
Chương 16: Người sáng lập Bang Lorecrest
Nơi đây không chỉ là thư viện, mà như một Đền thờ của Tri thức, nơi thời gian dường như ngưng đọng, chỉ còn lại tiếng thì thầm mơ hồ của hàng triệu câu chuyện cổ xưa.
Không gian cao vút mở ra như một kho báu bằng gỗ mun và đá cũ, trần nhà lộng lẫy với những đường phào chỉ trắng ngà, bị bóng tối buổi chiều tà nuốt mất một phần, chỉ còn phản chiếu ánh sáng vàng mật ong từ hàng trăm chiếc đèn treo lơ lửng.
Dọc theo bức tường sừng sững là những tường thành sách cao ngất, đỡ bởi các cột trụ gỗ đen bóng nặng nề. Từng kệ sách từ tầng trệt đến ban công tầng trên tựa một vương quốc bí ẩn, chứa đựng những bí mật cổ xưa đã bị phong ấn hàng thế kỷ. Mùi giấy cũ, da thuộc và bụi thời gian quyện vào nhau, tạo thành một thứ hương thơm đặc trưng, vừa tĩnh lặng vừa thôi thúc trí tò mò.
Phía dưới, những chiếc bàn đọc sách làm từ gỗ sồi bóng loáng, phản chiếu ánh sáng vàng dịu của những ngọn đèn. Mỗi chiếc đèn bàn như ngọn hải đăng nhỏ trên đại dương tri thức, chiếu rọi khuôn mặt các học giả hoặc kẻ mộng mơ, cúi mình giữa biển trang giấy, như đang lắng nghe những bí mật của thế giới cổ xưa.
Ở đây, mỗi bước chân đều vang vọng nhẹ, như chạm vào lịch sử. Mọi âm thanh, từ tiếng giấy xào xạc đến hơi thở của các học viên, đều hòa quyện với ma thuật tiềm ẩn trong không gian, khiến mọi giác quan vừa hồi hộp vừa tràn đầy hiếu kỳ.
Năm người chia nhau khắp các lối đi giữa những tường sách cao ngất. Không gian tĩnh lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng xào xạc nhẹ của những cuốn sách.
Selena giơ tay, nhấc một cuốn sách hồng phấn bay tới, những chữ cổ ánh lên ánh sáng tím nhạt, lấp lánh như bụi phép. Irene chạm vào một cuốn khác, trang sách tự lật từng tờ, hé lộ những ký hiệu lạ, xoáy quanh các hình vẽ hình học kỳ bí mà cô chưa từng thấy.
Raiden đứng cạnh một kệ sách cao, nhẫn phép lóe sáng, định hình luồng năng lượng giúp các cuốn sách tự lật về phía mình, nhấp nháy những dòng chữ cổ xưa.
"Có vẻ thư viện này... biết chúng ta đang tìm gì" :cậu lẩm bẩm, ánh mắt pha chút kinh ngạc.
Otis, tinh nghịch như thường lệ, phóng nhẫn phép ra, tạo ra một luồng gió nhỏ khiến những cuốn sách nhẹ nhàng xoay vòng quanh cậu, mở ra những phần nội dung cổ xưa, những bí mật đã bị quên lãng.
Leon thì đứng lặng, cẩn thận chạm vào từng kệ sách, mắt chăm chú quan sát các ký hiệu ma thuật trên gáy sách, đôi khi nhíu mày khi một cuốn sách tỏa ra ánh sáng dị thường rồi nhanh chóng lẩn mất.
Một hồi sau Otis là người lên tiếng đầu tiên, giọng khẽ vì vừa kinh ngạc vừa háo hức: "Mọi người... nhìn này!"
Một cuốn sách đen dày, mép vàng sậm, tự động hạ xuống trước mặt cậu, mở ra những trang viết bằng ký tự cổ.
"Một con quái thú cổ đại... đúng như giấc mơ của Irene" :Otis thì thầm.
Cách đó không xa, Selena và Leon đang cuối đầu cẩn thận đọc một cuốn sách nhỏ hơn, bìa đen có những hoa văn tím nhạt như dải sương mờ. Những dòng chữ cổ dần hiện ra khi cô chạm tay vào. Đây chính là công thức về Thuốc Hắc Nguyệt, loại ma dược hiếm có sức mạnh khống chế sinh vật cổ đại.
Leon lật từng trang, giọng trầm, như thốt ra điều gì chưa từng nghe: "Nếu dùng đúng, có thể phong ấn hoặc tiêu diệt ma vật cấp cổ... nhưng nhược điểm cũng nguy hiểm, dễ phản tác dụng."
Trong khi đó, Irene và Raiden đứng cạnh nhau trước một kệ sách trên tầng, nơi những cuốn bìa da mỏng, sờn cũ nằm chen chúc như những bí mật không muốn bị đánh thức. Ánh sáng mờ từ viên pha lê lơ lửng trên trần chiếu xuống, phủ lên gáy sách một lớp bụi ánh bạc.
Irene đưa tay, chạm nhẹ vào một cuốn bìa da màu xám tro. Vừa khi đầu ngón tay chạm tới, bìa sách tự khẽ rung, như nhận ra độc giả phù hợp. Trang bìa lật mở ra, để lộ một bức vẽ phác thảo chân dung chính là người phụ nữ Irene nhìn thấy trong giấc mơ.
Gương mặt ấy trẻ khoảng đôi mươi niên thiếu, mái tóc dài uốn nhẹ như đang bay trong gió, đôi mắt sâu thẳm như chất chứa sương đêm mang vẻ uy nghiêm và buồn bã đến lạnh người. Bên dưới là dòng chữ được viết bằng mực bạc, uốn lượn như ma thuật cổ:
Raphina Crestborne ,Người sáng lập Bang Lorecrest.
Tim Irene khựng lại một nhịp. Cô hít vào, cổ họng khô rát.
(...Người phụ nữ trong giấc mơ của mình... là người sáng lập Bang Lorecrest sao?)
"Raiden... nhìn đi." :Irene nói khẽ
Raiden nghiêng người nhìn, cau mày. Trong đôi mắt của cậu, lần đầu tiên thoáng hiện sự nghiêm trọng lẫn cảnh giác thật sự: "Không thể là trùng hợp. Nếu cô ấy xuất hiện trong giấc mơ của cậu... nghĩa là có gì đó đang gọi cậu, Irene."
Irene nuốt xuống, rồi lập tức gọi nhỏ: "Mọi người, lại đây."
Trong vài giây, Selena, Leon và Otis nhanh chóng bước đến. Khi thấy bức chân dung mở rộng giữa trang, cả nhóm đồng loạt im bặt. Sự im lặng kéo dài đến mức tiếng trái tim đập trong lồng ngực mỗi người như vang lên giữa thư viện.
Selena là người lên tiếng đầu tiên, giọng thấp và sắc như dao cắt qua màn tĩnh lặng:
"Ý cậu là... linh hồn của Raphina đã xuất hiện trong mơ để gửi lời nhắn cho cậu?"
Leon nhìn sang Irene, ánh mắt vừa lo lắng vừa trắc ẩn: "Nếu người sáng lập Bang Lorecrest đã tìm đến cậu... nghĩa là chuyện ở Khu Rừng Cấm không chỉ đơn giản là một con quái thú thoát ra. Có lẽ, cô ấy muốn chúng ta hoàn thành một điều mà thời của cô ấy còn dang dở"
Mọi người kéo nhau đến chiếc bàn gỗ tròn ở trung tâm, nơi ánh đèn vàng rơi xuống như vòng sáng soi lên những bí mật cấm kỵ. Năm cuốn sách được đặt xuống trang giấy khẽ run, như biết trước thứ sắp được lật mở không nên bị chạm vào.
Irene lật những trang đầu tiên. Bên trong là tiểu sử của Raphina Crestborne:
thiên tài điều khiển ma thuật, người được mệnh danh là "Đôi mắt nhìn thấu màn sương của thời đại" .Nhưng càng lật, những dòng chữ càng trở nên mờ ảo, như có ai cố tình xóa đi phần cuối cuộc đời bà.
Leon khẽ nhíu mày: "Kỳ lạ... từ chương thứ sáu trở đi, nhiều đoạn bị xóa hoặc niêm phong bằng ký hiệu ngăn đọc"
Selena đưa tay chạm lên ký hiệu, một dòng chữ cổ hiện lên mờ mờ:
"Không được khai mở khi phong ấn phía Bắc còn tồn tại"
Không khí đọng lại một nhịp.
Ở phía đối diện bàn, Otis đang mở cuốn sách về ma thú cổ đại. Vừa lật đến trang có hình vẽ con vật, cậu ngừng lại, mắt mở lớn.
"mọi người nhìn cái này"
Trang giấy hiện lên một hình minh họa: con quái thú lông đen, mắt đỏ rực chính xác là sinh vật bọn họ đã đối đầu. Nhưng bên dưới là dòng chữ khiến từng người lạnh sống lưng:
Nyctaris, Ma Thú Tạo Tác. Được tạo ra bởi Alistair Stormfang, người sáng lập Hội Obsidian Fang.
Leon sững lại: "Obsidian Fang... một trong bốn Hội Sáng Lập đầu tiên của Học viện"
Raiden cau mày, giọng trầm xuống:
"Stormfang... mình từng nghe trong gia phả. Họ là gia tộc chuyên về ma thuật bóng tối, phong ấn và tạo sinh linh từ ma lực."
Otis lật thêm vài dòng, giọng nhỏ dần: "Ở đây ghi rằng... Nyctaris được Alistair Stormfang tạo ra vì mối thù với Kang Starwing"
Leon lập tức ngẩng lên, sửng sốt:
"Kang Starwing? Người sáng lập Hội Ionwing sao?"
Raiden chống tay lên mép bàn, đôi mày nhíu lại:
"Phù thủy cổ xưa cũng thù địch nhau đến mức tạo ra ma thú sao?"
Selena khoanh tay, mắt trầm ngâm lướt trên dòng chú thích được viết bằng mực tím phai:
"Mâu thuẫn giữa hai người họ... nhưng tại sao lại xuất hiện ma thuật mang dấu ấn của gia tộc Thunderheart trong nó?"
Cả bàn im lặng. Raiden nheo mắt, cơ hàm khẽ siết:
"Ý cậu là... trong Nyctaris có năng lượng của gia tộc mình?"
Irene cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng:
"Không lẽ... Stormfang đã đánh cắp ma thuật của Thunderheart để tạo ra Nyctaris?"
Leon nhìn sang Raiden, giọng dịu nhưng nghiêm:
"Nếu đúng vậy, đây không chỉ là thù hằn giữa Stormfang và Starwing nữa... mà là cả ba gia tộc sáng lập đều bị kéo vào."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro