Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Có một vị khách đến thăm hắn buổi chiều hôm ấy. Hắn nhận ra đó là một người trong số những người bỏ trốn. Cô gái ấy là người đã đồng hành cùng hắn trong suốt quãng thời gian hắn ở cùng họ, và là người đã cố gắng nhiều nhất để giúp hắn hoà nhập - dẫu nỗ lực của cô không thành công.

Hắn không giấu nổi sự kinh ngạc: "Tại sao cô lại ở đây?"

"Bởi vì tôi biết anh sẽ bị họ bắt thôi."

Hắn im lặng.

"Tại sao anh lại để họ bắt anh lại như vậy?"

"Vì tôi có tội."

"Và anh tin phán quyết của quan toà sẽ làm anh thanh thản ư?"

Hắn không trả lời. Cô gái ấy lại tiếp lời: "Thật đáng tiếc. Lẽ ra anh đã có thể giải thoát cho chính mình, nếu anh chịu tin tôi."

"Làm thế nào mà cô lại quay lại được?"

"Tôi đã hứa với đoàn trưởng sẽ đưa anh về. Nhưng nếu tôi không thể, thì họ cũng sẽ chấp nhận thôi. Vì tôi không phải thánh nhân, và anh cũng chẳng phải một đồ vật. Anh không muốn đi, tôi cũng chẳng ép được."

Hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cô gái ấy. Hắn không hiểu. "Cô muốn nói gì với tôi?"

"Anh đã bao giờ nghĩ anh có thể chuộc lỗi bằng cách khác không? Hay quên nó đi?"

"Quên ư?" Hắn lắc đầu. "Tôi không quên được. Chỉ có những kẻ tệ hại mới quên đi những gì mình làm sai."

"Được rồi, vậy anh không muốn quên." Cô ấy tựa lưng ra sau, nhìn thẳng vào bóng người ngồi trước. Trông anh ta chẳng khác nào một cái xác không hồn. Anh ta đã bị đánh gục rồi. Cơ hội cứu được anh ta chẳng còn mấy nữa. "Vậy giải pháp khác?"

"Giải pháp gì?"

"Anh đã đối mặt với tội lỗi của mình. Vậy tại sao anh không đến trước mặt nạn nhân của mình để xin sự thứ tội?"

"Không!" Hắn khóc to lên. "Không..."

"Tại sao?"

"Xin cô đấy... tôi không thể làm thế." Hắn khóc nghẹn. "Làm sao tôi dám được nữa?"

"Nhưng anh làm được mà." Cô vẫn cố gắng động viên hắn.

"Không. Họ sẽ phải nhớ lại những chuyện ấy. Họ sẽ không bao giờ quên. Họ sẽ nhớ những sự xấu xa của tôi. Tôi không muốn điều ấy xảy ra."

"Anh chưa bao giờ tin những điều tôi nói." Cô thở dài. "Và anh sẽ không tin. Ngày mai là ngày cuối cùng anh còn sống rồi đấy."

Hắn lại thu mình về im lặng.

Cô gái nhớ về những ngày đầu mình nhận những người từ thành phố đi ra. Cô chưa bao giờ ở trong đó. Cô chưa từng được thấy những toà nhà, những con người của nó. Giờ cô đã thấy, nhưng cô không hiểu. Điều gì có thể khiến con người ta tin vào cuộc sống dằn vặt như vậy và thấy điều ấy thật tốt đẹp? Tại sao hắn không hiểu cô? Khi rõ ràng cô đã thấy sự thích thú của hắn đối với thế giới bên ngoài? Tại sao cô không hiểu được những người ở trong này? Có lẽ vì cô chưa bao giờ thực sự tìm hiểu về họ. Cô không hiểu rõ từ những người đã trốn thoát thành công cho đến những người thất bại.

"Có lẽ tôi thực sự không hiểu những người như anh." Cô gái lên tiếng sau một hồi lâu im lặng. "Và anh cũng không hiểu tôi. Nhưng anh hiểu về thành phố này. Anh hiểu chính anh."

Hắn nhìn cô.

"Và rồi anh sẽ biết ai là người sai. Là thành phố này khi cho anh biết rằng sự chuộc tội của anh sẽ giết anh, hay chính bản thân anh khi tin vào phán quyết của quan toà."

Ánh mắt của hắn đột nhiên mở to vì kinh ngạc trong một thoáng, rồi lại tắt ngấm. Cô gái nói lời cuối cùng trước khi tạm biệt hắn, rồi bỏ đi. Cô không bao giờ trở lại thành phố này, không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Hắn ngồi im lặng như vậy, như một pho tượng, cho đến khi người lính cảnh sát đến kéo hắn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro