•Blowing Bubble•
Ảnh: google
Author: AO3 chazouarmelle. Truyện chưa có sự cho phép của tác giả mong mọi người đừng bê đi đâu 🥹💦
!Có r16 ở gần cuối mọi người chú ý!
•————————————————————•
Tangerine thô bạo túm lấy áo của Ladybug, nửa kéo, nửa vác rồi xô anh ta một cách thô bạo vào cửa thang máy. Anh ném tay còn lại, nắm đấm anh gần tiếp xúc với mặt người đàn ông tóc vàng khi cánh cửa mở ra. Lực của nắm đấm đã làm cả 2 mất thăng bằng và đều ngã mạnh xuống sàn.
Ladybug phản ứng nhanh chóng, coi đây là cơ hội và đá anh chàng kia đứng dậy và chạy trước khi cánh cửa có thể đóng lại nhưng cuộc đời một lần nữa chơi anh khi cánh cửa đóng ngay vào mặt anh và thang máy bắt đầu di chuyển. Anh càu nhàu và bắt đầu ấn từng nút để cố gắng làm cho chúng mở ra trở lại.
"CẤM ANH động vào điều gì!" Tange quát. Rồi bỗng dưng thang máy ngừng di chuyển đột ngột, cả hai người đều loạng choạng khi di chuyển. "Thôi nào, chết tiệt!! ... NÉ RA!", y lồm cồm bò dậy, túm lấy lưng áo của Ladybug và ném anh xuống sàn. "Anh đã làm gì vậy ?!" Tangerine điên cuồng bấm nút mở cửa nhưng không có gì xảy ra, như thể không có điện trong đó nữa.
"Bình tĩnh nào ... anh đang ở với tôi. Anh không biết thiết bị điện tử này có thể ngừng hoạt động như những gì tôi nói phải không?"
"Câm miệng!"- Tangerine giận dữ thốt lên. Y bắt đầu cảm thấy hoảng sợ. Tange ghét không gian nhỏ hẹp, và chiếc thang máy này không phải là một cái lớn.
"Tôi chắc chắn đèn sẽ tắt trong vài giây nữa ..." Ladybug nói một cách bình tĩnh, nhìn lên chiếc đèn thang máy và đột nhiên đèn ngắt, thang máy tối hoàn toàn ngay tức khắc. "Thấy chứ? Chính xác như những gì tôi đã nói."
Tangerine biểu lộ vẻ ngạc nhiên, y thở dốc một cách yếu ớt. Tình hình dần trở nên tồi tệ hơn. Bị kẹt lại trong 1 cái lồng kim loại chết tiệt không có ánh sáng này, y cảm thấy hoảng sợ, tim anh đập loạn xạ trong lồng ngực. Y nhìn quanh mình để tìm bất cứ thứ gì có thể cạy cửa nhưng thứ duy nhất có được là cái đầu của Ladybug. Ngay cả khi nó có vẻ hữu ích, nó vẫn khá vô dụng. Tange dùng các ngón tay của mình luồn vào đường nối của cánh cửa, cố gắng mở chúng ra, cào và kéo nhưng chỉ làm y đứt tay.
"Mẹ kiếp!" Y hét lên, đập tay vào cánh cửa nhiều lần liên tiếp đến mức tay y rỷ máu.
"Anh biết đấy ... Nổi giận sẽ không giúp anh thoát khỏi đây đâu."
"ANH BIẾT NÓI CHUYỆN VỚI TÔI LÚC NÀY SẼ CHỈ DẪN ĐẾN CÁI CHẾT CỦA ANH NHANH HƠN KHÔNG TÊN KHỐN!" Tangerine hét lên.
"Ok ... ok ..." Ladybug bối rối trả lời, anh ngồi xuống, khoanh tay trên đầu gối, vẻ cân nhắc. "Tôi có thể cho anh mượn một cuốn sách. Sách để vượt qua nỗi sợ hãi, nó phù hợp với anh."
Tange quay lại đối mặt với người đàn ông tóc vàng đang ngồi 1 chỗ trong thang máy. Y hiện không thể nhìn rõ, tầm nhìn của y bắt đầu mờ đi, hơi thở cũng dần trở nên yếu hơn. Tange giận dữ càu nhàu rồi kéo cà vạt của mình ra. Ladybug lùi lại, thủ sẵn tướng phòng vệ nếu anh chàng kia muốn bóp cổ anh bằng chiếc cà vạt đó, nhưng Tangerine chỉ quấn nó quanh bàn tay đang rỷ máu, buộc nút nó lại thật chặt. Sau đó y bấm vào nút trợ giúp nhưng không có gì xảy ra.
"Chết tiệt! Cái quái gì ..." Anh nói và tựa mình vào bức tường kim loại, trượt xuống sàn một cách nặng nề. Tange vùi mặt vào hai tay, cố gắng thở trong không gian nhỏ bé này. Bóng tối, mùi mồ hôi đang mang lại những kí ức mà anh đã cố quên bao năm nay. Hơi thở của Tange yếu dần, y cảm thấy lồng ngực của mình bị thắt lại, giống như y không thể mở rộng phổi của mình để lấy bất kỳ không khí vào nữa. Mọi thứ cảm thấy thật nhỏ, thật khó. Tầm nhìn của y nhanh chóng tối sầm lại, cảm giác như sắp ngất đi.
"Này, này ... Ở lại với tôi, anh bạn!"
Những bức tường như thể đóng chặt vào. Tange không thể thở, y sẽ bị nghiền nát và không bao giờ nhìn thấy ánh sáng của ban ngày mấy.
"Làm ơn thả tôi ra ... Tôi không thể ... làm ơn thả tôi ra." Tange nghẹn ngào giữa những nhịp thở khò khè. Rồi giật bắn người khi cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng áp vào mặt anh và nâng nó lên, tầm nhìn mờ ảo của y đang cố gắng tập trung vào đôi mắt xanh lam đang nhìn lại mình.
"Này Orange..."
Tange không phản ứng. Y không thể giữ được sự tập trung vào người đàn ông trước mặt, đôi mắt trợn ngược như sắp gục ngã. Ladybug nhẹ nhàng luồn tay qua tóc Tange, cố gắng xoa dịu y, ôm y lại và thở dài. Anh đã nghĩ về cách giải quyết trong đầu vài giây, trước khi từ từ trao cho Tangerine 1 nụ hôn.
Đôi mắt Tange mở to vì sốc cùng chút tức giận, nhưng cái chạm nhẹ nhàng và dễ chịu này khiến y muốn rúc vào lòng anh ngay lập tức.
Ladybug ngạc nhiên là anh chàng kia không đấm anh, mà chỉ thấy Tangerine kéo anh vào một nụ hôn nữa. Anh ngồi xuống và để cho y ngồi lên đùi mình, nụ hôn lần này khiến hai người áp sát nhau hơn, đẩy ngực của họ vào nhau, những ngón tay của anh vẫn luồn vào tóc của Tangerine rồi vuốt ve chúng. "Chết tiệt... anh có vẻ giỏi trong việc này nhỉ?" Tange càu nhàu, giọng nhỏ mà ngọt.
Tangerine định kéo anh lại để hôn thêm 1 lần nữa thì cửa thang máy mở ra phía sau, khiến cả hai ngã xuống sàn. Y nhìn lên và thấy Lemon đang nhìn xuống họ, nhận thấy người anh em của mình đang ngồi trên đùi của người đàn ông kia, 2 chân mở rộng.
"Đó không phải là những gì anh nghĩ đâu..." Tange vừa nói vừa cố gắng đẩy Ladybug ra.
"Anh ấy sợ bóng tối." Ladybug nói tiếp, đẩy Tangerine khỏi người mình. Nụ cười nhếch mép của Lemon chỉ lộ rõ hơn.
"Tôi thực sự cần đọc sách của anh về cách giải quyết sự tức giận, Ladybird." Tange chấn chỉnh lại trang phục và nói.
•————————————————————•
Note: Cho bạn nào chưa xem qua phim thì Tangerine và Lemon được gọi là anh em sinh đôi (dù họ không giống nhau là mấy) và tên 3 người này chỉ là biệt danh xưng hô với nhau thôi:)).
Thề chứ ông Quýt mỏ hỗn lắm suốt đầu phim đến giờ toàn chửi không hà, mà thương do cuối phim ổng tỏi rồi 🥹
Như mình đã nói thì văn phong mình rất kém nên nếu sai sót ở đâu thì mong mọi người thông cảm ạ. Nếu nhiều người ủng hộ thì em sẽ dịch tiếp nhé 🌹.
Hình ảnh các nhân vật:
Tangerine:
Ladybug:
Lemon:
Cảm ơn mọi người đã đọc 🫶🌹
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro