Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Tác giả: Trì Tổng Tra.

Cố Bảo có ảo giác bầu không khí như đang giương cung bạt kiếm nhưng trong hiện thực. Bùi ĐÌnh đax lùi về sau một bước, cánh tay bị đẩy buông thỗng bên người, giọng nhẹ nhàng nói:" Trên đất có mảnh thủy tinh, đừng bước tới kẻo bị thương".
Một câu này như một đấm đánh vào bông làm cậu có cảm giác cậu mới là kẻ xấu xa nhất.
Cố Bảo dời tầm mắt:" về sau, đừng tới nhà tôi, cũng đừng tới trường tìm tôi nữa. " Cậu cứ thế hạ một mệnh lệnh mà phân rõ giới hạn giữa hai người.
Bùi Đình sớm đã nghĩ mình chuẩn bị tâm lý rất tốt,cũng lường nhiều trường hợp sẽ sảy ra nhưng vạn lần không nghĩ được rằng, hiện thực khác xa tưởng tượng như thế. Cảm giác thống khổ đến tột độ làm anh chảng thể duy trì chút thể diện cuối cùng.
Cố Bảo nhìn chằm chằm lên bồn hoa, đó là bồn hoa nơi lần đầu tiên Cố Bảo cắt những nhành hoa đẹp nhất tặng cho Bùi Đình. Nó được đặt ngoài ban công, hiện giờ nó đã được Thang Ngọc Mỹ chăm sóc rất tốt

Đột nhiên một cỗ thương tâm dâng lên, cảm giác phản bội lại ngập trong đầu tưởng đã có chút thanh tỉnh của cậu.

Trong đoạn thòi gian ngắn này, cậu hận Bùi ĐÌnh, ghét đối phương, buồn bực vì đoạn tình cảm này, sợ hãi ký ức đêm đó. Nhưng Bùi Đình đối với cậu lại vẫn như trước, rất tốt, là thật lòng tốt. Mặc kệ là bên ngoài có mục đích gì, Bùi ĐÌnh đối với cậu càng tốt hơn. Cậu coi Bùi đình là người bạn tốt nhất
Đến lúc này Cố Bảo đã rõ ràng ý thức được mọi việc, càng rõ hơn trong khoảng thời gian khổ sở này không chỉ vì Bùi ĐÌnh ôm tâm tư đó với cậu mà còn vì cậu suýt chút nữa bị người cậu coi trọng, tin tưởng nhất xâm phạm. Cậu rối ren hơn cả chính là vì Bùi Đình đã làm ra loại sự tình này, liệu về sau, quan hệ của họ liệu có thể như trước không?

Cố Bảo cố kìm nước mắt đang chực chảy mà quay lưng đi:" Anh về đi"
Thật lâu sau lưng cũng chẳng có tiếng động. Thang Ngọc Mỹ gọi giúp việc tới quét dọn những mảnh ly bể trên nền. Bà cảm giác được bầu không khí căng thẳng đến kì lạ nhưng cũng chỉ cho rằng là chuyện của mấy đứa trẻ cãi nhau. Bà kéo Bùi Đình về hướng phòng khách nói rằng nơi đó có hoa quả mà cậu thích, còn lấy ra một ít đồ uống hỏi Bùi ĐÌnh thích loại nào.
Bùi ĐÌnh cuối cùng vẫn ở lại mà ăn một bữa cơm tại Cố gia.
Mọi người dùng bữa trong phòng ăn của Cố gia. Trên bàn ăn hình chữ nhật bày ra rất nhiều món ngon, Cố Bảo vốn không có khẩu vị, cậu vẫn chưa khỏi bệnh nên không thể ăn thịt cá dầu mỡ gì. trước mặt cậu chỉ có hương vị nhạt nhẽo của tô cháo.
Cố Bảo yên lặng rũ mắt nhìn muỗng cháo. Cố Chính và Bùi ĐÌnh nói chút chuyện phiếm với nhau. Bùi Đình vốn không giống những người trẻ tuổi khác, lúc muốn cùng người khác trò chuyện, anh có thể tiếp được rất nhiều chủ đề,lại có thể hợp ý mà ném ra những câu chuyện vừa ý người đối diện.
Cố Chính ngày càng hứng thú trò chuyện, đến lúc bị Thang Ngọc Mỹ đá chân dưới bạn nhắc nhở ông đừng quá mức mới yên được một chút. Bùi ĐÌnh là đến thăm Cố Bảo, cái chú này lại cứ nhất định phải lôi người ta nói chuyện không tha làm gì.
Cố Chính đã ở tuổi trung niên, sự nghiệp có thành tựu, nhưng mười mấy năm yêu chiều vợ, lại sợ vợ đã thành quen, vợ yêu của ông chỉ cần liếc mắt, ông liền chẳng dám hé răng.
Dùng bữa xong, Thang Ngọc Mỹ lôi kéo Cố Chính ra ngoài cho tiêu cơm, để Cố Bảo ở lại với Bùi Đình
Cố Bảo mân mê chén cháo từ lúc ăn cơm đến giờ thế mà vẫn còn hơn một nửa. Nếu không phải vì cháo đã nấu đến nhừ cả thì chắc có người nghi ngờ cậu gắp từng hạt bỏ trong miệng để nếm mất.

Không thấy ngon miệng là thật, nhìn Bùi Đình ăn không vô cũng là thật. Cố Bảo đem thìa buông xuỗng tại ra tiếng vang nhẹ nhẹ. Bùi Đình trầm mặc ngồi đối diện cậu bông chốc những tài năng gợi chuyện, xã giao linh hoạt vừa rồi còn ứng phó với cha cậu tài biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bùi Đình ở trước mặt cậu, câu nệ giống như một tội nhân. Cố Bảo cảm thấy cho dù cậu có đem chén cháo còn lại này hắt lên mặt Bùi Đình, người này cũng sẽ không tức giận, ngược lại để cậu tùy ý thích làm gì thì làm cho hả giận.

Thấy Bùi Đình như vậy, Cố Bảo cũng chẳng dễ chịu là bao. Cậu thở dài, Bùi Đình lập tức nhìn cậu, đây là lần thứ hai hai người đối diện kể từ tối đó.
Cố Bảo không tránh không né, cậu nhìn kỹ dáng vẻ của Bùi Đình, nhưng Bùi Đình lại tránh ánh mắt cậu. Anh trước mặt cậu từ trước đến giờ luôn tự tin, dáng vẻ Bùi Đình thành thục quan tâm, chăm sóc, bây giờ lại không có chí tiến thủ lại, hèn mọn, không dám nói xin lỗi, cũng không biết nên nói.
Bùi Đình hôm nay đến đây là làm cái gì, thật sự chỉ đơn thuần là thăm hỏi cậu sao?

Cố Bảo mím môi, cảm thấy mình đã đoán ra chân tướng.

Tại sao phải đến thăm cậu, bởi vì thích cậu. Hết thảy bắt đầu, đều là vì phần tình cảm không nên có này. Cố Bảo mệt mỏi đứng dậy, muốn lên lầu. Cậu không muốn nói câu tiễn khách, chỉ mong Bùi Đình có thể tự hiểu. Nhưng Bùi Đình không tự giác như vậy, anh đi theo sau cố Bảo, từng bước lặng lẽ đưa cậu lên lầu

Cố Bảo cho rằng mình sẽ sợ, bóng ma tâm lý sẽ càng nặng nề hơn. Thế nhưng khi tiếng bước chân của Bùi Đình phía sau, cậu vậy mà không có bao nhiêu sợ hãi. Tình trạng ngày hôm nay có thể là vì anh trong tiềm thức vẫn như cũ, đánh mất tín nhiệm của đối phương.
Cố Bảo hiện giờ thật muốn mắng bản thân mình ngu ngốc, nhưng cậu chẳng làm gì được mà cứ mặc kệ Bùi đình không nhanh không chậm mà theo sau, mai đến khi Bùi ĐÌnh đến lầu 2, Cố Bảo mới không tiếp tục đi vào phòng ngủ mà tới ghế salon ngồi xuống:"Rốt cuộc thì anh muốn gì?"

Bùi ĐÌnh không tiếp tục lại gần, anh luôn cẩn thận mà duy trì khoảng cách với cậu kể từ lúc Cố Bảo nói anh ghê tởm. Anh sợ đến gần cậu quá sẽ làm cậu càng chán ghét anh hơn. Lúc này anh như đứa trẻ mắc lỗi, lúc nào cũng thấp thỏm dò xét ánh mắt của người kia. Chính bản thân anh khó chịu, anh cũng không quan tâm. Tất cả bản năng đều chỉ quan tâm đến cảm giác của cậu.
Bùi Đình thấp giọng nói:" Cho dù em không muốn nhận lời xin lỗi này, thì anh vẫn xin lỗi". " Đêm đó là anh uống say, phạm phải sai lầm lớn. Em chán ghét anh cũng được, ghê tởm anh cũng được hoặc là báo cảnh sát anh cũng chấp nhận.
Cố Bảo một tay che lại mặt, đột ngột phát ra một tiếng cười : "Báo cảnh sát cái gì chứ, Anh đã làm gì tôi sao?"

Bùi Đình lần nữa trầm mặc xuống, Cố Bảo thả tay xuống, mặt lại không nâng lên : "Bùi Đình, tôi sẽ không báo cảnh sát, cũng không muốn nói lại chuyện đêm đó nữa, tôi muốn quên tất cả."

" Hơn nữa, tôi không rớt thịt cũng chẳng trầy da, nói ra lại khiến người khác chê cười tôi ra vẻ". Cố Bảo tự giễu

Bùi Đình lại nghe không nổi lời tự giễu của Cố Bảo : "anh biết anh làm em tổn thương."

Cố Bảo sửng sốt, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, xấu hổ vùi đầu xuống dưới, trầm mặc không nói.

Bùi Đình hồi lâu mới bình tĩnh lại: "Cho dù bây giờ có nói bao nhiêu lời xin lỗi, cũng không còn ý nghĩa gì thì phải, dù anh muốn bồi thường cho em, em cũng sẽ không muốn".
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống thảm, Cố Bảo không hề ngẩng mặt lên, thậm chí cậu còn cảm kích ánh vì ánh sáng nơi này không tốt.

"Cố Bảo, nếu có thể, anh ước rằng cả đời này em không bao giờ biết đến tình cảm của anh dành cho em." Bùi Đình chân thành nói.

Bùi Đình: "Anh muốn ở bên cạnh em, cũng muốn làm bạn tốt nhất của em."

"Nhưng anh đã làm hỏng mọi thứ rồi phải không." Bùi Đình chua xót nói.

Một dòng nước mắt rơi xuống mắt thấm ướt một khoảng trên thảm, Cố Bảo vừa thở hồng hộc vừa ủ rũ trả lời: "Đúng vậy, anh thay đổi* rồi."

Bùi Đình nhẹ giọng hỏi: "Chiếc xe kia còn ở câu lạc bộ, em còn cần không?"

Cố Bảo không nói lời nào, Bùi Đình nói: "Giữ lại đi, quà sinh nhật lần thứ mười tám anh không con cơ hội tặng cho em được, vậy thì quà sinh nhật mười bảy này xin em giữ lại đi." Anh dùng giọng điệu cầu xin.

Bùi Đình: " Dạ dày em hai lần vấn đề rồi, ở trường nhớ chú ý chế độ ăn uống."

Anh lảm nhảm và nói rất nhiều điều. Tất cả những gì có thể nghĩ ra, điều gì cần chú ý, cần nhắc nhở, anh ấy đều nói hết một lượt. Anh sợ Cố Bảo cho rằng mình đang tỏ vẻ nên nói rất ngắn gọn. Nhưng biết làm sao được, anh biết đây sẽ là lần cuối cùng họ nói chuyện với nhau. anh không nhịn được mà muốn nói thật nhiều, thật nhiều hơn.
Anh ngồi trên bậc thang, nhìn Cố Bảo với ánh mắt đầy lưu luyến như muốn ghi sâu từng đường nét của người kia vào tim mình.

Cố Bảo mềm lòng, không đuổi anh đi nữa, thậm chí còn đứng đó dung túng cho anh đang nhiều lòi mà nhắc nhở mình.
Đến khi lời dặn dò cuối cùng, đều đã dặn dò xong, cả hai lại rơi vào khoang không im lặng.

Bùi Đình đứng lên, chỉnh lại quần áo, trịnh trọng nói những gì đã chuẩn bị trong mấy ngày qua: "Đừng lo lắng, anh sẽ không tới tìm em nữa."

Cố Bảo khuỵu gối, bước đến sô pha, mặt vùi trong cánh tay mình, chỉ lộ ra cái cổ mỏng manh tái nhợt, nếu không phải thân thể không run, Bùi Đình còn tưởng rằng cậu đang khóc.

Ánh mắt Bùi Đình nặng nề mà nhìn Cố Bảo thật sâu lần cuối, sau đó anh đi về phía Cố Bảo, phá vỡ khoảng cách an toàn giữa họ.

Cố Bảo dường như cảm giác được, cũng không ngẩng lên, chỉ vùi mặt vào sâu hơn, bả vai rõ ràng nhô lên, trong khoảng thời gian ngắn liền gầy đi rất nhiều.

Giữa khoảng hai đầu gối, Cố Bảo nhìn thấy giày của Bùi Đình dừng ở trước mặt cậu, giẫm lên tấm thảm vừa mới ướt đẫm nước mắt. Cậu nghe thấy Bùi Đình nói: "Bảo bối, anh đi đây."

Như mọi khi, Bùi Đình thực sự đã nói điều này rất nhiều lần, lúc anh đi làm, lúc đưa cậu về nhà, khi đang ăn tối với nhau bị công ty gọi xử lý công việc, khi ở bệnh viện với cậu, hay vào sáng sớm anh đến.

Chỉ có điều lần này, Bùi Đình là thật sự rời đi. Anh sẽ không bao giờ quay lại nữa, cũng không xuất hiện ở trước mặt cậu nữa, gis như lời anh hứa.

Bùi Đình muốn xoa đầu Cố Bảo, nhưng tay không tự chủ mà dừng lại giữa khoảng không. Anh sợ Cố Bảo sợ hãi. Anh quay người, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, cho đến khi Cố Bảo không còn nghe thấy tiếng bước chân ấy nữa.
Cố Bảo không nhúc nhích, cậu ngồi rất lâu ở trên sô pha, tựa như một bức tượng xây bằng tuyết lãnh lẽo và đơn bạc, sẽ không có đèn của người kia rơi trên người cậu nữa, người từng quan tâm và bao dung cậu, người từng đối xử tốt với cậu từ nay sẽ không còn gặp lại nữa.

Lúc Thang Ngọc Mỹ và Cố Chính trở lại, đại sảnh đã chẳng còn ai, dì giúp việc cũng đã rời đi, Thang Ngọc Mỹ leo lên cầu thang gọi Cố Bảo. Bà thấy cậu vẫn còn lặng lẽ ngồi trên sopha mà hoảng sợ, vừa định nói sao cậu còn ở đây mà cũng không chịu lên tiếng cũng không bật đèn thì thấy cậu nâng khuôn mặt khỏi cảnh tay mà bật khóc. Thang Ngọc Mỹ chưa bao giờ thấy Cố Bảo khóc như thế, tự như cả thế giớ đều sụp đổ vậy. Bà nghe thấy tiếng con trai nức nở mà lớn giọng: "Mẹ ơi, mẹ ơi! Con khó chịu quá!"
Thang Ngọc Mỹ luống cuống tay chân, cho rằng cậu bị bệnh chưa khỏi hẳn sảy ra chuyện gì liền chạy tới ôm lấy Cố Bảo. Con trai bà từ khi lên tám tuổi đến giờ chưa từng khóc thương tâm đến thế, chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy ?!

Thang Ngọc Mỹ cũng muốn khóc: "Con rốt cuộc làm sao vậy, nói cho mẹ biết, đã xảy ra chuyện gì? Đau chỗ nào, chúng ta đi bệnh viện nhé?"

Cố Bảo nức nở lắc đầu trong vòng tay của mẹ, lẩm bẩm nói: "Con sai rồi mẹ ơi, từ đầu đến cuối con đều sai rồi?"

Thang Ngọc Mỹ ôm chặt con trai, sờ sờ đầu cậu mà an ủi.

Cố Bảo nắm chặt áo của mẹ mình khóc đến khàn cả giọng: "Sao lại thế này, thật đáng ghét, đáng ghét như vậy, tại sao không thể giống như trước đây!"

Thang Ngọc Mỹ không hiểu con trai mình nói gì , lại không ngại vì không cảm nhận được sự đau lòng của con trai. bà chẳng biết làm gì ngoài ôm chặt con mình vào lòng mà an ủi.

Cố Bảo khóc đến nức nở mà ngắt quãng, cuối cùng nhẹ nhàng trong lòng ngực Thang Ngọc Mỹ nói: "Con không sợ anh ấy nữa, cũng không còn gặp được anh ấy nữa rồi."

"Con làm mất một người rất quan trọng rồi, anh ấy sẽ không bao giờ trở lại bên con nữa rồi".

___________

*"Đúng vậy, anh thay đổi* rồi.": dịch là " anh tạp rồi", anh vặn vẹo rồi nhưng nó nặng quá nên để z cho dễ chịu.

__________________________________
Bao giờ mới hết ngược nhau đây!! đau lòng quá. Bảo Bảo ngươi thật ngu ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro