẳng biết nên ib cho ai. Lặng lẽ thở dài, lặng lẽ buồn, tự mình thở dài, tự mình buồn, rồi sau đó tự mình khâu vá lại vết thương lòng.
Rảnh!!! Quá rảnh!!! Đã rảnh lại còn buồn!!! :))
Những con người cô đơn luôn lấy công việc để che lấp đi khoảng trống rỗng trong lòng. Vì những niềm vui không bền lâu mà giữ lại tạo ra một con người vui vẻ. GIẢ TẠO.
Hay thực ra họ vẫn sợ hãi, sợ phải đối trọi với những nỗi buồn không tên, những thứ mà chẳng hiểu sao xuất hiện trong cuộc đời họ, ám ảnh!!!!
Giữa tình yêu sâu sắc cuộc đời và bóng tối trong trái tim là nỗi u uẩn trong suốt nhưng cũng lạnh buốt như sương đêm. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, thản nhiên như thế, vô tình như thế làm con người càng thấy tổn thương, một vết thương khó lành!!! Đơn giản hơn chính là vì bạn có thể che đôi mắt của mình khỏi những thứ mà bạn không muốn nhìn. Nhưng thực sự bạn không để che trái tim của mình khỏi những thứ mà bạn không muốn cảm nhận. Chỉ là che giấu khỏi những ánh nhìn của người khác...
Trong cuộc sống, buồn vui là điều tất yếu, quan trọng là bạn biết cách tự an ủi và vượt qua.
Hãy lấy nó như là một trải nghiệm, trải nghiệm này khiến con người trưởng thành hơn!!! :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro