
Chương 1
Ngày hôm nay lại bắt đầu như bao ngày bình thường khác. Lam Huyên thức dậy lúc 7 giờ sáng, vươn vai, nhìn ra ngoài cửa sổ với một tâm trạng không thể tả. Cô đã có một đêm không ngủ đủ giấc vì phải ôn bài cho bài kiểm tra cuối kỳ. Cảm giác mệt mỏi vẫn đeo bám cô, nhưng Lam Huyên biết mình phải tiếp tục. Cô lười biếng đứng dậy, thay đồ rồi xuống dưới nhà.
"Mẹ ơi, con đi học đây" Lam Huyên nói với mẹ cô, khi bà đang chuẩn bị bữa sáng dưới bếp
"Ăn sáng trước đi đã, con không cần phải vội vã thế" Mẹ cô từ trong bếp gọi vọng ra
Lam Huyên mỉm cười và lắc đầu, biết rằng mẹ luôn lo lắng cho cô, nhưng cô không muốn làm trễ giờ học của mình. Dù sao, cô cũng đã quen với việc tự mình chăm sóc bản thân trong những ngày học bận rộn này
—————
Bạch Thiên Kiêu là người không bao giờ lãng phí thời gian. Anh thức dậy từ 5 giờ sáng, chăm chút từng chi tiết nhỏ trong công việc. Ngày hôm nay không ngoại lệ. Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, Bạch Thiên Kiêu nhanh chóng tới công ty. Từng bước anh đi luôn chắc chắn, không có chút gì thừa thãi
Trợ lý Trương Kiên Mẫn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi tài liệu cho cuộc họp
"Chủ tịch, cuộc họp về các dự án mới bắt đầu lúc 9 giờ. Chúng ta cũng có cuộc gặp với đối tác sáng nay" Trương Kiên Mẫn thông báo khi Bạch Thiên Kiêu bước vào văn phòng
"Được rồi, cậu chuẩn bị tốt đi, đừng để có bất kỳ sai sót nào" Thiên Kiêu nói, ánh mắt sắc lạnh và quyết đoán, không hề có chút do dự
Mọi thứ đã được lên kế hoạch từ trước, và không có gì có thể làm anh chệch hướng. Bạch Thiên Kiêu không thích để công việc dừng lại, tất cả mọi thứ đều phải được điều hành với hiệu quả cao nhất
Sau khi tan học, Lam Huyên cùng với Lệ Hoa đến quán cà phê gần trường. Lệ Hoa là người bạn thân duy nhất mà cô có thể trò chuyện thoải mái, xả stress sau những giờ học căng thẳng
"Lâu rồi cậu không rủ mình đi đâu, hôm nay có hứng thú đi đâu không?" Lệ Hoa vui vẻ hỏi
Lam Huyên mỉm cười, ngồi xuống đối diện : "Hôm nay mình mệt lắm, chỉ muốn uống một ly cà phê rồi về nhà học thôi"
Lệ Hoa liếc cô một cách đầy hiểu biết : "Cậu cứ mãi học bài thế, chẳng bao giờ chịu thư giãn gì cả. Đừng lúc nào cũng làm việc quá sức đấy nhé"
"Để lát nữa mình sẽ xem qua vài bài tập nữa rồi nghỉ" Lam Huyên cười nhẹ : "Cậu biết mình phải chuẩn bị cho bài kiểm tra tuần sau"
"Không cần lúc nào cũng học đâu" Lệ Hoa thở dài : "Cậu còn trẻ mà, cũng có quyền sống thoải mái một chút chứ"
Chiều hôm đó, khi Lam Huyên về nhà, cô nhìn thấy ba. Ông Tống Minh Hải, đang làm việc trong phòng khách. Ông là một người cha nghiêm khắc nhưng luôn yêu thương con cái hết mực. Lam Huyên ngồi xuống cạnh ông, hỏi han
"Ba, hôm nay công việc ổn không ạ?" Lam Huyên hỏi, ngước nhìn ba mình
Tống Minh Hải ngẩng lên, nhìn con gái với ánh mắt ấm áp : "Vẫn ổn con à, tối nay có một bữa tiệc nhỏ, con có thể tham gia được không?"
Lam Huyên hơi ngạc nhiên : "Vậy có chú Bạch không ạ ? Lâu rồi con chưa gặp chú ấy"
"Đương nhiên là có rồi, chú Bạch rất bận nhưng thỉnh thoảng cũng tham gia những bữa tiệc nhỏ của gia đình chúng ta" Ông cười nói
Lam Huyên chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Cô biết rằng dù cho cô có nghĩ thế nào về mối quan hệ giữa mình và chú Bạch, ba cô chắc chắn sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện đó
Tối đó, sau khi công việc hoàn thành, Bạch Thiên Kiêu quyết định ghé qua bữa tiệc mà Tống Minh Hải tổ chức. Anh không thích tham gia những cuộc tụ họp này, nhưng vì tình bạn với Minh Hải, anh luôn tôn trọng yêu cầu của bạn
Ngôi biệt thự của gia đình họ Tống sáng rực trong ánh đèn vàng ấm áp, nổi bật giữa khu phố thượng lưu. Những chiếc xe sang nối đuôi nhau đỗ trước cổng, khách khứa ăn mặc chỉn chu bước xuống, không ai không mang dáng vẻ tự tin và phong thái của tầng lớp thượng lưu. Bên trong, bữa tiệc được chuẩn bị chu đáo, mọi chi tiết đều toát lên sự tinh tế. Bàn tiệc dài phủ khăn lụa trắng, điểm xuyết những đóa hoa tươi nhập khẩu, kết hợp với ánh nến lung linh. Tiếng nhạc piano từ dàn nhạc sống vang lên nhẹ nhàng, làm nền cho những cuộc trò chuyện rôm rả
Tống Minh Hải, chủ nhân bữa tiệc, đang tiếp đón khách khứa với nụ cười tươi và phong thái tự tin quen thuộc. Ông đang trò chuyện với vài người bạn cũ trong giới kinh doanh thì ánh mắt ông bắt gặp bóng dáng quen thuộc vừa bước vào
"Bạch Thiên Kiêu! Cuối cùng cậu cũng đến!" Tống Minh Hải bước lại gần, hồ hởi vỗ vai người em kết nghĩa của mình
Bạch Thiên Kiêu khẽ gật đầu, dáng người cao lớn và phong thái trầm ổn khiến anh nổi bật ngay cả giữa những doanh nhân thành đạt trong phòng. Bộ vest đen may đo hoàn hảo, kết hợp với chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay, càng làm anh thêm phần cuốn hút
"Xin lỗi anh, công ty hôm nay hơi bận nên đến trễ chút" Bạch Thiên Kiêu đáp, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần lịch sự
"Tính cậu lúc nào cũng vậy, làm việc quên cả giờ giấc. Nhưng hôm nay là tiệc gia đình, cậu cứ thư giãn một chút đi" Tống Minh Hải cười, rót thêm một ly rượu vang rồi đưa cho anh : "Uống đi, tối nay anh không cho cậu viện cớ trốn về sớm đâu"
"Vâng" Thiên Kiêu nhấp một ngụm rượu, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ. Dù gương mặt anh vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng sự thân thiết với Minh Hải khiến anh bớt phần xa cách
Trên tầng hai, Lam Huyên đứng trước gương, khẽ chỉnh lại chiếc váy trắng ngà đơn giản nhưng tinh tế. Cô hít một hơi thật sâu, cố xua đi cảm giác bồn chồn trong lòng. Dù đây không phải lần đầu cô tham gia những bữa tiệc như thế này, nhưng sự xuất hiện của Bạch Thiên Kiêu tối nay khiến mọi thứ trở nên khác biệt
Bước xuống cầu thang, cô lập tức thu hút ánh nhìn của không ít người. Mái tóc đen dài thả nhẹ, đôi mắt sáng và nụ cười mỉm mang đến vẻ đẹp trong trẻo nhưng không kém phần trưởng thành. Dù vậy, trong lòng cô lại có chút e dè, đặc biệt khi ánh mắt cô lướt qua đám đông và nhìn thấy Bạch Thiên Kiêu đang đứng ở góc phòng
Cô bước tới gần, mỉm cười chào ba mình trước khi nhìn sang Bạch Thiên Kiêu : "Chào chú Bạch" Cô khẽ nói, giọng nhỏ nhẹ
Bạch Thiên Kiêu quay sang nhìn cô, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, anh khẽ gật đầu, giọng nói trầm và dứt khoát: "Chào cháu"
"Cậu xem, con bé lớn thật đấy" Tống Minh Hải xen vào, nở nụ cười tự hào : "Ngày nào còn chạy quanh nhà, giờ đã biết cách ăn diện thế này rồi"
Bạch Thiên Kiêu không nói gì thêm, ánh mắt anh lướt qua cô một lần nữa rồi chuyển sang những vị khách khác trong phòng : "Cháu trông trưởng thành hơn nhiều rồi đấy, nhưng đừng quên nhiệm vụ chính là học hành. Tập trung vào những gì quan trọng trước đã"
Câu nói của anh khiến Lam Huyên hơi khựng lại. Cô khẽ mím môi, cố giữ giọng bình thản : "Cháu vẫn học rất tốt mà, ba cháu cũng nói vậy đấy"
"Thế thì tốt" Anh trả lời, ánh mắt không để lộ cảm xúc
Bữa tiệc kéo dài đến tối muộn, khách khứa dần di chuyển ra sân vườn để tận hưởng không khí mát lành. Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng treo cao hắt xuống, hòa quyện với tiếng nhạc dịu dàng, tạo nên một không gian lãng mạn nhưng không kém phần sang trọng
Lam Huyên bước ra sân, tìm một góc yên tĩnh để ngồi xuống. Cô hít thở thật sâu, cảm nhận không khí trong lành thấm vào lồng ngực. Dù là con gái út của Tống Minh Hải, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy hoàn toàn thoải mái trong những bữa tiệc như thế này
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên từ phía sau. Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt của Bạch Thiên Kiêu. Anh đứng đó, tay đút vào túi quần, ánh nhìn trầm tĩnh hướng về phía cô
"Sao lại ngồi đây một mình?" Anh hỏi, giọng nói đều đều nhưng không mang ý trách cứ
Cô mỉm cười nhẹ : "Cháu muốn ra đây hít thở một chút, trong kia đông người quá"
Anh nhìn cô một lúc, như đang đánh giá điều gì đó : "Cháu không quen với những bữa tiệc thế này à?"
"Không hẳn là không quen" Cô đáp, giọng nhỏ lại :"Nhưng cháu không giỏi giao tiếp với những người lớn tuổi hơn mình"
"Cháu không cần phải ép bản thân làm những gì cháu cảm thấy thoải mái" Anh nói, giọng không thay đổi nhưng lời lẽ có phần dịu đi
"Chú lúc nào cũng như vậy" Cô bất chợt lên tiếng, đôi mắt hướng về anh : "Chú luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người, kể cả cháu"
Bạch Thiên Kiêu hơi nhướng mày trước câu nói của cô. Anh không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn cô một lúc rồi khẽ cười nhạt : "Khoảng cách là để bảo vệ chính mình. Không phải ai cũng đáng để mình quá gần gũi, cháu hiểu không?"
Lời nói của anh khiến cô im lặng. Cô hiểu ý anh, nhưng sâu trong lòng vẫn cảm thấy hụt hẫng. Dù vậy, cô không dám nói gì thêm
Khi bữa tiệc tàn, Bạch Thiên Kiêu là một trong những người ra về cuối cùng. Lam Huyên đứng ở ban công trên tầng hai, lặng lẽ nhìn bóng dáng anh bước ra xe. Dưới ánh đèn đường, dáng người anh trông cô độc hơn bao giờ hết
Đêm hôm đó, khi tất cả khách khứa đã rời đi, biệt thự nhà họ Tống trở nên yên tĩnh lạ thường. Lam Huyên rời khỏi ban công, trở về phòng mình. Căn phòng quen thuộc với gam màu pastel dịu nhẹ, chiếc giường lớn phủ chăn trắng gọn gàng, nhưng cô lại không có tâm trạng nghỉ ngơi
Cô ngồi bên bàn học, ánh đèn bàn hắt xuống quyển sách đang mở. Dù trang sách đã lật từ lâu, nhưng đầu óc cô cứ lơ đãng. Những lời nói của chú Bạch khi nãy cứ văng vẳng trong tâm trí
"Khoảng cách là để bảo vệ chính mình"
Cô không hiểu tại sao anh lại luôn giữ thái độ xa cách như vậy. Cô biết anh từng trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ, nhưng liệu có phải điều đó khiến anh khép mình đến thế không? Trong mắt anh, cô có lẽ mãi chỉ là một đứa trẻ cần được bảo ban, không hơn...
Cô bật cười nhẹ, tự giễu bản thân : "Mình nghĩ nhiều quá rồi"
Tuy nhiên, khi ánh mắt lướt qua khung ảnh gia đình đặt trên bàn, trong đó có cả Bạch Thiên Kiêu đứng cạnh ba cô với nụ cười hiếm hoi trái tim cô lại không khỏi rung động
—————
Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự của Bạch Thiên Kiêu. Khu nhà riêng nằm yên tĩnh giữa một vùng cây xanh rộng lớn, như cách anh chọn cách ly mình khỏi sự ồn ào của thế giới bên ngoài
Bước vào nhà, anh cởi áo vest, đưa cho người quản gia đang đứng chờ sẵn : "Chuẩn bị cà phê cho tôi" Anh nói ngắn gọn trước khi đi thẳng lên phòng làm việc
Phòng làm việc của Bạch Thiên Kiêu được thiết kế tối giản, tông màu xám chủ đạo mang đến cảm giác yên ổn, chuyên nghiệp. Anh ngồi xuống ghế, bật laptop và kiểm tra lịch trình ngày mai. Trương Kiên Mẫn đã sắp xếp sẵn báo cáo mới nhất trên bàn. Thiên Kiêu lật qua vài trang, ánh mắt lướt nhanh nhưng không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Đối với anh, công việc luôn là ưu tiên hàng đầu, mọi chuyện khác đều không đáng để bận tâm. Hình ảnh cô gái nhỏ với chiếc váy trắng thoáng lướt qua tâm trí anh. Nhưng anh chỉ nhíu mày một chút rồi tiếp tục tập trung vào tài liệu trước mặt, như thể đó chỉ là một ký ức mờ nhạt của buổi tiệc
—————
Ánh nắng nhẹ nhàng len qua rèm cửa, báo hiệu một ngày mới. Lam Huyên thức dậy từ sớm, chuẩn bị sẵn sàng cho buổi học. Cô mặc chiếc váy đồng phục đơn giản, tóc buộc cao gọn gàng
Tại bàn ăn sáng, bà Tống đang dọn bữa : "Con ăn gì đi rồi đến trường, dạo này mẹ thấy con hay thức khuya lắm rồi đấy"
"Dạ, con học thôi mẹ. Không có gì đâu" Cô mỉm cười đáp
Tống Minh Hải bước vào với bộ vest chỉnh tề. Ông ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa tranh thủ kiểm tra vài email trên điện thoại : "Huyên, hôm qua chú Bạch có nói chuyện gì với con không?"
"Dạ chú chỉ nhắc con học hành chăm chỉ thôi"
"Đúng là Thiên Kiêu" Ông cười khẽ : "Cậu ấy lúc nào cũng nghiêm túc như thế. Nhưng con phải nghe lời chú ấy. Không phải ai cũng dành thời gian để nhắc nhở như vậy đâu"
Lam Huyên gật đầu, nhưng trong lòng cô tự nhủ rằng, có lẽ Bạch Thiên Kiêu chỉ nhắc nhở theo thói quen, giống như một người lớn nói với một đứa trẻ, chứ không hề có ý quan tâm đặc biệt gì đến cô
Trong khi đó, Bạch Thiên Kiêu đã có mặt tại văn phòng từ rất sớm. Tòa nhà tập đoàn BTK, nơi anh giữ vai trò Chủ tịch, là một biểu tượng của sự thành công và quyền lực. Phòng họp tầng cao nhất rộng lớn với tầm nhìn bao quát toàn thành phố. Khi Bạch Thiên Kiêu bước vào, không khí trong phòng lập tức trở nên nghiêm túc hơn. Các giám đốc bộ phận lần lượt trình bày báo cáo, nhưng ánh mắt họ thỉnh thoảng lại liếc về phía anh để dò xét phản ứng
"Phòng kinh doanh, các chỉ số này chưa đạt kỳ vọng. Tôi cần một kế hoạch chi tiết hơn" Giọng anh trầm ổn nhưng mang sức nặng khiến mọi người không dám lơ là
"Vâng, thưa Chủ tịch, chúng tôi sẽ hoàn thiện lại và sẽ gửi cho Chủ tịch trong chiều nay" Một giám đốc trả lời, cố giữ giọng bình tĩnh
Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng, nhưng đối với Bạch Thiên Kiêu, đó chỉ là phần nhỏ trong công việc bận rộn của anh. Khi mọi người rời đi, anh vẫn ngồi lại, tiếp tục xem xét các tài liệu liên quan đến dự án mới. Trương Kiên Mẫn bước vào, mang theo một cốc cà phê nóng : "Chủ tịch, anh có muốn dời buổi gặp chiều nay với bên đầu tư không? Thời gian hơi sát nhau"
"Không cần, cứ để nguyên lịch trình đấy. Cậu chỉ cần chuẩn bị tài liệu đầy đủ thôi" Bạch Thiên Kiêu trả lời, mắt không rời màn hình
—————
Ở trường, Lam Huyên dành cả buổi sáng để nghe giảng và hoàn thành bài tập. Dù cố gắng tập trung, nhưng thỉnh thoảng, hình ảnh buổi tiệc hôm qua lại hiện về trong tâm trí cô. Khi chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, cô và nhóm bạn cùng nhau ra sân trường. Một cô bạn thân của cô tò mò hỏi : "Hôm qua tiệc bên nhà cậu thế nào? Có gặp ai nổi tiếng không?"
"Cũng bình thường thôi" Lam Huyên trả lời qua loa
Còn đối với Bạch Thiên Kiêu, ngày hôm đó của anh chẳng có gì đặc biệt ngoài công việc. Anh tiếp tục đối mặt với những dự án đang chờ hoàn thiện, những cuộc gặp gỡ đối tác, và hàng loạt công việc bộn bề. Trong mắt anh, cuộc sống vốn dĩ là một chuỗi nhiệm vụ không ngừng nghỉ
Tại công ty, anh đang có cuộc họp với nhóm lãnh đạo cấp cao về chiến lược mở rộng thị trường. Giọng nói của anh vững vàng, thỉnh thoảng dừng lại để lắng nghe các ý kiến từ đồng nghiệp
"Thị trường mới này không phải là cơ hội dễ dàng. Chúng ta cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng và hành động nhanh chóng, không thể để đối thủ vượt lên" Bạch Thiên Kiêu nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào từng thành viên trong phòng
Trương Kiên Mẫn ghi chép cẩn thận : "Chủ tịch, chúng tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành báo cáo chi tiết và gửi cho anh trong ngày mai"
"Được" Bạch Thiên Kiêu đáp, rồi đứng dậy khi cuộc họp kết thúc. Anh không phải là người hay lảng vảng những buổi tiệc tùng, cũng không ưa những cuộc trò chuyện dài dòng vô nghĩa. Với anh, mọi thứ đều phải được làm xong nhanh chóng và có hiệu quả. Anh bước ra khỏi phòng họp
Khi ngày làm việc kết thúc, Bạch Thiên Kiêu về nhà và dành thời gian để xử lý những công việc cá nhân. Anh đứng ở ban công, nhìn về phía ánh đèn thành phố phía xa. Cảm giác cô đơn lại ùa về. Anh luôn sống trong một thế giới mà anh xây dựng hoàn hảo, không cho phép ai có thể xâm nhập vào
Vừa lúc đó, điện thoại của anh vang lên. Một tin nhắn từ Tống Minh Hải
"Thiên Kiêu, tối nay có chút việc với bên đối tác, cậu có thể giúp anh một chuyện không? Lam Huyên con bé ở nhà một mình, anh muốn nhờ cậu đến trông con bé chút được không?"
Bạch Thiên Kiêu không suy nghĩ nhiều, trả lời đơn giản : "Không vấn đề"
—————
Khi đêm buông xuống, Lam Huyên ăn tối một mình. Bữa ăn tối hôm đó không có không khí vui vẻ như mọi khi, không có ba, không có mẹ cũng không có những cuộc trò chuyện rôm rả. Chỉ có cô và sự tĩnh lặng
Khi cô chuẩn bị xong bữa ăn, một người gác cổng bước vào và thông báo : "Chủ tịch Bạch đến thưa cô Tống"
Lam Huyên đứng dậy, chỉnh lại chiếc váy nhẹ nhàng rồi đi ra ngoài. Trong lòng cô, một cảm giác hồi hộp dâng lên. Cô đã quá quen thuộc với sự xuất hiện của Bạch Thiên Kiêu, nhưng hôm nay, mọi thứ dường như có gì đó khác biệt
Bạch Thiên Kiêu đã đến nhà họ Tống. Anh bước vào phòng khách rộng lớn, nơi Lam Huyên đang ngồi đợi
Cô đứng dậy chào anh, nhưng ánh mắt có phần lúng túng : "Chú Bạch, chú muốn uống gì không?"
"Không cần đâu, cháu cứ ăn đi. Ba mẹ cháu có việc, không thể về kịp" Bạch Thiên Kiêu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nhìn cô với ánh mắt không mấy thay đổi
Lam Huyên hơi ngại ngùng, nhưng vẫn ngồi xuống đối diện anh. Không gian trong phòng khách lại rơi vào im lặng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang lên
*****
Bạch Thiên Kiêu nhìn cô một chút rồi lại quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ : "Có bài gì không hiểu không?"
"Không ạ" Lam Huyên lắc đầu, không trả lời gì thêm
"Ừm" Anh nói, mắt vẫn không rời khỏi khung cảnh ngoài cửa : "Cháu làm tiếp đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa"
Câu nói của anh như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, nhưng lại như một bức tường vô hình mà cô không thể vượt qua
Cả không gian phòng khách vẫn im ắng, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng của đồng hồ và tiếng gõ bàn phím đều đều của Bạch Thiên Kiêu. Lam Huyên ngồi đối diện anh, mắt chăm chú vào cuốn sách mở rộng trước mặt. Nhưng tâm trí cô lại lang thang đâu đó, không thể tập trung vào bài vở. Cuối cùng, cô đặt bút xuống, nhìn lên từ trang sách, đôi mắt bối rối khi không thể giải quyết được một câu hỏi khó trong bài tập. Đôi tay cô siết chặt chiếc bút, chán nản thở dài. Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng các công thức toán học cứ như những dấu chấm hỏi vô tận trong đầu cô
Cô ngước nhìn Bạch Thiên Kiêu, anh đang ngồi nghiêm túc, ánh mắt không rời khỏi màn hình máy tính. Không thể tiếp tục lãng phí thời gian, Lam Huyên hít một hơi thật sâu rồi cất tiếng hỏi : "Chú Bạch... chú có thể giúp cháu giải bài này được không?"
Bạch Thiên Kiêu không ngẩng đầu, nhưng anh nghe thấy tiếng gọi và biết cô cần sự giúp đỡ. Anh chỉ gật đầu nhẹ, tay vẫn mải miết với công việc : "Bài nào ?"
Lam Huyên hơi ngập ngừng, cô đặt cuốn sách sang một bên và từ từ dịch ghế lại gần bàn : "Là bài toán này, cháu không hiểu công thức này lắm" Cô chỉ vào một phần trong sách, cố gắng chỉ ra vấn đề mình gặp phải
Bạch Thiên Kiêu không trả lời ngay mà chỉ liếc nhìn qua một lần. Anh nhíu mày, đôi tay vẫn gõ phím. Nhưng rồi, anh dừng lại một chút, không vội vàng mà thong thả đứng dậy, bước đến gần bàn của cô : "Để chú xem"
Lam Huyên hơi ngạc nhiên khi anh đứng dậy, nhưng không dám hỏi thêm gì, chỉ im lặng nhìn anh làm việc. Bạch Thiên Kiêu nghiêm túc nhìn vào phần bài tập của cô, rồi dùng bút vẽ những công thức đơn giản lên giấy : "Đây là cách tính, cháu đọc lại phần lý thuyết này rồi làm theo, chú sẽ chỉ cho cháu cách giải quyết"
Lam Huyên nhìn vào những ghi chú trên giấy, rồi ngẩng lên nhìn anh : "Nhưng cháu vẫn không hiểu rõ tại sao lại phải áp dụng công thức này cho bài toán này"
Bạch Thiên Kiêu không đáp ngay mà chỉ lấy một cuốn sách hướng dẫn từ trên kệ xuống, mở ra và chỉ vào một đoạn : "Đọc kỹ phần này, cái quan trọng không phải là nhớ công thức, mà là hiểu được bản chất của nó. Cháu cần phải hiểu tại sao nó lại như vậy"
Lam Huyên chăm chú nhìn anh. Cô biết rằng, mỗi lần Bạch Thiên Kiêu nói như vậy, anh không chỉ đang dạy cô bài học về toán mà còn là bài học về cách suy nghĩ, cách nhìn nhận vấn đề một cách sâu sắc. Mỗi câu nói của anh đều có sự kiên nhẫn, nhưng cũng không thiếu sự nghiêm khắc
"Cháu hiểu rồi" Cô mỉm cười nhẹ, lòng có chút cảm động : "Cảm ơn chú Bạch"
Bạch Thiên Kiêu quay lại, không mấy để ý đến sự thay đổi trong cảm xúc của cô. Anh chỉ đáp một cách ngắn gọn : "Cháu làm tiếp đi"
Sau khi giải quyết xong bài toán, Lam Huyên tiếp tục chăm chú vào bài vở. Cô ngồi im lặng một lúc lâu, cảm giác không gian quanh mình lại trở nên vô cùng yên tĩnh. Cũng chẳng hiểu sao, cô cứ có cảm giác mình như đang làm phiền anh, dù anh chưa bao giờ nói gì. Đôi khi, chỉ là sự hiện diện của anh trong phòng khiến cô thấy như thể mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Bạch Thiên Kiêu quay lại ghế làm việc của mình, tiếp tục xử lý các tài liệu. Anh không hỏi gì thêm, nhưng đôi mắt lạnh lùng vẫn chăm chú vào màn hình, đôi tay thoăn thoắt gõ phím. Cả hai đều đắm chìm vào công việc của mình, khoảng cách giữa họ dù không xa nhưng lại như một bức tường vô hình, mỗi người trong họ đều có một thế giới riêng, khó mà bước vào được.
Lam Huyên nhìn Bạch Thiên Kiêu một cách lặng lẽ, nghĩ đến những điều chưa nói. Cô vẫn cảm thấy những cảm xúc khó tả trong lòng mình mỗi khi ở gần anh. Những điều cô không thể hiểu rõ, những sự thay đổi không thể giải thích nổi. Nhưng cô cũng biết, anh sẽ không bao giờ nói về những điều đó. Cô mím môi, vùi đầu vào sách vở thêm lần nữa, cố gắng tập trung, mặc dù sự chú ý của cô đã hoàn toàn bị phân tán bởi sự hiện diện của anh
Khi đêm xuống, ánh sáng dịu dàng từ đèn chùm trong phòng khách tạo ra một không gian ấm áp. Lúc này, Bạch Thiên Kiêu đã đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác. Anh quay lại nhìn Lam Huyên một chút, rồi nhẹ nhàng nói : "Nếu xong rồi thì nghỉ ngơi đi. Đừng thức khuya."
Lam Huyên ngẩng đầu, nhìn anh và gật đầu. "Vâng, cháu xong rồi." Cô đứng dậy, nhẹ nhàng rời khỏi phòng khách.
Khi Lam Huyên đi lên lầu, Bạch Thiên Kiêu vẫn đứng lại một lúc, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn phố phường lấp lánh. Cảm giác lạ lùng lại vây quanh anh, nhưng anh không thể lý giải được cảm xúc đó
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro