
Chương 7: Bản giao hưởng trong bếp
Góc nhìn của Lucien
Một trong những thú vui giản dị mà Lucien yêu thích nhất trong cuộc sống "người phàm" của mình chính là nấu ăn. Đó là một niềm vui thuần khiết, không bị vẩn đục bởi sự cần thiết. Không phải vì nhu cầu sinh tồn, cơ thể vật chất của cậu có thể tồn tại hàng thế kỷ mà không cần đến một mẩu thức ăn, cậu thích nấu ăn đơn giản là vì bản thân quá trình đó, một nghi lễ đầy mê hoặc. Nấu ăn là một nghệ thuật, một sự kết hợp kỳ diệu giữa khoa học và sự sáng tạo bay bổng. Nó là việc biến đổi những nguyên liệu thô sơ, những sản vật của đất trời, thành một thứ gì đó có thể mang lại niềm vui, sự ấm áp và sự nuôi dưỡng cho người khác.
Và không có gì, trong toàn bộ vũ trụ bao la mà cậu đã từng đi qua, có thể khiến Lucien hạnh phúc hơn là được nấu ăn cho Matthew.
Hôm nay là một ngày cuối tuần hiếm hoi mà cả hai đều không có kế hoạch gì, một khoảng lặng quý giá trong guồng quay của cuộc sống. Matthew đang ở ngoài vườn, gọi điện thoại cho gia đình ở Boston. Tiếng cười sang sảng, ấm áp và không chút e dè của anh thỉnh thoảng lại vọng vào trong nhà qua khung cửa sổ đang mở, giống như những nốt nhạc vui tươi trong một bản sonata buổi chiều. Lucien lắng nghe, một nụ cười kín đáo nở trên môi. Cậu quyết định sẽ làm món pasta hải sản sốt kem chanh, một món ăn mà Matthew đặc biệt yêu thích, món ăn có thể khiến đôi mắt anh sáng lên một cách chân thật.
Gian bếp của họ là một không gian hiện đại với những bề mặt thép không gỉ sáng bóng và các thiết bị tối tân, nhưng Lucien đã biến nó thành một nơi ấm cúng và mang đậm dấu ấn cá nhân. Những lọ gia vị đủ màu sắc từ khắp nơi trên thế giới được xếp ngay ngắn trên kệ, mỗi lọ là một câu chuyện về một chuyến đi. Những chậu húng quế, hương thảo và bạc hà tươi tốt đặt trên bệ cửa sổ, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ mỗi khi có làn gió thoảng qua. Cậu đeo một chiếc tạp dề màu xanh navy, xắn tay chiếc áo sơ mi lụa trắng lên quá khuỷu, để lộ cổ tay thon thả và những đường gân xanh mờ.
Cậu bắt đầu bằng việc chuẩn bị nguyên liệu, và không gian tĩnh lặng của căn bếp bỗng trở thành sân khấu. Mỗi cử động của Lucien đều chính xác, mượt mà và tao nhã như một vũ công bậc thầy. Ngón tay thon dài của cậu lướt trên thân dao sắc bén, và chỉ trong chốc lát, tỏi và hành tây đã biến thành những lát mỏng đều tăm tắp, gần như trong suốt. Cậu rửa sạch những con tôm và sò điệp tươi rói dưới vòi nước mát lạnh, cảm nhận được sự sống của biển cả vẫn còn vương lại trên chúng, cái mùi mằn mặn, trong lành và cái cảm giác săn chắc khi chạm vào.
Đối với Lucien, nấu ăn là một hình thức thiền định chủ động. Cậu tập trung hoàn toàn vào công việc trước mắt: tiếng dao lách cách trên thớt, mùi hăng nhẹ của hành, màu sắc của nguyên liệu. Mọi suy nghĩ về vũ trụ vô tận, về bản chất Hư Vô phức tạp của mình đều bị gạt bỏ. Trong khoảnh khắc này, cậu không phải là một thực thể cổ xưa mang sức mạnh vô song, cậu chỉ đơn giản là một người đang chuẩn bị một bữa ăn cho người mình yêu. Sự tập trung này giúp cậu cảm thấy "gần mặt đất" hơn, kết nối hơn với thế giới vật chất hữu hình này, với những kết cấu, mùi vị và âm thanh đơn sơ của nó.
"Mùi gì thơm thế?"
Matthew bước vào bếp, mang theo mùi nắng, mùi cỏ tươi và không khí trong lành từ ngoài vườn. Anh đã kết thúc cuộc gọi. Anh đi đến phía sau Lucien một cách lặng lẽ, vòng tay qua eo cậu, tựa cằm lên vai cậu và nhìn vào chiếc chảo đang xèo xèo trên bếp. Một luồng hơi ấm dễ chịu ngay lập tức bao bọc lấy Lucien: "Wow, trông ngon quá."
"Sắp xong rồi." Lucien mỉm cười, nghiêng đầu nhẹ nhàng vào vai Matthew, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra phía sau lưng: "Anh có thể giúp em một việc được không? Luộc mì nhé."
"Tuân lệnh, bếp trưởng!" Matthew nói, giọng vui vẻ và đầy năng lượng. Anh hôn nhẹ lên má Lucien, một nụ hôn phớt nhanh nhưng chứa đầy tình cảm, rồi đi đến tủ bếp để lấy mì Ý.
Và rồi, bản giao hưởng trong bếp thực sự bắt đầu.
Matthew, dù tự nhận là nấu ăn dở, nhưng lại rất giỏi trong việc làm theo chỉ dẫn và thực hiện các nhiệm vụ đơn lẻ. Anh bắc một nồi nước lớn lên bếp, cho muối vào một cách hào phóng, và đợi nước sôi bùng lên để thả mì vào. Sự vụng về thường ngày của anh dường như biến mất khi anh tập trung vào một nhiệm vụ cụ thể. Anh khuấy mì một cách cẩn thận bằng chiếc kẹp dài, đảm bảo chúng không dính vào nhau, thỉnh thoảng lại vớt một sợi lên để kiểm tra độ chín bằng cách cắn thử, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Trong khi đó, Lucien đang biểu diễn một vũ điệu của riêng mình với chiếc chảo. Cậu cho tỏi và hành vào phi thơm với dầu ô liu, mùi hương nồng nàn của chúng nhanh chóng lan tỏa khắp căn bếp. Sau đó, cậu cho hải sản vào xào nhanh ở nhiệt độ cao, tiếng xèo xèo vui tai vang lên. Cậu đảo chảo một cách điệu nghệ để giữ được độ tươi ngọt và săn chắc của tôm và sò điệp. Rượu vang trắng được rót vào, bùng lên một làn hơi thơm phức, mang theo hương trái cây và một chút men nồng. Cuối cùng là kem tươi được thêm vào từ từ, nước cốt chanh và một chút vỏ chanh bào để tạo ra nốt hương thanh khiết cuối cùng. Mọi thứ hòa quyện vào nhau, tạo ra một loại sốt sánh mịn, có màu trắng ngà và hương thơm quyến rũ không thể cưỡng lại.
Họ làm việc bên cạnh nhau một cách nhịp nhàng, một sự đồng điệu không cần nhiều lời nói. Không gian được lấp đầy bởi những âm thanh của việc nấu nướng: tiếng nước sôi lục bục, tiếng lách cách của dụng cụ, tiếng xèo xèo của chảo nóng. Thỉnh thoảng, họ lại trao cho nhau một ánh nhìn, một nụ cười ấm áp qua làn hơi nước mờ ảo. Matthew sẽ lén lấy một con tôm trong chảo của Lucien và bị cậu đánh nhẹ vào tay một cách tinh nghịch. Lucien sẽ nếm thử nước sốt, chau mày suy nghĩ một chút, rồi đưa chiếc thìa cho Matthew nếm cùng, chờ đợi cái gật đầu tán thưởng của anh.
Đó là một sự hợp tác hoàn hảo, một bản song ca của hai con người tưởng chừng như hoàn toàn khác biệt. Matthew mạnh mẽ, thực tế, giống như ngọn lửa xanh ổn định và bền bỉ dưới nồi mì. Lucien tinh tế, nghệ sĩ, giống như những hương vị phức tạp và đa tầng đang nhảy múa trong chảo sốt. Nhưng khi kết hợp lại, họ tạo ra một sự hài hòa tuyệt đối, bổ sung và hoàn thiện cho nhau.
"Mì được rồi này." Matthew thông báo, sau khi đã nếm thử một sợi mì lần cuối và gật gù hài lòng. Sợi mì đã đạt đến độ chín al dente hoàn hảo.
"Đúng lúc lắm!" Lucien đáp. Cậu tắt bếp, cho một nắm ngò tây thái nhỏ vào chảo sốt và trộn đều. Màu xanh tươi mát của ngò tây nổi bật trên nền sốt kem trắng.
Matthew vớt mì ra, để ráo nước một chút, rồi cho thẳng vào chảo sốt lớn của Lucien. Lucien dùng một chiếc kẹp, nhẹ nhàng và khéo léo trộn đều để từng sợi mì được phủ một lớp sốt óng ả, bám đều lấy hải sản và ngò tây. Món ăn đã hoàn thành. Trông nó thật đẹp mắt, một bức tranh ẩm thực với màu trắng kem của sốt, màu hồng cam của tôm, và màu xanh rực rỡ của ngò tây.
Họ không ăn ở phòng ăn sang trọng. Thay vào đó, họ mang hai đĩa mì ra chiếc bàn nhỏ ngoài hiên, nơi có thể nhìn ra khu vườn đang ngả bóng và thành phố phía xa. Ánh nắng chiều đã dịu đi, nhuộm cả bầu trời một màu cam hồng rực rỡ, rồi dần chuyển sang tím nhạt.
"Ngon không thể tả được!" Matthew thốt lên sau khi ăn miếng đầu tiên, mắt anh nhắm lại trong một khoảnh khắc để tận hưởng trọn vẹn hương vị đang lan tỏa trong vòm miệng: "Lu, em thực sự là một thiên tài. Em nên mở nhà hàng."
Lucien chỉ cười, một nụ cười dịu dàng: "Em chỉ nấu cho một người ăn thôi."
Họ ăn trong sự im lặng dễ chịu, sự im lặng được lấp đầy bởi tiếng chim hót buổi chiều và tiếng ly rượu vang trắng thỉnh thoảng lại cụng vào nhau khe khẽ. Gió chiều nhẹ thổi, mang theo hương hoa nhài và hoa hồng từ trong vườn. Lucien ngắm nhìn Matthew, ngắm cái cách anh ăn một cách ngon lành và say sưa, cái cách ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt nam tính của anh, làm nổi bật những đường nét góc cạnh.
Cậu chợt nhận ra, thiên đường không phải là một nơi chốn nào đó xa xôi hay một khái niệm trừu tượng. Thiên đường chính là đây. Là khoảnh khắc này. Là được ngồi bên cạnh người mình yêu, chia sẻ một bữa ăn do chính tay mình vun vén làm ra, và cảm nhận được một sự bình yên sâu thẳm, trọn vẹn trong tâm hồn.
Cậu đã từng có thể tạo ra những bữa tiệc linh đình chỉ bằng một ý nghĩ, với những món ăn mà con người không thể tưởng tượng nổi, làm từ ánh sao và tinh vân. Nhưng không có bữa tiệc nào trong số đó, dù lộng lẫy đến đâu, có thể sánh được với hương vị của đĩa mì Ý đơn giản này. Bởi vì hương vị của nó không chỉ đến từ những nguyên liệu tươi ngon, mà còn đến từ tình yêu, sự quan tâm, từ những cử chỉ nhỏ nhặt, từ niềm vui được sẻ chia và cùng nhau tạo dựng.
Đó là hương vị của "nhà".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro