Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

~~Chương 26: Phiên ngoại 2~~

Bùi Diệc x La Dự (1)

Trước đây Bùi Diệc chịu bị bao dưỡng đúng là bất đắc dĩ.

Tuổi mới hơn hai mươi, cho rằng chỉ cần nổi tiếng là có thể thoải mái tiêu tiền như nước, vào cái giới này rồi mới phát hiện, quy tắc mãi mãi không phải tự tay mình nắm được.

Hắn kiểm lại tiền bạc kiếm được tháng này, một nửa là tiền cát xê, một nửa là La Dự cho.

Tháng sau sẽ vào đoàn phim, ăn uống đều do đoàn phụ trách, lại không cần trả góp cho phòng ở, nghĩ một chút, tất cả gửi về nhà, chỉ để lại mấy ngàn để phòng khi khẩn cấp.

Không lâu trước đây mẹ mới gọi điện đến, uyển chuyển bảo em trai tốt nghiệp đại học, phải đặt phòng cưới ở Thượng Hải thì nhà bạn gái mới đồng ý cho kết hôn.

Hắn gật đầu đáp ứng, thấy lại đóng thêm hai bộ phim là kiếm đủ, chỉ là trong lòng vẫn có chút khổ sở.

Trước đây dựa vào La Dự, phí nằm viện của bà nội mới đủ lo liệu, còn được chuyển vào phòng bệnh cao cấp, nhận trị liệu chuyên nghiệp.

Cũng nhờ dựa vào La Dự, sự nghiệp diễn xuất của hắn cũng dần dần trở lại, dần dần nhiều lần lộ mặt trên truyền hình.

Đã quen quá những ngày nghèo khó, người nhà đều cảm thấy mình đây đã thành công, có thể hô gió gọi mưa vung tiền như rác.

Lại không biết mình bất quá là cao không tới thấp không vừa, chỉ là con chó tự bán mình vẫy đuôi mừng chủ.

Không, có lẽ bọn họ biết đó, chỉ là không có ai thông cảm mà thôi.

Mình chẳng qua lớn hơn em trai có bốn tuổi, người nhà lại tàn nhẫn mà đặt tất cả hi vọng lên người mình.

Hắn chỉ lặng yên suy nghĩ, không biết qua bao lâu, từ phía sau có người ôm lấy hắn.

Một chiếc hộp tinh xảo từ từ mở ra trước mặt mình, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo, La Dự lấy ra, đeo cho hắn.

Hôn hắn một cái, “Đặt riêng cho cậu, thích không?”

Chiếc đồng hồ này Bùi Diệc đã từng thấy trong tạp chí, là sản phẩm mới của dòng thời trang cao cấp nào đó, giá trị xa xỉ.

Bùi Diệc bày ra biểu tình vô cùng mừng rỡ, “Thật đẹp!”

Trong lòng lại nghĩ, còn không bằng đổi thành tiền mặt đưa cho mình đi.

La Dự đi tới trước mặt hắn, cười nói, “Đi công tác lâu như vậy, nhớ tôi không?”

Bùi Diệc chỉ nhàn nhạt cười, lại không trả lời, tay đã vén áo lên, mò tới ngực bóp mạnh đầu vú y.

Ánh mắt La Dự có chút ướt át, trong cổ họng lộ ra một tiếng than nhẹ.

Bùi Diệc tâm phiền ý loạn, đơn giản kéo người lại, hôn thật sâu.

Hắn kỳ thực cũng không phải dạng người lãnh khốc ít lời, chỉ là đối với kim chủ, muốn hắn nói mấy lời tâm tình trái lương tâm, tâm trạng vẫn khó chịu.

Bất quá da thịt cận kề, Bùi Diệc đã rất quen, thậm chí mình cũng có thể thu được khoái cảm từ đó.

Lúc ban đầu, La Dự quá nghiêm túc, Bùi Diệc muốn cầu cạnh y, nhưng lại có chút sợ y, cúi đầu nghe lời không ít, những lời bày tỏ đường mật dỗ ngọt cũng không biết nói đến bao nhiêu.

Nhưng những năm gần đây, tính cách La Dự hình như thay đổi ôn hòa không ít, gần như chính là hắn nói gì nghe nấy.

Bùi Diệc vài lần, càng thêm lấn tới.

Đại khái là có hơi được cưng mà làm nũng đi, trong lòng hắn cười nhạo chính mình.

Trong đầu nghĩ như vậy, lại đã áp người ta lên giường, lột quần áo.

Người đã hơn bốn mươi, vóc người vẫn còn khỏe đẹp, da dẻ căng bóng, tuy rằng lúc cười lên, nếp nhăn nhẹ nơi khóe mắt vẫn sẽ để lộ tuổi thật.

Này không cần đề cập tới, lúc mới quen, vóc người lẫn tướng mạo La Dự rất không xong.

Lần đầu tiên lên giường, Bùi Diệc cảm thấy mình phải chịu bóng ma cả đời, nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng qua lâu dần, muốn nhớ lại tâm tình tan vỡ lúc đó, đã không làm được.

Cũng đã nhanh nghĩ không ra.

Sau đó, đánh bạo làm như đùa giỡn mà nói vài lần, kim chủ cũng không biết là trúng cái gió gì, bắt đầu rèn luyện, chỉnh chu chính mình.

Đến bây giờ, cũng đã ra hình ra dạng.

Bùi Diệc một mặt nghĩ, mặt khác lại mạnh mẽ đẩy nhanh thân dưới, tựa như muốn phát tiết hết tất cả tâm tình không vui vào đó.

Rồi lại đánh giá gương mặt đang nhuốm đầy tình dục gần trong gang tấc.

Thân cao vừa đủ, giảm cân xuống, gương mặt cũng thon gầy không ít, đôi mắt hơi nhỏ cũng không tính là khuyết điểm, mũi không đủ cao lại không tính là thấp, miễn cưỡng, mày kiếm coi như anh tuấn, tổng hợp lại mà xem, không coi như đẹp trai, nhưng lại có chút đáng yêu.

Hắn cảm thấy mình điên rồi, cư nhiên lại cảm thấy một người đàn ông hơn bốn mươi là đáng yêu.

La Dự giơ chân, hai tay ôm lấy lưng hắn, đầu ngón tay cào cào trên lưng hắn.

Cũng không đau đớn gì, có một lần La Dự nhìn thấy vết cào kinh khủng trên lưng mình, lúc đó liền cắt sạch móng tay, không còn để dài nữa.

Thấy động tác hắn hơi chậm lại, La Dự đến gần hôn hắn, thân dưới kề lại sát hắn, lắc lắc bờ mông trắng bóc, “Tiểu Bùi, làm tôi… Mạnh một chút —— a ——”

Y một mặt cầu hoan, một mặt vân vê đầu vú đã sưng to trước ngực, tự nhiên rên rỉ.

Bùi Diệc chịu không nổi nhất là bộ dáng này của y, giơ tay lên đập một cái thật mạnh vào mông y, hung hăng thúc mạnh lại cắn răng nói, “La tổng, anh thật đúng là con mẹ nó dâm đãng!”

Sau đó, hắn làm đến ép người xuống tới mép giường, một chân quỳ trên đất, một chân bị nhấc lên đặt ở mép giường, dây chằng đều bị căng đến đau.

La Dự nghĩ thầm, lớn tuổi, có vài tư thế vẫn là không thử nổi đâu.

Chỉ là gần đây Bùi Diệc luôn đen mặt, đồng thời càng ngày càng cường thế, căn bản không thể cự tuyệt.

Thỉnh thoảng lắm, y mới có thể nhớ tới, mình là kim chủ mà, rốt cuộc làm sao mà lại sa đọa xuống cái địa vị này vậy.

Sau đó nhanh chóng nghĩ không nổi nữa, Bùi Diệc thấy y thất thần, càng dùng sức bóp lấy bờ mông y không ngừng đâm vào.

Y ghé vào mép giường, ngực bị cấn đến đau, nhưng càng nhiều hơn tầng tầng lớp lớp khoái cảm xâm chiếm.

“A… a… Thật thoải mái…”

Y muốn xuất ra, thế nhưng chỗ hiểm yếu nhất lại bị giữ trong tay trong tay Bùi Diệc, khiến y lên trời xuống đất muốn sống không được muốn chết không xong.

Đầy người y mồ hôi nhễ nhại, mãi khi Bùi Diệc hết hứng, mới cho y bắn ra.

La Dự cảm thấy mình có hơi ti tiện, mới chỉ nghỉ ngơi một chút, lại chủ động xáp qua, tách ra một tháng, chỉ một lần căn bản không đủ.

Bùi Diệc nhìn y, lại thật nghe lời ôm y, chậm rãi hôn, từ cổ hôn dọc xuống, cắn lấy một bên đầu vú gặm gặm.

Lúc này lại rất dịu dàng, La Dự vuốt tóc hắn, nghĩ thầm, hắn nhất định là mấy ngày nay gặp chuyện gì không vui.

Được hắn âu yếm, tình dục dần dần dâng lên, La Dự bắt lấy tay hắn, đưa đến phía sau mò mẫm, “Ở đây…”

Lỗ nhỏ ấm nóng trong nháy mắt nuốt lấy ngón tay dài nhỏ của hắn.

Bùi Diệc nhả viên thịt trong miệng ra, cười nhạo, “Muốn đến vậy? Muốn tìm bất mãn đến vậy à?”

Lại vừa thành thạo thêm tới ba ngón tay, trong vách thịt xoay chuyển ấn ấn.

“A —— a ——” Thân thể La Dự run lên, trên cặp đùi trắng tuyết có một dòng dịch ruột non ướt át chảy xuống.

Bùi Diệc cười nhạo càng dữ, “La tổng, anh có phải rời đàn ông không nổi? Còn cố ý bao dưỡng tôi để thỏa mãn ha?”

Đang lúc nói chuyện, liền thay thế bằng cự vật đang cao trào, hung hăng tiến vào.

La Dự còn muốn phản bác, lần này, định nói gì cũng không nói ra nổi.

Bùi Diệc trong lòng khinh thường người dưới thân, nhưng nhìn gương mặt y thất thần, lại nhịn không được cúi xuống hôn y.

La Dự đáp lại nụ hôn của hắn, chủ động rướn thắt lưng, dâng mông mình lên, để hắn đâm vào càng sâu.

“Tiểu Bùi…”

Bùi Diệc kỳ thực thấy có chút áy náy, nếu không nhờ La Dự, chính mình căn bản không có khả năng đi tới địa vị hiện tại trong giới giải trí.

Đúng đạo nghĩa mà nói, nên là kim chủ chơi chán rồi đá mình đi, mà không phải mình rời khỏi trước.

Nhưng hắn vẫn cứ qua loa cho xong ngày, dù sao sinh hoạt chính là như vậy, có tài nguyên, còn có bạn giường trả tiền cho, chất lượng còn không tính là quá kém.

Trước đây còn khó mà tiếp thu nổi, dần dần hắn đã tự tẩy não mình luôn rồi.

Bất quá đây hết thảy đều là trước khi hắn gặp Đỗ Cảnh Lãng.

Đỗ Cảnh Lãng là biên kịch của bộ phim mới hắn đóng, vừa tốt nghiệp được hai năm, mi thanh mục tú, hơn nữa mình vừa liếc mắt liền nhìn ra, cậu ta cũng là cong.

Đỗ Cảnh Lãng vẫn luôn theo hậu trường, để phòng đạo diễn và diễn viên có ý tưởng đột phát gì mà cần sửa chữa kịch bản.

Phần diễn của Bùi Diệc không nhiều lắm, trong đoàn phim cũng không có bạn bè gì, có đôi khi phải đi tới ngồi ở chỗ Đỗ Cảnh Lãng, kết quả, ban đêm, Đỗ Cảnh Lãng tới phòng hắn, hai người cả buổi tám chuyện về diễn viên chính và đạo diễn, trò chuyện vô cùng ăn ý.

Thường xuyên qua lại, Bùi Diệc cảm thấy mình có chút động tâm, hắn thật ra có một chút ý tứ phương diện kia, còn định ám chỉ thử, thế nhưng vừa đùa, cậu trai kia liền đỏ bừng mặt.

Bùi Diệc lại càng thích cậu ta, trẻ tuổi, hoạt bát, trúc trắc.

Nhìn như chính mình mấy năm trước.

Hắn nghĩ, mình bị giam bên người La Dự, quá mệt mỏi, hắn khát cầu cuộc sống mới, người bầu bạn mới.

Đợi phim đóng máy, Bùi Diệc còn hẹn cậu ta đi ăn cơm, xem phim, thỉnh thoảng lơ đãng nắm tay ôm ấp, Đỗ Cảnh Lãng chưa từng cự tuyệt, luôn luôn đỏ mặt cúi đầu.

Cậu ta đơn thuần như vậy, Bùi Diệc càng tự ý thức mình có lỗi với cậu ta.

Vì thế, lúc này liền nói muốn tách khỏi La Dự.

La Dự tất nhiên giận tím mặt, khăng khăng không chịu, hai bên vẫn cứ giằng co.

Lại tới một bộ phim khởi động máy, bộ phim này còn là nhờ La Dự trước đây lấy cho hắn.

Thù lao không thấp, phân phối rất cao, hẳn sẽ nổi tiếng.

Thứ mà La Dự cho hắn, làm sao lại không tốt.

Hắn phỉ nhổ chính mình, vẫn đúng hạn tới đoàn phim, mỗi ngày gọi điện với Đỗ Cảnh Lãng, hưởng thụ một phần tốt đẹp mơ hồ.

Ngoảnh đi ngoảnh lại, liền đến năm mới, đoàn phim cho mấy ngày nghỉ, hắn chưa về nhà cũ, chỉ về tới phòng mình.

Giao thừa quạnh quẽ, trước giờ, đêm giao thừa La Dự phải về nhà, nhưng mùng một nhất định sẽ tới, mặc dù mình cảm giác bản thân cũng không cần.

Tối đó, ra ngoài ăn cơm, trên đường về nhà người thưa thớt, lại bị một đám người xông tới, không nói hai lời đánh một trận, hắn chỉ có thể liều mạng bảo vệ đầu, mặc cho bọn họ quyền đấm cước đá.

Đau nhức kéo tới từng cơn, mãi khi có người chạy tới can ngăn, “Quên đi, được rồi, chớ gây ra án mạng.”

Sau đó liền biến mất trong bóng đêm.

Hắn mê man đứng lên, đi bệnh viện chụp X quang, bôi thuốc, lại về nhà, nằm thẳng ra giường.

Hắn nghĩ, chẳng lẽ là La Dự trả thù? Sau đó lại bác bỏ, bất quá là đánh một trận, theo tác phong của La Dự, hẳn là lúc này nên bảo công ty cắt mọi hoạt động của hắn, chặt đứt mọi tài nguyên hắn đang có, chở hắn phải quay đầu nhận sai xin tha thứ, đây mới là hình phạt chết người nhất.

La Dự mặc dù tốt tính đã hai năm, nhưng Bùi Diệc vẫn có thể nhớ rõ bản chất của y.

Hắn ngay cả ngồi xuống còn khó khăn, cả người đều đau, cứ như thế khó chịu một hồi cũng mơ màng thiếp đi.

Chỉ là sáng sớm, cư nhiên cảm giác được có người bên cạnh.

Vốn đã khó chịu, liền cả kinh tỉnh luôn.

La Dự lo âu nhìn hắn, muốn vươn tay sờ lên vết thương, lại không dám, “Tiểu Bùi, đau không?”

Bùi Diệc nghiêng đầu tránh, “Là anh sao?” Nhìn thoáng qua di động, cư nhiên mới hơn năm giờ, “Anh tâm thần hả, tới sớm vậy.”

Ngay cả trên mu bàn tay hắn cũng có vết thương, La Dự căn bản không biết nên chạm vào chỗ nào, “Ừ, cậu tỉnh rồi còn muốn ngủ lại không? Không thì tôi đi nấu chút cháo cho cậu.”

Bùi Diệc ngủ đủ, đầu óc lại rõ ràng hơn nhiều, “Sao anh biết tôi bị thương?”

La Dự cũng không có ý giấu diếm, “Xin lỗi, là vợ tôi tìm người làm, tôi…”

La Dự đau lòng, hối hận cùng tâm tình hỗn tạp rối lại, có chút nói không nên lời. Y và vợ vốn chỉ là đám cưới hai bên gia tộc, trước khi cưới liền giao ước không can thiệp chuyện của nhau, kết hôn rồi hai bên cũng đều tự tìm vui riêng, lần này y nhất thời kích động, phá vỡ cân bằng, y cho rằng cùng lắm thì trên phương diện làm ăn mình nhường một chút, ăn thiệt một chút mà thôi… Lại không ngờ, bọn họ trực tiếp tìm tới Bùi Diệc.

Bùi Diệc nghe xong, một bụng tức dâng lên, kéo chăn trùm hết người.

La Dự trầm mặc, cách chăn nhẹ nhàng ôm hắn một cái, “Xin lỗi…”

(2)

Bùi Diệc buồn bực, lại ngủ tiếp, cũng không biết lúc nào La Dự đã dém chăn cho hắn, lúc hắn tỉnh lại, trời đã sáng rõ.

La Dự đang ghé vào mép giường, nhíu mi, ngủ không an ổn lắm.

Bùi Diệc lẳng lặng nhìn y một hồi, khẽ thở dài một hơi.

Không lâu sau, La Dự cũng tỉnh, thấy hắn tỉnh rồi, cấp tốc ngồi dậy, dụi mắt, nhìn đồng hồ, “Tôi đi làm cho cậu chút đồ, cháo trứng muối, được không? Mua thêm hai vỉ bánh bao nhỏ?”

Bùi Diệc không muốn để ý đến y, nhưng nhìn quầng thâm đậm màu nơi đáy mắt y, vẫn gật đầu.

La Dự nở nụ cười, nâng tay vỗ vỗ lên chỗ da mặt không bị thương của hắn, thừa dịp hắn chưa nổi giận, nhanh chân ra khỏi phòng ngủ.

Bùi Diệc mở di động, hóa ra đã hơn tám giờ, có hai tin nhắn tới, là Đỗ Cảnh Lãng.

Hắn trựa tiếp gọi qua, Đỗ Cảnh Lãng có vẻ còn chưa rời giường, thanh âm lười biếng, từng câu từng câu trò chuyện với hắn, Bùi Diệc thấy tâm tình khá hơn nhiều.

Cúp điện thoại, đợi thêm một hồi nữa, La Dự về tới.

La Dự hỏi hắn, “Vừa gọi điện với ai đấy? Điện thoại cậu không thông được.”

Bùi Diệc nói qua loa, “Bạn.”

La Dự cũng không lưu ý mấy, “Không sao, chỉ là nhớ cậu thích ăn mấy thứ mùi vị đậm, thấy chỗ tiệm cậu thích ăn mì thịt bò năm mới vẫn không đóng cửa, nên định hỏi thử cậu muốn ăn hay không, mà mua về rồi, không ăn cũng không sao.”

Thanh âm Bùi Diệc có chút buồn bực, “Lấy ra đi.”

Hắn ăn từng chút từng chút mì, tâm tình lại phức tạp vạn phần, cuối cùng hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nói, “La Dự, vợ anh cũng không muốn tôi tiếp tục bên cạnh anh, lần trước nói chia tay, anh đồng ý đi, được không?”

“Buông tha cho tôi đi, xin anh.”

La Dự mở miệng, lần trước y còn có thể hợp lý đàng hoàng mà bác bỏ hắn, lần này lại chẳng nói nên lời.

Bùi Diệc bị thương cả người, không phải y làm, nhưng lại là lỗi của y.

Y chỉ nhẹ giọng, “Bạn bè người thân của cậu cũng không bên cạnh, mấy ngày tới, để tôi qua chăm sóc cậu đi.”

“Anh đừng đổi chủ đề.”

La Dự rũ mắt, lần đầu tiên để lộ một chút tâm tình yếu đuối, “Thương thế cậu lành thì tôi sẽ đáp ứng, có thể chứ? Tôi cam đoan.”

La Dự từ trước đến nay nói được thì làm được, Bùi Diệc thật ra rất tin tưởng điểm này, huống hồ, chính mình là vì một người đàn ông khác mà ép y chia tay, Bùi Diệc cũng có chút chột dạ, không nói thêm nữa.

Hắn vốn tưởng việc này cứ thế là xong, lại không ngờ, đại chiêu còn ở phía sau.

Mùng bảy, truyền thông tuông ra tin tức và hình ảnh hắn ẩu đả đánh nhau với quy mô lớn, khi đó hắn đã về với đoàn phim, mọi người đều lén bàn tán.

Đỗ Cảnh Lãng lo lắng cực kỳ, công việc của cậu ta rất tự do, liền lập tức bay qua, thấy thương thế của hắn đã tốt mới yên lòng, thế nhưng sắc mặt hoảng hồn lo sợ vẫn rất rõ ràng.

Bùi Diệc thừa cơ ôm lấy cậu ta, lần đầu tiên ôm thật lâu. Đỗ Cảnh Lãng ôm lại hắn, không phản kháng gì.

Mà La Dự chỉ gửi cho hắn một tin nhắn, “Xin lỗi, tôi sẽ xử lý, yên tâm.”

Trong vòng ba tiếng đồng hồ, toàn bộ tin tức bị gỡ xuống, hơn nữa ngày hôm sau đăng lên một chuyên đề tin tức từ thiện, hắn cũng có trong đó, nhưng không rõ ràng, có thể là vô tình làm người qua đường.

Tuy rằng hậu quả xấu đã tạo thành, nhưng y đã tận lực đè ảnh hưởng xuống thấp nhất.

Bùi Diệc gửi lại cho y một tin, “Cảm ơn anh.”

Đến lúc này, La Dự lại bắt đầu gọi điện thoại muốn níu kéo hắn, quậy hắn nhức đầu không thôi.

Chưa tới hai ngày, cư nhiên gặp được Khúc Ninh ở đoàn phim bên cạnh.

Kỳ thực từ vẻ mặt có thể nhìn ra được, cậu hiện tại rất hạnh phúc, Bùi Diệc cũng vui mừng tự đáy lòng.

Khúc Ninh luôn luôn nhiệt tình với tất cả mọi người, chân thành lại tha thiết, có đôi khi đụng vào tường, liền yên lặng lui lại, mà qua càng lâu, cũng có thể gặp được bạn tốt như thế.

Bùi Diệc nghĩ, một người như vậy, xứng đáng để những ai quen biết đều đối tốt với cậu.

Mà chính mình, cũng đã từng là một trong số đó, năm xưa dần dần xa cách, chỉ là chuyện không thể tránh.

Đối với cậu, bất tri bất giác liền tâm sự hết mọi phiền não ra.

Cũng không nói cho cậu biết Đỗ Cảnh Lãng đang ở đây, hắn nghĩ, có lẽ chờ sự tình xong xuôi, dẫn Khúc Ninh đi gặp thì tốt hơn.

Trở về khách sạn, vẫn còn trằn trọc, chỉ vì, trong điện thoại La Dự nói với mình y muốn ly hôn, đồng thời, chính là vì mình.

Hắn lúc đó thật khiếp sợ, chỉ nói lại hắn không để ý y có ly hôn hay không, bảo y đừng nên dây dưa mình nữa.

Hiện tại bình tĩnh lại, nỗi lòng liền hàng vạn hàng nghìn, hắn chưa bao giờ biết La Dự lại nghiêm túc như vậy, lại có cảm giác như La Dự lấy ly hôn làm cớ trói buộc mình.

Hắn quyết định, hắn nhất định phải tránh xa, hắn quyết định, ngày mai sẽ rõ ràng tỏ tình với Đỗ Cảnh Lãng.

Vội vàng đến mức tựa như không muốn chừa thời gian cho mình có cơ hội hối hận.

Đỗ Cảnh Lãng đỏ mặt đáp ứng, Bùi Diệc dẫn cậu ta về khách sạn, còn chưa vào cửa, liền không chờ được nữa, đè người ta dựa tường hôn tới.

Đỗ Cảnh Lãng nhiệt tình đáp lại hắn.

“Bùi Diệc?”

Hai tay La Dự đút trong túi áo khoác, đứng sau lưng bọn họ, thanh âm lạnh lẽo đến cực điểm, từ xa nhìn tới, lại tựa như có chút bình tĩnh lạ lùng.

Bùi Diệc kéo người ra khỏi ngực, mờ mịt nhìn y, không tính là khiếp sợ, chưa tới mức áy náy, muốn nói thật, chính là không ngờ y thật sự chạy tới tận đoàn phim này.

Đỗ Cảnh Lãng cũng rất kinh ngạc, cảm nhận được bầu không khí lúng túng.

La Dự chậm rãi đi tới, đứng vững trước mặt bọn họ, thậm chí còn khẽ mỉm cười.

Bùi Diệc nghĩ, chỉ có thể dùng một từ để khái quát.

Tràng Tu La.

Còn chưa kịp mở miệng, La Dự liền ra tay trước, y hung hăng giáng cho Đỗ Cảnh Lãng một bạt tay, hàng lang vắng vẻ, âm thanh vang đến Bùi Diệc cũng run lên.

Bùi Diệc nháy mắt giận không kềm được, tiến lên, “Anh làm gì!”

Một giây kế tiếp, La Dự nắm cổ áo hắn, giáng một quyền lên mặt hắn.

Hắn lệch đầu đi, khiếp sợ nhìn lại, thấy cả hàm dưới đau đớn.

La Dự bật cười một tiếng, “Bùi Diệc, cậu nếu sớm thừa nhận cậu câu được kẻ khác, tôi tất nhiên sẽ không dây dưa.”

“Chúc hai người, sớm ngày hảo tụ hảo tán.”

Lúc này, liền xoay người mở cửa căn phòng sát vách, bước vào không hề quay đầu.

Hai người Bùi Diệc nhìn nhau, Bùi Diệc giơ tay lên, muốn sờ lên bên má cậu ta bị đánh đến đỏ bừng.

Đỗ Cảnh Lãng lui lại, tránh ra.

Ngay từ đầu còn có chút mờ mit, hiện tại đã hiểu ra.

Bùi Diệc ngăn chặn kháng cự yếu ớt của cậu ta, trầm giọng nói, “Tiểu Lãng, không phải như em nghĩ… Anh sẽ xử lý tốt, tin anh.”

Đỗ Cảnh Lãng nhìn hắn thật sau, một lát sau, mới chịu gật đầu.

Bùi Diệc bị thương, trước đó bảo là muốn chiếu cố hắn, Đỗ Cảnh Lãng mới ỡm ờ cho hắn trả lại một gian phòng, hai người đến ở chung.

Đêm nay, không ai an ổn ngủ được, nhưng ngày hôm sau Bùi Diệc còn có phần diễn, rời đi từ sớm.

Đỗ Cảnh Lãng nhìn bóng lưng của hắn, chậm rãi rúc vào chăn, làm sao cũng không ngủ được.

Thích không? Cậu ta tự hỏi.

Thích chứ, trong đại học, cậu cũng từng quen hai người bạn trai, tốt nghiệp rồi, vì vấn đề phiền lòng với công tác, lại độc thân suốt hai năm, rồi gặp Bùi Diệc.

Nhưng nếu nói thích vô cùng, cũng không tới mức, chẳng qua là cảm thấy rất hợp với mình, tướng mạo anh tuấn, ôn nhu săn sóc, có thể cho mình cảm giác an toàn.

Hiện tại ngược lại xem ra, có một chút hiềm nghi cặn bã.

Thuận theo tự nhiên đi thôi, cuối cùng, một đoạn yêu đương, cũng chưa chắc đã định xuống được.

Điện thoại di động vang lên, tổ thảo luận công tác lại bắt đầu nói chuyện, tâm tình cậu lại phiền, kịch bản bị moi ra không ít khuyết điểm, hơn nữa thời gian cậu làm việc không dài, coi như là người mới, có đôi khi đổ công sức nhiều nhất cũng không thấy trên kịch bản có tên mình, trong tổ lại còn có một đồng sự luôn ghim cậu.

Thật phiền. Cậu ta hít một hơi thật sâu.

Con đường phát triển kế sinh nhai thật mờ mịt, trước đây cậu từng cho rằng mình tốt số kết giao được bạn trai hiện tại cũng không muốn tiếp tục nữa.

Nhắm mắt lại để mình bình tâm tĩnh khí một hồi, cậu ta nghe có người gõ cửa.

Lúc này không thể nào là Bùi Diệc về, vậy cũng chỉ có… người đàn ông cậu không biết tên kia.

Người nọ cao hơn cậu nửa cái đầu, thậm chí còn ôn hòa cười với cậu, nhưng Đỗ Cảnh Lãng lại thấy sợ, cả người nọ tỏa ra hơi lạnh, có cảm giác y là kẻ giết người không dao.

La Dự tự ngồi xuống, “Đỗ Cảnh Lãng, biên kịch, phải không?”

Tiếp đó, y lại nói ra công ty của mình, lớp đại học, cùng với cả địa chỉ nhà.

Đỗ Cảnh Lãng hỏi, “Làm sao anh biết?”

La Dự ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu ngồi đi, đứng làm gì? Đây không phải phòng của các người sao?”

Y đè nặng hai tiếng ‘các người’, lại chìa ra tấm danh thiếp.

La Dự, phó giám đốc Hải Ngu.

Đỗ Cảnh Lãng siết chặt tấm danh thiếp, Hải Ngu là công ty cậu một mực muốn vào sau khi tốt nghiệp, đáng tiếc cạnh tranh quá gay gắt, không thể như nguyện.

La Dự thấy cậu đờ ra, cư nhiên đưa tay sờ sờ gò má cậu ta, cười nói, “Tôi phát hiện cậu còn đáng yêu hơn Bùi Diệc, không thì tôi bao dưỡng cậu đi? Thế nào? Nâng cậu thành đại biên kịch.

Đỗ Cảnh Lãng khựng lại, né tránh, cười gượng, “La tổng, nếu tối qua anh không tát tôi một cái, nói không chừng tôi sẽ tin…”

La Dự thu tay, không thú vị nhún nhún vai, “Được rồi, tôi tới đây để bảo cậu rời khỏi Bùi Diệc.”

Đỗ Cảnh Lãng nhìn sang y, “Dựa vào đâu? Hắn nói tôi biết, hai người chỉ là quan hệ bao dưỡng.”

La Dự vẫn trầm ổn ung dung, “Nói thế này, phim điện ảnh của Thái đạo đang ở giai đoạn chuẩn bị, tôi có thể giúp cậu vào được tổ biên kịch của hắn lần này, cho dù chỉ là giúp một tay, viết viết mấy chi tiết nhỏ, nhưng tôi tin là cậu hiểu, trong lý lịch công tác của cậu, đây là một khoản có tác dụng cỡ nào.”

Thái đạo, chỉ cần một cái họ, cậu ta cũng biết là ai, cùng với địa vị trên trời trong giới của người nọ.

“Còn nữa, lúc tốt nghiệp cậu từng nộp sơ yếu lý lịch vào công ty chúng tôi, đúng không? Cậu có thể đi ăn máng khác.”

“Đương nhiên, tôi chỉ phụ trách mào đầu, còn tốt hay xấu, cần chính cậu nỗ lực.”

Đỗ Cảnh Lãng ngây ngẩn cả người, cậu ta muốn nói anh nghĩ có tiền có địa vị là có thể thu mua tình cảm của tôi sao? Thế nhưng lại nói không ra lời, đối với cậu đã tới bình cảnh sự nghiệp, mấy thứ này sức dụ dỗ quá lớn.

La Dự kề gần một chút, cười tà khẩy khẩy cằm cậu, “Có lẽ, cậu còn có thể suy tính một chút đề nghị bao dưỡng của tôi.”

Đỗ Cảnh Lãng nắm tay lại, nội tâm kịch liệt đấu tranh, cuối cùng nói, “Tôi đáp ứng anh! Không… Ý tôi là đề nghị trước đó!”

“Ngoan.” La Dự buông cậu ta ra, giơ giơ điện thoại di động, “Ghi âm rồi, không ngại đi.”

Đỗ Cảnh Lãng chán nản lắc đầu.

Diễn xong, tranh thủ thời gian nghỉ Bùi Diệc liền chạy về khách sạn.

Vừa vào cửa, liền ngây dại, Đỗ Cảnh Lãng ngồi bên giường, mà La Dự cư nhiên ở đóng, thong dong kéo ghế ngồi cạnh giường, cầm một quyển sách, quay về hướng ánh nắng chăm chú đọc.

Thấy hắn, La Dự khép sách lại, nói với Đỗ Cảnh Lãng, “Nói đi.”

Đỗ Cảnh Lãng nhắm mắt lại mở mắt, nhìn hắn, chậm rãi nói, “Xin lỗi, Bùi Diệc, chúng ta chia tay đi.”

Bùi Diệc không thể tin nổi, hắn cảm thấy mình nỗ lực lẫn phản kháng lâu như vậy, nháy mắt đều là trò cười, “La Dự! Anh đã làm gì?!”

La Dự ấn điện thoại, nó liền chậm rãi phát ra tập tin ghi âm.

Ba người đều không nói lời nào, mãi đến khi đoạn ghi âm ngắn ngủi phát xong.

“Tiểu Lãng… Em…”

Đỗ Cảnh Lãng vẫn nắm chặt chăn, lúc này trái lại rất trầm tĩnh, “Bùi Diệc, tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể nói thật xin lỗi, còn có, tôi không phải chỉ vì chuyện này mà muốn chia tay, muốn tổn thương anh. Tôi chỉ là, chỉ là nếu bắt tôi lựa chọn giữa tình cảm và tiền đồ, thứ tôi cho rằng quan trọng hơn vẫn là…”

Tuy rằng sự lựa chọn này, quả thực sẽ xúc phạm tới hắn.

Cậu kéo chiếc va ly đã được thu dọn xong xuôi, rời đi.

Vẻ mặt La Dự nhìn hắn rất thiếu đánh, Bùi Diệc vọt tới, cố sức giơ quả đấm lên, lại bị y nâng tay chặn lại.

Ánh mắt Bùi Diệc nổi lửa, “Anh cho rằng chỉ cần chia rẽ chúng tôi tôi liền trở về sao?”

La Dự đẩy hắn một cái, Bùi Diệc ngã ngồi lên giường.

La Dự nâng tay sửa sang lại quần áo, “Đừng hiểu lầm, tôi cũng chưa từng nói rằng cậu còn có thể trở về.”

Mỉm cười, “Chỉ là phá hủy được thứ tình cảm mà cậu cho là đích thực, tôi rất vui vẻ mà thôi.”

Một tháng, hai tháng, một năm, La Dự không hề liên lạc với hắn.

La Dự đi, thật sự rời đi, thật sự buông bỏ hắn.

Thế nhưng nghe người trong công ty bàn tán, y cũng thật sự ly hôn.

Lửa giận ngập trời tắt ngúm đi, lại nhen lên mất mác vô cùng vô tận.

Mềm mềm, chậm rãi, cũng không hề kịch liệt, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới, liền cảm thấy trong lòng trống rỗng vô cùng, trong miệng đắng ngắt.

Hắn đồng thời mất đi Đỗ Cảnh Lãng, còn có La Dự.

Hắn cho là hắn khôi phục tự do, có thể đi truy tìm cuộc sống mình muốn, thế nhưng, nửa đêm mộng về, hắn ôm lấy một thân ảnh mơ hồ, người nọ ôn nhu hôn hắn, nhẹ giọng gọi, “Tiểu Bùi.”

Hắn chìm trong mộng không muốn tỉnh lại, nghe thấy thanh âm y dịu dàng quanh quẩn bên tai, lại làm sao cũng thể thấy rõ mặt y.

Hắn sốt ruột, muốn gọi y ngẩng đầu, lại không cách nào khống chế chính mình trong mộng.

Tâm tình kịch liệt, liền thức tỉnh.

Hắn thở phì phò, đưa tay đến giữa hai chân, chậm rãi tuốt, lúc sắp tới cao trào, tựa như nghe thấy có người gọi hắn như trong mộng.

Tiểu Bùi.

Tiểu Bùi.

Đầu óc hắn trống rỗng, liền bắn ra.

Chỉ mới hừng đông, lại chẳng thể ngủ được.

Tâm tư rối bời, càng nghĩ càng đau lòng, liền lấy di động ra xem tình hình bạn bè.

Không nhìn còn đỡ, càng nhìn càng khổ.

Khúc Ninh rốt cuộc được như nguyện nuôi một con chó lông vàng thật to, rảnh rỗi liền theo Địch Giang nhà cậu ra ngoại ô dắt chó đi dạo.

Chú chó lớn vui vẻ chạy trên sân cỏ, Khúc Ninh liền chụp mấy tấm lên weibo khoe hạnh phúc.

Tuy rằng Địch Giang chẳng bao giờ có vẻ rạng rỡ, nhưng những chi tiết nhỏ cũng đủ rồi, có một tấm là Khúc Ninh nắm dây dắt, Địch Giang nắm tay cậu, ngón áp út hai người đeo nhẫn cặp, dưới ánh mặt trời tỏa ra tia sáng.

Trời xanh mây trắng cỏ biếc, còn có người yêu.

Hắn thật hâm mộ Khúc Ninh, nhưng không phải ước ao cuộc sống đó của cậu.

Mà là ước ao Khúc Ninh sống đến thuần túy, cậu từ ban đầu đã tự biết mình muốn cái gì, mất đi không hối hận, lấy được liền quý trọng.

Mà chính mình, quanh đi quẩn lại, từ đầu đến cuối nhìn không rõ lòng mình.

(3)

Lại tiếp qua hai tháng, hắn nhận được điện thoại từ gia đình, bảo rằng bà nội hắn có dấu hiệu tái phát bệnh, bác sĩ kiến nghị chuyển tới bệnh viện thành phố B, làm kiểm tra toàn diện.

Hắn vội vã chạy tới, lại phát hiện tất cả đã được lo liệu xong, mà La Dự, cư nhiên đã có mặt trong phòng bệnh.

Một năm không gặp La Dự.

Bước chân hắn khựng lại, khóe mắt lại hơi thấy ươn ướt.

La Dự thấy hắn, không hề có biểu tình gì đặc biệt, chỉ gật đầu, tựa như đối mặt với một người bạn bình thường đến không thể bình thường hơn.

Ngồi một hồi, La Dự lại dặn dò vài câu, liền đứng dậy cáo từ.

Mẹ Bùi theo y ra cửa, một đường tươi cười lấy lòng.

Thấy rõ ràng là nhờ vào con trai mới có thể trèo lên cửa quan hệ này, vậy mà thái độ con mình hiện tại lại lãnh đạm như vậy, thật sự quá là không biết tranh thủ.

Liền đẩy Bùi Diệc một cái, “Con đi tiễn người ta đi.”

La Dự cười khoát khoát tay, “Không cần.”

Bùi Diệc nhìn y, nhẹ giọng nói, “Đi thôi.”

La Dự không từ chối được, cất bước đi về phía trước, một đường trầm mặc.

Mãi đến khi có một người mặc áo blouse trắng gọi y, “Lão La! Chờ một chút!”

Hai người đều dừng bước.

Bác sĩ nọ xoa xoa trán, “Anh cần phải nghe theo lời dặn của bác sĩ đó, nhất định phải uống thuốc đều đặn, tái khám đúng hạn, đừng có tự dằn vặt mình, lại như lần trước nữa là không xong đâu.”

Bùi Diệc há miệng, níu tay áo y lại, vội vàng hỏi, “Anh làm sao?”

Bác sĩ đáp, “Anh ta…”

Lại bị La Dự ngắt lời, “Không có chuyện gì, tôi biết rồi, bác sĩ Lý cậu yên tâm.”

Bác sĩ cũng không nói nhiều, xoay người tiếp tục công việc của mình.

La Dự muốn lôi tay áo mình khỏi tay hắn, lại không lôi được, ánh mắt của đối phương vững vàng khóa chặt vào y, “Nói tôi biết, anh làm sao vậy?”

“Chuyện này không liên quan gì tới cậu.”

“La Dự!”

La Dự mở cửa xe, “Được rồi, không cần tiễn nữa, lần sau có tới tôi sẽ chọn lúc không có cậu, sẽ không quấy rầy cậu.”

Bùi Diệc vươn tay ra, lại thấy y dứt khoát xoay người mà đi, cảm thấy mình dường như sắp mất đi gấp bội.

Trở lại phòng bệnh, hỏi người nhà, mới biết được, việc trị liệu của bà nội thì ra vẫn là La Dự hỗ trợ sắp xếp, y hao tổn tâm trí, cũng không phải lần đầu tiên.

Bác sĩ ở quê biết bọn họ muốn chuyển viện, liền kiến nghị bọn họ trực tiếp tìm La Dự.

Không ngờ, La Dự thậm chí còn đích thân tới, tỉ mỉ chu đáo.

Bùi Diệc hít một hơi thật sâu, hắn không biết, không biết điều này ý là ra sao. Hắn có phải là còn có thể vãn hồi hay không?

Hắn suy đi nghĩ lại, lại đi tìm người bác sĩ Lý kia.

Bác sĩ Lý nhìn hắn, chỉ nói tháng trước La Dự làm một cuộc phẫu thuật, rất nguy hiểm.

Hỏi nhiều nữa, liên can đến sự riêng tư của bệnh nhân, bác sĩ Lý liền không muốn nhiều lời.

Dừng một chút, lại nói thêm, “Cũng không có chuyện gì lớn, tháng sau anh ta phải ra nước ngoài, có thể là qua bên đó làm phẫu thuật đi.”

Trong lòng Bùi Diệc khẩn trương, nếu phải ra nước ngoài trị bệnh, vậy khẳng định rất nghiêm trọng.

Hắn hận chết mình, bao giờ cũng lại bỏ lỡ, lại mất đi.

Tất cả xoắn xuýt, tất cả suy nghĩ tiến thoái lưỡng nan, vào giờ khắc này, toàn bộ chẳng là cái gì.

Sau khi tách khỏi hắn chừng mấy giờ, La Dự đứng trước cửa nhà.

La Dự nhìn qua mắt mèo, khẽ mỉm cười.

Biết hắn sẽ đến, lại không ngờ là nhanh như vậy.

Vừa mở cửa, tiểu tình nhân của y liền vọt tới trước ngực y, La Dự suýt nữa bị hắn đè ngã trên đất.

Sự bình tĩnh Bùi Diệc cố duy trì đã hoàn toàn biến mất, “Tôi sai rồi… Tôi yêu anh La Dự… Cho tôi trở về với anh đi, anh yên tâm chữa bệnh, tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt…”

Hai mắt hắn ướt nhẹp, La Dự ngã ngồi xuống thảm, lại nhìn hắn nửa quỳ xuống trước mặt mình.

La Dự còn muốn giữ thái độ lạnh lùng, nhưng lại không áp nổi cõi lòng đang muốn nhảy cẫng lên, nắm tay hắn kéo cả người qua, “Thực sự biết sai rồi?”

Bùi Diệc ôm lấy y, hôn lung ta lung tung, thiếu chút nữa hôn đến cả mặt y đều ướt nhẹp.

“Bệnh của anh có phải rất nghiêm trọng không? Anh nhất định phải uống thuốc đầy đủ, trị liệu cho tốt…”

La Dự nhướn mi, “Hửm?”

“Đừng giấu tôi.” Bùi Diệc ủ rũ, “Bác sĩ Lý nói hết cho tôi…”

La Dự nâng mặt hắn lên, “Cậu thật sự thích tôi.”

Bùi Diệc nghiêm túc nhìn y, “Thích.”

La Dự thở dài, “Thế nhưng tôi già thế này rồi, Bùi Diệc, cậu thật sự không ngại sao? Tôi không muốn lại phải giằng co với cậu từng năm lại từng năm…”

Bùi Diệc ôm lấy y nức nở, “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi…”

Trầm mặc ôm y, Bùi Diệc lại hỏi, “Được rồi, anh rốt cuộc bị bệnh gì?”

La Dự nói, “Tôi không có sinh bệnh.”

“Xin anh, anh đừng giấu tôi nữa. Bác sĩ Lý nói hết cho tôi biết, nếu không phải thì tháng trước anh tại sao phải phẫu thuật?”

“Lần đó uống nhiều rượu quá, xuất huyết bao tử, cũng may bệnh viện tới đúng lúc, hiện tại không sao rồi.”

“Vậy hắn nói tháng sau anh phải ra nước ngoài làm phẫu thuật, anh…”

La Dự đã không giấu được nụ cười, “Phẫu thuật? Không có, tôi chỉ là đi công tác thôi, không phải đi làm phẫu thuật…”

Bác sĩ Lý lại không thể vô duyên vô cớ lừa gạt mình, lừa gạt mình lập tức phản ứng kịp, vụt một cái đứng lên, “Hai người!”

La Dự thử thăm dò hỏi, “Bùi Diệc?”

Bùi Diệc buồn bực ngậm tăm không nói tiếng nào, thấy có chút tức giận, nhưng bây giờ vừa mới hợp lại, không thể tùy hứng mà hất tay rời đi được.

Lại nghe La Dự lo lắng nói, “Cho nên, những gì cậu vừa nói đều là gạt tôi? Hoặc giả, cái thích của cậu cần có một điều kiện, tôi ngã bệnh, cậu mới thích, tôi không ngã bệnh, cậu liền không thích?”

“Hay là nên nói, tôi không ngã bệnh, cậu mất hứng?”

Bùi Diệc nóng nảy, “Không phải!”

La Dự ngồi ngay ngắn, vẫy tay với hắn.

Bùi Diệc liền ngồi xuống ôm lấy y, “Xin lỗi, tôi chung quy là dễ kích động, tôi thích anh, là thật.”

La Dự cười gật đầu, chú chó khổng lồ nhà mình có chút ngu có chút ngơ, lại còn dễ nổi nóng, nhưng nếu mò đúng phương pháp vẫn rất dễ thuần hoá.

Hai người nhìn nhau đắm đuối, Bùi Diệc có chút động tình, dần dần cúi người, muốn hôn lên môi y.

La Dự ngăn hắn lại, nhíu mày, “Tôi còn chưa đáp ứng cậu đâu.”

Bùi Diệc bối rối.

Ý cười trên mặt La Dự càng sâu, “Cho cậu một năm, theo đuổi tôi, làm tôi cảm động đi.”

Cuối cùng hôn phớt qua khóe môi hắn, “Đương nhiên, một năm này nếu cậu làm thật tốt, sẽ có thưởng nha.”

Bùi Diệc cúi đầu, thất vọng ủ ê.

La Dự ép chính mình phải cứng rắn sắt đá, lời nói ra như nước tát ra ngoài, tuyệt đối không thể sửa!

Bất quá…

Ôm chú chó cỡ lớn nhà mình, nắm lấy tay hắn, “Hiện tại… Có muốn thử một chút không?”

Bùi Diệc lập tức hớn hở ra mặt, cởi quần áo y, từng bước từng bước hôn dần xuống dưới…

Một năm sau.

La Dự quấn lấy hông hắn, dùng đầu gối cọ cọ lưng y, nghi ngờ nói, “Sao lại bất động rồi?”

Hai mắt Bùi Diệc lấp lánh, “Hôm nay không phải đủ một năm rồi sao?”

La Dự nâng thắt lưng, hậu huyệt co rút siết hắn một chút, nghe vậy cười nói, “Còn thiếu một ngày, tôi vẫn luôn tính toán chính xác đây.”

Bùi Diệc bị siết đến tê dại cả da đầu, liền đè vai y xuống, nâng cánh mông trắng nõn lên, nắm trong tay hung hăng bóp bóp.

Dọc theo cánh mông xuống phía dưới, Bùi Diệc thử đưa một ngón tay vào thêm, La Dự bị đau, rên rỉ lại lên cao một tầng, nhưng trong đó, rõ ràng có chứa đựng thích thú.

Cao trào qua đi, Bùi Diệc ôm y, một tay còn đang mò loạn, mò xuống cánh mông còn ướt nhẹp, liền cười giơ tay lên cho y nhìn, “Anh xem… toàn là nước…”

La Dự yếu ớt liếc hắn, “Cậu thích không?”

“Thích.”

“Cậu trước đây rõ ràng luôn lấy chuyện này mắng tôi! Ông đây lúc đó đã muốn nói! Tôi không ướt thì cậu thoải mái nổi sao!”

Bùi Diệc cảm thấy miệng mình thật sự quá hèn, không ngừng rối rít nhận sai.

Nhắc đến chuyện cũ, La Dự có chút tức giận, cũng không biết khi đó mình mắc cái gió gì, lại phải thận trọng như thế với một tiểu minh tinh mình trả tiền bao dưỡng.

Ừ, mặc dù bây giờ cũng không tính là hãnh diện gì.

Dỗ dành không có hiệu quả, Bùi Diệc đơn giản đè y, lại một lần nữa cắm vào.

La Dự nếm được cảm giác vui sướng, liền tự động quấn lấy.

Bùi Diệc vuốt ve tấm lưng trơn tuột của y, dưới thân bị cái miệng nhỏ nhắn vừa ấm vừa ướt của y siết, thấy thoải mái vô cùng.

La Dự ưỡn ngực, dâng viên thịt đỏ bừng sưng to tới tận miệng hắn.

“A —— Tiểu Bùi —— Tiểu Bùi ——”

Bùi Diệc khựng lại, liền ôm y chặt hơn nữa.

Tình triều mãnh liệt dịu xuống, Bùi Diệc lấy điện thoại di động đưa ra trước mặt y, “Nhìn này, mười hai giờ.”

La Dự bật cười, “Cậu cứ gấp đến thế à?”

Bùi Diệc không nhúc nhích, nhìn y.

La Dự tiến tới, cùng hắn hôn sâu một hồi, “Được rồi, bạn trai bé bỏng của tôi, tôi thích cậu, hiện tại, nằm xuống, ôm tôi ngủ nào.”

Phiên ngoại hoàn.

-----------------------------------------------

Không biết mọi người nghĩ sao nhưng mình thấy chẳng ai sai cả, Bùi Diệc suy nghĩ hành động của riêng bản thân anh ta, lúc mới 20 tuổi đã "bán" thân cho một ông chủ để được bao dưỡng, nói không ảnh hưởng tới anh ta nói xạo. Cho nên Bùi Diệc chỉ như số đông người khác thôi, vốn ngay từ đầu quan hệ của bọn họ đã rất phức tạp rồi. Về phần La Dự, mình nghĩ nếu gặp một kim chủ như bác đây thì chắc mình cũng fell in love với ổng mất, khí chất daddy ngời ngời không phải sao, chỉ khác cái nằm dưới thôi kkk... Anyway, chuyện của 2 người đã một cái kết rất viên mãnh rồi *tung bông* À bật cho mấy bạn không theo dõi cốt truyện chính biết một tin : La Dự hồi trước chính một ông già bụng bia đó, sau này mới giảm cân tềnh iu >< giảm cân xong mlem quá trời kkk...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: