Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[CODE 4] Part 8

Con quái vật bắt đầu di chuyển.

Phải mất vài giây để nó nhấc chân lên khỏi mặt đất, nhưng chỉ riêng mũi chân của nó đã đủ mạnh để tạo ra một làn sóng xung kích. Cho dù nó có chậm đến đâu, nó vẫn bằng với tàu tốc hành.

N đang đứng trên ngọn đồi bên đường đi. N nhìn xuống sự tàn phá nặng nề do một hơi thở dài của cái chết gây ra, và cười lớn.

“Hahahahaha! Ngươi nghĩ gì về điều này, Verlaine?! Đúng như ngươi nói, ngươi không phải là người! Sự tồn tại của ngươi là một con quái vật hủy diệt thế giới! Vì vậy, hãy tiếp tục như bây giờ và san bằng thành phố - Không, thế giới – với sức mạnh của ngươi! Trước khi ngươi cạn năng lực rồi bốc hơi cùng với sự kỳ dị và biến mất của bạn! Hahahahaha!”

Con quái vật bước đi như một ngọn núi đen. Đôi mắt đó không nhìn thấy gì. Không thấy Mafia, không thấy N dưới chân, không thấy gì.

Những gì nó thấy là ánh đèn thành phố Yokohama, nhấp nháy ở phía xa.

Tiếng cười của N trở thành một trò trêu chọc, và cuối cùng nó gần như là một tiếng hét. “Một sinh vật vô song như ngươi sắp chết vì một con người nhàm chán như ta! Hahahahaha! Chết đi, Verlaine! Đó là sự trả thù cho em trai tôi! Hahahahahahahahahahahaha!” (Tội Murase, chết rồi cũng không yên với anh mình)

Con thú khổng lồ giơ chân lên. N hét lên, mỉm cười trong nước mắt.

Một đế lớn đã nghiền nát ngọn đồi cùng với N. (*Chạy đi mua dừa*)

***

Hirotsu và Dazai vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của con quái vật, nó đã dời khỏi khu rừng trước đó được một khoảng khá xa.

“Nó bắt đầu bước đi.” Hirotsu thẳng thắn nói. “Đó là thành phố - nó đang hướng đến Yokohama.”

“Nó là hiện thân của sự căm thù.” Dazai nói như thể hắn đang đọc to một cuốn sách. “Nó đang đáp trả các cuộc tấn công, căm thù kẻ địch. Một số người dân thị trấn nhận thấy cuộc tấn công lúc này. Nó nhìn thấy ánh đèn và tiến về phía Yokohama.”

“…Vậy thì, nếu chuyện này tiếp tục.”

“Đúng. Hàng triệu người sẽ chết.” Dazai rút bộ đàm của mình. “Có vẻ như thời điểm thích hợp đã đến.”

“Mori-san? Ông nên chạy đi, nó đang trên đường đến chỗ ông đấy.”

Trên tầng cao nhất của tòa nhà trụ sở của Mafia Cảng, tại văn phòng của Boss.

Ở đó, Mori đang ngồi trên ghế nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Căn phòng tối đến nỗi ông chỉ có thể nhìn thấy cảnh đêm của Yokohama từ cửa sổ. Từ ánh mắt ông, trên khắp các khu đô thị, một ánh sáng màu đỏ thẫm mờ nhạt lóe lên ở phía xa. Những ánh sáng rực rỡ trên những đám mây và những đám cháy rừng cho thấy trận chiến dand diễn ra.

“Ta có thể thấy cuộc chiến vẫn tiếp tục.” Mori nhẹ nhàng nói. “Nó trông có vẻ như là một thành tích thực sự tuyệt vời.”

“Nó không tuyệt vời chút nào.” Dazai nói. “Đây là một Arahabaki khác, 9 năm trước, nó đã làm nổ tung thành phố Suribachi và tạo ra một lỗ hổng như miệng núi lửa đó chỉ bằng việc thức dậy trong giây lát. Nếu lực lượng này tấn công thành phố, Yokohama sẽ chìm xuống đáy biển. Điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta.”

Vẻ mặt của Mori không thay đổi chút nào khi nghe thấy những lời đó, ông chỉ thở dài một cách bình tĩnh. "Cậu có biết tại sao ta lại làm Boss không?"

“Mori-san.” Giọng nói cay đắng của Dazai gần như khủng khiếp. “Bây giờ không phải là lúc để nói về chuyện này.” (Ông chưa bao giờ nghe đến câu không được cãi lời giáo viên hả, Dazai?)

“Ta không có năng lực hữu dụng như các cậu. Tất cả những gì ta có là trực giác để ước tính xem chúng ta cần bao nhiêu người và gửi họ ra chiến trường.”

Dazai dừng một lúc. “Ông muốn chúng ta đánh bại hắn?”

“Cậu bảo ta chạy, nhưng ta có thể chạy đi đâu để thoát khỏi một con quái vật như vậy?” Giọng nói trầm lắng của Mori chỉ nói lên sự thật. “Thay vào đó, ta muốn các cậu – cậu và Chuuya-kun vượt qua cuộc khủng hoảng này. Ta nghĩ đây chắc chắn sẽ là cột mốc của một kỷ nguyên mới”.

“Đối với ông mà nói thì dễ dáng.” Dazai nói, giọng khó chịu. “Nhưng Chuuya có thể đã chết. Cậu ta là người ở gần nhất với Verlaine khi trở thành quái vật đó và cậu ta không nhấc máy trả lời các cuộc gọi của tôi. Ngay cả khi cậu ta tự bảo vệ mình bằng sự trọng lực và sống sót, thì giờ cậu ta đã ở trong bụng con quái vật. Tôi có cần nói cho ông điều tôi đang nghĩ không?”

Mori hơi nhún vai, không trả lời. Dazai đợi thêm một lúc nữa trước khi tiếp tục.

“Tôi đang nghĩ, ‘Đây chẳng phải là cơ hội lý tưởng sao?!' Tôi đoán rằng bị tấn công bởi một năng lực mạnh mẽ như vậy chắc chắn sẽ khiến ta biến mất mà không để lại dấu vết ngay lập tức. Không đau đớn, không âm thanh, và thậm chí không xấu xí sau khi chết. Đó là cơ hội vàng mà tôi sẽ khó có được trong tương lai."

“Có thể những gì cậu nói là sự thật.” Mori dừng một lúc trước khi nói lại. "Nhưng cậu sẽ chiến đấu hết mình với con quái vật này. Ta chỉ biết điều đó.”

“Không thể, nhưng vì điều đó, tôi sẽ hỏi ông lý do.”

“Đó là một lý do rất đơn giản.” Mori mỉm cươi. “Nếu cậu chết dưới tay của con quái vật này, nghĩa là không ai có thể cứu Chuuya-kun và cậu ấy cũng sẽ chết. Nói cách khác, cái chết mà cậu hằng mong đợi cuối cùng sẽ là một vụ T.Ự  T.Ử  Đ.Ô.I vơi Chuuya-kun.”

Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng trong mười giây.

Và sau đó, qua bộ đàm, Dazai hét lên.

“Tại sao cậu lại hét lên như vậy?”

“Không có gì. Dù sao, thật tệ khi tôi bị thao túng. Tôi đang cắt đứt đường dây.”

Sau đó, đường dây bộ đàm đã bị cắt.

Mori cầm thiết bị trên tay, trên mặt nở nụ cười.

Dazai đứng bất động sau khi tắt thiết bị. Sau đó, hắn ôm thiết bị gần ngực, uống cong thành một quả bóng ném xuống mặt đất và hét.

“Cái gì cũng được ngoài điều nàyyyyyyyyyyyyyy!!!!!!!!!!”

(Hahahaha, không ngờ Godzai của chúng ta lại bị người khác làm cho tức đến hét lên, quả táo đấy.
Mori giỏi thật, đánh trúng điều một trong những điều Dazai ghét nhất.)

***

Chuuya đang đi trong bóng tối.

Cậu thậm chí còn không chắc liệu mình đang đi trong thời gian hay không gian. Chuuya không biết liệu đây có phải một nơi hay là một bóng tối như thế giới bên kia.

Nhưng cậu có thể nhìn thấy ai đó trước mắt mình. Bóng tối cuồng nhiệt, trong đó cả trên lẫn dưới không cố định, đang che giấu một người nào đó. Nhưng cậu chắc chắn đã ở đó. Cậu đang lơ lửng trong không trung. Vượt ra khỏi bóng tối mù mịt xanh nhạt. Có người trông khá quen.

Cậu nhận ra. Đó là chính cậu, Chuuya.

Chuuya hồi bé, lơ lửng đang ngủ trong chất lỏng một xanh đen. Từ cổ đến cột sống, cậu bị xích vào vô số ống truyền dịch và dây thừng quen thuộc.

Đột nhiên cậu nghe thấy một giọng nói bên cạch mình.

“Chúng ta phải nhanh lên, Paul! Các lính canh đang đến gần.”

Chuuya quay về phía giọng nói đó. Người đó cậu biết. Tóc đen dài gợn sóng. Đôi mắt câm lặng. Một người đàn ông mặc áo khoác phòng thí nghiệm của nhà nghiên cứu như một đặc vụ bí mật.

Rando – Arthur Rimbaud. Y đang nhìn cậu.

“Có chuyện gì vậy Paul? Vật mẫu – A-258. Đó là đứa trẻ này, tôi không nghi ngờ gì. Cậu còn chờ gì?”

“Ừ.” Chính cậu là người trả lời. Cậu nhìn vào cột trụ thủy tinh. Gương mặt cậu phản chiếu mờ ảo trên bề mặt tấm kính. Một người đội mũ đen. Đó là Paul Verlaine thời trẻ.

Tay gã chạm vào cột trụ thủy tinh. Bàn tay với những ngón tay dài. Cùng với giọng nói của mình, Bàn tay gã nắm lại và đấm vỡ cột trụ. Chất lỏng màu xanh đen chảy ra.

Gã nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Chuuya và kéo ra.

Thời gian trôi qua. Đây là một con hẻm tối phía sau và ánh trăng đang cắt chéo qua các tòa nhà khác nhau của khu định cư trông gần như được xếp chồng lên nhau bằng gỗ. Rimbaud dẫn đầu và chạy trước gã từng bước nhỏ.

Ở đâu đó phía xa, họ nghe thấy cảnh báo của quân đội. Chúng đã nhận ra sự xâm nhập của họ.

Đó là cách Chuuya nhận ra. Đây là một kỷ niệm. Một kỷ niệm của chín năm trước. Khoảng thời gian Verlaine cùng cộng sự Rimbaud và đưa Chuuya ra khỏi cơ sở nghiên cứu.

Nhưng tại sao ta lại thấy những ký ức này?

Chuuya nghĩ. Ngay sau khi Verlaine đưa cậu bay khỏi trận chiến trong rừng, cậu cảm thấy thứ gì đó mạnh mẽ đã nuốt chửng cậu. Thứ gì đó màu đen không phải là trọng lực. Cậu tự hỏi liệu thứ cậu thấy là vì vậy không?

Đầu cậu nhức nhối khi cố gắng suy nghĩ, thật khó để duy trì bản lĩnh vững vàng khi có thứ gì đó to lớn hơn đang quấn lấy.

Nhưng cậu phải làm điều đó. Chắc chắn có một ý nghĩa nào đó đối với việc cậu thấy ký ức này.

Rimbaud, người đang đi phía trước, nói, “Chúng ta còn cách tàu điện ngầm 5 km. Cho đến lúc đó, chúng ta phải chạy lên trước những kẻ truy đuổi. Nếu không, chúng ta sẽ phải bơi đến Pháp.

Rimbaud dè chừng quan sát xung quanh trong khi bước đi. Đó là một kỹ năng mà chỉ một điệp viên mới có thể có.

Bóng lưng của Rimbaud xa dần khi Verlaine có vẻ chần chừ. Những bước đi nhanh chóng của gã từ từ chậm lại, rồi dừng hẳn.

“Có chuyện gì vậy, Paul?” Rimbaud quay lại. “Làm ơn, nhanh lên! Quân truy đuổi đang tới gần.”

Không có cậu trả lời.

Từ Verlaine, người dường như là người đang cõng Chuuya trên vai. Lý do cho sự phân bổ vai trò này rất có thể là vì gã có thể làm cho Chuuya nhẹ hơn bằng cách điều khiển lực hấp dẫn.

“Tôi sẽ không giao đứa trẻ này cho Pháp.”

“Cái gì?” Khuôn mặt của Rimbaud hiện lên vẻ thắc mắc.

“Tôi sẽ không giao nó cho bất kỳ ai. Tôi cũng sẽ không đưa nó về cơ sở nghiên cứu. Tôi muốn đứa trẻ này lớn lên một cách lặng lẽ trong một khu rừng thông quê yên bình mà không cần biết danh tính thực sự của nó.” (Ít nhất ổng có nghĩ đến cuộc sống của Chuuya, tôi sẽ thông cảm một chút với những gì ông làm hồi trước)

Rimbaud chớp mắt vài lần như thể không thể nắm bắt hết tình hình. Sau đó, y cố gắn tiến lại chỗ Verlaine.

“Đừng lại gần!” Giọng nói sắc bén cảu Verlaine ra lệnh.

“Cậu đang nói về cái gì vậy?” Vẻ mặt của Rimbaud lộ vẻ bối rối. “Đứa trẻ này cần sự giám sát và giáo dục của chính phủ. Cũng giống như cậu.”

“Và đó là vấn đề, cậu biết không?” Giọng Verlaine đầy căng thẳng và thù địch. “Rimbaud, hãy tưởng tượng điều đó một lần. Việc cậu bị tuyên bố không phải là con người sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến mức nào? Trái tim cậu sẽ chìm sâu đến nơi nào, khi sự thật được đưa ra trước cậu, rằng cậu không được sinh ra để được Chúa yêu thương, nơi này là đáy của thung lũng không có ánh trăng, chỉ có bóng tôi. Không có hy vọng. Cũng không phải sự cứu rỗi. Cậu hiểu không? Ngay cả cảm giác tuyệt vọng này cũng chỉ là thứ do người khác thiết kế!”

“Chúng ta hẳn đã nói về điều này nhiều lần, Paul.” Rimbaud tiến lên một bước. “Cậu là con người. Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy. So với việc cậu tồn tại và suy nghĩ như hiện tại, quá trình cậu được sinh ra và những thứ khác hoàn toàn bình thường.”

“Ừ, tôi nghĩ cậu đúng.” Verlaine gật đầu với giọng buồn vui lẫn lông. “'Cậu là con người' – Đó là cụm từ tôi đã nghe đi nghe lại nhiều lần. Cụm từ tôi ghét nhất trên đời này.”

“Paul…”

“Tôi đã không nói với cậu đừng đến gần sao?” Verlaine nói với Rimbaud, người đang cố gắn tiếp cận ra lệnh bằng một giọng nghiêm khắc. “Cậu dường như đang xoay vấn đề gì đó trong đầu, nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng tôi không phải là con người! Và  người đàn ông đang nhìn tôi nói, ‘Cậu chỉ phản ứng như con người thôi, đừng lo lắng.’  Tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu ai đó nói với tôi rằng tôi trông giống một con ếch.” (Ếch liên quan gì ở đây?)

Rimbaud cau mày và lắc đầu.

“Tôi lấy làm tiếc vì điều đó.” Dù sao, Rimbaud nói, quay đầu lại, “Chúng ta nên về nhà. Chúng ta có thể nói chuyện sau.”

Sau đó y bắt đầu đi. Verlaine nhìn chằm chằm vào lưng đấy.

“Không, đã quá muộn cho việc đó.” Verlaine thì thào lẩm bẩm mà không ai nghe thấy. “Một khi chúng ta trở về nước, các đồng đội từ tổ trức sẽ đến. Thời điểm duy nhất để tôi ích kỳ là bây giờ, khi chúng ta ở trong lãnh thổ của kẻ thù."

Nói xong, gã giơ súng lên.

Đó là một khẩu súng lục tự động không bình thường và hơi cũ. Nhưng Chuuya ngay lập tức hiểu ra. Đối với Verlaine, người có thể điều khiển vận tốc phóng ra và trọng lượng của đạn bằng trọng lực của một khẩu đại bác. Gã có thể bắn bất kỳ siêu năng lực gia nào với năng lực. Ngay cả khi đó là một nhân viên tình báo cấp cao Rimbaud.

Hướng nhắm nhằm vào lưng của Rimbaud.

“Cậu bắn được không, Paul?” – Rimbaud nói, lưng vẫn quay về phía Verlaine. “Người đã cứu cậu và cho cậu cuộc sống như một con người là tôi.”

“Tôi xin lỗi, Rimbaud.” Đó là một tiếng nói thầm như tan biến trong miệng gã, như có một nỗi buồn thực sẹ trong đó. “Nhưng tôi muốn cứu bản thân mình. Một người giống như tôi…”

Sau đó, cò súng được kéo.

Viên đạn phóng về phía lưng của Rimbaud với tốc độ cao hon tốc độ âm thanh. Ngay trước khi viên đạn đến nơi, Rimbaud đã nhanh chóng quay lại và dùng năng lực của mình. Khối lập phương biến thành chiếc khiên của y xuất hiện.

Nhưng viên đạn đã làm biến dạng không gian bởi trọng lực và xuyên qua khối lập phương. Nó đập vào đốt ngón tay mà Rimbaud đang giữ để bảo vệ mình, và vào sâu hơn. Chìm vào không gian con mà Rimbaud đã chuẩn bị trước đó, viên đạn cuối cùng cũng dừng lại.

Không có sự tức giận trên khuôn mặt của Rimbaud, người đang bảo vệ chính mình.

“Đó là quyết định của cậu sao, Paul?”

Y nhìn người là bạn thân và cộng sự của mình với đôi mắt câm lặng, như sa mạc.

“Cậu đã làm rất nhiều cho tôi. Nhưng ngay cả vậy, cậu cũng hiểu, phải không? Sai lầm của cậu khi để một người sống lẽ ra không nên xuất hiện.” Verlaine nói với giọng bình tĩnh.

Trọng lực đang lan tỏa xung quanh họ như những cánh hoa nở rộ, làm biến dạng không gian.

“Đó không phải là một sai lầm hay bất cứ điều gì tương tự. Paul, tôi sẽ đưa cậu trở lại mà không thất bại. Ngay cả khi tôi phải xé toạc tay chân của cậu.”

Vừa nói, khối không gian con của Rimbaud mở rộng bao phủ con hẻm phía sau.

Ngay trước khi trận chiến bắt đầu, khí thế thiêu đốt trời đất. Nó không chỉ là một cuộc chiến. Đây là trận chiến sinh tử giữa hai kẻ cuồng tín giết chết linh hồn của nhau, sức mạnh của họ ngang bằng với một ngàn binh lính.

Sức mạnh và sức mạnh cấp vũ khí va chạm với nhau-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro