Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Ngọn tháp cổ

Trời dần tối, không khí lạnh buốt len lỏi qua từng nhánh cây. Hoàng Đinh bước trên con đường mòn dẫn đến ngọn tháp, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ vầng trăng chiếu sáng lối đi. Tuy đã chuẩn bị kỹ càng, anh vẫn cảm nhận được sự căng thẳng dâng lên trong lòng – mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng đến mức đáng ngờ.

Đi được một quãng đường, con đường mòn dần dẫn anh đến một khu vực đất ẩm ướt. Những cây cỏ dại mọc cao quá đầu, và dưới chân là bùn lầy nhão nhoẹt. Hoàng Đinh bước đi cẩn thận, nhưng chỉ sau vài bước, một tiếng "bọp" vang lên – chân anh đã lún sâu vào bùn.

Khi cố gắng rút chân ra, anh nhận ra một thứ khác đang chuyển động dưới lớp bùn. Những xúc tu đen sì bỗng từ mặt bùn trồi lên, quấn lấy chân anh, kéo anh lún sâu hơn. Hoàng Đinh hoảng hốt, nhưng nhanh chóng nhớ lại lời dạy của người thợ săn: "Bình tĩnh và sử dụng môi trường."

Anh rút một nhánh cây gần đó, dùng hết sức đập vào xúc tu. Sau vài lần, những xúc tu rút lui, phát ra âm thanh kỳ dị trước khi biến mất hoàn toàn. Hoàng Đinh thở phào nhẹ nhõm và tìm cách né tránh vùng bùn sâu để tiếp tục hành trình.

Vượt qua vùng đầm lầy, Hoàng Đinh bước vào một khoảng đất trống, nơi một túp lều nhỏ xiêu vẹo hiện ra. Khói mỏng bốc lên từ bên trong, và tiếng lách cách phát ra khi ai đó đang bận rộn bên bếp lửa.

Hoàng Đinh tiến lại gần và gặp một ông lão kỳ bí với bộ râu bạc dài, mặc áo choàng màu tối. Ông lão ngước lên, nhìn anh với ánh mắt sáng rực như thể nhìn thấu cả tâm hồn anh.

"Một phàm nhân dám bước vào con đường này sao? Ngươi thật can đảm... hoặc ngốc nghếch."

Hoàng Đinh lễ phép chào hỏi và giải thích về nhiệm vụ của mình. Ông lão trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Nếu ngươi muốn đến ngọn tháp, ta có thể giúp. Nhưng ngươi phải trả giá."

Ông lão đưa ra hai lựa chọn:

Cho ông xem chiếc đèn lồng ma thuật.

Đưa ông một phần lương thực để đổi lấy thông tin.

Hoàng Đinh nhận ra ông lão này không phải người bình thường – ánh mắt và giọng nói của ông đầy uy nghiêm. Anh suy nghĩ một lúc:

Nếu cho ông xem chiếc đèn lồng, liệu có nguy cơ ông lão lấy nó đi không?

Nếu đưa lương thực, anh có thể mất đi nguồn sống quan trọng trong hành trình.

Hoàng Đinh cân nhắc một lúc, rồi cẩn thận rút chiếc đèn lồng ma thuật từ túi ra, giơ lên trước mặt ông lão. Anh giữ chặt tay, đề phòng nếu ông lão có ý định chiếm lấy.

Ông lão nheo mắt nhìn chiếc đèn lồng, miệng lẩm bẩm những lời khó hiểu như đang niệm chú. Một ánh sáng mờ nhạt phát ra từ chiếc đèn lồng, khiến khuôn mặt ông lão bừng lên vẻ thỏa mãn pha chút nghiêm trọng.

"Thứ này... không phải vật tầm thường. Ngươi có biết sức mạnh thực sự của nó không?"

Hoàng Đinh lắc đầu. Trưởng làng chỉ nói rằng nó có thể phong ấn yêu thú, nhưng không nói thêm gì về nguồn gốc hay cách sử dụng chi tiết.

Ông lão cầm lấy một cành cây khô, vạch xuống đất, vẽ một hình tròn bao quanh bởi các ký tự lạ. Ông nói:

"Đèn lồng này không chỉ là vật phong ấn. Nó được tạo ra bởi ánh sáng từ linh hồn của những chiến binh mạnh nhất trong vùng đất này. Mỗi khi nó được thắp sáng, linh lực từ những linh hồn ấy sẽ bảo vệ người sử dụng."

Ông nhìn thẳng vào Hoàng Đinh, ánh mắt trở nên nghiêm nghị:

"Nhưng hãy nhớ, mỗi lần sử dụng, chiếc đèn lồng sẽ hút một phần ý chí của người giữ nó. Nếu ngươi không đủ mạnh mẽ, ngươi sẽ bị chính nó nuốt chửng."

Sau một hồi im lặng, ông lão nói tiếp:

"Đến ngọn tháp, ngươi phải thắp sáng chiếc đèn lồng trên đỉnh tháp bằng máu của mình. Nhưng trước khi đến đó, ngươi sẽ phải đối mặt với Bóng Dạ Sát Lang. Nếu không chuẩn bị, ngươi chắc chắn sẽ chết."

Ông lão lấy ra một chiếc vòng nhỏ bằng bạc, đưa cho Hoàng Đinh:

"Đeo chiếc vòng này, nó sẽ bảo vệ ngươi khỏi sát khí của yêu thú trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng nhớ, thời gian rất ngắn – đừng lãng phí nó."

Hoàng Đinh cảm tạ ông lão và cất chiếc đèn lồng vào túi. Trước khi anh rời đi, ông lão cất giọng khàn khàn:

"Ngọn tháp không chỉ là nơi phong ấn, mà còn là nơi thử thách ý chí của những kẻ dám bước vào. Hãy cẩn thận, lữ khách trẻ."

Khi Hoàng Đinh quay lại nhìn, túp lều và ông lão đã biến mất, như thể chưa từng tồn tại. Anh cầm chặt chiếc vòng bạc, cảm nhận được một luồng khí ấm áp từ nó, lòng dạ vừa nặng trĩu vừa kiên định.

Con đường đến ngọn tháp vẫn còn dài, nhưng Hoàng Đinh cảm nhận được rằng thử thách thực sự đã bắt đầu. Anh bước nhanh hơn, chuẩn bị đối mặt với Bóng Dạ Sát Lang – kẻ đang chờ đợi ở phía trước.

Con đường dẫn đến ngọn tháp mỗi lúc một hoang vu hơn. Không khí lạnh lẽo và ẩm ướt bao trùm, như thể vùng đất này đã bị lãng quên từ lâu. Cây cối hai bên đường mọc xiên xẹo, cành lá khô cằn, trông như những bàn tay gầy guộc chực chờ túm lấy bất kỳ ai đi ngang.

Phía xa, ngọn tháp cổ hiện dần trong tầm mắt. Dưới ánh trăng, nó hiện lên như một bóng đen sừng sững, cô độc giữa vùng đất chết. Ngọn tháp cao vút, với các tầng chồng lên nhau theo hình xoắn ốc. Những bức tường đá xám đen nứt nẻ, phủ đầy dây leo khô quắt. Một phần đỉnh tháp bị sụp đổ, để lộ những khối đá lớn rơi vỡ dưới chân.

Trước khi đến chân tháp, Hoàng Đinh phải băng qua một con sông nhỏ. Nước sông mang một màu đen đục, bốc lên mùi tanh nồng nặc. Xung quanh bờ sông là những xác động vật bị biến dạng – xương cốt trắng hếu, da thịt dường như bị ăn mòn bởi thứ gì đó.

Dòng sông này chính là minh chứng cho lời kể của trưởng làng – nước từ đây đã bị yêu khí làm ô nhiễm. Hoàng Đinh cẩn thận dùng một khúc gỗ để dò đường qua những tảng đá nhấp nhô, tránh tiếp xúc trực tiếp với dòng nước nguy hiểm.

Sau khi vượt qua dòng sông, một khoảng đất trống trải dài hiện ra trước mặt anh. Dưới chân tháp là những cột đá đổ nát, có lẽ từng là hàng rào bảo vệ từ thời xa xưa. Một vài bộ xương người nằm rải rác, gợi lên cảm giác rùng rợn.

Gió lạnh thổi qua khe đá, tạo nên những tiếng rít kỳ lạ như tiếng ai đó than khóc. Bầu không khí nặng nề, khiến Hoàng Đinh cảm giác như có hàng trăm ánh mắt vô hình đang dõi theo từng bước chân của anh.

Trước cửa tháp, hai bức tượng đá khổng lồ đứng gác. Một bức tượng hình chiến binh, với thanh kiếm đã mẻ, và bức còn lại là hình một con sói dữ tợn, đôi mắt trống rỗng như muốn nuốt chửng người đối diện. Trên mặt đất là những dấu chân lớn của Bóng Dạ Sát Lang, sâu hoắm và kéo dài vào bên trong tháp.

Đứng trước ngọn tháp, Hoàng Đinh cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ tỏa ra, như muốn áp chế ý chí của anh. Nhưng thay vì sợ hãi, anh siết chặt thanh kiếm gỗ trong tay, thầm nhủ:

"Ta đã đến được đây, không thể lùi bước. Cường giả không bao giờ chùn chân trước nghịch cảnh."

Ngọn tháp cổ này là nơi sẽ quyết định vận mệnh của anh – hoặc trở thành một người mạnh mẽ hơn, hoặc vĩnh viễn nằm lại nơi đây.

Hoàng Đinh dừng lại trước cánh cổng đá khổng lồ của ngọn tháp. Những dấu chân của Bóng Dạ Sát Lang để lại trên nền đất khiến anh càng thêm thận trọng. Anh ngồi xuống một tảng đá gần đó, lấy ra chiếc đèn lồng ma thuật, chiếc vòng bạc, và thanh kiếm gỗ, cẩn thận suy nghĩ lại chiến lược đối phó với yêu thú.

---

Dựa trên lời kể của ông lão và trưởng làng, Hoàng Đinh biết rằng:

- Bóng Dạ Sát Lang là một yêu thú cực kỳ nguy hiểm, tốc độ nhanh như chớp và có thể tấn công bất ngờ.

- Nó có khả năng phát ra sát khí làm tê liệt kẻ thù trong phạm vi gần.

Hoàng Đinh thầm nghĩ:

"Nếu để nó tiếp cận, ta không có cơ hội. Ta cần tận dụng khoảng cách và môi trường để kéo dài thời gian."

---

Chiếc vòng bạc mà ông lão đưa cho Hoàng Đinh có thể giúp anh chống lại sát khí của Bóng Dạ Sát Lang trong một khoảng thời gian ngắn. Anh quyết định chỉ đeo nó khi cảm nhận được sự hiện diện của yêu thú.

Chiếc đèn lồng ma thuật có thể phong ấn yêu thú, nhưng để kích hoạt, anh cần có đủ thời gian để thắp sáng nó. Hoàng Đinh nhận ra rằng anh phải tạo ra cơ hội – làm chậm hoặc đánh lạc hướng Bóng Dạ Sát Lang trước khi sử dụng đèn lồng.

Anh nhớ lại bài học của người thợ săn: "Địa hình luôn là vũ khí của kẻ yếu." Những chướng ngại trong tháp, như cột đá đổ nát hoặc góc hẹp, có thể giúp anh hạn chế khả năng di chuyển nhanh của yêu thú.

---

Hoàng Đinh ngồi vẽ sơ đồ giả định trong đầu:

- Điểm mạnh của anh: Trí tuệ, khả năng phòng thủ cơ bản, và sự điềm tĩnh.

- Điểm yếu của anh: Không có kinh nghiệm chiến đấu với yêu thú và vũ khí chỉ là thanh kiếm gỗ.

- Thời gian tối đa chịu đựng được sát khí: Khoảng 5 phút với sự trợ giúp của chiếc vòng bạc.

Anh lẩm bẩm:

"Ta không cần chiến thắng Bóng Dạ Sát Lang. Ta chỉ cần sống sót đủ lâu để phong ấn nó."

---

Trước khi bước vào tháp, Hoàng Đinh kiểm tra lại:

- Đèn lồng ma thuật: Sẵn sàng kích hoạt.

- Chiếc vòng bạc: Được buộc chặt ở cổ tay, dễ dàng tháo ra hoặc đeo vào khi cần.

- Thanh kiếm gỗ: Đã luyện cách dùng để đỡ đòn và gây sát thương nhỏ.

- Dây thừng và vài nhánh cây khô: Có thể dùng làm bẫy hoặc công cụ đánh lạc hướng.

---

Đứng trước cánh cổng lạnh lẽo, Hoàng Đinh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

"Ta chỉ là phàm nhân, nhưng ý chí của ta không thể bị khuất phục. Nếu không thể đánh bại nó, ta sẽ khiến nó sợ hãi ta."

Anh siết chặt thanh kiếm gỗ, bật sáng đèn lồng ma thuật một chút để thử nghiệm. Ánh sáng yếu ớt nhưng mang lại sự ấm áp và một luồng sức mạnh kỳ lạ.

"Bóng Dạ Sát Lang, hãy chờ xem."

Hoàng Đinh đẩy cánh cửa đá nặng nề, bước vào bên trong ngọn tháp tối tăm, nơi thử thách thực sự đang chờ đợi.

---

Cánh cửa đá mở ra với tiếng rít dài như tiếng than thở từ quá khứ xa xôi. Hoàng Đinh bước vào, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn lồng ma thuật rọi lên bức tường đá lạnh lẽo. Không gian bên trong tháp rộng lớn và u ám, các bức tường đầy rêu phong và vết nứt. Tiếng nước nhỏ giọt vang vọng, hòa lẫn với âm thanh xa xăm tựa như tiếng thở dài của gió lùa qua những khe hở.

Phía trên cao, một khoảng trống lớn kéo dài lên tận đỉnh tháp. Những cầu thang gỗ xoắn ốc dẫn lên các tầng, nhưng chúng đã mục nát, một số đoạn thậm chí đã sụp đổ, để lộ khoảng trống đáng sợ.

Hoàng Đinh bước chậm rãi, để ý từng chi tiết. Trên sàn đá, những dấu chân lớn của Bóng Dạ Sát Lang in sâu vào lớp bụi dày. Mùi hôi thối thoảng qua khiến anh phải nhăn mũi – rõ ràng, yêu thú vẫn còn ở rất gần.

Dọc hành lang, những bộ xương khô nằm rải rác, có vẻ là của những kẻ xấu số đã từng bước vào tháp này trước anh. Mỗi bộ xương đều bị nghiền nát ở phần ngực hoặc cổ, như thể bị một thứ gì đó cắn nát.

Không khí trong tháp dường như đặc quánh lại. Ánh sáng từ đèn lồng bị nuốt chửng bởi bóng tối xung quanh, chỉ chiếu sáng một phạm vi nhỏ. Hoàng Đinh cảm nhận được một áp lực vô hình đè nặng lên người, khiến từng hơi thở của anh trở nên khó nhọc.

Anh nghe thấy một âm thanh kỳ lạ – tiếng cào cấu nhẹ nhàng vang lên từ xa. Rồi một luồng gió lạnh lướt qua gáy, mang theo cảm giác như có thứ gì đó đang quan sát anh từ trong bóng tối.

Khi bước tới trung tâm tầng đầu tiên, Hoàng Đinh đột ngột dừng lại. Từ góc khuất phía bên phải, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa bỗng hiện lên trong bóng tối. Một tiếng gầm trầm thấp vang lên, rung chuyển cả không gian.

Bóng Dạ Sát Lang từ từ bước ra khỏi góc tối, dáng đi uyển chuyển nhưng đầy sát khí. Nó là một con sói khổng lồ, lông đen tuyền như màn đêm, những sợi lông dựng đứng như lưỡi dao. Hàm răng trắng sắc nhọn nhếch lên, để lộ một nụ cười ghê rợn.

Cặp mắt đỏ rực của nó như xuyên thấu ý chí của Hoàng Đinh, khiến anh cảm giác như toàn thân bị đông cứng. Một luồng khí đen thoát ra từ cơ thể nó, lan tỏa khắp căn phòng, làm bầu không khí càng thêm ngột ngạt.

Hoàng Đinh siết chặt chiếc vòng bạc trên cổ tay và nhanh chóng đeo nó vào. Một luồng sáng yếu ớt bao quanh cơ thể anh, giảm bớt sự ảnh hưởng của sát khí. Dù cơ thể vẫn run rẩy, ánh mắt anh dần trở nên kiên định hơn.

Anh lẩm bẩm:

"Ta đã đến đây, không thể quay đầu. Ngươi sẽ không thể ngăn ta."

Bóng Dạ Sát Lang nghiêng đầu, như thể cảm nhận được sự thách thức. Nó gầm lên một tiếng lớn, âm thanh vang vọng khắp tháp, rồi lao thẳng về phía Hoàng Đinh với tốc độ kinh hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro