11 - Hương thơm của kí ức
Seulgi ngồi trên chiếc ghế gỗ trong phòng của Seohyun, hai tay đan vào nhau trên đùi.
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ chậm rãi trôi qua.
Seohyun rót một tách trà rồi đặt trước mặt Seulgi.
Hương trà nhài dịu nhẹ len lỏi vào không khí, hòa lẫn với mùi hoa trà trắng quen thuộc của chị gái cô.
Mùi hương này gợi lên quá nhiều ký ức.
Khi Seulgi còn nhỏ, mỗi lần cô bị sốt, Seohyun đều pha trà như thế này rồi kiên nhẫn đút từng ngụm cho cô uống. Hương trà thấm vào trong từng hơi thở, trở thành một phần của ký ức mà cô không thể quên.
Nhưng cũng chính người chị ấy... là nguyên nhân khiến cô bị bỏ rơi.
Seulgi hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Chị… có bao giờ cảm thấy hối hận không?”
Seohyun thoáng sững lại.
“Hối hận?”
“Về tất cả mọi thứ. Về chuyện… em bị tráo đổi. Về việc em lớn lên trong một gia đình không phải của mình. Và về việc… khi em được trả về, em không còn là đứa con mà bố mẹ muốn nữa.”
Seohyun đặt tách trà xuống bàn.
Tiếng chạm nhẹ của gốm sứ va vào nhau vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng:
“Có.”
Seulgi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt chị mình.
“Vậy tại sao… chị không làm gì cả?”
Seohyun khẽ cười, nhưng đó không phải là nụ cười vui vẻ.
“Bởi vì chị biết, cho dù chị có làm gì đi nữa, thì cũng không thể thay đổi được sự thật.”
Seulgi cảm thấy lòng mình lạnh đi một chút.
Hóa ra, mọi chuyện đều đã được định đoạt từ trước.
Hóa ra, ngay cả chị gái cô cũng không thể giúp cô thoát khỏi cảm giác bị bỏ rơi.
---
Buổi tối hôm đó, Seulgi rời khỏi ký túc xá của Seohyun với một tâm trạng nặng nề.
Cô không quay về ngay mà lang thang trên sân trường, vô thức đi về phía khu nhà kính của câu lạc bộ sinh học.
Khi cô mở cánh cửa kính ra, một mùi bạc hà mát lạnh lập tức bao trùm lấy cô.
“Cậu làm gì ở đây?”
Seulgi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Jeayi.
Jeayi đang đứng bên bàn thí nghiệm, tay vẫn cầm một lọ tinh dầu bạc hà. Có vẻ như cậu đang pha chế gì đó thì bị tiếng động làm phân tâm.
Seulgi nhìn Jeayi một lúc, rồi nhẹ giọng nói:
“Không có gì. Tớ chỉ muốn tìm một nơi để thở.”
Jeayi đặt lọ tinh dầu xuống, đi về phía cô.
“Lại đây.”
Seulgi chần chừ một lát nhưng rồi vẫn bước tới.
Jeayi bất ngờ giơ tay lên, đặt nhẹ lên đỉnh đầu Seulgi.
Mùi bạc hà và cam bergamot tỏa ra từ người cậu ấy, xen lẫn với chút hương dầu gỗ đàn hương mà Jeayi luôn dùng.
Một mùi hương rất Jeayi—lý trí, mạnh mẽ, nhưng cũng có chút dịu dàng ẩn giấu.
“Cậu đang nghĩ gì?”
Seulgi khẽ lắc đầu.
“Không quan trọng.”
“Nếu không quan trọng thì cậu đã không có vẻ mặt như vậy.”
Seulgi mím môi.
Một lúc sau, cô chợt hỏi:
“Jeayi này… nếu một ngày nào đó, cậu phát hiện ra rằng cả cuộc đời cậu chỉ là một sai lầm, cậu sẽ làm gì?”
Jeayi nhìn cô thật lâu.
Rồi cậu bất ngờ vươn tay kéo cô vào một cái ôm nhẹ.
“Nếu là tớ, tớ sẽ tự tạo ra ý nghĩa mới cho cuộc đời mình.”
Seulgi mở to mắt.
Mùi hương bạc hà bao phủ lấy cô, giống như một lời hứa vô hình.
---
Ở một góc khác của thành phố, Kyung và Yeri đang trên đường về nhà sau một buổi tối đi chơi.
Kyung lái xe, còn Yeri ngồi ghế phụ, chống cằm nhìn ra cửa sổ.
“Tớ nghĩ chúng ta nên đi ăn khuya.”
“Muộn rồi.”
“Thì sao?” – Yeri xoay người, nghiêng đầu nhìn Kyung. – “Cậu không muốn dành thêm thời gian với tớ à?”
Kyung liếc nhìn Yeri qua gương chiếu hậu, rồi quay đi ngay.
“Cậu lúc nào cũng nói mấy câu như thế.”
“Bởi vì đó là sự thật.”
Yeri cười, nhưng Kyung có thể cảm nhận được một chút gì đó cô đơn ẩn sau nụ cười ấy.
Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ.
Yeri chậm rãi tháo dây an toàn, rồi nghiêng người về phía Kyung.
Một mùi hoa hồng đen và rượu vang đỏ tỏa ra, khiến nhịp tim Kyung khẽ loạn một nhịp.
“Yeri… Cậu định làm gì?”
“Nhắm mắt lại.”
“Không.”
“Sao cậu cố chấp thế?”
Kyung định trả lời thì Yeri bất ngờ chạm nhẹ vào cằm cậu, ép cậu quay mặt sang.
Khoảnh khắc tiếp theo, một thứ mềm mại và ấm áp chạm vào môi cậu.
Chỉ trong vài giây, mùi hoa hồng đen trở nên nồng hơn, len lỏi vào từng hơi thở của Kyung.
Khi Yeri rời ra, cậu ấy mỉm cười.
“Cậu phản ứng chậm thật đấy.”
Kyung không nói gì.
Cậu chỉ có thể ngồi yên, cảm nhận nhịp tim đang đập hỗn loạn trong lồng ngực.
Và mùi hương của Yeri—quyến rũ, bí ẩn, nhưng cũng rất chân thành—vẫn còn vương lại.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro